Cả ba người nghe thấy Vô Danh nói chắc chắn như vậy thì rất là bất ngờ. Bọn họ đều đã nhìn qua quả trứng kia rồi, quả trứng kia ngoài đặc điểm là có nhiều màu ra thì cũng không có gì đặc biệt cả. Quả trứng kia bọn họ đều có thể nhìn ra đó là một quả trứng bình thường, vậy mà không hiểu sao Vô Danh lại chọn quả trứng đó.
Lý Hàn có chút khó hiểu nhìn Vô Danh hỏi:
- Không biết quả trứng kia có điểm gì đặc biệt mà Vô Duyên huynh đệ lại cảm thấy hứng thú như vậy?? Ta thấy đây bất quá cũng chỉ là quả trứng bình thường mà thôi.
Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ cười nói:
- Lý huynh nói không sai a, đây quả thực chỉ là một quả trứng bình thường. Nhưng mà bình sinh ta lại là một người rất là yêu thích các loại trứng, cho nên mỗi khi nhìn thấy một quả trứng nào đó ta lại sinh lòng yêu thương mà chăm sóc. Ta muốn đợi một ngày quả trứng đó nở ra thành những con vật đáng yêu, mà càng đáng yêu thì phụ nữ lại càng thích cho nên ta mới yêu trứng như yêu tính mạng của mình vậy.
Ba người kia vừa nghe Vô Danh nói xong thì xém chút là ngất xỉu tại đương trường, ai ai cũng đầu óc choáng váng. Cả ba đều không thể ngờ rằng Vô Danh lại có sở thích lạ lùng như vậy, mà chung quy cái sở thích này cũng lại phục vụ cho một việc chính là dụ dỗ phụ nữ.
- Ha ha, Vô Duyên huynh đệ quả nhiên là có sở thích khác người. Không ngờ lại có thể vì hồng nhan mà tốn nhiều công phu như vậy a. Ta đây cũng rất là khâm phục.
Hứa Đặng cười lớn một tiếng rồi nói.
Những người bên cạnh thì cũng chỉ biết lắc đầu cười. Lúc này Lương Thế Khải mới nín cười lại rồi nhìn về phía hai người Lý Hàn và Hứa Đặng nói:
- Vô Duyên huynh đệ đã có ý muốn chọn quả trứng ba màu kia, vậy không biết Lý huynh và Hứa huynh là muốn chọn thứ gì trong mấy thứ còn lại a.
Vô Danh vừa mới nghe thấy câu hỏi này của Lương Thế Khải thì trong lòng thầm khen Lương Thế Khải hiểu ý của hắn. Vốn hắn chọn quả trứng ba màu kia cũng không phải là do sở thích của hắn mà là hắn muốn xem một chút biểu hiện của hai người Lý Hàn và Hứa Đặng.
Trong số những món đồ ở trên thạch bàn đằng kia thì khi lần đầu tiên người ta nhìn vào chắc chắn sẽ đánh giá rằng hai kiện pháp bảo linh cấp là đáng giá nhất. Đó còn là nhìn vào hình thức bên ngoài, còn những thứ còn lại như quả trứng ba màu, nhẫn trữ vật, và mấy quyển sách kia chưa có ai biết được bên trong là có thứ gì, cho nên cũng chưa thể xác định được giá trị của nó.
Đối với một tu sĩ ở cảnh giới Tụ Khí mà nói khi nhìn thấy một món pháp bảo linh cấp như vậy thì chắc chắn là sẽ không cưỡng nổi sự hấp dẫn của nó. Phải biết rằng pháp bảo linh cấp đối với một tu sĩ ở Tụ Khí cảnh rất có giá trị, kể cả khi đã ở cảnh giới Trúc Cơ hay Kim Đan đi nữa thì nó cũng có giá trị không kém.
Chính vì pháp bảo linh cấp có giá trị như vậy cho nên không có tu sĩ nào là không muốn có được nó cả. Vô Danh chính là biết điểm này cho nên mới không chọn món Linh Giáp hạ phẩm còn lại. Hắn chọn quả trứng kia là vì muốn để lại một kiện pháp bảo linh cấp để cho hai người kia chọn lựa.
Nếu như Vô Danh đã chọn mất kiện pháp bảo Linh cấp còn lại rồi thì hai người kia chắc chắn sẽ phải chọn những món đồ khác, mà như vậy thì Vô Danh cũng sẽ không dò xét được gì từ hai người kia cả.
Nhưng mà bây giờ hắn đã để lại kiện pháp bảo Linh cấp kia rồi thì hai người kia sẽ chọn lựa như thế nào đây. Liệu hai người Lý Hàn và Hứa Đặng sẽ đánh nhau để tranh kiện pháp bảo Linh cấp này hay sẽ có một người nhường kiện pháp bảo đó cho người còn lại.
Hai người Lý Hàn và Hứa Đặng nghe Lương Thế Khải nói như vậy thì liền nhìn nhau, mà trong mắt của hai người cũng là có chút do dự. Cả hai ai cũng đều muốn có được một món pháp bảo Linh cấp ở trong đây, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại có một kiện mà thôi. Nhưng mà…
Lý Hàn đột nhiên mỉm cười nhìn về phía Hứa Đặng nói:
- Ta thấy Hứa huynh có vẻ rất hợp với kiện Linh Giáp kia cho nên ta quyết định nhường lại Hứa huynh. Dù sao ta cũng không có hứng thú lắm với kiện Linh Giáp đó, thứ ta quan tâm hơn chính là chiếc nhẫn trữ vật kia, có lẽ ở trong chiếc nhẫn đó cũng sẽ có không ít đồ tốt.
Hứa Đặng nghe thấy Lý Hàn nói như vậy thì cũng ôm quyền đáp:
- Ta ban đầu cũng là muốn chọn chiếc nhẫn trữ vật kia, nếu như Lý huynh đã có ý chọn trước vậy thì ta cũng chỉ có thể làm theo lời của Lý huynh là chọn kiện Linh Giáp kia thôi. Nhẫn trữ vật kia ta sẽ nhường cho Lý huynh vậy.
Lương Thế Khải thấy hai người còn lại cũng đã chọn lựa đồ vật mình muốn rồi thì liền vỗ tay một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói:
- Nếu như tất cả mọi người đã biết được mình muốn thứ gì rồi thì có lẽ chúng ta cũng không nên chậm trễ nữa. Trên kia vẫn còn lại hai cuốn công quyết, theo ta nghĩ thì nếu như trong số bốn người chúng ta ai cần thứ đó hơn thì liền nhường lại cho người đó. Còn bây giờ ta cũng là không khách khí nữa, ta sẽ tới lấy cây trường thương kia trước vậy.
Lương Thế Khải ôm quyền nhìn về phía những người còn lại.
- Lương huynh đệ cứ việc tự nhiên, chúng ta cũng không có ý kiến gì cả.
- Đúng vậy, Lương huynh đệ cứ việc tự nhiên a, với công sức mà Lương huynh đệ bỏ ra rất xứng đáng có được cây trường thương này.
Hai người Lý Hàn và Hứa Đặng cười đáp.
Vô Danh nghe hai người Lý Hàn và Hứa Đặng nói vậy thì trong lòng cười khẩy, bọn người đó khi nào lại tốt như vậy chứ. Nếu như hắn đoán không lầm thì đợi khi Lương Thế Khải vừa tiến lên lấy cây trường thương kia thì ở đằng sau Lý Hàn và Hứa Đặng cũng sẽ rút kiếm ra mà một đòn giết chết Lương Thế Khải, mà hắn thì cũng không phải một cái ngoại lệ.
Thấy Lương Thế Khải nhìn về phía mình thì Vô Danh cũng chỉ gật đầu một cái không nói gì. Lương Thế Khải cũng là gật đầu cười rồi quay người đi về phía cây trường thương Linh cấp trung phẩm kia.
Lương Thế Khải không một chút phòng bị nào mà đi tới phía trước thạch bàn đằng kia. Lý Hàn và Hứa Đặng thấy vậy thì trong mắt cũng xẹt qua một tia hàn ý.
Khi Lương Thế Khải sắp đi đến gần phía thạch bàn kia rồi thì lúc này trong tay Lý Hàn cùng với Hứa Đặng đột nhiên xuất hiện vũ khí. Mà hai người này cũng đồng thời phóng phi kiếm ra tấn công về phía Lương Thế Khải và Vô Danh.
Lý Hàn và Hứa Đặng đều tin tưởng rằng khi bọn chúng bất ngờ phóng ra phi kiếm đánh tới Lương Thế Khải và Vô Danh thì cả hai người đó đều không thể nào kịp phản ứng được mà bị một kiếm này đánh chúng.
Cho dù trong đó có người có thể tránh được một kiếm này thì bọn chúng cũng không tin rằng với tu vi Tụ Khí tầng tám lại không thể giải quyết được hai con kiến hôi Tụ Khí tầng bảy và tầng sáu.
- Đi chết đi…
Lý Hàn và Hứa Đặng cười lạnh. Phi kiếm trong tay bọn chúng ngay lập tức đánh ra, một kiếm bay về phía Lương Thế Khải còn một kiếm là đánh về phía của Vô Danh.
Cả hai người bọn chúng vốn đã tính kế ngay từ lúc bắt đầu thành lập tổ đội đi tới di tích động phủ này rồi. Di tích động phủ này nhiều bảo vật như vậy thì cũng chỉ có bọn chúng mới xứng đáng có được còn hai người kia thực lực kém cỏi như vậy thì dùng cũng vô ích mà thôi.
Cả hai đều tin rằng chỉ cần bản thân đạt được tài nguyên ở trong di tích động phủ này thì có thể dễ dàng tấn cấp Trúc Cơ mà không gặp bất kì trở ngại nào cả. Cho nên cơ duyên lần này, bọn chúng không thể nào nhường cho kẻ khác được.
Vô Danh thấy Hứa Đặng dùng phi kiếm tấn công về phía mình thì liền cười lạnh, với thực lực như vậy mà cũng đòi giết được hắn hay sao. Hắn chỉ cần một cái nhấc tay là có thể hóa giải.
Lương Thế Khải vốn còn đang vui mừng đi về phía cây trường thương kia thì đột nhiên cảm thấy một loại hàn ý đánh tới phía sau lưng của bản thân. Lương Thế Khải có chút hoảng sợ mà quay đầu lại, khi anh ta quay đầu lại nhìn thì đã thấy nụ cười ác ý của Lý Hàn và cũng thấy Lý Hàn điều khiển phi kiếm tấn công về phía mình. Phi Kiếm này Lý Hàn vừa đánh ra thì rất nhanh đã đánh tới gần chỗ Lương Thế Khải rồi.
Lương Thế Khải vốn không có một chút phòng bị nào, bây giờ đột nhiên bị tấn công như vậy thì làm sao có thể trở tay kịp cho nên chỉ có thể bất lực nhìn một kiếm này đâm tới.
- Keng…
Một tiếng binh khí va chạm vang lên. Lương Thế Khải còn đang sợ tới mức không giám nhìn mà nhắm lại, anh ta nghĩ rằng lần này mình chắc chắn là xong rồi. Nhưng mà trong lúc Lương Thế Khải còn nghĩ rằng mình sẽ chết thì một tiếng binh khí va chạm khiến cho anh ta từ trong hoảng sợ tỉnh lại. Lương Thế Khải mở mắt ra thì đã nhìn thấy một kiếm kia mà Lý Hàn đánh tới đã bị chặn lại bởi một thanh trường đao màu đen.
Lương Thế Khải có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vô Danh, không ngờ kiếm vừa rồi lại được Vô Danh cản lại.
Vô Danh thấy Lương Thế Khải nhìn mình thì cũng chỉ cười một tiếng, ánh mắt không một chút động đậy mà đưa tay trái lên.
- Pặc…
Thanh phi kiếm mà Hứa Đặng đánh về phía Vô Danh đã bị tay trái của Vô Danh đơn giản chặn lại.
Lý Hàn và Hứa Đặng còn đang ăn mừng sớm thì liền bị cảnh tượng trước mắt này làm cho đờ ra, cả hai đều không dám tin vào mắt mình.
Không ngờ bọn họ đã tấn công bất ngờ như vậy rồi, mà vẫn không thể đánh lén thành công. Mà không những thế kiếm của hai người bọn họ còn bị Vô Danh một mình chặn lại được. Vô Danh vốn chỉ là một cái tu sĩ Tụ Khí tầng sáu, vậy làm sao lại có thể chặn lại được đòn tấn công của họ.
Mà bây giờ nhìn thấy Vô Danh lại chỉ cần dùng một tay có thể đơn giản chặn lại được một kiếm kia thì cả hai người lại càng kinh hãi, bọn chúng còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Cả hai không thể nào tin được một kiếm như vậy lại bị Vô Danh chỉ dùng một tay mà tóm được, phải biết rằng đến cả tu sĩ Tụ Khí tầng chín cũng không dám làm như vậy.
Trong lúc hai người kia còn đang ngạc nhiên thì Vô Danh liền xoay lại đầu thanh phi kiếm đang bị hắn bắt được hướng về phía mi tâm của Hứa Đặng.
- Binh…
Sau khi bị Vô Danh bắt được, thì sự liên hệ giữa thanh phi kiếm kia và Hứa Đặng đã bị thần thức mạnh mẽ của Vô Danh triệt để cắt đứt rồi.
Vô Danh nhẹ nhàng đưa tay phải lên sau đó đấm mạnh một quyền vào chuôi kiếm. Chuôi kiếm bị đấm mạnh vào thì liền vang lên một tiếng rồi phóng với tốc độ cực kỳ nhanh bay về phía mi tâm của Hứa Đặng.
Mà lúc này khí thế của Trúc Cơ cũng được Vô Danh phát ra, chân nguyên mạnh mẽ dưới sự điều khiển của Vô Danh đã trói buộc hoàn toàn hai người Hứa Đặng và Lý Hàn lại.
Hứa Đặng thấy một kiếm kia bắn tới phía mình thì chợt hốt hoảng, hắn đang muốn quay người tránh né thì đột nhiên cảm nhận được một loại khí thế ập tới, ngay sau đó thân thể của hắn cũng không thể nào cử động được. Mà Lý Hàn ở bên cạnh cũng đồng dạng cảm nhận được điều này.
- Trúc Cơ….
Cả hai người Hứa Đặng và Lý Hàn hoảng sợ kêu lên, chúng không ngờ rằng kẻ mà trong lòng mình coi thường lại là một tu sĩ Trúc Cơ, và chính vì lý do này mà bọn chúng phải bỏ mạng ở đây.
- Phốc…
Cũng chẳng để Hứa Đặng và Lý Hàn phải nói gì, thanh kiếm kia dưới sự điều khiển cùng với chân nguyên trói buộc của Vô Danh đã đâm xuyên qua mi tâm của Hứa Đặng. Mà ở bên cạnh Hứa Đặng, Lý Hàn cũng không thể nào động đậy được. Lý Hàn cũng chỉ có thể giống như Hứa Đặng, bất lực nhìn thanh kiếm kia đâm xuyên qua thái dương của mình.
Thanh phi kiếm kia bay qua đến đâu thì máu liền văng tới đó, đầu của Hứa Đặng và Lý Hàn đều bị đánh cho nổ tung, huyết vụ văng tung tóe.
Oong..oong….oong…
Thanh phi kiếm sau khi đâm qua hai cái đầu lâu thì liền cắm thẳng vào vách tường bên trong thạch động, nó rung lên phát ra những thanh âm oong oong.
Vô Danh chỉ cần một quyền đã có thể đơn giản giết chết hai người.
Vô Danh nhìn một màn này mà cũng không tránh khỏi cảm giác buồn nôn, mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên mà hắn giết người. Vô Danh cố gắng nén cơn buồn nôn của mình lại, thần thức vừa động đã hút hai cái nhẫn trữ vật về tay của mình, đồng thời cũng là hai quả cầu lửa phóng ra thiêu rụi hai cái xác kia.
Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha. Đừng đọc lướt nhé.