Đứa Con Câm

Chương 5: Ca ca ghen nha




Chẳng biết từ lúc nào, đèn trong phòng đều tắt.

A Huy ôm anh trai đến trên giường, đôi chân trắng như tuyết của A Vinh bị tách ra hai bên. Hắn vươn đầu lưỡi ra, không ngừng liếm mút tỉ mỉ, cẩn thận mỗi tấc da thịt, một tay đỡ lấy thứ cứng rắn dưới thân, chuẩn bị chen vào khe mông nhỏ hẹp kia. Tuy rằng đã được liếm ướt nhưng bên trong vẫn còn khô khốc, rất khó đi vào.

Nhiều năm sau khi A Huy hồi tưởng về ngày hôm đó, chính mình đúng là gan to bằng trời, cứ như thế mà cả gan đi vào.

Mà anh trai hắn lại cứ thế mà để hắn tiến vào.

A Vinh có thể phản kháng nếu như cậu không muốn, em trai cậu sẽ không được như ý, thật không biết đêm nay là có chuyện gì. Trí nhớ cậu rất tốt, chuyện lúc ba tuổi còn nhớ rất rõ ràng, vậy mà thời khắc này ở trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ.

Hay là ánh sáng trong mắt A Huy đã mê hoặc cậu, hay cậu chỉ là đau lòng em trai, hay là… Cậu ngược lại không kháng cự đến cùng chỉ là cậu rất đau, đau muốn chết.

Cậu giống như đã khóc trước mặt em trai.

A Huy cảm giác như trong thân thể mình cất giấu một con dã thú, hắn biết rõ anh trai đang khóc, thậm chí nghe được tiếng nghẹn ngào. Hắn đau lòng, nhưng hắn càng hưng phấn, không muốn dừng lại. Luồng nhiệt huyết xông thẳng về não, mong muốn có được càng hung mãnh.

Hắn muốn triệt để nắm giữ lấy người anh trai này.

Hai chân A Vinh treo trên vai A Huy, ở chỗ tư mật kia bị mạnh mẽ ra vào. Nước mắt liên tục chảy xuống, mấy ngón tay vẫn đang cào cấu loạn xạ, tạo thành từng vết xước rỉ máu ở sau lưng của A Huy.

Nhưng A Vinh cũng không phải đau khóc thút thít đến cuối cùng, A Huy xoa nắn tiểu đệ đệ mềm xuống vì đau đớn của hắn, lại đâm trúng một chỗ bên trong làm cậu tê dại. Sau đó cậu cái gì cũng không biết, chờ đến khi tỉnh lại, toàn thân vẫn trần trụi như trước.

Mặc vào quần lót sạch sẽ cùng áo khoác, đem đệm chăn đổi mới. Ngày hôm qua mặt dù đau nhưng giống như không chảy nhiều máu…

Đầu A Vinh giống như bị nghiền ép qua, mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt ẩn hàm lo lắng, căng thẳng, quyết tâm của tiểu than đen.

Nhưng trong đó không có hối hận!

Cậu đột nhiên ngồi dậy, vung một quyền lên mũi hắn.

Đây là lần đầu tiên đánh em trai mình nha.

Tuy rằng cả người vô lực, cũng không đánh quá mạnh nhưng A Vinh cảm thấy rất khó chịu. Cái tên ngốc chết tiệt này, người không làm lại làm chó.

A Huy mím môi, lông mày đều nhíu thành một đường.

Ngày hôm qua sau khi tiến vào, hắn cho dù chết cũng tình nguyện. Anh trai hắn muốn sao cũng được, đánh chết hắn cũng phải làm.

A Vinh không biết làm sao, khi nhìn thấy dáng vẻ của tiểu than đen, con mắt cậu đỏ lên. Cậu là một người quật cường, có chuyện gì cũng đều không khóc, thế mà lúc này lại không nhịn được.

Eo của mình thật đau, bị em trai làm ra như vậy.

Nơi đó bị tiểu than đen đi vào.

Mông đau quá.

Bụng cũng thật đói.

A Huy đi qua ôm cậu nhưng bị cậu đẩy ra. Hắn vẫn tiến đến ôm, xoa eo giúp cậu.

A Vinh bị hắn ôm lấy, trong lòng bực mình. Tiểu than đen từ nhỏ cùng mình chơi đùa, náo loạn như cơm bữa. Bây giờ trên người hắn không còn là hương vị của thân thuộc như trước nữa, muốn đánh hắn lại không nỡ. So với trước đây lại nhiều thêm cái gì đó, A Vinh cảm giác đầu mình như muốn nổ tung.

A Huy một bên xoa một bên nhẹ nhàng viết chữ: Em sẽ vĩnh viễn tốt với anh.

Em vốn đã đối rất tốt với anh. Lẽ nào phải làm chuyện này thì mới đối tốt với anh được? Không cho làm thì em sẽ không tốt với anh? A Vinh thở phì phò tức giận.

A Huy vốn không giỏi biểu đạt bằng lời nói, hắn đem trán mịnh chạm vào trán A Vinh: “Anh”.

A Vinh không để ý tới hắn nhưng cái bụng lại không hợp tác mà kêu ùng ục.

A Huy vội vàng bưng cháo nóng vừa nấu đến, thổi nguội rồi đút cho anh trai ăn.

Bụng cậu bây giờ rất đói, cũng không tiếp tục khó chịu, a Vinh há miệng ăn cháo. A Huy tách xương của cá trắm đen nướng hôm qua, còn xào thêm rau cùng rau củ trộn cho cậu ăn.

Nó vẫn ăn ngon lắm, A Vinh ăn hơn một nửa, cuối cùng cũng nhớ tới chính mình ăn cơm tiểu than đen đút như vậy không phải cùng hắn làm hoà rồi sao? Thế là đoạt bát cơm qua rồi tự mình ăn.

A Huy đưa tay sờ đầu anh trai, nhếch miệng cười.

A Vinh trừng mắt nhìn hắn: Anh là anh trai em đó, dám sờ đầu anh, coi chừng anh đánh em!

Sau đêm này A Huy có một cảm giác hoàn toàn mới.

Anh trai đã hoàn toàn thuộc về hắn rồi. Mặc dù tối hôm qua chính mình quá thô lỗ, nhưng sau này sẽ làm tốt hơn. Anh trai vẫn ổn. Mọi chuyện đều tốt đẹp.

Hắn nhìn A Vinh từng miếng từng miếng ăn cơm, hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện gì cũng làm chung, hai bên quen thuộc nhau đến không thể quen thuộc hơn nữa. Nhưng sau đêm hôm qua, A Huy nhìn anh trai đều cảm thấy có điều mới mẻ.

Khi anh trai ăn cơm, đôi môi hơi mở ra, đôi đũa gắp món ăn luồn vào trong, thỉnh thoảng sẽ lộ ra đầu lưỡi phấn hồng cùng hàm răng nho nhỏ. Hắn nuốt nước bọt, nếu như mình là đôi đũa thì quá tốt rồi.

Hắn biết trong miệng anh trai rất ngọt.

Ở thời điểm A Huy còn không cảm giác được, tay của hắn đã nắm eo A Vinh, nhẹ nhàng xoa nắn.

A Vinh được xoa đến thoải mái, cũng không đẩy tay hắn ra chỉ là bị tiểu than đen nhìn mình ăn đến mặt nóng lên. Làm gì nhìn mình như vậy, ánh mắt như muốn đem mình nuốt gọn vậy.

Này! A Vinh thật sự nhịn không được, quay đầu trừng mắt nhìn em trai.

A Huy làm như chưa phát hiện, còn cẩn thận đem hạt cơm dính trên môi cậu lấy xuống. Khi ngón tay chạm vào hạt gạo còn thuận tiện sờ soạng môi dưới, tuy rằng chỉ có một lúc nhưng mặt A Vinh đều đỏ lên.

Có muốn để người khác ăn cơm không! Tiểu tử chết tiệt. Tiểu than đen chết tiệt. Thật là quá đáng.

Anh là anh trai của em nha! A Vinh đẩy bát cơm vào tay A Huy, làm thủ thế.

A Huy gật đầu: “Anh là anh trai của em”.

A Vinh thấy hắn trả lời thật thoải mái, lại không biết tiếp theo nên nói cái gì. Ngày hôm qua làm chuyện kia cũng không phải việc anh em làm, nhưng cậu không muốn nhắc tới việc kia.

Mỗi khi nghĩ đến chính mình bị tiểu than đen đi vào nơi đó liền cảm giác tâm phiền ý loạn. Có oán có giận nhưng phần lớn là luống cuống, còn có một chút cảm giác không nói thành lời được. Đặc biệt khi tiểu than đen đụng tới chính mình, tim phanh phanh nhảy loạn.

A Huy rất tự nhiên đút cơm cho cậu, thừa dịp A Vinh đưa mắt nhìn hắn thì nói: “Em muốn chuyển đến ở cùng anh”.

A? A Vinh lắc đầu như trống bỏi. Tiểu than đen đã không còn ngốc ngốc như trước kia, khẳng định đã có ý đồ. Cậu trực tiếp làm thủ thế: Không được.

A Huy tránh nặng tìm nhẹ: “Hai ta ở cùng nhau, hai người cùng chi tiêu sẽ tiết kiệm tiền hơn, lần trước cha cũng đồng ý cho em ở cùng anh”.

A Vinh nghĩ thầm, cha cũng không biết chuyện tốt mà em làm!

Cậu cũng không phí lời, trực tiếp cản người, đẩy bát cơm ra sau, sau đó đơn giản chui vào trong chăn, dùng chăn che mặt lại. Đây là thói quen từ nhỏ của cậu, làm như vậy có nghĩa cậu đang tức giận, không để ý người.

[Đáng yêu a >///< ]

Nếu là trước đây, A Huy khẳng định không dám làm bừa, bé ngoan canh giữ ở một bên. Nhưng lúc này không biết làm sao, hắn cảm thấy anh trai rất trẻ con, thật đáng yêu.

Hắn đặt bát cơm lên bàn, cởi giày bò lên giường, ôm cả chăn lẫn A Vinh.

A Vinh cuộn mình trong chăn, cực kỳ nóng, tiểu than đen da mặt thật dày. Cậu xốc chăn lên, trợn mắt nhìn, phất phất tay để A Huy xuống giường.

A Huy chỉ nhìn cậu cười ngây ngô, như là xem không hiểu thủ thế, chăm chăm ôm lấy cậu. Mùi hương của anh trai thật dễ ngửi, ôm cậu vào ngực cảm thấy đặc biệt an tâm.

Hắn thật sự rất cao hứng, nằm mơ cũng đều nghĩ tới mọi chuyện đều đã làm xong rồi!

A Vinh ngẩng đầu lên tách miệng A Huy ra, chẳng lẽ xem mình là thịt heo sao?

A — miệng lại bị tiểu than đen lấp kín!

A — tay lại luồn vào phía trong quần áo.

A Vinh thật sự rất tức giận, ra sức đẩy A Huy ra: Hỗn đản, đi học đi!

A Huy lúc này mới xuống giường, yên lặng nhìn anh trai một chút, sau đó hướng cậu nở nụ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu mới xoay người rời đi? Tại sao sau một đêm liền trở nên… Cậu không phải nghĩ nhiều, cái mông thật sự đau quá, buổi tối còn có ca đêm phải đi ngủ sớm một chút.

Ca đêm hôm nay, A Vinh rất hay thất thần, biết rõ em trai không ở bên nhưng thỉnh thoảng mặt sẽ nóng lên. Luôn cảm thấy tầm mắt nóng rực của tiểu than đen nhìn mình chằm chằm làm tâm thần không yên.

Cậu tuy rằng đi làm đúng giờ nhưng eo lưng thật sự rất đau, còn có chút chóng mặt. Hơn nữa, cho dù tiểu than đen đem nơi đó rửa sạch nhưng vẫn có thể cảm giác bên trong vẫn còn nhớt nhớt, rất quái lạ còn đặc biệt ngượng ngùng, e thẹn.

Đều tại tiểu than đen chết tiệt hết.

Đợi đến tan tầm, cùng đồng nghiệp rời xưởng, xa xa liền nhìn thấy em trai đứng ở cổng chờ cậu. A Vinh đầu tiên nghĩ chạy, cho dù cách thật xa vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của em trai.

A Huy dường như đứng ở cổng xưởng chờ lâu lắm rồi, hắn sợ không thấy anh trai. Lúc này nhìn thấy người đi ra, tảng đá lớn ở trái tim mới hạ xuống, lập tức chạy tới kéo tay cậu về nhà.

Đi được vài bước lại phát hiện anh trai đi chậm chạp, khẽ nhíu mày. Biết được đây đều là chính mình hại, ngồi xổm xuống để cậu trèo lên lưng.

A Vinh không đồng ý, không để ý tới hắn tiếp tục đi về phía trước. A Huy lúc này cũng không thể so với lúc trước, gan lớn không ít, đuổi theo liền ôm cả người lên. Bây giờ sức lực hắn lớn, chặn ngang ôm cả người A Vinh lên.

A Vinh thật lúng túng, lập tức giãy dụa lại bị ôm càng chặt hơn. Không thể làm gì khác là nhìn ngó xung quanh, thấy không có người liền yên tâm.

Cậu giãy dụa: Thả anh xuống.

Em cõng anh! A Huy càng cố chấp hơn.

Cuối cùng, A Vinh vốn mệt mỏi phải thoả hiệp, trèo lên lưng em trai, hai tay ôm lấy cổ, cánh tay đè nặng lên bả vai A Huy.

Cũng không tệ lắm! A Vinh ở sau đầu A Huy lặng lẽ nhếch khoé miệng.

Sau khi hai người về đến nhà, A Vinh nhìn thấy hành lý đơn giản của A Huy đặt trên giường, tiểu tử này thật sự chuyển đến rồi. Cậu chưa cho phép mà! Chưa kịp chất vấn, A Huy đã khép cửa phòng lại, từ phía sau ôm lấy cậu.

A Vinh nhất thời giật mình, tuy rằng không bị thương nhưng đêm qua cậu thực sự đau dữ dội. Cậu trở tay đẩy A Huy ra, chính mình lập tức lẩn đi xa, đôi mắt tràn đầy cảnh giác.

A Huy có chút khổ sở, lại oan ức không nói được. Hắn cũng không giải thích gì, ngược lại đi vào bếp lặng lẽ nấu cơm, xào rau.

A Vinh nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, sắc mặt trầm trầm, cảm thấy mình phản ứng thái quá. Cậu một bên sửa radio, một bên lén nhìn em trai, tiểu than đen có phải đang giận không?

Nhưng đều là hắn không đúng. Mình mới phải là người tức giận đây. Nhưng mình là anh trai a…

Mà lúc này ngọn lửa trong lòng A Huy lại bùng cháy so với trước đây càng mạnh, hắn muốn anh trai. Hắn muốn anh trai trở thành người của hắn.

Có điều, sau một đêm hắn có vẻ lại trầm ổn hơn một chút, tuy rằng trong lòng khát khao, tay làm cũng không bị ảnh hưởng, sau khi đun nóng nước một lúc, bữa cơm đơn giản hai món ăn một món canh, mùi hương rất thơm. Dọn xong chén dĩa, hắn đi qua gọi A Vinh.

A Vinh ra vẻ nghiên cứu linh kiện, kỳ thực đã sớm biết em trai đến gần người, không phản ứng nhưng tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Ai biết A Huy lại vỗ vai cậu, sau đó nghiêm túc thu tay lại, đi trở về bàn ăn chờ cậu ăn cơm.

A Vinh cũng không biết tại sao lại có chút tức giận, đi tới cạnh bàn ngồi xuống, cầm đôi đũa nâng lên bát lùa cơm lung tung vào trong miệng.

Tiểu than đen chết tiệt! Em giận cái gì! Rõ ràng là em không đúng mà!

A Huy vẫn giống như trước, thay cậu gắp rau, múc canh, khi gắp cá sẽ lóc xương bên trong đi.

A Vinh ăn cá đột nhiên nghĩ, tiểu than đen từ khi nào thì tốt với mình như vậy?

Ngoại trừ hai năm ở Thượng Hải, từ khi em trai cùng mẹ kế chuyển vào sống trong nhà, tiểu than đen có gì tốt đều sẽ để cho mình, cùng chính mình đọc sách, chơi đùa, đánh nhau…

Nhưng tình cảm hai anh em có tốt như thế nào cũng không giao hoan giống tiểu cẩu.

Cậu thả bát cơm xuống bàn, nắm chiếc đũa chọc chọc A Huy, bày ra khuôn mặt tự nhận là nghiêm túc đối với em trai làm thủ thế: Em có thể ở lại nhưng không thể tiếp tục làm chuyện kia. Nếu không anh sẽ về nhà.

A Huy mím môi thật chặt, nắm chiếc đũa đến nổi cả gân xanh. A Vinh ngồi đối diện có chút sốt sắng, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh, nhắc lại: Hiểu không?

A Huy hít một hơi thật sâu lại không trả lời, tiếp tục vùi đầu ăn cơm chỉ là không tiếp tục gắp thức ăn cho anh trai.

A Vinh quan sát hắn một lúc, nghĩ thầm tiểu tử chết tiệt này không cho em làm chuyện kia em liền không gắp thức ăn cho anh. Nhưng nó hiểu rồi chứ?

Sau khi hai người cơm nước xong, A Vinh kéo lại hai ghế dài, đặt tấm ván gỗ lên trên tạo thành giường tạm thời.

A Huy nhìn hành động của hắn cũng không phản ứng gì, đun một ấm nước, đổ vào chậu rửa mặt, nhúng một chiếc khăn vào, đi tới bên người anh trai. A Vinh đã thành thói quen ngẩng đầu để hắn lau mặt cho mình.

Sau đó A Huy dùng nước nóng anh trai dùng qua để rửa mặt. Đem nước nóng còn lại đổ vào chậu rửa chân, lôi kéo A Vinh ngồi đối diện rửa chân. Hiện nay cái gì cũng đều quý, từ nhỏ bọn họ đều cùng nhau ngâm chân.

Ngâm nước nóng phi thường thoải mái, một ngày mệt mỏi hầu như tan biến.

A Vinh cúi đầu nhìn đôi chân đen lớn của tiểu than đen cùng với đôi chân trắng của mình trong chậu nước. Khi còn bé, chân của mình to hơn tiểu than đen nhiều.

A Huy cũng yên lặng nhìn chằm chằm anh trai, lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng. Ngay cả chân của anh trai cũng rất thanh tú, đầu ngón chân đều múp múp mềm mềm.

Hắn lấy chân mình đặt lên chân cậu, vô ý hay cố ý mà chạm vào đầu ngón chân, mu bàn chân của đối phương. Đây là trò chơi mà bọn hắn thường chơi.

Nếu là bình thường, A Vinh nhất định phải gác lên chân hắn mới bỏ qua nhưng hôm nay cậu đàng hoàng không nhúc nhích. Nhìn bàn chân đen, lớn che trên chân chính mình còn không lý do đỏ mặt, làm sao vậy nè!

A Vinh vội vội vàng vàng rút chân lại, thoáng chà sát hai lần rồi mang giày vào, chuyển người đi vào trong phòng, cũng không dám nhìn A Huy.

A Huy nhếch môi, bê chậu đi đổ nước, nghĩ thầm, lẽ nào anh trai thật sự ghét bỏ mình?

Hắn là thật tâm, hắn sẽ đối với anh trai thật tốt. Cái gì cũng đều cho anh trai.

Đứng ở ngoài mái hiên một lúc hắn mới vào phòng, thấy A Vinh còn đang trải giường chiếu, đi tới làm thủ thế: Cùng ngủ đi. Sau khi làm thủ thế xong thì bỏ đi chiếc giường tạm thời kia.

Em làm cái gì vậy? A Vinh giật lại đệm chăn trong tay hắn, nghĩ thầm, anh trai không phát giận thì nghĩ em là mèo bệnh!

Cùng nhau ngủ. A Huy cũng dùng sức kéo chăn lại.

Hay lắm! A Vinh cũng tức lên rồi, dùng toàn lực lôi kéo.

Hai người cứ kéo qua kéo lại như thế, chăn không có việc gì nhưng chiếc giường tạm thời đã sớm bị làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo. Hai người lôi kéo như lúc trêu đùa khi còn bé, ôm thành một đống, giống như thật mà đấm đá nhau, cuối cùng A Vinh thở hồng hộc đè ép em trai trên mặt đất.

Hừ, dám cùng anh đấu. Anh là anh trai của em! Khoé mắt A Vinh hơi có chút đắc ý. Nhưng sức lực của tiểu than đen lớn hơn không ít nha.

A Huy một thân mô hồi bẩn bị ép trên mặt đất, nhìn nụ cười sáng sủa của anh trai, trong lòng lại cao hứng lên. Dưới thân lại bắt đầu rục rà rục rịch.

Hắn thừa dịp A Vinh đắc ý, xoay người lại đem hắn đặt ở dưới thân, cậu chưa kịp phản ứng lại thì môi đã bị lấp kín.

Tiểu than đen chết tiệt này, đã nói không cho phép làm chuyện đó nữa rồi mà.

A Vinh bị em trai hôn đến choáng váng, cánh tay cũng bị chặn lại, bị ép trên mặt đất, hắn còn vói cả đầu lưỡi vào bên trong.

A Vinh bắt đầu giãy dụa, nhưng A Huy ép phía dưới của hắn về trước một chút, thứ kia cứng rắn, nóng rực đè lên bụng dưới của cậu, lập tức làm cả người cậu cứng đờ.

Ai biết A Huy thế nhưng nâng cơ thể lên, trước mắt cậu nói: “Không phải làm cẩu, chúng ta đang hôn môi.” Nói xong câu này, lại hôn xuống, môi lưỡi giao triền với nhau. A Vinh không thể khép miệng lại được, hít thở không thông, tim đập loạn, phía dưới lại có phản ứng….

Lẽ nào, lẽ nào… A Vinh căn bản không dám nghĩ nữa.

A Huy hôn anh trai đến mức đôi môi sưng đỏ, phù thủng mới bỏ qua.

Khi tách ra có một sợ chỉ bạc kéo dài giữa hai người, mê hoặc không diễn tả thành lời được. A Vinh có chút ngơ ngác, nhất thời thất thần, A Huy nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, của hắn, đây là người của hắn.

Môi bị hôn đến hơi đau…

Nhưng A Vinh không thể hình dung tâm tình lúc này của chính mình, cảm thấy rất quái lạ, hôn môi không phải việc của cẩu làm, là việc làm của người yêu.

Tiểu than đen liều mạng cùng chính mình hôn môi, có ý gì chứ, cậu vốn đang suy nghĩ rất nghiêm túc, lúc này bị hành động của A Huy làm cho loạn thành một đoàn. Được rồi, được rồi, không được làm, ngày mai hắn còn phải đi làm, tiểu than đen cũng phải đi học.

Cậu đẩy đẩy người A Huy, cậu buồn ngủ rồi.

A Huy nâng người hắn lên, xếp lại đệm chăn rơi trên mặt đất cất vào trong ngăn tủ. Sau đó vui vẻ nằm dài trên giường, hắn tốt xấu gì cũng là người có học thức, biết rõ đạo lý phải từ từ tiến lên.

Đêm đó, A Huy ôm anh trai ngủ đến ngon giấc, trái lại A Vinh lại nằm mơ cả đêm.

Trong mộng có tiểu Hắc đã chết, có tiểu than đen ngốc ngốc đi theo sau mông hắn, cũng có đại hắc cẩu đã làm chuyện đó với hắn. Tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, cậu theo bản năng ôm lấy cơ thể đang tỏa nhiệt bên cạnh mới cảm thấy an tâm hơn.

Sáng hôm sau A Vinh tỉnh dậy thì em trai đã đến trường, trên bàn có cháo nóng trong bình giữ nhiệt, còn có cá kho cùng rau xào ngày hôm qua. Đây là bữa sáng A Vinh thích nhất, đem cá cùng rau trộn vào cháo, cháo không quá nóng lại có vị của cá, ăn thật ngon.

Nhưng khi cậu ngồi trước bàn ăn cháo lại đột nhiên nhớ đến tiểu than đen.

Trong lòng suy nghĩ, em trai học giỏi như vậy, là người có tiền đồ sau này, sẽ có ngày rời thị trấn, đi Thượng Hải, đi Bắc Kinh, thậm chí đi du học. Sau này không còn ai làm bữa sáng, không nấu nước rửa chân cho mình, không khỏi có chút rầu rĩ. Có điều lại nghĩ, đi rồi cũng tốt, sẽ không cùng chính mình hôn môi như cẩu cẩu.

Mà lúc này, A Huy đang ở trong lớp nghe Thạch Triển Lãm Hồng cùng với các bạn học khác bàn luận chuyện thi đại học.

A Huy tuy rằng không lên tiếng, nhưng rất cẩn thận lắng nghe. Chiến cuộc lúc này rất căng thẳng, phương Bắc không thể đi, thị trấn rất gần Thượng Hải, mọi người đều muốn thi đại học ở Thượng Hải, nếu không thì thi đại học Đông Ngô gần đó. Nhưng những trường này thi vào rất khó, học phí cũng cao.

Thạch Triễn Lãm Hồng nhìn A Huy, nói: “Nghe nói ông chủ Dương của xưởng Quốc An muốn giúp đỡ một phần tư học sinh thi đại học năm nhất đấy, Dương An Na đối với anh em các cậu không tệ, nhờ cô ấy giúp đỡ một chút đi.”

A Huy gật đầu. Hắn muốn anh trai sống thật tốt, nhất định phải là người đứng trên mọi người.

Hôm nay, A Vinh phải làm từ chiều đến tối, đi trên đường qua huyện nhìn thấy có bán khoai lang nướng, tiểu than đen thích ăn cái này liền mua đến cho hắn.

Tới lớp học, A Huy không ở trong lớp, bạn học cùng hắn đi tìm. Từ xa A Vinh nhìn thấy tiểu than đen đứng dưới cây liễu ở thao trường, đối diện hắn là Dương An Na thắt bím hai bên. Hai người đang nói gì đó, Dương An Na đột nhiên nở nụ cười trông rất đáng yêu.

[Thôi xong tiểu công nha =))) bị hiểu lầm rồi]

Nếu là trước đây, A Vinh nhất định là cười hì hì mà trêu chọc em trai, nhưng lúc này lại đứng bất động tại chỗ.

Cậu cầm khoai lang nướng trên tay đưa cho bạn học kia rồi đi làm. Vừa đi vừa lo lắng, cậu không nghĩ ra lý do, cảm thấy rất khó chịu.

Rời khỏi huyện, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn, oán giận nghĩ, tiểu tử thúi nếu đã làm thân với con gái ông chủ Dương, làm gì lại muốn giống cẩu cẩu, còn hôn mình… hôn miệng anh trai hắn. Con gái ông chủ Dương lớn lên cũng xinh đẹp, gia đình lại giàu có, tiểu than đen, hừ, tiểu cẩu ngu ngốc.

A Huy đâu có biết đã xảy ra chuyện trong lúc này, buổi tối đến nhà xưởng đón anh trai thấy gương mặt cậu trầm trầm, càng chạy càng nhanh, trong lòng buồn bực, tối hôm qua rõ ràng không tức giận nữa a. Ban ngày còn mua khoai lang nướng cho mình….

Trở về nhà, A Huy bới cơm cho anh trai, một bên nói về chuyện thi đại học: “Ông chủ Dương nói có thể giúp đỡ em, nhưng học xong phải về làm việc cho xưởng của ổng”.

A Vinh nhìn em trai nói chuyện, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng không che giấu được hưng phấn, dù sao học phí đại học rất đắt trong nhà khó gánh được, hiện tại có thể giải quyết chuyện học phí thì không có gì tốt hơn nữa.

Mà sau khi học xong đại học quay về còn có thể làm việc cho ông chủ Dương, sau này có thể là một kỹ sư, có thể làm xưởng trưởng cũng không chừng, như vậy cưới Dương đại tiểu thư cũng sẽ không bị nói là trèo cao.

Nghĩ như vậy, A Vinh vỗ vỗ vai tiểu than đen, làm thủ thế: Khá lắm. Anh đi ngủ. Làm xong thủ thế, cậu trở mình chui vào chăn, ngâm chân rửa mặt cũng không thèm làm.

A Huy cuống lên, anh trai luôn thích sạch sẽ, cứ như thế đi ngủ khẳng định là đang tức giận. Hắn vò đầu suy nghĩ một lúc cũng không hiểu được đành phải từ bỏ, chỉ có thể vò khăn lau mặt, lau chân cho cậu.

Chính A Vinh cũng không hiểu tại sao lại ấm ức. Nhưng khi được tiểu than đen lau mặt như vậy lại cảm thấy rất thoải mái. Hai ngày nay cậu cũng rất mệt mỏi, chốc lát sau lại ngủ mất.

Vấn đề này vẫn là A Huy cẩn thận hỏi thăm bạn học nhờ đưa khoai lang mới biết được, mới đoán được phân nửa thì trong lòng lập tức vui đến bay lên trời.

Anh trai quan tâm mình như thế thì dễ hơn rồi. Thực sự phải cố gắng hơn, không được thua kém người khác, sau này học xong về làm trong xưởng mới có thể ở bên cạnh anh trai.