Tối Đến.
Cô ngồi trong phòng mình, sẵn tiện bật máy tính lên để xem một cố giấy tờ công việc về lịch của chuyến bay, bây giờ cô cũng không cần phải mất công đi lái máy bay nhiều mà chỉ cần ngồi và lên mạng nhập thông tin máy tính.
Ting
Đột nhiên có thông báo đến từ điện thoại, cô gõ nốt vài chữ vào bàn phím rồi mới lười biếng cầm điện thoại của mình lên xem.
Dương Tư Thần nhắn tin đến cho cô.
Em ngủ chưa?
Dù sao cũng nên trả lời tin nhắn một tiếng, cô mở khoá màn hình rồi nhấp từng chữ của bàn phím điện thoại.
Chưa ngủ.
Em nên đi ngủ sớm một chút, không là xấu lắm đó.
Xấu như bé mèo trong ảnh này này.
Thần đã gửi cho bạn bốn ảnh.
Lục Kiều Hân nhìn những bức ảnh lần lượt được loading hiện ra, đôi mắt ngạc nhiên.
Người trong hình không phải là mình sao? Anh ta chụp lén mình lúc nào vậy chứ.
Cô nghĩ thầm trong trong bụng rồi nhìn lại nết ăn của mình, đúng là mất mặt mà.
Lục Kiều Hân nhanh chóng nhắn lại.
Dương Tư Thần, anh xoá ngay đi cho tôi.
Thần đã gỡ ảnh.
Ý tôi là anh xoá ảnh trong máy ảnh đi ngay cho tôi.
Một hồi nhắn qua nhắn lại thì ánh vẫn không chịu xoá, bất lực quá cô không thèm đôi co nữa.
Dù sao nó cũng ở trong máy ảnh thì giữ lại mà dùng đi.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, ở bên ngoài là mẹ cô, Lục phu nhân.
- "Con gái, xuống dưới nhà ba mẹ có một chuyện nói với con"
Lục Kiều Hân mở cửa đi ra phía ngoài thấy ngay Lục phu nhân đang đứng, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía cô.
- "Ba con đang ngồi dưới nhà đợi chúng ta"
Hai mẹ con cùng đi xuống phòng khách một nơi lộng lẫy nhất của căn nhà, cô thấy một thân hình lớn tuổi của ba mình đang ngồi nghiêm nghỉ ở ghế, xung quanh còn toát lên vẻ hào quang bóng loáng.
Vừa đi Lục phu nhân lại đến ghế ngồi xuống vừa nói với cô.
- "Ba mẹ tính sáng hôm sau cả gia đình mình cùng về quê một chuyến để thăm cậu mợ con"
- "Hôm mai là ngày gì vậy mẹ?"
- "Không ngày gì nhưng họ hàng lâu rồi cũng nên về thăm sức khỏe họ một chút, con xem thế nào, sắp xếp công việc để đi với ba mẹ nhé"
Không trần trừ mà cô đồng ý ngay, vừa hay như vậy cũng thoát được một ngày cùng với Dương Tư Thần.
- "Chuyện gì chứ chuyện này thì đương nhiên là con phải đi rồi"
Hai ông bà cười nhìn con gái của mình.
Lục Kiều Hân nhìn đĩa hoa quả trên bàn liền lấy ăn.
Sau đó mọi người cũng về phòng của mình đi ngủ hết.
Sáng hôm sau thức dậy Lục Kiều Hân đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi chọn một bộ đồ để chuẩn bị cho sáng nay đi cùng gia đình về quê.
Phong cách của cô vừa kín đáo nhưng cũng tôn lên nét đẹp của mình.
Khi mặt trời vừa mọc cả gia đình của cô đã nhanh chóng ngồi lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, xe khởi hành về quê.
Tuy nói là ở quê nhưng không khí và những ngôi nhà ở đây cũng sang trọng không kém thành phố.
Từ sáng lúc thức dậy bao nhiêu tin nhắn trong máy cô cũng không thèm để ý cho tới khi có cuộc gọi của Dương Tư Thần đến.
Lục Kiều Hân thẳng tay tắt máy.
Rất nhanh đã đến nơi, nhà cậu mợ cô cũng khá rộng lớn có khi là hoành tráng nhất ở khu này.
Vừa thấy bóng dáng chiếc xe của gia đình cô đến cậu mợ cô đã nhanh chóng chạy ra nghênh đón nồng nhiệt, những cái chài khách sáo rồi dần dần trở nên thân thiết.
- "Kiều Hân đấy hả con, còn nhớ cậu không? hồi nhỏ bỏ cậu hay bế con đi khắp xóm chơi suốt, còn nhớ hồi đó còn nghịch ngợm đến nỗi đấm nhau con trai nhất người ta khiến họ đến tận nhà để bắt đền, vậy mà bây giờ đã lớn bằng này rồi lại còn làm một cơ trưởng nữ tài giỏi hơn người"
Lục Kiều Hân chỉ biết cười.
- "Mọi người mau vào nhà thôi "
Một cô em gái xinh xắn tên là Kim Sam Sam nhanh nhảu chạy lại phía Lục Kiều Hân, năm nay cô bé vừa tốt nghiệp đại học trường mà trước đó Lục Kiều Hân ăn đã học.
Hồi nhỏ chị em hay chơi với nhau lớn lên thì vì công việc và học tập nên không thể gặp được nhau nữa.
Lục Kiều Hân mỉm cười với cô bé Sam Sam.
- "Sam Sam em xinh gái quá"
- "Chị Kiều Hân cũng rất đẹp"
Một hồi hỏi hạn sức khoẻ thì cả nhà nhanh chóng đã ngồi vào bàn ăn sang trọng mà cậu mợ cô chuẩn bị từ trước.
Đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Lục Kiều Hân nhanh chóng dành quyền.
- "Để con ra mở cho"
Không để mọi người phải từ chối thì cô đã bước ra đến cửa rồi.
Cánh cửa mở ra đập vào mặt cô là sự bất ngờ.
- "Sao anh lại đến đây?"
Dương Tư Thần làm mặt hề còn vẫy tay với cô nữa.
- "Em đã không nghe máy tôi lại còn không muốn cho cháu rể vào nhà thâm cậu mợ sao?"
- "Ai cậu mở của anh.
Anh đi về đi"
Lục Kiều Hân nhanh chóng đóng cửa thì đã bị anh chặn lại.
- "Anh muốn gì?"
- "Cháu rể vào thăm cậu mợ".