Buổi dạ tiệc diễn ra rất ưng ý theo suy nghĩ của Chu Linh Linh.
Tiếng nói cười sôi động, những cái cụng ly, những câu thoại giao tiếp của nhiều giới thượng lưu đều đổ dồn vào nơi đây.
Chiếc du thuyền lại được thêm nổi bật hơn nữa về không khí cũng như cảnh vật rất là đẹp.
Thống đốc Dương Tiêu Hồng và Dương Tư Thần đi vào một phòng rất sang trọng, ở trong đây có nhiều đồ ăn thức uống đã được bầy biện lên chiếc bàn với mặt kính bóng loáng, Dương Tiêu Hồng và Dương Tư Thần ngồi chung ở ghế sô pha đối diện trước mặt, bên kia bàn là ba mẹ giả của Chu Linh Linh.
Buổi tiệc diễn ra một hồi lâu thì lúc này bà Chu phu nhân mới bắt đầu mở miệng nói.
- "Không biết Chu Linh Linh con bé này đi đâu rồi, thật ngại quá, xin phép tôi ra ngoài tìm nó một lát"
Chu phu nhân quay mặt trời đi, vẻ mặt giả tạo vô cùng với một cái nhếch mép cười đắc ý.
Chu lão gia như biết được mọi người đã bắt đầu hành sự kế hoạch hiền nhìn về phía bàn thấy chai rượu hoa quả trên bàn đã uống hết ông ta liền đứng lên.
- "Thông gia Dương.
Rượu hết rồi, để tôi đi lấy rượu nhé"
Chu lão gia nhàn nhạt mở miệng với vẻ khách khí nhìn về phía Dương Tiêu Hồng và Dương Tư Thần.
Thống đốc Dương Tiêu Hồng cũng nhanh chóng vui vẻ đồng ý.
Tuy là nhà họ Chu không giàu có cho lắm, địa vị xã hội cũng không cao nhưng được cái lại rất quý khách, nhất là đối với thông gia họ tiếp đãi rất chu đáo và nhiệt tình làm cho ông cũng có nhiều suy nghĩ tích cực về bọn họ.
Bây giờ ở bên trong một căn phòng nhỏ với những đĩa đồ ăn hoa quả ngon nghẻ trên bàn nhìn rất đẹp mắt nhưng lại có mình Dương Tiêu Hồng và Dương Tư Thần ngồi lãnh đạm, có vẻ hai cha con bọn họ ít khi nói chuyện phiếm với nhau cho nên hoàn cảnh này cũng không ngoại lệ, họ không ai nói với ai lời nào.
Chu lão gia trên danh nghĩa là cha của Chu Linh Linh đi ra phía ngoài đóng cánh cửa lại, khuôn mặt hiện lên hàm ý rõ rệt, ông ta khóa trái cửa cửa phòng từ phía bên ngoài của Dương Tiêu Hồng và Dương Tư Thần đang ngồi bên trong.
Nhạc bật chất lớn nên có lẽ cũng áp chế đi những sự nguy hiểm xung quanh đối với khi hai người bọn họ.
Dương Tư Thần vẫn có vẻ thần thái chết chóc ngồi đó cùng với ba của mình, mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường cho tới khi chỗ vị trí bọn họ ngồi rung lắc nhẹ rồi dần dần mạnh lên khiến cho hai cha con họ không khỏi ngạc nhiên mà thắc mắc là đang có chuyện gì.
Nhạc mở rất lớn áp chế đi những tiếng động la hét ở bên ngoài của nhiều vị khách, ai nấy cũng chạy toán loạn đi xuống từ trên du thuyền với vẻ hấp tấp, hối hả như là có ma đuổi đến nơi và còn hơn thế nữa.
Hóa ra một ngọn lửa nhỏ của chiếc đèn nến được treo ở nhiều nơi của chiếc thuyền đã cháy lan ra nhiều vị trí, ngọn lửa tiến đến gần nhiều nguồn điện cung cấp cho những chiếc đèn sáng của du thuyền.
Nó ngày càng lan rộng hơn mà không có dấu hiệu dừng lại cho thấy một điều rất kinh khủng sắp xảy ra, những làn khói đầu tiên bắt đầu bốc lên từ từ khiến cho khung cảnh trở nên hỗn loạn, ánh sao cũng chỉ chiếu sáng một phần được làn khói nhưng cũng đủ thấy làn khói bay lên khá dày đặc, ánh sáng đèn trên du thuyền nhấp nháy báo hiệu một mối nguy hiểm lớn.
Nhìn đi nhìn lại mọi người cũng thắc mắc không biết vì sao ông bà Chu và con gái của họ đã mất tăm trong khi tình thế nguy cấp như thế này xảy ra, chính họ là chủ bữa tiệc mà bây giờ lại để xảy ra những vấn đề như vậy.
Mặt ai nấy cũng hầm hầm tức giận, mọi người đã thoát khỏi vùng nguy hiểm hết thì mới an tâm, họ nhìn lại chiếc du thuyền đang cháy bùng rất to tạo nên một ngọn sóng lửa ở nơi mặt nước phẳng lặng.
Ngọn lửa ngày càng to hơn, rất to...to lớn đến nỗi dù là ở một nơi chung tâm thành phố xa chiếc du thuyền thì cũng đủ nhìn rõ những ánh lửa bắt đầu lốm đốm mờ nhạt.
Thời gian trôi không nhanh nhưng có vẻ ngọn lửa lại đang rất hối hả như vội vàng sợ không thể chiếm cả chiếc thuyền, nửa chiếc thuyền được thiêu cháy gần hết, ai nấy đứng đây nhìn về nơi có ngọn lửa đều nơm nớp lo sợ nhưng cũng vừa cảm thấy may mắn vì bản thân vừa mới thoát được bàn tay tử thần.
Mãi cho tới khi chiếc thuyền gần cháy hết sạch thì lúc này ông bà Chu và cả Chu Linh Linh mới chạy lại phía đoàn người.
Chu Linh Linh ôm mặt khóc oà lên rất lớn, trong miệng thì luôn lẩm bẩm nói những điều mà mọi người khó có thể dịch ra được.
- "Hức hức hức.
Anh Dương Tư Thần, Thống đốc Dương Tiêu Hồng vẫn hức hức...!Vẫn còn ở trên thuyền"
Mọi người nghe đến đây thì liền ngạc nhiên, Chu Linh Linh lại càng khóc to hơn.
- "Hu hu hu....Anh Dương Tư Thần, hu hu hu".