Lúc Thường Đậu còn nhỏ, thầy giáo đã nhận xét cậu với giọng điệu rất là khó xử như thế này: Thằng nhóc này ấy mà, thông minh thì rất thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn người khác, cơ mà…đại khái…có chút…phải nói thế nào đây? Được rồi, nói dễ nghe một chút thì là làm gì cũng thẳng tưng, nói khó nghe ra thì….chính là hơi hơi ngốc.
Vào lớp một, thầy dạy:”Các em học sinh phải thế này mới ngoan này, lên lớp ngồi ngoan ngoãn, hai chân đặt song song, ánh mắt nhìn thầy giáo, hai tai chú ý nghe, muốn phát biểu cái gì thì giơ tay trước….Bạn Thường Đậu có chuyện gì nào?”
Bạn nhỏ Thường Đậu buông bàn tay bé xíu đang giơ lên: “Thầy ơi, con đói bụng, bao giờ thì được về nhà ăn cơm ạ?”
Thầy: “…”
“Không được phát biểu nội dung không liên quan đến bài học!”
Từ đó về sau những lời này trở thành khuôn vàng thước ngọc của bạn nhỏ Thường. Thế rồi đến một ngày nọ bé Thường Đậu muốn đi tưới hoa, bé nhịn mãi nhịn mãi, không nhịn được, phải làm sao bây giờ?
Muốn đi WC quá đi T^T Cơ mà thầy nói muốn nói chuyện phải giơ tay, lại còn không được nói những chuyện không liên quan đến bài học nữa chứ.
Hu hu, thật sự không nhịn được mà TAT
Bạn học ngồi cùng bàn hiếu kì nhìn sang bạn nhỏ Thường, nó vẫn chưa bao giờ dám nói chuyện với bạn nhỏ Thường vì nó cho rằng….người ta là người ngoài hành tinh, chứng cớ là đầu của Thường Đậu bự hơn tất cả đám trẻ cùng tuổi.
Sau đó thì sao? Sau đó bạn nhỏ Thường vinh quang tè dầm ~
Thời điểm Thường Đậu lên trung học, có một lần thầy giáo dạy Toán uống say chạy vào lớp làm loạn, mọi người hai mặt ngó nhau, ông thầy vung tuyệt bút lên để lại một đề bài trên bảng, phán rằng ai làm được bài này thì cuối kì lấy điểm tối đa luôn, không phải thi nữa.
Ông thầy say túy lúy đến mẹ mình cũng chẳng nhận ra, đám học sinh còn đang học chứng minh tam giác bằng nhau mà ổng viết cho hẳn một đề phương trình Toán – Lý bốn trục tọa độ…ờm, cũng gọi là phương trình vi phân.
Đương nhiên lũ nhóc không có khả năng làm được đề toán kia. Cơ mà mọi người đều biết ông thầy toán cái gì cũng tốt, mỗi tội uống say thích bốc phét linh tinh, chỉ có bạn nhỏ Thường cho là thật.
Thế là ăn cơm cậu nghĩ, đi đường nghĩ, đến đi ngủ nằm mơ cũng nghĩ. Tan học liền chạy đến thư viện xã tra tư liệu, tra không được thì năn nỉ bố đưa đến tận thư viện tỉnh tìm, suy nghĩ tới mức tẩu hỏa nhập ma, đi trên đường đâm vào cột điện trước mắt bàn dân thiên hạ, trán sưng như quả ổi tận ba ngày.
Thế mà cuối cùng vẫn không giải ra. Thường Đậu tủi thân lắm. Cậu nghĩ mình rất ngu, đến khóc cũng ngượng không dám khóc, cuối cùng nghẹn đến mức ốm cả người.
Lúc bố mẹ đến trường xin nghỉ cho Thường Đậu, thầy dạy toán còn kinh ngạc chả hiểu thằng nhóc này đang yên đang lành làm sao mà tự dưng lại lăn đùng ra ốm____ Có thể thấy cả thế giới chỉ có mỗi một mình Thường Đậu còn nhớ thương cái đề toán kia.
Nói ngắn gọn một câu, Thường Đậu chính là loại người dù có đụng phải tường Nam cũng quyết chẳng quay đầu, nhất định muốn đụng vỡ tường Nam, hoặc là đụng vỡ cái đầu của mình mới thôi.
Nghiêm khắc mà nói thì Thường Đậu không phải là một thiên tài theo nghĩa truyền thống. Cậu không học lớp mầm non, đến đề bài thầy giáo say rượu giao cho cũng không làm được, nhiều nhất chỉ có thể tính là một tinh anh dựa vào năng lực của chính mình phấn đấu.
Cậu rất cố gắng rất cố gắng thi vào trường trung học trọng điểm, rất cố gắng rất cố gắng thi đỗ trường đại học tốp đầu, sau đó cố gắng hết sức để được đào tạo chuyên sâu, cuối cùng cố gắng tột bậc để vào được đội Quy Linh trong truyền thuyết, thực hiện giấc mộng nuôi từ thời thơ bé: cố gắng học tập để trở thành người có ích, giống như những anh hùng trong phim vậy đó, chỉ hây da vài cái đã xử lý xong kẻ xấu rồi.
Tuy rằng quan hệ logic giữa hai mệnh đề “hây da vài cái xử lý người xấu” và “cố gắng học tập”… vẫn rất là khiến người ta chẳng hiểu ra sao…
Khụ khụ, quay về chuyện chính. Sau khi vào đội Quy Linh, Thường Đậu trở thành một nhân viên kĩ thuật danh đúng như thực, công tác cực kì tích cực, thành tích đặc biệt cao, cũng từ từ trở nên quan trọng. Thế nhưng cậu vẫn không phải là thành viên trung tâm. Toàn bộ phận kĩ thuật chỉ có duy nhất một thành viên trung tâm, là một thiên tài chân chính. Thường Đậu trước giờ vô cùng sùng bái thành viên trung tâm ấy, y là giáo sư Hứa của bộ phận kĩ thuật, y biết tất cả mọi thứ, y giỏi giang biết bao nhiêu, y làm ra thật là nhiều phát minh sáng chế…
Mỗi lần thấy các thành viên trung tâm kề vai chiến đấu như người một nhà và vui cười đùa giỡn bên nhau, Thường Đậu đều rất hâm mộ rất hâm mộ. Nhất là trong tổ nhân viên bên ngoài có một người tên Phương Tu, nhìn thấy anh, Thường Đậu như thể nhìn thấy lý tưởng của chính mình. Cậu cảm thấy nam tử hán chân chính hẳn là giống như anh vậy. Anh không để ý bất cứ điều gì, khi người khác ăn mừng chiến thắng, anh chỉ yên lặng đứng bên cạnh mở một chai bia, nở một nụ cười bất cần đời, cho dù bị thương trở về vẫn có thể vui thì cười giận thì mắng, đẹp trai phong cách biết mấy nha ~
Thường Đậu vừa cố gắng làm việc, vừa nghĩ rằng, nếu có một ngày mình được như giáo sư Hứa thì tốt rồi.
Thế nhưng đến một ngày kia, Thường Đậu thực sự thay thế giáo sư Hứa, trở thành thành viên trung tâm bộ phận kĩ thuật mà mình vẫn hằng tha thiết ước mơ, cậu lại phát hiện ra mình không hề vui vẻ, bởi vì giáo sư Hứa mất rồi.
Không có ai tiếp nhận cậu, cho dù mọi người đối xử với cậu rất tốt, rất khách khí, thế nhưng Thường Đậu vẫn cảm thấy mình bị bài xích. Có lẽ trong lòng bọn họ chỉ có giáo sư Hứa mới là người nhà, mà Thường Đậu chỉ là một vật thay thế kệch cỡm mà thôi. Việc cậu có thể làm chỉ là càng thêm cố gắng gấp bội phần, khiến mọi người đều nhìn ra nỗ lực của bản thân, hi vọng ít nhất cũng đạt được một chút tán đồng của mọi người, một chút tán đồng… của người mà cậu vẫn một mực âm thầm dõi theo đó.
Đầu ổ gà ngốc nghếch, vì thế mà lại bắt đầu luẩn quẩn trong lòng, tiếp tục đụng tường nam.
Sau này Thường Đậu và các đồng nghiệp ở đội Quy Linh đã cùng nhau trải qua rất nhiều nguy hiểm. Đội Quy Linh thiếu chút nữa tan rã, bọn họ thậm chí còn biến thành một đám tội phạm bị truy nã không có một mảnh thiết bị vắt vai phải đánh du kích tứ tung.
Thế nhưng, bất luận tên gọi là cái gì thì người xấu vẫn cứ là người xấu.
Tuy rằng người tốt cũng hay vứt rác bừa bãi, cũng hay không thèm nhìn mà băng qua đường, cơ mà họ không lấy đập chết người và gây tai nạn làm mục đích, mọi người đều bình thường mà sống, sẽ chẳng gây ra chuyện đáng sợ gì.
Thường Đậu đã trải qua lần đầu tiên thất nghiệp, ở nhà lo lắng bất an đọc báo muốn tìm tin tức về mọi người, đặc biệt là tin tức của ai kia. Cho nên khi nhận được điện thoại của Tô Khinh, cậu không nhịn được mà suýt nữa ứa nước mắt.
Cậu muốn hỏi, các anh đã tìm thấy Phương Tu chưa? Mọi người có an toàn không? Có khỏe mạnh không? Anh ấy thế nào rồi? Đáng tiếc sau đó bị đội trưởng Hồ răn đe nên không kịp hỏi hết.
Đội trưởng Hồ thật sự là đáng sợ quá đi mà T^T
Tiếp đến là phản bội không ngừng không nghỉ, thử thách, chạy trốn… nối gót theo nhau, từ năng lượng căn bản nhất của con người tinh luyện vật chất 21 Gram, không gian C che chắn tất cả mọi công kích, Utopia muốn thay đổi toàn bộ quy tắc thế giới đến thi thể chìa khóa, cùng với vô số người vì trận chiến ấy mà đoàn kết lại, và rồi chết đi.
Nhưng mà cuối cùng người thắng lợi vẫn là họ.
Thường Đậu đột nhiên thấy mình trưởng thành hẳn lên. Từ một con người bình thường sinh hoạt theo quy luật đột nhiên biến thành người góp mặt trong câu chuyện cứu vớt thế giới, tuy rằng tự nhận mình không phải nhân vật quan trọng, nhưng tốt xấu gì cậu cũng có tham gia mà.
Mọi người dần dần cũng chấp nhận cậu.
Chỉ trừ… người kia.
Phương Tu không hề bộc lộ một chút khen ngợi hay thân mật với Thường Đậu, cảm xúc biểu đạt ngay trên nét mặt lúc nào cũng nghiêm túc lạnh tanh, ánh mắt nhìn cậu luôn luôn giống như nhìn một thằng đần.
Chẳng qua Thường Đậu nhớ mang mang khi đạn pháo bay đầy trời ngày ấy, bàn tay người nọ túm áo cậu kéo sang một bên, ngón tay rách tướp in hằn dấu máu đỏ và bùn đất vào chiếc áo trắng. Chỉ có Thường Đậu tự mình biết, thời điểm đầu mình bị ấn chặt xuống áp sát vào người nọ, thậm chí còn có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương, ngửi được cả mùi thuốc lá trên người anh và mùi hương khô mát trên quần áo… Tất cả chúng biến thành nhịp tim đập loạn chẳng thể kìm chế nổi như phát điên trong lồng ngực cậu, sau đó hóa thành làn khói lượn lờ bay ra từ đỉnh đầu tán nhiệt chẳng được tốt là bao.
Đương nhiên cậu nhanh chóng bị đẩy ra, vì vướng chân vướng tay quá.
Bởi vì ngày tháng chiến đấu dài dằng dặc không nghỉ, không chú ý sửa sang nên trên cằm Phương Tu mọc ra mấy cọng râu lưa thưa, cùng với ánh mắt dường như sáng lên khi chăm chú dõi theo một vị trí trong màn đêm u tối… về sau đều trở thành những hình ảnh đẹp đẽ lệch pha trong ác mộng đêm khuya của bạn trẻ Thường____ Không ngờ Phương Tu thế mà lại dễ dàng thay thế được vị trí của Sora Aoi trong lòng cậu!
Là một fan cuồng của cô Sora, sáng sớm hôm sau lúc ngủ dậy Thường Đậu đã đập đầu vào tường nửa giờ để bày tỏ sự đớn đau vô hạn với lập trường không kiên định và sự phản bội của mình.
Dựa theo tính cách làm gì cũng cố chấp thẳng tưng của cậu nhỏ, câu chuyện… cứ thế phát sinh.
Cậu bắt đầu miệt mài miệt mài theo đuổi Phương Tu, chờ mong có công mài sắt có ngày nên kim.
Năm đó khi muốn vào đội Quy Linh, Thường Đậu báo danh ba lần, lần nào cũng bị gạt ra vì đủ các loại nguyên nhân. Thế nhưng cậu không bỏ cuộc, cậu nghĩ dù là củi mục cũng có ngày thành tiên không phải sao? Thế là rốt cuộc đến lần báo danh thứ tư, các giám khảo đã cảm thấy sao thằng nhóc này trông quen thế nhỉ? Thành ra cậu may mắn qua cửa, trở thành một thành viên của bộ phận kĩ thuật.
Cuộc trường chinh đằng đẵng bắt đầu.
Một ngày nào đó sau khi chiến tranh kết thúc, nhân cơ hội Phương Tu vì nổi giận vô lý mà áy náy trong lòng phải giải thích với mình, đối mặt với sắc mặt khó lắm mới dịu xuống của bạn trẻ Phương và sự tự khẳng định bản thân… khụ, về mặt công tác, Thường Đậu đã xúc động hô to một câu “Cầu bao dưỡng, biết ấm giường!”. Tuy rằng sau đó bình tĩnh nghĩ lại cảm thấy mình nhất định là đầu óc bị nước vào, cơ mà vẻ kinh ngạc và khiếp sợ trên mặt Phương Tu đã thành công treo quả tim bé bỏng của bạn nhỏ Thường trạch nam lên cao tít.
Như một kẻ nhát gan không dám nghe tuyên án, Thường Đậu tránh mặt Phương Tu nguyên cả tuần trời. Cuối cùng cậu ấm sứt không sợ nứt mà nghĩ thế này: dù sao cũng thổ lộ rồi, cho dù ảnh không chịu chấp nhận cơ mà chung quy thể nào cũng nghe thấy… nhưng nếu bị từ chối thì phải làm sao đây?
Thường Đậu nghĩ, nhất định sẽ còn đau khổ hơn năm đó nhận được thư từ chối của đội Quy Linh nhiều lắm.
Có điều, không sao cả!
Cậu báo danh bốn lần, thì có thể thổ lộ bốn lần.
Thường Đậu ý chí sục sôi xuất hiện trở lại trước mắt mọi người với tư thế của một con gà chọi. Phương Tu dừng ánh mắt trên người cậu, rối rắm một lát, sau đó không kịp tỏ vẻ khó chịu đã vội vàng vin cớ có công việc bên ngoài, chuồn mất dạng luôn.
Thường Đậu đảm nhiệm công việc hỗ trợ kĩ thuật cho nhóm nhân viên bên ngoài, cậu có thể thề, khi giọng nói của mình vang lên trong tai nghe, chắc chắn cả người Phương Tu đã cứng ngắc.
Thường Đậu làm dấu chữ V chiến thắng với áp phích phim điện ảnh đề tài chiến tranh treo trên tường, tỏ vẻ một ngày nào đó mình nhất định sẽ đánh hạ được cái lô cốt kia cho mà coi!
Cuộc chiến không khói súng mở màn như thế ấy.
Phương Tu ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, đại khái hẳn là muốn giải quyết vụ này nên một mình chạy tới gõ cửa văn phòng của bạn nhỏ Thường.
Adrenalin của Thường Đậu bắt đầu tăng đột biến.
Phương Tu trở tay đóng cửa lại, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói, “Tôi đến nói chuyện với cậu, về…”
Thường Đậu quát to một tiếng, “Khoan đã!”
“Em hỏi anh một vấn đề trước.” Thường Đậu vô cùng nghiêm túc, vô cùng đứng đắn hỏi một câu thế này, “Bây giờ em hôn anh được không?”
Phương Tu: “…”
“Anh… anh chỉ có hai sự lựa chọn, gật đầu hoặc lắc đầu, không cho chọn cái khác.”
Phương Tu ngu người một lúc, sau đó ngơ ngác lắc đầu.
Thường Đậu gục đầu, có chút nản lòng ngắc ngứ nói, “Em… em hiểu rồi, anh không thích em.”
Tuy rằng đúng là Phương Tu muốn đến uyển chuyển cự tuyệt Thường Đậu thật, cơ mà… có định dùng cái cách đặc sắc thế này đâu.
“Nhưng mà em sẽ không bỏ cuộc đâu!” Ngay sau đó Thường Đậu lại ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt như muốn đốt bùng vũ trụ nhỏ xuyên qua cả mắt kính mà bừng bừng cháy lên… Lúc này cậu tuyệt không đáng cười, một khắc đó cậu đột nhiên không còn giống một thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh đen trắng vụng về, mà lấy tư thái của một người đàn ông trưởng thành đứng thẳng trước mặt Phương Tu. Cậu khe khẽ thở dài, hồi đầu nâng tay lên rồi nghĩ sao lại buông xuống, cuối cùng cúi đầu lặp lại lần nữa, “Em sẽ không bỏ cuộc.”
Thường Đậu kéo cửa ra, nói với Phương Tu, “Anh không cần phải nói gì cả, anh ra ngoài trước đi. Em hiểu ý của anh, nhưng em không muốn nghe anh nói trắng ra đâu.”
“Thường Đậu.” Phương Tu thở dài tựa vào khung cửa, “Cậu người lớn một chút đi.”
Thường Đậu đột nhiên cười nhẹ mà nói, “Ở trong máy chiếu, em bị vây khốn trong mê cung không lối thoát cùng anh suốt mười hai năm. Cho dù lúc đó em mới chỉ có sáu tuổi thì bây giờ cũng đã trưởng thành rồi.”
Phương Tu chợt không biết nói gì cho phải, chỉ có thể mặc Thường Đậu đóng sầm cửa trước mặt mình rồi khó chịu dựa tường hành lang châm một điếu thuốc. Đúng lúc ấy, cánh cửa đã đóng lại mở ra một cái khe, Thường Đậu thò ra ngó hắn một cái rồi trở vào trong phòng, kéo hòm thuốc ra, không nói không rằng chạy đến trước mặt hắn, kéo ống quần hắn lên.
Phương Tu cả kinh co rụt chân về phía sau, lại bị Thường Đậu kiên quyết nắm lấy.
Cái chân bị thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, lúc đi làm nhiệm vụ, trên cổ chân không cẩn thận bị đạn sượt qua một nhát, để lại một vết thương nhẹ.
Thường Đậu quỳ một gối trên mặt đất, cận thận dùng vải sạch sát trùng vết thương rồi bôi thuốc cho hắn.
Điếu thuốc trên tay Phương Tu đã đốt đến mông mà hắn thì quên nhét nó vào miệng từ lâu.
Từ đó về sau, cuộc sống của Thường Đậu chỉ có hai trọng tâm: làm việc và tìm cách khiến Phương Tu nhìn mình. Tất tần tật game online, anime, Aoi Sora và các thể loại đạo cụ bá láp trong thế giới 2D đều bị phũ phàng quẳng sang một bên. Cậu muốn trở thành một người hoàn hảo hơn, mỗi ngày cảm thấy mình tốt hơn một chút thì sẽ trăm phương ngàn kế đi gợi sự chú ý của đối phương để kiếm cơ hội được người ta nhìn một cái.
Sau đó lại thổ lộ, hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần Phương Tu trầm mặc nghe xong, Thường Đậu đều không cho hắn nói chuyện, chỉ cho hắn gật đầu hoặc lắc đầu với câu hỏi “Em có thể hôn anh không?” kinh điển.
Bộ phận kĩ thuật của đội Quy Linh từ chối Thường Đậu ba lần, Phương Tu không biết đã từ chối cậu bảy hay tám lần rồi.
Nhưng mà… không sao cả.
Thường Đậu tự nói với mình, không sao cả đâu.
Trong một nhiệm vụ bên ngoài vô cùng nguy hiểm, đến bộ phận kĩ thuật cũng phải cùng đi, Thường Đậu đang ở trong xe điều khiển thiết bị, ngay khi hành động lùng bắt sắp kết thúc thì tín hiệu đột nhiên bị cắt đứt.
Thường Đậu không biết là thiết bị liên lạc của mình bị gián đoạn hay là tín hiệu của mọi người đều bị chặn, nếu là trường hợp thứ hai thì lớn chuyện rồi. Thế là cậu lập tức kiểm tra kết nối, khởi động trang bị khẩn cấp, đúng lúc đó, bên cạnh bỗng vang lên tiếng nổ mạnh. Có ai đó lao về phía cậu, cửa xe bất ngờ bị kéo ra, một người lôi cậu xuống xe, sau đó là một tiếng ẦM vang, cả chiếc xe phát nổ.
Thường Đậu rõ ràng nhìn thấy khi vụ nổ phát ra, trên vai Phương Tu bắn lên một chuỗi hoa máu.
Phương Tu mau chóng đưa cậu ẩn nấp dưới một gốc đại thụ, bắn một viên đạn tín hiệu lên. Cuộc hỗn chiến bắt đầu. Bọn họ giống như trở về thời kì chiến tranh thế giới thứ hai, sự hỗ trợ về kĩ thuật của cả hai phe đều không còn, một đám người súng vác vai đạn lên nòng nhằm nhau mà bắn, liên lạc với người mình chỉ có thể dùng điện đàm. Đánh trọn một ngày đêm, nửa người Phương Tu đều bị chính máu của hắn nhuộm đẫm, trận chiến mới kết thúc.
Thường Đậu theo xe cứu thương đưa Phương Tu về tận tổng bộ, cùng hắn vào phòng bệnh, thậm chí còn kiên quyết kháng lệnh, sống chết muốn ở lại chăm sóc hắn.
Phương Tu thì giả vờ ngủ. Thường Đậu nhìn ra được, mỗi lần chỉ có hai người họ ở riêng với nhau thì Phương Tu đều sẽ giả vờ ngủ không để ý tới cậu cho đỡ ngượng ngùng.
Thường Đậu e dè kéo tay Phương Tu qua nhìn nhìn, không thấy phản ứng, lại thử áp sát về phía trước một chút nữa… hửm? Vẫn không phản ứng.
Trái tim của cậu càng đập càng nhanh, cự ly giữa hai người càng ngày càng gần sát, gần đến mức hơi thở của cậu nhè nhẹ rơi xuống trên làn da hắn. Lông mi của Phương Tu khe khẽ rung lên, cơ mà… vẫn không thèm phản ứng như cũ.
Thật sự là Ninja Rùa mà!
Vì thế Thường Đậu đánh bạo nhắm mắt lại, động tác gần như thành kính. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô nứt của Phương Tu, chạm lướt rồi thôi, mà bản thân lâng lâng như sắp bay lên vậy.
Đối phương vẫn cứ không nhúc nhích nằm trên giường giả chết.
Thường Đậu từ từ nở một nụ cười tươi rói, nho nhỏ nói rằng, “Em đã nói quy tắc rồi, anh như vậy là chấp nhận đúng không?”
Nhất định chính là như thế.
Muốn đạt được một điều, một đồ vật, hay một con người, cho dù có xa xôi và gian nan cách mấy, chỉ cần cứ cố gắng, vẫn cố gắng, không ngừng cố gắng, không chịu buông tay, rồi sẽ có lúc nguyện vọng biến thành sự thật.
Thường Đậu nghĩ như thế đó, rồi ôm ý nghĩ ấy và trái tim ấm áp vui sướng nằm sấp bên giường yên lặng ngủ say, khóe miệng còn mang theo ý cười khả nghi khó tả.
Không biết qua bao lâu, Phương Tu nằm trên giường mới chịu mở mắt ra. Hắn hạ ánh mắt nhìn cậu nhóc tóc tai rũ rượi nằm bên cạnh mình, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay không bị thương, tháo cặp kính đã rơi xuống cánh mũi của người kia, đặt sang bên cạnh.
Bạn nhỏ Thường Đậu chính là loại người dù có đụng phải tường Nam cũng chẳng chịu quay đầu, những chuyện từng trải qua từ nhỏ tới lớn đến giờ đều nói cho cậu biết, tường Nam một ngày nào đó sẽ bị đụng vỡ thôi.