Một khắc kia, người đứng trong vòng ba mét đều có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Hoàng chuyên gia. Cơ mà thần kinh của bác sĩ Khấu thô có trình độ, cho dù có mài răng từ sắt thành kim thêu hoa hắn cũng chẳng quay đầu liếc đến nửa lần.
Ngược lại là Hà Hiểu Trí không hiểu vì lý do gì mà run lên một cái, thanh máu vừa được bác sĩ Khấu buff đầy tí nữa thì rớt xuống 0. Nó lúng túng lùi ra khỏi tay Khấu Đồng, hừ một tiếng khẽ như tiếng muỗi: “Em… Em sẽ cố hết sức thử xem.”
Diêu Thạc liếc nhìn Khấu Đồng, không chút khách khí: “Vậy thì mục tiêu hiện tại của cậu là dùng một phương pháp nào đó nhét cái gọi là ‘Ma thuật sư’ vào một mặt gương. Thế nhưng nếu chính mắt nhìn thấy các cậu xuyên qua gương biến mất thì dù có đầu óc bằng giấy nó cũng chẳng chịu ngoan ngoãn tới gần gương đâu.”
Khấu Đồngôn hoà giải thích: “Cũng không nhất định phải là gương, bất cứ vật gì có tác dụng phản xạ như vũng nước dưới đất cũng được…”
Hắn nói còn chưa nói xong, Diêu Thạc đã ngắt lời không chút nề hà:“Vậy cậu làm sao cam đoan có thể để nó mắc kẹt trong trục thời gian thứ hai? Lần trước các cậu đi vào là vì cái gương bị đánh vỡ giữa đường, vũng nước thì làm sao mà ‘vỡ’ được?”
Giọng điệu của ông ta khí thế bức người, dùng để dạy con trai thì thể nào cũng dạy ra được một thằng nhóc luôn ở kì phản nghịch.
Hoàng Cẩn Sâm nghe thấy liền khó chịu, không thèm nghĩ ngợi gì đã nhảy vào mồm ông ta: “Không vỡ chẳng lẽ không thể dùng bùn đắp lên à? Người già đừng có tư duy cứng nhắc thế.”
Khấu Đồng vốn định cười cho qua, kết quả đang thực hiện dở lại có người nhảy ra ‘bảo vệ’, thành ra hắn phải duy trì biểu cảm muốn cười mà không thể cười, hít sâu một hơi vờ như không nghe thấy rồi chuyển sang đề tài kế tiếp: “Mẹ, mẹ đưa Mạn Mạn đi ngủ một giấc đi, trẻ con thức đêm nhiều không tốt.”
Thiện lương quá đi ~ ___ Hoàng Cẩn Sâm cảm động nghĩ.
Mạn Mạn đã mệt lắm rồi, mẹ Khấu ôm nó, nhìn Khấu Đồng, muốn nói lại thôi. Dường như cô ấy mơ hồ có thể cảm nhận được điều gì. Đôi khi Hoàng Cẩn Sâm cảm thấy cô không giống một con người mà giống một bộ phận trên người Khấu Đồng hơn, chẳng qua bộ phận ấy được đặt trong thân xác người phụ nữ mà hắn luôn hoài niệm.
Con người đã chết đi thì không thể sống lại, đây là thường thức mà ai cũng hiểu thấu.
Khấu Đồng nửa đỡ nửa kéo cô vào phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Ở đây nhiều đàn ông như vậy không cần mẹ lo lắng đâu, đi nghỉ sớm đi không là mặt có nếp nhăn đấy. Đừng nói mấy con quạ đen không làm sập trời được, giả như có sập thật thì còn có con chống đỡ cơ mà.”
Mẹ Khấu đột nhiên dừng bước ở cửa phòng, thoáng nhìn Khấu Đồng một cái, đôi mắt giống hệt như mắt hắn lóe lên ánh nước long lanh. Khấu Đồng sửng sốt, trên cánh tay bỗng truyền tới đau đớn sắc ngọt, hắn ngỡ ngàng ôm lấy cánh tay theo bản năng mà nhìn mẹ mình buông Mạn Mạn ra, cánh cửa trước mắt nhẹ nhàng khép lại.
“Không có ai hiểu rõ chân tướng hơn chính bản thân mình, cho nên sau khi chủ thể ý thức ở trong Máy chiếu được một thời gian, nhất định thì sẽ rõ ràng mấy sự kiện thoạt nhìn kì quái kia có hàm nghĩa gì hơn bất kì ai.”
Đây là câu nói chính hắn tự tay đề lên bìa bản thiết kế Nồi Đun năm đó.
Những chuyện anh cho rằng mình không biết, kì thực bản thân anh biết rõ.
Bả vai Khấu Đồng bỗng bị vỗ một cái. Hắn giật mình hồi thần, thấy Hoàng Cẩn Sâm nhe răng trắng đứng bên cạnh cợt nhả nói: “Bảo…”
Nói được một chữ, gã đột nhiên biến sắc xoay vai Khấu Đồng lại, ánh mắt mau chóng quét qua một lượt, sau đó cứng rắn kéo hắn vào trong phòng sách: “Cậu vào đây một tí.”
Nói đoạn bèn không chút chân chừ đạp cửa đóng lại ngay trước con mắt trông theo của Diêu Thạc và Hà Hiểu Trí.
Vẻ mặt của Hoàng Cẩn Sâm nghiêm túc đến đáng sợ nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Gã đẩy bàn tay đang ôm cánh tay của Khấu Đồng ra.
“Buông ra.” Gã nói với giọng điệu gần như ra lệnh, Khấu Đồng hít sâu một hơi, từ từ buông tay để lộ cả cánh tay mình, vết máu đã loang ra khỏi khe hở giữa các ngón tay, ướt đẫm tay áo hắn.
Hoàng Cẩn Sâm cúi người cẩn thận xắn tay áo hắn lên, sau đó cau mày thật sâu.
Những vết sẹo cũ trên tay Khấu Đồng không hiểu sao đều toạc ra như có người dùng dao rạch thêm một lần nữa… Không, phải nói là thời gian quay ngược lại cái lúc làn da của hắn vừa bị rạch thương, chỉ trong nháy mắt những vết sẹo cũ đều biến thành vết thương nhuốm mùi máu tươi hằn lên làn da trắng tái, đáng sợ vô cùng.
“Đừng nhúc nhích.” Hoàng Cẩn Sâm dường như đang xử lý một công việc vô cùng trọng đại. Gã không kịp hỏi những vết thương khó hiểu này vì sao lại xuất hiện mà mau chóng ấn Khấu Đồng lên ghế, “Ngồi yên để tôi xem xem thế nào___ Có hộp cấp cứu để xử lý vết thương không?”
“Ở trong ngăn kéo dưới bàn ấy.” Khấu Đồng nói.
Hoàng Cẩn Sâm nhanh nhẹn lấy hộp cấp cứu, cầm máu cho hắn, thuần thục và lưu loát dị thường. Lúc này gã không cố ý làm nhẹ tay, bởi vì chút đau đớn này Khấu Đồng chịu được, nhưng mà nếu cứ để máu chảy mãi như thế thì hắn nhất định sẽ không trụ nổi.
Đợi máu ngừng chảy, băng lại đàng hoàng bằng băng vải cho Khấu Đồng xong, Hoàng Cẩn Sâm mới hỏi: “Có đau không?”
Khấu Đồng nhún nhún vai: “Vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được.”
Hoàng Cẩn Sâm hồi tưởng hình dạng của những vết thương kia, bất giác thấy mình rất đau, vì thế gã dời lực chú ý của mình đi mà hỏi Khấu: “Chuyện gì xảy ra? Bị thương lúc nào?”
“Vừa xong.” Khấu Đồng trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng nói, “Trên lý thuyết, không gian sẽ không chủ động làm tổn thương chủ thể ý thức, trừ phi…”
“Sao ?”
“Trừ phi, vì một nguyên nhân nào đó mà chủ thể ý thức đang cận kề bờ vực phá vỡ.”
Khi Khấu Đồng nói lời này, hắn cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Hoàng Cẩn Sâm sửng sốt một lát mới bừng tỉnh hiểu ra hắn đang ám chỉ cái gì. Gã ngồi xổm xuống bên chân Khấu Đồng, áp tay lên trán hắn, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối ra sau tai: “Cậu làm sao vậy? Nói cho tôi nghe được không nào?”
Khấu Đồng lại im lặng thêm một lát như đang phân vân giữa hai lựa chọn gian nan, hồi lâu sau hắn mới lắc đầu, nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Không được, tôi không muốn nói.”
Hoàng Cẩn Sâm thở dài, biểu cảm trên mặt không khoa trương như bình thường vẫn thấy. Gã thoáng rũ mắt xuống như vô thức nhìn đăm đăm vào cánh tay Khấu Đồng rất lâu mới chầm chậm đứng lên, lại thở dài.
Khấu Đồng ngẩng đầu nhìn Hoàng Cẩn Sâm, gã liền rút một tờ giấy bên cạnh, cực kì tự nhiên kéo cánh tay còn lại của Khấu Đồng qua, tỉ mỉ lau đi vết máu giữa các kẽ ngón tay cho hắn.
“Tôi đau lòng.” Gã nói.
Khấu Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười, bờ môi hắn tái nhợt làm cho nụ cười phiếm chút suy yếu. Thế nhưng Hoàng Cẩn Sâm không nhìn hắn, gã chỉ rũ mắt nói: “Thật đấy, tôi đau lòng. Tựa như tôi rất rất yêu em, hồ hởi lao tới bên em, thế mà em lại hỏi thằng cha này ở đâu ra đây? Mau lượn đi! Rồi đá tôi văng ra mất.”
Khấu Đồng nói: “Đâu có, tôi tiếp nhận anh mà.”
Hoàng Cẩn Sâm uể oải nâng mí mắt nhìn Khấu Đồng, lập tức chặn lại toàn bộ những lời hắn muốn nói tiếp theo.
Sau đó gã xoay người đi ra ngoài. Giây phút đó, Khấu Đồng không ngờ lại nhìn ra trong bóng dáng gã pha chút cô đơn. Gã giống như một con chó lớn cường tráng dữ tợn, bị chủ nhân đạp cho một cước lại chỉ có thể tội nghiệp cúp đuôi lui vào một góc. Bất giác không hiểu sao hắn thấy đau lòng.
Khấu Đồng ngẩng đầu lên, nói khẽ: “Tôi không thể nói.”
Hoàng Cẩn Sâm dừng khựng lại.
“Nếu một người ý thức được tâm lý của mình mất cân bằng, biết tích cực đối mặt và tìm phương án giải quyết thì chúng ta thường nói là người đó khỏe mạnh.” Khấu Đồng có chút cố sức lắc lắc cánh tay được Hoàng Cẩn Sâm băng kín mít, “Cho nên trừ một vài bệnh biến về sinh lý, rất nhiều vấn đề tâm lý đều bắt nguồn từ một sự thực mà chúng ta không muốn đối mặt.”
“Không muốn đối mặt là một loại bản năng bảo vệ bản thân, bởi vì trong tiềm thức cho rằng mình không thể xử lý được vấn đề này, sẽ gánh chịu thương tổn rất lớn. Đây cũng là lí do vì sao có vài người khi bị buộc phải chạm tới chân tướng mà mình lảng tránh lại sụp đổ.”
Giọng điệu của hắn bình thản đến mức cơ hồ như không phải đang nói chuyện của chính mình: “Cho nên bình thường ở thời điểm này chúng tôi sẽ cho dừng vận hành máy chiếu. Nó chỉ phụ trách ‘Tìm kiếm vấn đề’, giải quyết vấn đề phải tiến hành trong thế giới thực. Nhưng mà bây giờ tôi không ra được, cũng không thể sụp đổ. Hình chiếu ý thức của bảy người cực kì cân bằng nhưng cũng vô cùng yếu ớt, một khi đánh vỡ sự cân bằng này, tôi lo lắng sẽ xuất hiện những chuyện mà mình không thể khống chế nổi.”
Hoàng Cẩn Sâm im lặng hồi lâu mới gật đầu: “Được rồi.”
Sau đó gã chỉ ra bên ngoài: “Tôi có vài chủ ý, có thể thảo luận với họ xem phải đối phó tên Ma thuật sư kia thế nào một chút.”
____ Xem như đã tiếp nhận lời giải thích của hắn, đồng ý làm hòa.
“Hắn là khởi nguồn của hết thảy, là sức sáng tạo không gì sánh kịp, từ một mức độ nào đó, hắn sẽ có một chút tính công kích. Đây có lẽ cũng chính là lý do con bé kia để cho hắn xung phong đi đầu.”
Hoàng Cẩn Sâm đổi vào nòng súng một viên đạn khác, theo lời tuyên bố của gã thì thứ này gọi là ‘đạn ma trơi’, mỗi viên đạn một khi xé gió mà đi sẽ phát nổ ngay khi chạm phải mục tiêu đầu tiên của nó, nổ ra một con rồng lửa, đám quạ đen liều mạng làm từ chất dẫn cháy sẽ trở thành nhiên liệu để hỏa thiêu.
Ngọn lửa tỏa khói ngùn ngụt giữa trời đêm, mà kẻ bắn súng tuyệt đối không chờ ở chỗ cũ nửa giây, chỉ chớp mắt sau gã đã biến mất.
“Quạ đen dẫn lửa giống như một loại cực hạn tối tăm và cực hạn ánh sáng. Chúng nó hấp dẫn lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau, nhưng mà một khi thế lửa mạnh như quạ đen, nó sẽ không bị đám giấy kia dập tắt, ngược lại càng cháy càng kịch liệt. Giờ đây chúng nó trở thành một vòng tuần hoàn chết, phe này chiến thắng phe kia là điều mà Ma thuật sư không muốn thấy, song hắn lại không thể ngăn lại. Nếu cân bằng bị đánh vỡ, tương sinh không thành, đương nhiên sẽ trở thành tương khắc.”
Bóng dáng Ma thuật sư bỗng dưng xuất trên bầu trời tảng sáng, tiếng hét của con gái vang lên chói tai: “Giết hắn! Giết hắn!”
Cơ mà Hoàng Cẩn Sâm lại biến mất rồi. Không ai biết gã xuất hiện từ nơi nào, rồi lại dùng cách gì để ẩn nấp.
Thân thể của Ma thuật sư trôi nổi một lát, đột nhiên ‘bay’ vèo qua một phương hướng, vô số quạ đen lao đầu theo sau hắn.
“Nguyên hình của hắn là thợ thủ công, tên lừa đảo và nghệ nhân, cho nên hắn công kích cũng không phải là mặt đối mặt. Hắn giỏi về lừa gạt, thích cố làm ra vẻ huyền bí bịp người.”
Không biết bao nhiêu cánh quạ đen lao mình vào một cây đại thụ, mạnh mẽ chẻ đôi tán cây, một người đàn ông lộ ra từ tán tá. Hoàng Cẩn Sâm vừa bại lộ thì lập tức nhảy xuống khỏi cành cây, lăn mạnh sang bên cạnh, nã thẳng một phát súng hướng về Ma thuật sư.
Trúng!
Đạn ma trơi chạm tới mục tiêu, bắt đầu thiêu đốt. Ma thuật sư vẫn không nhúc nhích đứng ở vị trí cách gã không đến mười mét xa, mặc cho ngọn lửa liếm trọn thân mình.