Du Y

Chương 15: Bảy người – 2




Khấu Đồng tin rằng khi ngón tay ấn xuống bàn phím vốn dĩ hắn định nghe máy, kết quả chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn thành cúp máy.

Hắn cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm túc khác thường, Hoàng Cẩn Sâm chưa bao giờ thấy hắn nghiêm túc đến thế, cứ như thứ hắn phải đối mặt không phải một cuộc điện thoại mà là tận thế đến nơi.

Ánh mắt của ba người đàn ông đều tập trung vào chiếc điện thoại nắp trượt vừa biến thành The Ring, nửa phút sau nó lại vang lên lần nữa, ba chữ “Mẹ đang gọi” nhấp nháy vui vẻ trên màn hình.

Lần này Khấu Đồng cẩn thận phân rõ trái phải rồi mới ấn xuống: “Alo.”

Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng mềm mại của một người phụ nữ. Có những giọng nữ chỉ có thể khiến người nghe biết được giới tính mà khó lòng gợi ra những liên tưởng đẹp đẽ, lại có những người phụ nữ vừa cất tiếng liền khiến người nghe ngơ ngẩn không thôi, người ở đầu dây bên kia chính là một trong số đó.

Khấu Đồng bật loa ngoài di động đặt lên bàn, người phụ nữ ở bên kia dịu dàng hỏi: “Sao lại cúp máy của mẹ thế?”

Khấu Đồng miệng mồm lưu loát chém gió thành bão lúc này ngây ra như phỗng, không biết phải trả lời thế nào, chẳng khác gì cậu học trò nhỏ trốn tiết bị thầy giáo xách lên bục giảng, nửa câu cũng không thể thốt ra.

Có lẽ là vì không đợi được hồi âm, lát sau, người phụ nữ nghi hoặc hỏi: “Alo, Đồng Đồng, con có nghe thấy không?”

Hoàng Cẩn Sâm bị hai tiếng Đồng Đồng làm giật mình, bèn đá cho Khấu Đồng một cước ở dưới gầm bàn.

Khấu Đồng nói: “Ai nha! Dạ? Dạ… Con đang lái xe, đợi tí nữa con gọi lại có được không ạ?”

Tên này nói dối mà mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, hạ bút thành văn điêu luyện lành nghề, sau đó âm thầm ra sức đạp trả Hoàng Cẩn Sâm một phát. Hoàng Cẩn Sâm vội vàng né tránh, mà mặt đất trong quán lại chẳng phải thạch trái cây, thế là Khấu Đồng lại một lần nữa nhe răng nhếch miệng.

Ngươi phụ nữ có chút thất vọng: “Thế à… Thế con đi cẩn thận nhé. Mẹ chỉ muốn hỏi cuối tuần con có về ăn cơm không thôi.”

“Con không…” Khấu Đồng nói được hai chữ đột nhiên khựng lại, nhíu mày, sau đó tiếp: “Dạ, tối nay con về… có thể đưa hai người bạn về được không?”

“Được chứ, quá tốt, càng đông càng vui mà. Để mẹ làm thêm vài món ăn nhé!”

Hoàng Cẩn Sâm để ý thấy hình như Khấu Đồng cố ý tránh những câu cần gọi “mẹ”, sau khi hắn gác máy, Diêu Thạc cau mày nhìn sang: “Thế nào?”

Hoàng Cẩn Sâm chân thành bảo: “Đừng vội, đừng sợ, chờ tay cậu hết run rồi chúng ta từ từ nói cũng được.”

“Có lẽ tôi biết tình hình hiện tại là thế nào rồi.” Khấu Đồng quyết định theo lão Diêu đi con đường nghiêm túc, quyết đoán không nhìn Hoàng Cẩn Sâm, “Thời kì đầu khi thiết kế máy chiếu tôi từng có ý tưởng khai phá một chương trình có chức năng trị liệu. Ngài nói ngài đã tra một vài tài liệu hẳn cũng biết, mặc kệ ý thức của người vào trong có bị che chắn hay không thì khi ở trong không gian hình chiếu vẫn là nhân vật không tồn tại. Nói cách khác, trong không gian này có nhiều sinh vật nhưng không có ‘chúng ta’ xuất hiện đồng thời với bản thân mình vừa xâm nhập từ bên ngoài vào. Trình tự mà tôi nghĩ tới có thể tự động sinh thành, sau đó thiết lập một nhân vật cho người xâm nhập thông qua hệ thống hình chiếu, để cho ý thức chủ thể có khả năng sinh sống ở trong này.”

“Thần kì như vậy?” Hoàng Cẩn Sâm tán thưởng, “Thế không phải là muốn bạn gay có bạn gay, muốn gái đẹp có gái đẹp à!”

Khấu Đồng lắc đầu: “Chỉ là ý nghĩ thôi. Tâm lý con người rất phức tạp, cho dù biết đối phương gặp vấn đề ở chỗ nào thì cũng phải căn cứ vào tình huống cụ thể để thành lập quy trình trị liệu mà, huống hồ nhiều khi còn phải có cả thuốc men liên quan nữa. Khả năng thực hiện ý tưởng này xem ra không cao. Bộ phận duy nhất tôi có thể giải quyết thông qua lập trình là hệ thống tùy nghi xếp ý thức chủ thể vào một nhân vật bất kì, không hiểu vì sao nó lại đột nhiên bị kích hoạt.”

“Cho nên cậu có thêm một người mẹ.” Hoàng Cẩn Sâm tổng kết.

Trong nháy mắt đó biểu cảm của Khấu Đồng dường như trống rỗng, qua một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Lúc tôi thiết kế không nghĩ tới một ngày nó sẽ vận hành, cho nên vấn đề luân lý trong đó…”

Có điều chẳng ai để ý tới hắn, mọi người đều không muốn thảo luận vấn đề luân lý xã hội làm gì. Hoàng Cẩn Sâm đã nóng lòng gọi phục vụ viên tính tiền, sốt ruột như thể đi gặp bà mẹ ma nhà Khấu Đồng là công việc mạo hiểm hoành tráng kích động lòng người lắm vậy.

Diêu Thạc lại lấy điện thoại của mình ra ngẩn người nhìn hồi lâu, đến khi Khấu Đồng cùng Hoàng Cẩn Sâm đều đứng lên chuẩn bị đi, ông ta mới hồi thần, hoang mang lúng túng đi theo họ.

Hoàng Cẩn Sâm hỏi: “Lão đại Khấu, cậu có biết đường về nhà không đấy?”

“Cửa sau.” Khấu Đồng lời ít ý nhiều, dường như cánh cửa sau của quán cà phê đã trở thành một cánh cửa thần kì, chỉ cần đẩy ra là có thể đi thông từ kỉ băng hà đến tinh vân M78.

Ngoài cửa sau lần này không phải là một ngọn núi lúc nào cũng có thể xảy ra tai họa động đất mà là một con đường không quá rộng. Nó to hơn ngõ nhưng chưa thể được gọi là ‘đường phố’, hai bên san sát những căn nhà tầng cũ nát loang lổ, trên cửa đính miếng sắt Tây viết những con chữ lờ mờ không rõ, chỉ miễn cưỡng đọc được một vài từ “Tầng x nhà của xx” mà thôi.

Nơi này còn không đáng thành tiểu khu chứ đừng nói gì đến khu đô thị. Trong ngõ có vài quầy hàng… có lẽ là phi pháp, còn có rất nhiều người thuê tầng một của các ngôi nhà cao để bán hàng, xe đạp và đủ loại người đi bộ ra ra vào vào, tiếng chuông vang lên liên tiếp đượm mùi cuộc sống.

Đây là khung cảnh của mười mấy năm về trước… Trong đầu ba người đàn ông đi ra khỏi cửa sau quán cà phê khi đứng trước con đường này đều bật ra ý nghĩ như thế. Từ sáu bảy năm trước sau khi quy hoạch thành phố thì đã không còn nhìn thấy mấy tụ điểm dân cư rời rạc tự do không thành tiểu khu thế này nữa rồi.

Hiển nhiên, nhìn vào cái vẻ mặt quan tài cùng với ánh mắt phức tạp của bác sĩ Khấu, Hoàng Cẩn Sâm đoán ra đây là đường về nhà của hắn… Hoặc, ít ra đã từng là đường về.

Con nhím già Diêu Thạc đột nhiên im lặng hẳn, chỉ không yên lòng đi theo cả hai.

Không biết vì thời gian đã qua quá lâu hay là trí nhớ của bác sĩ Khấu không tốt, ngõ nhỏ rắc rối phức tạp dường như tạo cho hắn chướng ngại tìm đường, hắn cứ đi tới đi lui, cảm thấy không đúng lại quành về rẽ sang hướng khác.

Hoàng Cẩn Sâm mua một xâu thịt dê nướng ven đường, vừa đi vừa ăn. Gã thấy Diêu Thạc cứ lấy điện thoại ra rồi lại nhét vào, lặp đi lặp lại năm sáu lần, cuối cùng mới tích đủ dũng khí bấm số gọi đi, thế rồi hình như còn chưa đợi nối máy đã vội cúp.

Thị lực của Hoàng Cẩn Sâm tốt phi thường, thoáng liếc thấy danh bạ gọi đi của ông ta là “Liên Thanh”.

Đậu Liên Thanh… Bà xã nhà Diêu Thạc.

Hoàng Cẩn Sâm nhồm nhoàm ăn mồm bóng nhờn những mỡ, lặng lẽ đưa ra một kết luận, Diêu Thạc sợ bà xã thỏ đế nhà mình không phải vừa đâu.

Rốt cuộc, sau khi Khấu Đồng dẫn đầu đưa họ đi lòng vòng vô số đường đất, cả ba dừng lại ở một tòa nhà cũ, theo cầu thang tối mờ lên tầng ba, đến trước cánh cửa dán chữ ‘Phúc’ lớn xiêu đổ.

Cửa phòng trộm của căn nhà này vẫn là loại cực kì cổ lỗ sĩ ngày xưa, có thể nhìn thấy những song cửa kim loại bên trong nó, ngoài cửa dán đôi câu đối xuân không cân xứng và hoành phi treo nửa rớt.

Khấu Đồng tần ngần nửa ngày trời mới nhẹ nhàng vươn tay, ngón tay khẽ chạm vào câu đối rồi lập tức rút về.

Mé tường bên cạnh đôi câu đối có đứa nhóc nghịch ngợm viết lên “nhà Khấu Đồng”, chữ “Khấu” [寇] còn viết sai, chữ “Nguyên [元]” một nét ngang, cong cong vẹo vẹo.

Khấu Đồng hơi hơi cúi đầu, trong nháy mắt ấy, Hoàng Cẩn Sâm đứng bên cầu thang cảm thấy trong đôi mắt hẹp dài của hắn long lanh ánh nước.

Nhưng chỉ chớp mắt qua, đã tan thành mây khói.

Ngọn đèn cảm ứng âm thanh mờ tối, sườn mặt của người đàn ông trước mắt dưới ánh sáng ấy mềm mại nhu hòa khác hẳn bình thường, thoạt nhìn càng thêm trống đánh xuôi kèn thổi ngược với biết bao nhiêu chuyện trái luật phạm nội quy của hắn. Đối với một người đàn ông mà nói, lông mày của Khấu Đồng gọn gàng một cách kì lạ, cứ như đã được tỉa qua, đường mày rất dài bị tóc mai che khuất một phần đượm vị phong lưu khôn tả bằng lời, luyến lưu không dứt.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên cảm thấy lòng mình rung động. Vì thế gã thuận theo lòng mình thả dòng suy nghĩ, tên này lớn lên tinh xảo quá đi, chỉ ngắm thôi mà ngứa ngáy.

Mãi sau Khấu Đồng mới hít sâu một hơi, vặn mở cánh cửa phòng trộm không khóa, còn chưa đợi gõ, cánh cửa đã mở ra từ bên trong. Một người phụ nữ cầm theo muôi canh vội ra đón người, trên khuôn mặt ửng lên vẻ kinh hỉ: “Đồng Đồng về rồi! Vào đây, mau vào đây nào, mẹ đang xào rau thì nghe thấy tiếng cửa mở.”

Người phụ nữ này còn rất trẻ rất trẻ… Bởi vì trong không gian thực cô đã mất từ mười lăm năm trước, cho nên thời gian của cô dường như vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm đó, lúc này thoạt trông chỉ như chị lớn của Khấu Đồng mà thôi. Vẻ ngoài của Khấu Đồng phần nhiều giống cô ấy.

Khấu Đồng cúi đầu xuống làm bộ đang tìm dép lê, không dám nhìn cô, chỉ khẽ nói: “…Trước mặt người ta đừng gọi con như thế.”

Hắn vẫn không thể thốt ra một tiếng ‘Mẹ’.

Mẹ Khấu Đồng nhiệt tình mời Diêu Thạc và Hoàng Cẩn Sâm vào nhà. Nhìn Khấu Đồng bằng ánh mắt thấu hiểu, cô biết nghe lời phải mà nói: “Không thành vấn đề, mời chuyên gia Khấu ngồi xuống đây, chúng ta ăn cơm ngay thôi.”

Sau đó cô vung muôi, sức sống mười phần lướt vào nhà bếp, một lát lại thò đầu ra: “Chuyên gia Khấu, đưa bạn của con ra phòng khách ngồi, đừng có quên rửa tay trước khi ăn đấy!”

Hoàng Cẩn Sâm nói: “Phụt…”

Khấu Đồng đỡ trán, lộ vẻ xấu hổ hiếm hoi.

Ba người đi tới phòng khách, đột nhiên Khấu Đồng đứng lại, ngẩng cổ nhìn khung ảnh treo trên tường nhà. Trong ảnh chụp mẹ Khấu trẻ hơn một chút và một đứa nhóc chỉ tầm hai ba tuổi, từ đặc thù khuôn mặt mà suy ra thì nhóc con chính là Khấu Đồng hồi nhỏ. Hai mẹ con trông hài hòa vô cùng… Chỉ có điều kết cấu bức ảnh lại rất kì quái.

Khiến cho người ta nhìn vào cứ thấy thiếu thiếu cái gì.

Khấu Đồng nheo mắt: “Kỳ quái.”

“Làm sao vậy?”

“Tấm ảnh này vốn dĩ là một bức ảnh gia đình.” Khấu Đồng đưa tay vẽ vẽ lên khoảng trắng thiếu tự nhiên trên góc trên bên phải đứa bé, “Chỗ này vốn là… phụ thân tôi.”

Hoàng Cẩn Sâm nghĩ, gì ế? Hai cách xưng hô “Mẹ” và “Phụ thân” chẳng đồng bộ gì cả.

Diêu Thạc nãy giờ xuất thần chu du bốn phía đột nhiên quay đầu lại hỏi Khấu Đồng: “Trong không gian này, phụ thân cậu có thể không tồn tại hay không?”

“Có khả năng.” Khấu Đồng dừng một chút, “Chương trình tôi thiết kế chưa hoàn chỉnh, theo lý mà nói bộ phận này không có tiêu chuẩn thống nhất nào cả… Rốt cuộc nên cho ý thức chủ thể thân phận thế nào và xung quanh có ai xuất hiện hẳn là tùy nghi sinh ra, một người vốn có trong hiện thực khả năng không tồn tại, mà một người không nên tồn tại nhiều khả năng lại xuất hiện.”

Diêu Thạc lại lấy điện thoại của mình ra, Hoàng Cẩn Sâm rốt cuộc nhịn không được, nói: “Ông muốn gọi điện cho bà xã thì gọi đi, có sợ mất mặt đâu, đi đi lại lại nhìn váng cả đầu, còn định thế nào nữa?”

Gã vừa dứt lời, mẹ Khấu đã bưng hai đĩa thức ăn từ trong bếp ra: “Gọi điện thoại à? Dùng điện thoại trong nhà chúng tôi mà gọi, dù sao cũng đóng phí thuê bao rồi mà, gọi thả ga đi.”

Hoàng Cẩn Sâm nhanh chóng chuồn lên đón đồ, nịnh nọt bảo: “Chị, để em giúp cho.”

Biểu cảm của Khấu Đồng vặn vẹo: “Anh gọi bậy cái gì đấy?”

Hoàng Cẩn Sâm dốc hết vốn gốc vuốt mông ngựa: “Chứ còn sao nữa, trông chị ấy trẻ như vậy, đẹp như vậy, tôi làm sao mà gọi khác đi được, trái lương tâm!”

Mẹ Khấu sung sướng vui vẻ hỏi: “Tiểu Hoàng, thích ăn măng không?”

“Măng thái xào thịt khô.” Hoàng Cẩn Sâm vô liêm sỉ gọi đồ ăn.

Mẹ Khấu vỗ tay: “Vừa hay trong tủ lạnh còn một miếng thịt khô, chị xào cho cậu ăn, chờ!”

Hoàng Cẩn Sâm cười ha hả, từ góc nhìn của Khấu Đồng chỉ thấy gã đáng khinh đáng khinh đáng khinh.

Diêu Thạc nhìn bên này lại nhìn bên kia, rốt cuộc vẫn gọi điện cho Đậu Liên Thanh. Ông ta cơ hồ ngừng hô hấp, như thể đang thầm tính trong lòng xem nên nói với bà những gì, thế mà bên trong ống nghe lại truyền tới giọng nói lạnh lùng máy móc: Số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại…

Vẻ mặt của Diêu Thạc vụt trở nên vô cùng phức tạp, màu máu rút sạch cả đi, lại lộ ra thần sắc hơi hơi thả lỏng.

Rồi như nhớ tới cái gì, ông ta lại bấm một dãy số khác gọi đi, vẫn là số không tồn tại.

Diêu Thạc ngây người hồi lâu mới loạng choạng đi đến bên sofa, ngồi xuống, như trút sạch hơi sức trong cơ thể. Sau đó ông ta dùng biểu cảm gắng gượng bình tĩnh khách quan mà nhìn về phía Khấu Đồng: “Số máy của vợ và con trai tôi đều không tồn tại, có phải nghĩa là trong không gian này họ cũng không tồn tại hay không?”