Một ngày trôi qua trong yên bình, Bạch An Nhiên nhàm chán ngồi ở ghế vẽ nghịch, chị Tâm chủ quán thì đang tính toán sổ sách, Ôn Vân thì đang say ngủ ở bên cạnh. Càng Nghĩ Bạch An Nhiên càng khó hiểu, cô rõ ràng là có thể tự về hơn nữa cả nhóm vệ sĩ cũng đi theo, anh ta lại bắt cô ở lại đợi anh ta đến đón. Đúng là chán không có gì làm mà.
"Sao thế? Có trai đẹp đến đón mà cũng khó chịu là sao?"_Chị Tâm hỏi.
Bạch An Nhiên xụ mặt:
"Ngày hôm qua bọn em ngủ chung một giường!"_Vừa nói cô vừa quay ra nhìn chị Tâm khuôn mặt phụng phịu. Cô đáng lí là hỏi từ sáng để xin ý kiến, ai ngờ khách đông đến tận bây giờ mới có thời gian rảnh để tâm sự.
"Hả? Ngủ...ngủ chúng á? Mau mau, nói xem!"_Chị Tâm bỏ đống sổ sách sang một bên chạy lại phía cô hào hứng hỏi.
Bạch An Nhiên đem mọi chuyện ra kể hết cho chị Tâm nghe, muốn tìm một cách giải quyết tốt đẹp ai ngờ lại được nghe một loạt khiển trách. Còn đang không biết nên chấm dứt thế nào, điện thoại im lặng suốt từ nãy cuối cùng cũng đổ chuông.
"Anh đi đâu rồi hả?"
"Về thôi!"_Dư Mộ Phàm nói một câu cụt ngủn rồi tắt máy. Lạnh lùng đứng trước cửa quán váy cưới, đợi cô. Bạch An Nhiên nghe xong liền hiểu ý, chào tạm biệt chị Tâm, nhẹ nhàng bế Ôn Vân đang say ngủ tựa vào hõm vài đi ra xe.
Vừa mở cửa liền bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh, nhịp tim của ai đó được dịp loạn nhịp. Dư Mộ Phàn bước lại, đóng vai một ông chồng tốt ôm lấy Ôn Vân, rồi đi về phía xe.
Không ai nói với ai một câu nào, không khí ở trong xe im lặng đến lạ thường.
"Nhiên!"
"Ừ!"_Bạch An Nhiên dường như đã quen với cách gọi này của anh, ngay lập tức đáp trả.
"Bố con bé là ai?"
"Ai cơ?"_Bạch An Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu rời ánh nhìn từ chiếc điện thoại, chuyển tầm mắt về phía anh.
Suy nghĩ một hồi lâu, Bạch An Nhiên rốt cục bịa ra một câu chuyện vô cùng bi thương để nói:
"Anh ta, bỏ tôi theo một người phụ nữ khác hiện tại sống rất tốt!"_Vừa nói, Bạch An Nhiên vừa cố gắng tỏ vẻ bi thương, đau đớn khi nhắc lại chuyện cũ.
Dư Mộ Phàm ngược lại tỏ vẻ thản nhiên hơn nữa khuôn mặt còn đang cố nén cười. Anh nên nói diễn xuất của cô rất tệ hay nên nói câu chuyện của cô quá giống truyền hình đây?
"Ừm!"_Rõ ràng là có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại chỉ đáp có một từ.
Bạch An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh không tò mò hỏi thêm nếu không, có lẽ...cô đã bị lộ rồi. Chuyện con bé được nhận nuôi không nên để quá nhiều người biết đến, dù sao thì ai cũng coi cô là singer mom rồi cứ vậy đi, càng ít người biết càng tốt như vậy khi lớn lên con bé cũng sẽ không cảm thấy tự ti vì mình bị bỏ rơi.
"Dừng lại phía trước, tôi muốn mua chút đồ!"
"Mua gì?"_Anh nhíu mày hỏi.
"Đồ của tôi!".
"Nhanh lên, tôi cho em 10 phút!"_Dư Mộ Phàm ra lệnh, hệt như lần đầu tiên cả hai người gặp mặt. Anh cũng nói như vậy cho cô có vài phút để lấy số đo, còn bây giờ, có lẽ anh đã hào phóng hơn khi cho cô 10 phút đồng hồ.
Bạch An Nhiên bĩu môi đi vào trong cửa hàng tạp hóa, thử nghĩ xem, anh cho cô 10 phút, nếu như cô cứ ngồi lì trong đó không chịu ra, cao su giờ anh ta liệu có nổi giận như lần trước không? Bạch An Nhiên bật cười tính kế nhưng rõ ràng là lại rất gấp gáp như sợ anh sẽ đợi lâu mà tức giận.
Đúng 10 phút sau, cô đem theo một chiếc túi đen chui vào trong xe, nở nụ cười quái dị. Phải là quái dị.
-----------
Tua lại 5 phút trước, khi Bạch An Nhiên đang đứng xếp hàng chờ thanh toán. Đột nhiên cô lại nhớ tới lời Ngô Đàm đã từng dặn dò cô trước khi lấy số đo cơ thể của anh. Không được chạm vào cổ tay của anh, không được chạm vào tóc anh, không được...., không được....
Rất nhiều, rất nhiều những chuyện không được làm. Bác Lâm nói cô rất đặc biệt, đặc biệt đối với anh cho nên Bạch An Nhiên ngày hôm nay sẽ làm một cuộc kiểm tra nho nhỏ.
---------
"Này, đầu anh có gì kìa!"_Vừa nói, Bạch An Nhiên vừa tốt bụng đồ người về phía anh, mặc kệ trên xe còn có tài xế, "quan tâm" vò vò mái tóc của anh đến khi nó trở nên không thể lộn xộn hơn mới cười cười ngồi về chỗ cũ, ngó nghiêng quan sát thái độ của ai kia.
Dư Mộ Phàm hơi cau mày nhưng không lớn tiếng quát nạt hay nổi giận với cô, chỉ vuốt lại mái tóc rối không nói gì.
Bạch An Nhiên ỉu xìu như bánh bao nhúng nước, nhưng vẫn nhất quyết không bỏ qua cho anh.
......
Lúc xuống xe, còn dằng co đòi bế con bé, không ngại ngùng mà đưa tay có ý bế con bé, tay phải thì lần lần tìm đến cổ tay anh rồi bắt lấy nó. Kéo về phía mình, nhìn tay anh bị kéo lại vui vẻ cười đến híp mắt nhưng miệng lại tỏ vẻ ăn năn:
"A! Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi tưởng tay con
bé!"_Nói rồi, gật đầu liên tục. Rút ra kết luận, cô đích thị là người đặc biệt với anh. Sau đó vui vẻ chạy lên phòng.
Dư Mộ Phàm nhíu mày, cô gái nhỏ hôm nay rốt cuộc là bị làm sao? Làm mấy cái hành động khó hiểu này.
--------
Trong phòng, Bạch An Nhiên cẩn thận đặt bé con nằm trên giường, đem theo niềm vui vì chọc tức được anh chạy vào phòng tắm. Thoải mái tựa người vào bồn tắm nhắm mắt hưởng thụ.
Lại nhận ra mỗi lần nhắc tới anh, hay là nghĩ về anh tim cô lại đập thật nhanh, tần suất hai người nói chuyện còn nhiều hơn trước, cô cũng không còn khó chịu với anh nữa. Dạo gần đây, hai người còn liên tục đi về cùng nhau, cô từ khi nào lại dính lấy anh nhiều đến vậy chứ? Rõ ràng ngày hôm qua còn sợ sệt trốn tránh ngày hôm nay chỉ vì trêu tức anh mà vui đến quên cả sợ hãi.
Tính đi tính lại, kể từ khi quen nhau đến bây giờ cũng được một tháng, một tháng vừa qua vui có buồn có, thật sự là thay đổi rất nhiều. Cô trưởng thành hơn nhưng đối diện với anh hình như tính cách trẻ con vẫn không đổi được.
Cô có phải...
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa nhà tắm khiến cô giật mình, vội vàng khoác chiếc áo lông lên người mở một khe hở nhòm ra bên ngoài.
Dư Mộ Phàm đã an vị ngồi trên giường nhìn bé con đang ngủ. Bạch An Nhiên vội vã đóng cửa phòng tắm, mặc chiếc váy ngủ rồi thấp thỏm không dám ra ngoài.
Nhìn lại mình trong gương, áo hai dây mềm mại, dài đến đầu gối, viền ren diêm dúa trước ngực, khuôn mặt Bạch An Nhiên càng đỏ ửng. Cô không biết anh ta sẽ vào phòng, nếu biết trước có đánh chết cô cũng không mặc bộ váy ngủ hở hang này.
/3/2017)
Facebook lee visu
Instagram lephuongkv
Wattpad leevisu2104