Dư Vị Không Lối Thoát

Chương 10: 10: Nếu Tôi Là Cái Mỏ Thì Em Cứ Thoải Mái Đào Cả Đời Mà Chẳng Sợ Hết





Từ đằng xa xa, có một người tiến đến rồi ôm chầm lấy cô từ phía sau.

Hỉ Ái trong một giây giật bắn người lên vì hoảng loạn.
_A....anh...anh dậy rồi à...làm hết hồn , sao anh đến mà chẳng nói câu nào thế.
**********
Khoảng nửa tiếng trước, Tuấn Hạo đã lờ mờ thức dậy, anh nhẹ nhàng kiểm tra xung quanh mình nhưng chẳng thấy ai.

bước vào nhà tắm thì thấy quần áo cô thay đã được xếp gọn gàng ở đó.

Chẳng biết cô gái ngốc này đang suy nghĩ gì mà chưa 6 giờ sáng đã thức dậy.

Anh cũng lật đật thay đồ và vệ sinh cá nhân rồi đi xuống phòng bếp để kiểm tra thì liền thấy cô đang loay hoay nấu ăn hăng say ở dưới này.

Nhìn đi rồi nhìn lại, trông cô cứ như người vợ đảm đang đang nấu bữa sáng cho chồng mình.

Với gương mặt tươi tắn rạng rỡ, mặc dù không hề trang điểm nhưng trong cô vẫn vô cùng hút mắt.
*************
_Câu đó tôi phải hỏi em mới đúng, sao em phải dậy sớm như vậy hả?
_ Thì đêm qua tôi đã nói rồi mà...!Tôi sẽ dậy sớm để đi học cho kịp giờ- Hỉ Ái lên tiếng biện minh cho mình.
_ Với chiếc Rolls Royce, em có thể thoải mái tới trường mà không lo trễ học.
_ Làm sao tôi có thể biết được chứ...!mà thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi, mau qua đây ăn sáng với tôi nè.


Tôi có chuẩn bị hẳn một phần ăn cho anh đó, coi như là trả ơn vì những gì mà anh đã giúp cho tôi!
Thế là Hỉ Ái dẫn anh ra tới bàn ăn, hai đ ĩa beef steak nóng hổi được trình bày vô cùng ngon mắt khiến cho anh cũng muốn nếm thử.
_Sao em phải tự mình nấu ăn, ở đây có đầu bếp sẵn sàng phục vụ cho em mà.
_Tại sao lại không được cơ chứ! Tôi đã hỏi quản gia Hạ rồi, bác ấy nói là tôi có thể mà, vả lại căn bếp đẹp như vậy mà không trải nghiệm thử thì thật là phí cả cuộc đời.

- Hỉ Ái vui vẻ nói.
_ Em thích nấu ăn như vậy sao?
_ Đúng vậy, từ nhỏ mẹ đã dạy nấu ăn cho tôi rồi.

Tôi thật sự rất muốn sao này có thể nấu cho mẹ ăn nhưng mà không còn cơ hội nữa rồi...!Thôi thôi đừng nói nữa anh không ăn thử đi xem vị nó như thế nào.
Thấy cô hối thúc như thế anh cũng liền cắt một miếng thịt và cho vào miệng của mình.

Hương vị quả thật rất đặc sắc, miếng thịt mềm mại tan chảy kèm với hương thơm nhẹ nhàng.

Tuy không bằng những đầu bếp chuyên nghiệp mà anh đã mời về đây nấu ăn, nhưng cũng không thể nào xem thường kỹ thuật nấu nướng của cô được.

có lẽ bằng một chút gia vị của tình yêu anh đã thấy món ăn này ngon hơn chăng....
_Sao sao nào có ngon không...?- Hỉ Ái hí hửng hỏi.
_Rất ngon tôi rất thích món ăn này.
_ Thật tốt quá, cảm ơn anh nhiều nha, mặc dù tôi biết tôi còn gà mờ lắm~
Chưa bao giờ anh thấy không khí bữa ăn của mình lại vui vẻ như ngày hôm nay, đáng lẽ như mọi ngày anh chỉ dùng bữa ung dung một mình sau đó đi thẳng đến công ty xử lý một mớ công việc rồi lại quay về nhà ăn tối.


Nhưng ngày hôm nay lại có một cô gái đáng yêu đang ngồi trước mặt anh, đích thân làm cho ăn bữa sáng rồi còn cười đùa vui vẻ nói chuyện.

Bỗng nhiên sắc mặt của Tuấn Hạo trầm lại và hỏi.
_Em có thể cho tôi biết thêm về gia đình của em được không?
_ Anh thật sự muốn nghe về nó sao...!Thật ra nó không tốt đẹp gì mấy đâu.
_Tôi rất muốn biết thêm nhiều điều về em
Gia đình tôi có ba người nè, lúc trước cha và mẹ cùng sống với tôi ở thành phố này....nhưng không may vào năm lớp 10, mẹ tôi bị tai nạn giao thông mà qua đời, cha tôi từ đó bệnh tim cũng tái phát nặng.

Cuộc sống ban đầu cũng chỉ khá giả nay lại trở thành khó khăn hơn...!nên là tôi phải theo cha về quê sống một thời gian.

Được cái thấy tôi ham học tập, cha dành dụm một số tiền cho tôi lên lại thành phố để học đại học.

Tôi rất biết ơn về điều đó, vậy nên nhưng anh lại thấy khi có chuyện xảy ra, tôi sẽ tự giải quyết mọi chuyện một mình và không thông báo cho cha biết.

Tôi biết vậy là không nên nhưng tôi phải bảo vệ gia đình của mình....
Càng nghe anh lại càng cảm thấy cuộc sống của Hỉ Ái vất vả đến nhường nào, để vượt qua những khó khăn trên, cô luôn phải giữ cho mình tinh thần lạc quan để không khiến bản thân sa vào sự tuyệt vọng.

Những người xung quanh ai ai cũng thấy cô là một đứa con vô cùng có hiếu.
_Tôi sẽ giúp gia đình em, tôi sẽ lo liệu và chuẩn bị bác sĩ thật tốt cho cha em điều trị bệnh.

Đừng lo về chuyện tiền bạc mỗi tháng tôi sẽ gửi về cho cha em một khoản tiền nhất định và...!
_ Xin anh đừng làm vậy! sao tôi có thể để cho anh lo liệu mọi chuyện như vậy chứ, tôi có chân có tay tôi có thể tự đi làm được, mỗi tháng tôi đều gửi tiền về cho cha mà.


Nếu như anh làm hết tất cả những chuyện này thì những người xung quanh sẽ nghĩ sao về tôi đây, họ sẽ xem tôi là một kẻ đào mỏ mất...
_Nếu tôi là cái mỏ, thì em cứ thoải mái đào cả đời mà chẳng sợ hết.
_ Ý tôi không phải là như vậy...!Tôi không muốn cha tôi và cả tôi phải dính tiếng xấu đâu nên mong anh hiểu cho tôi nhé.

À...!Tôi hứa Nếu như có rắc rối gì tôi sẽ nói cho anh.
_ Được, mong em nhớ những gì mình hứa.

À còn một điều nữa, chuyện tình cảm của chúng ta...
_Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói cho ai nghe đâu, sẽ như thế nào nếu như mọi người xung quanh biết được một người thấp kém như tôi lại có thể trở thành người yêu của anh.

Chắc chắn cả hai chúng ta sẽ gặp không ít rắc rối...!vậy nên đừng lo nhé, tôi sẽ giữ bí bật.
Nghe đến đây anh đã thấy Hỉ Ái là một cô gái hiểu chuyện vô cùng, mặc dù trong chuyện tình cảm có hơi ngốc nghếch nhưng suy nghĩ về những vấn đề khác lại vô cùng chín chắn và thông cảm cho người khác.

Ngay từ lúc này đây anh cảm thấy việc bắt đầu yêu cô hoàn toàn không phải là sai lầm.
_Cảm ơn em vì đã hiểu cho tôi .
Câu chuyện cứ kết thúc như thế, sau khi ăn xong thì Hỉ Ái đã nhanh chóng lên xe đến trường của mình.

Còn anh cũng thay đồ rồi đến công ty.

Một ngày mới lại tiếp tục bắt đầu.
************
Tại công ty môi giới bất động sản Trương thị.

Vẫn như mọi khi anh tiếp tục xử lý mất công việc của mình.


Đáng lẽ ra hôm nay là một ngày bình thường cho đến khi một vị khách Không mời đã xuất hiện, ngang nhiên không cần gõ cửa, người đó thong thả bước vào trong như đã quen với nơi này.
_ Ây dô , xin chào bạn hiền , dạo này có khoẻ không?
Người đó không ai khác chính là bác sĩ Dạ Minh Sơn, chẳng biết trời xui đất khiến làm sao mà hắn ta lại đến đây vào ngày hôm nay.
_Đến đây làm gì? - Tuấn Hạo khó chịu hỏi.
_Thôi nào đã lâu rồi không gặp, mình đến thăm bạn tí mà.
_ Nếu không có việc gì thì xin mời trưởng khoa Dạ đây rời đi cho.

Tôi còn đang có rất nhiều việc phải làm, không rảnh để tiếp trưởng khoa đâu.
_ Đúng là...!không nói là không được mà,mày và Hỉ Ái cô nương đã thành đôi rồi đúng không, đừng có giấu tao, tao biết hết mọi chuyện rồi.
Chẳng biết bằng cách thần thánh nào mà thông tin lại lan truyền nhanh đến như thế, chỉ qua một đêm mà tin tức đã lọt đến tay tên bác sĩ đáng ghét này.

thế nào hắn ta cũng sẽ thêm mắm dặm muối pha đủ thứ trò để cà khịa anh rồi đây.

Nghĩ đến thôi cũng là một mớ phiền phức.

nhưng ngẫm một hồi anh đã tìm ra được nguyên nhân vì sao dạ Minh Sơn biết được chuyện của mình.

Rõ ràng anh ta và quản gia Hạ vô cùng thân với nhau, có thể nói rằng quản gia Hạ xem Minh Sơn như người con trai của mình, vô cùng thân thiết và khắng khít, vậy chỉ cần tên Dạ Minh Sơn dẻo miệng một chút là có thể mua ra được tin tức ngay....
_ Biết rồi thì đã sao?
_Sao bạn lại phủ phàn thế, mình là người mai mối cho bạn mà! Mau kể nghe xem chuyện tối qua như thế nào.
_ Tao chẳng có lý do gì để kể?
_Thôi được...!nếu như đã không muốn nói thì đừng trách tại sao Dạ Minh Sơn ta không khách khí.
Bỗng nhiên Dạ Minh Sơn lôi từ trong túi của mình ra một tập tài liệu lớn.
_Đây là một chút thông tin về Hỉ Ái cô nương mà tao đã sưu tầm được, trong đó có cả thông tin về bạn trai cũ của cô ấy nữa.