“Chị dâu, nếu có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Thư phòng ở tiền viện chẳng còn gì cả, tam gia không có chỗ nào để đi, lát nữa em phải đi tìm chàng về.”
Chị dâu hai sững sờ, không nói nên lời.
“Em nói viện của tam gia chẳng còn gì ư?”
“Những gian phòng khác thì vẫn có đồ, nhưng riêng thư phòng của tam gia lại trống rỗng. Dù bọn em đã mang đi một số đồ nhưng không phải là lấy hết. Lần này trở về, thấy mọi thứ đều không còn, tựa như gian phòng em ở đây, khắp nơi trống rỗng. Những thứ đó đi đâu cả rồi? Ban đầu em đâu có mang đi sạch như vậy.”
“Em dâu, chị cùng em qua đó xem thử.”
“Vậy thì đi thôi.”
Khi tôi và chị dâu hai đi đến đó.
Cố Thừa Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đong đưa dưới mái hiên, nhắm mắt tựa lưng, tay khẽ đẩy ghế qua lại.
Nghe tiếng bước chân, chàng mở mắt, nhìn về phía chúng tôi.
Chỉ một ánh mắt, chàng đã hiểu lý do chị dâu hai đến.
Chàng thở dài nhìn tôi đầy bất lực.
“Chị dâu, không cần xem đâu, mời về cho.”
“Chú ba...”
“Cũng chẳng phải việc gì quan trọng. Bọn em ở đây hai ngày rồi sẽ đi, lần tới có lẽ cũng không về đón năm mới nữa.”
Tôi nghĩ, lần tới không phải là “có lẽ” không về mà là nhất định không về.
Chàng chắc chắn sẽ đưa tôi đến một thành khác rồi viện đủ lý do để không quay lại.
“Đã như vậy, vậy chị xin cáo từ trước.” Chị dâu hai nhìn sang tôi, khẽ nói: “Em dâu, chị sẽ tìm em trò chuyện vào dịp khác.”
“Vâng, chị dâu.”
Chị dâu hai đi rồi.
Cố Thừa Ngôn đưa tay khẽ nhéo mũi tôi.
“Thực ra, nàng không cần phải để chị dâu hai biết chuyện.”
“Ta chỉ là đau lòng vì tam gia thôi. Dựa vào đâu mà người ta lại đối xử với chàng như vậy? Khi chàng có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Cố, từng người từng ngời đều tán tụng, nâng niu. Nay chỉ là tạm thời rồng sa cạn nước, lại dám nhục mạ chàng...”
“Nang từng bị nhà họ Vương đối xử tàn tệ, vậy mà chẳng thấy nàng giận dữ hay oán hận.”
“Không giống nhau.”
“Khác ở chỗ nào?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
“Bọn họ chưa từng hưởng qua vinh quang ta mang đến, cũng chưa từng nhận được sự tận tụy hay cống hiến nào từ ta, càng không hề lấy được lợi ích gì từ ta. Họ không yêu thương ta, ta cũng chẳng yêu thương họ. Họ phụ bạc ta, ta cũng không hạ mình cầu mong sự yêu thương từ họ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Ngôn, nói tiếp: “Tam gia, chàng và ta không giống nhau.”
Cố Thừa Ngôn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thở dài: “Từ khi nàng đến bên ta, ta đã không còn bận lòng nữa.”
Vậy là trước đây, chàng vẫn để bụng.
Để tâm đến sự thay đổi của cha mẹ, của anh trai. Từ đau đớn, đến chai sạn, rồi cuối cùng là buông bỏ.
Không khó hiểu vì sao, sau khi nói chuyện với tôi, chàng lại đồng ý cưới tôi.
Chàng cứu tôi, cũng là tự cứu lấy chính mình.
Tôi ôm chặt lấy eo chàng, nghẹn ngào nói:
“Tam gia, ta sẽ luôn ở bên chàng.”
“Đừng khóc.”
“Ta không khóc.”
“Ừ, Du Vãn nhà ta không khóc.”
Cố Thừa Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai tôi, như để an ủi.
Tôi hít hít mũi, lại lấy tay áo chàng lau đi chút nước mắt còn sót lại, cố nuốt ngược cảm xúc vào lòng.
“Tam gia, chúng ta trở về đọc sách tiếp thôi. Chuyện không vui thì đừng nghĩ tới nữa. Những kẻ đó mắt không thấy được người tài, có một ngày, tam gia của ta nhất định sẽ danh chấn thiên hạ, trở về rực rỡ mà vả vào mặt bọn họ!”
“Du Vãn có chí hướng quá.”
Phu nhân Cố xử lý sự việc thế nào?
Bà trực tiếp lấy vàng bạc châu báu, cửa tiệm, ruộng đất, giấy tờ sở hữu mà trao cho tôi trước mặt tất cả mọi người trong gia tộc.
“Về phần tại sao lại cho những thứ này, mẹ nghĩ vợ thằng cả cũng rõ ràng.”
“Đại lang, con cũng đừng vì là trưởng tử mà cảm thấy ấm ức vì không được phần lớn của hồi môn của mẹ. Năm đó tam lang vì cứu con mà trúng độc do bị bắn lén, thành ra tình cảnh như hôm nay.”
“Là người làm mẹ, mẹ tự thấy dù bưng chén nước không cân nhưng cũng không nghiêng hẳn qua một bên. Con nhìn lại xem mấy năm nay mình đã làm gì? Người vợ mà con bảo vệ, nó đã làm nhưng gì? Lương tâm của con bị chó ăn mất rồi sao?”
Anh cả của Cố Thừa Ngôn quỳ phịch xuống đất, tự vả liên tục vào mặt mình, nói: “Mẹ ơi, là lỗi của con, là con bất hiếu.”
Tôi đột nhiên cảm thấy hết sức vô vị.
Họ biết sai, nhưng không chịu sửa.
Phu nhân Cố mỗi lần đều là sau sự việc mới phát hỏa, rồi bù đắp. Nhưng Cố Thừa Ngôn không phải trẻ con, làm sao có thể dễ dàng vì chút xoa dịu mà tha thứ.
Chàng đã trưởng thành.
Thông minh và sâu sắc, những gì phu nhân Cố muốn làm, tôi không hiểu được, nhưng chàng thì chắc chắn nhìn thấu. Huống hồ, đến giờ lão gia Cố vẫn chưa nói một lời.
Bọn họ, vừa cảm thấy mình yêu thương con trai thứ ba, lại không nỡ thật sự quản con trai cả tương lai sẽ gánh vác gia tộc, còn có con dâu cả cũng ngu xuẩn y chang.
Vừa muốn cái này, lại không muốn mất cái kia.
Vậy nên Cố Thừa Ngôn chỉ nắm tay tôi, lặng lẽ mà rời khỏi.
Mặc kệ bọn họ cãi nhau, chửi bới hay đánh đập thế nào, chàng không quan tâm, cũng không muốn dính dáng gì thêm.
“Những thứ mẹ đưa cho chúng ta, có nên nhận không?”
“Nhận chứ, sao lại không nhận? Cầm lấy để ra ngoài sống tiêu diêu tự tại, không cần dè sẻn tiết kiệm, chẳng phải tốt hơn sao? Chúng ta không lấy, chẳng phải để cho kẻ khác được lợi à?”
Tôi gật đầu đồng tình: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Sáng sớm ngày mười sáu tháng Tám, chúng tôi thu dọn đồ đạc, bái biệt cha mẹ theo lễ phép.
Phu nhân Cố mắt đỏ hoe.
Lão gia Cố cũng lộ vẻ tiều tụy, rõ ràng là không ngủ ngon giấc.
“Các con ở bên ngoài phải tự chăm sóc mình cho tốt, thiếu bạc thì cứ sai người về báo một tiếng.”
“Thừa Ngôn, là mẹ sơ sót...”
Phu nhân Cố kéo tay Cố Thừa Ngôn rưng rưng muốn khóc.
“Mẹ, cha cũng vậy, con và Du Vãn ở bên ngoài mới có thể an tâm.”
“Vậy sinh nhật của con thì sao?”
“Đến khi ấy, để Du Vãn nấu cho con một bát mì trường thọ là được rồi. Nay tài nghệ nấu ăn của nàng cũng đã khá hơn nhiều.”
Tôi lấy đâu ra tài nghệ nấu ăn?
Bánh bao, màn thầu nặn chẳng ra hình, bánh chẻo cũng chẳng đẹp mắt.
Nhân bánh điều vị sai lệch, lần nào nấu cũng phải có vài người hỗ trợ từ đầu tới cuối.
Nhưng Cố Thừa Ngôn đã nói vậy, tôi liền thuận miệng phụ họa.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc phu quân thật tốt.”
Tôi biết sinh nhật của chàng là cuối tháng Tám, tôi cũng rất vui lòng tổ chức sinh nhật cho chàng.
Tôi vốn lo rằng chàng từ nhà họ Cố về sẽ không vui, nhưng chàng lại làm thơ ca, thư pháp, viết sách, mọi thú vui chẳng bỏ cái nào. Khi cao hứng còn ngân nga mấy khúc nhạc.
Được rồi, tôi lo lắng uổng phí rồi.
Vị “thần y” được nhắc đến kia khoảng bốn, năm mươi tuổi, trông không già, nhưng cũng chẳng còn trẻ.
Ông đến sớm hơn hai ngày, mang theo mấy rễ thuốc vẫn còn dính vài lá đã héo úa. Những loại này tôi thật sự chưa từng thấy qua.
“Tôi đem đi trồng trước vậy.”
Thần y nói muốn xem tôi trồng.
Chuyện này có gì khó khăn đâu?
Trồng thảo dược đơn giản lắm, chỉ cần lấy một cái chậu, bỏ chút đất vào rồi đem rễ thuốc đặt xuống, phủ thêm một lớp đất, sau cùng tưới chút nước, đặt dưới tán cây là xong.
“Thế này là xong rồi sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Ừm, chỉ cần hai ba ngày là chúng sẽ hồi phục thôi.”
Ông khẽ mím môi, quay sang bắt mạch cho Cố Thừa Ngôn.
Hết tay trái lại đổi sang tay phải, hết tay phải lại trở về tay trái.
Nhưng lại không nói lời nào về việc có thể trị hay không.
Rồi ông bất ngờ hỏi: “Phu nhân Cố có bằng lòng theo tôi đến miền Điền Nam, giúp tôi trồng thảo dược chăng?”
Tôi lắc đầu.
“Phu quân tôi ở đâu thì tôi ở đó.”
“Nếu tôi có thể giải độc cho phu quân cô thì sao?”
“...”
Tôi và Cố Thừa Ngôn đồng loạt nhìn nhau, trong mắt có vui mừng nhưng cũng đầy nghi hoặc.
Tôi không quá tin vào lời ông nói.
“Việc tôi giúp ông trồng mấy cây thuốc sống sót vẫn không đủ sao?”
“Còn lâu mới đủ. Phu nhân tôi theo tôi vào núi hái thuốc, chẳng may trúng độc. Loại thuốc tôi mang đến vừa là thuốc độc, vừa là thuốc giải. Đợi đến khi hoa nở, lấy phấn hoa làm thuốc dẫn thì mới có thể giải độc trên người phu nhân tôi.”
“Nhưng loại hoa này rất nhỏ, mỗi bông chỉ có thể lấy được chút phấn ít ỏi, lại cực kỳ khó tìm, càng khó trồng. Tôi nghe tin ở kinh thành, phu nhân Cố rất giỏi trồng hoa cỏ nên mới nhờ người dò hỏi, cuối cùng quyết định đích thân tới xem.”
“Phu nhân Cố, phu quân cô muốn giải độc, phu nhân tôi cũng cần giải độc. Nói thật, sở học về độc của tôi còn không bằng một phần mười của phu nhân tôi. Nếu các vị chịu theo tôi đến Điền Nam, không đến một năm, độc trên người phu quân cô chắc chắn sẽ được giải trừ.”
Động lòng không?
Làm sao tôi không động lòng cho được.
Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn tin ông.
Cố Thừa Ngôn lại lên tiếng: “Chúng tôi sẽ đi theo ông.”
“?”
Chàng đã đồng ý rồi.
Không suy nghĩ thêm chút sao?
“Du Vãn, chúng ta đi thôi.”
Cố Thừa Ngôn nói lần nữa, tôi chẳng còn lý do nào để phản đối.
“Vậy chúng ta đi.”
Tôi còn nhờ thần y đi quanh viện xem, có loại thảo dược nào Cố Thừa Ngôn có thể dùng để giải độc, hoặc phu nhân ông có thể dùng được không.
Ông nhìn quanh một hồi, nghiêm túc nói: “Thảo dược giải độc cho tam gia Cố, từ những cây này đã có thể phối đủ.”
Tôi và Cố Thừa Ngôn nghe xong, tay nắm chặt lấy nhau.
Là vui mừng, cũng là xúc động.
“Tôi có thể phối thuốc giải độc lần đầu cho tam gia Cố ngay tại đây. Sau đó, tôi sẽ để lại phương thuốc. Các vị có thật lòng muốn theo tôi đến Điền Nam hay không...”
“Chúng tôi dĩ nhiên là bằng lòng, bất kể là tam gia hay tôi thì đều giữ lời như đinh đóng cột. Nếu đã đồng ý đi thì quyết không nuốt lời. Vẫn là câu nói ấy, ông cần loại thảo dược nào, cứ việc đào, chúng ta mang theo. Đừng dong dài nữa, khởi hành sớm ngày nào thì đến Điền Nam sớm ngày ấy. Tôi sớm gieo trồng thảo dược, sớm giúp phu nhân ông giải độc.”
Độc trên người Cố Thừa Ngôn có thể giải, với chúng tôi mà nói, đây đã là chuyện lớn bằng trời.
Một khi đã xác định có thể giải, sớm vài ngày hay muộn vài ngày thì có gì quan trọng đâu?
“Thung lũng của tôi tuy thảo dược không ít, nhưng về độ quý hiếm, quả thật chẳng thể so bì với vườn thuốc của cô cậu. Tôi đành mặt dày đào một ít mang về, khi ấy, nếu cô có coi trọng cái gì trong vườn thuốc của tôi thì cứ đào là được.”
Thần y nhanh chóng ra tay đào thuốc, loại cần bào chế thì bào chế, loại không bào chế biến thì ném thẳng vào giỏ, thu xếp đâu đó xong xuôi là có thể khởi hành.
Cố Thừa Ngôn không sai người về báo với nhà họ Cố rằng độc của chàng có thể giải, để tránh việc cuối cùng chẳng giải được, lại thành một màn vui mừng hão huyền.
Tôi cũng căn dặn bà vú đừng để lộ tin tức, hãy chờ chúng tôi giải độc trở về.
Bà muốn để anh trai đi cùng chúng tôi, nhưng tôi từ chối.
Nhà cần có một người đàn ông đáng tin ở lại lo toan mọi việc lặt vặt.
Huống chi, lần này đi, ngoài Thanh Việt, còn có những người thường ngày theo hầu Cố Thừa Ngôn, tính cả thảy mười mấy người, ai nấy đều võ nghệ cao cường.
Còn a hoàn, tôi chỉ mang theo mỗi Tứ Nguyệt. Tôi có tay có chân, nhiều việc tự mình làm được, chẳng may không xoay xở nổi, đến lúc đó mua thêm a hoàn cũng không muộn.
Chuyến đi này, ngắn thì nửa năm một năm, lâu thì ba năm năm năm, dù không báo rằng có thể giải độc thì cũng phải cho nhà họ Cố biết lý do rời đi.
Tôi bảo Thanh Việt quay về, nói với lão gia và phu nhân một tiếng là đủ.
Dù sao họ cũng chẳng còn hy vọng gì ở Cố Thừa Ngôn nữa.
Còn về nhà họ Vương, tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên gặp thím hai một lần. Bà là người duy nhất trong nhà họ Vương từng dành cho tôi chút ấm áp.
Tôi không trực tiếp đi tìm thím hai mà hẹn gặp bà ở trà lâu.
Thím hai gặp tôi, nở nụ cười hiền hòa.
“Thấy cháu sống tốt, thím hai đây yên lòng rồi.”
Trò chuyện đôi câu, thím hai nhắc đến nhà họ Vương: “Vương Du Hân gả làm trắc phi cho Tam hoàng tử rồi.”
Tam hoàng tử?
À, hóa ra gả cao là đi làm thiếp.
Đúng là ngoài sức tưởng tượng thật.
“Cha cháu bị giáng chức, gần đây nhà họ Vương không mấy thuận lợi. Cháu có muốn về thăm một lần không?”
“Thím hai, cháu sẽ không về đâu. Vả lại, cháu sắp đi xa rồi, ngắn thì nửa năm một năm, lâu thì ba năm năm năm. Khi sinh ra cháu, họ không hỏi cháu có muốn làm con gái của họ hay không, lại nhốt cháu ở thôn trang dưới quê, mười năm không ngó ngàng tới. Họ chưa từng thật tâm đối xử với cháu.”
“Cháu nghe lời gả đi, đã coi như trả xong ơn sinh thành dưỡng dục. Giữa cháu và nhà họ Vương chẳng còn bao nhiêu ràng buộc nữa.”
“Cháu cũng đã thừa hưởng cái tàn nhẫn tuyệt tình từ họ, nên thím hai không cần khuyên cháu đâu.”
“Hôm nay cháu hẹn gặp thím, quả thật là để từ biệt.”
“Mong thím hai từ nay về sau năm năm bình an, tháng tháng thuận lợi, vạn sự như ý.”
Mắt thím hai hơi đỏ lên, đáp: “Du Vãn cũng thuận buồm xuôi gió, mọi điều như ý nhé.”
Điều tôi mong nhất là Cố Thừa Ngôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Vậy nên lời này của thím, coi như nói trúng lòng tôi.
“Cảm ơn thím hai.”
Ngày rời đi, trời trong gió mát, nắng đẹp không gợn mây. Tôi hỏi Cố Thừa Ngôn: “Khi trở lại thì sẽ có cuộc sống mới, trong lòng chàng có cảm giác gì?”
“Ông trời đối với ta không tệ.”
Chàng siết chặt tay tôi.
“Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ông nội năm xưa định hôn sự với nhà họ Vương, còn nói, không cần vội kết luận, đợi đến lúc người đó bước đến trước mặt thì chính là mệnh định của ta.”
“Hồi ấy ta không hiểu, giờ thì đã hiểu rồi.”
“Khúc mắc lớn nhất của ta, là do bản thân không thể vượt qua. Người được định sẵn trong đời ta, chính là nàng, Du Vãn.”
Lời mật ngọt, nhưng tôi thích.
*
Tôi không biết việc tôi và Cố Thừa Ngôn rời đi sẽ có ý nghĩa gì với nhà họ Cố, nhà họ Vương. Nhưng với chúng tôi, đó là hy vọng, là khởi đầu mới.