Phục Long tính tình hung bạo, dữ tợn và ác độc.
Phượng Chiêu Minh sớm biết Phục Long sẽ không dễ dàng bị hàng phục, nhưng cũng không nghĩ tới nó vừa ra khỏi trán Thiên Tình, không hai lời, liền phản phệ.
Phải biết, Phục Long này nguyên bản chỉ là một khối Phục Long lân, tồn tại giữa trán Thiên Tình.
Một người một rồng sớm chiều ở chung, hơi thở cũng lẫn vào nhau.
Theo lý mà nói, Phục Long vừa ra, nên cảm thấy sự tồn tại của Thiên Tình là rất quen thuộc.
Muốn công kích, cũng nên lựa Phượng Chiêu Minh mà công kích mới phải.
Ai ngờ Thiên Tình ba lần bốn lượt, kích phát lệ khí Phục Long, mắt thấy Ngân Long muốn tấn công Thiên Tình.
Thân ảnh Phượng Chiêu Minh nhoáng lên, bảo hộ trước mặt Thiên Tình.
Tay phải hắnnâng lên, trong lòng bàn tay có hồng quang đại thịnh, một kết giới hình cung hình thành từ lửa xuất hiện trước mắt Phục Long.
Hộ Đạo Ngũ Thức —— “Hỏa Thuẫn”.
Phục Long chợt lúc trước đang chiến đấu quyết liệt đột nhiên cảm thấy độ nóng, nó rít gào một tiếng, nheo đôi mắt to như lu nước lại, không ngừng tiến lên.
Phục Long nhìn ngọn lửa rực cháy trước mặt, sâu trong đồng tử xẹt qua một tia sắc bén.
“Sư tôn!” Thiên Tình ngang nhiên tiến ra, bỗng nhiên bị Phượng Chiêu Minh cản lại, hắn giận dữ hét lên: “Để ta phân cao thấp với nó.”
Tay phải Phượng Chiêu Minh giơ lên cao, quay đầu, biểu tình nghiêm túc, nói: “Phục Long là thần thú viễn cổ, ngươi không thể khinh địch.”
“Không sao hết, ta thân mang ‘ Cương Lân giáp ’, chỉ cần không bị chém bay đầu thì không thể chết được.”
Phượng Chiêu Minh nói: “Hôm nay đến đây không phải để ngươi cùng Phục Long đối chiến, mà là……”
Thiên Tình nói: “Không đối chiến, làm sao hàng phục! Sư tôn, mau mau tránh ra, việc này không cần ngươi quản.”
Tốc độ hai người nói chuyện cực nhanh, thường là một người còn chưa nói xong, một người khác liền xen vào.
Hai hàng lông mày Phượng Chiêu Minh khẽ nhăn, đương nhiên chưa thỏa hiệp, mà hai mắt Thiên Tình đã bị liệt hỏa nhiễm đỏ, ý chí chiến đấu sục sôi.
Đúng lúc này, Phục Long bên ngoài ‘ Hỏa Thuẫn ’ đang cúi đầu xuống, miệng hút vào linh khí, hàng ngàn lớp vảy trên dưới đang lay động, làm ra tư thế công kích.
Một khí tức sắc bén, từ cổ họng Phục Long phun trào bắn ra.
Không khí vốn trong suốt dưới tác động của linh áp mạnh mẽ, hiện ra ánh sáng màu trắng ngà.
Giống như một thanh lợi kiếm đang hướng vào kết giới của Phượng Chiêu Minh.
Khí kiếm chưa chạm tới Hỏa Thuẫn, gió mạnh liền đem liệt hỏa thổi bay, đợi đến khi kiếm khí đâm đến Hỏa Thuẫn, lập tức một tiếng ‘ ong! ’ phát ra dây dưa không dứt.
Hai luồn linh lực cuồn cuộn ngang nhiên đâm vào nhau, toả ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt Phượng Chiêu Minh nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Liền thấy đồng tử Phục Long toát ra ý độc ác, bốn trảo uy vũ, râu rồng trương dương.
Ánh mắt nhìn hai tu sĩ trước mặt không khác gì hai con kiến.
Dù tu vi của Phượng Chiêu Minh lúc này so với Phục Long chưa trưởng thành cao hơn không ít, nhưng Phục Long chính là thần thú cuồng ngạo như vậy, chúng tự cao tự đại, duy ngã độc tôn*.
*Duy ngã độc tôn (唯我独尊) nằm trong câu "天上天下,唯我独尊" có nghĩa là trên trời dưới đất, chỉ ta hơn hết.
Cho dù Đông Côn tiên chủ có xuất hiện tại đây, cũng đừng mơ tưởng có thể khuất phục Phục Long.
“Gào ——”
Tiếng rồng ngâm điếc tai vang vọng tận mây xanh, khiến cả ngọn núi cát bay đá chạy.
Từ trong cổ họng Phục Long phun ra khí kiếm sắc bén, đâm đến Hỏa Thuẫn, gây ra hao tổn.
Liền thấy trên Hỏa Thuẫn lộ ra một lỗ trắng hình tròn như yếu ớt lỗ kim, nhưng rất nhanh liền mở rộng thành hạt mè nhỏ sau đó toát lớn ra.
Tay phải Phượng Chiêu Minh chấn động, càng nhiều liệt hỏa bay đến tu bổ những nơi bị hư hại, ngăn cản thế công của Phục Long.
Ánh mắt Ngân Long lộ ra sự khinh thường, nó nhìn Phượng Chiêu Minh cùng Thiên Tình chẳng khác gì tiểu trùng dưới mặt đất.
Cho dù họ có giương nanh múa vuốt cắn được vào ngón chân nó, thì nó sẽ liền bị nó hất tung mà không cần tốn chút sức lực nào.
“Thiên Tình.” khuôn mặt Phượng Chiêu Minh ánh lên màu đỏ hừng hực của liệt hỏa, một thân hồng bạch đại bào đong đưa trong gió, phát ra tiếng kêu phành phạch.
“Vi sư để ngươi tự mình Hàng Long, nhưng muốn ngươi từng khắc đều phải cẩn thận, không được khinh thường.
Nếu ngươi bị Phục Long đánh trúng, bổn quân chắc chắn sẽ ra tay tương trợ, kết thúc buổi tu luyện hôm nay.”
Thiên Tình nói: “Bị đánh trúng liền kết thúc sao? Được rồi, ta đáp ứng ngươi, trước khi bị đánh trúng, phải hung hăng tẩn nó một trận.”
“……”
Năm đó Đông Côn Tiên chủ ngẫu nhiên có duyên kỳ ngộ, đem một Phục Long còn nhỏ mang về tiên tông.
Từ đó đến mãi sau này luôn dốc lòng dưỡng dục, không hề có ý cầm tù, phải trải qua đoạn thời gian rất dài, Phục Long mới có chút buông cảnh giác.
Nếu muốn thu phục thần thú như vậy, chỉ dựa vào vũ lực trấn áp thì không ổn.
Nhưng mà Phượng Chiêu Minh vốn ít lời, thấy Thiên Tình huyết mạch sôi sục, không chịu nghe khuyên giải, trong tình huống này, hắn cũng không biết nên dạy dỗ như thế nào.
Trong lòng Phượng Tiên Quân khẽ thở dài, ngón tay phải cuộn tròn, thu hồi tiên thuật.
Phục Long trước mặt có hình thể cực lớn, tuổi lại quá nhỏ, bất quá, chỉ dựa vào bản năng, nó cũng biết được, trong hai tu sĩ đứng dưới, tu sĩ có hàng lông mày màu son có tu vi cao hơn, thiếu niên giữa trán có điểm bạc tuy rằng hơi thở cường đại, nhưng tu vi rất thấp.
Nó thấy Phượng Chiêu Minh thu trừ Hoả Thuẫn, răng nhọn lộn ra, nước miếng chảy xuống, đánh đến Thiên Tình.
.
Kiếm Hiệp Hay
“Tới đi!”
Gió mạnh hòa cùng tiếng gầm của Phục Long, đập vào mặt Thiên Tình, nó đã kích phát ý chí chiến đấu trong lòng hắn.
Hai tay hắn mở ra, thét lớn nói: “Ta muốn thưởng qua uy danh của Phục Long.”
Trong phút chốc, cuồng phong gào thét.
Mây mây đen dày đặc ầm ầm lưu chuyển.
Khi Phục Long đang hung ác tới gần Thiên Tình, bỗng nhiên ngửi được cái gì đó.
Mũi nó đột ngột nhúc nhích, đuôi rồng đong đưa, biểu tình nghi hoặc.
Cổ họng chấn động, phát ra tiếng hô vang dội.
Thiên Tình nhíu mày, không biết Phục Long đang giở trò gì, hắn theo lời dặn dò của Phượng Chiêu Minh, không dám khinh địch, ngưng thần ứng đối.
Liền thấy Phục Long cực kỳ nôn nóng đảo quanh tại chõi, gây ra phong lôi vũ bão nổi lên.
Rất nhanh, Ngân Long cao giọng ngâm kêu, đầu rồng thay đổi, bay về phía ngược lại Thiên Tình.
Thiên Tình kinh nghi, nói: “Muốn chạy sao? Mơ tưởng!”
Tuy nói là như thế, nhưng trong lòng Thiên Tình biết, Phục Long tuyệt không phải sợ hãi lực lượng của chính mình mà chưa lâm trận đã bỏ chạy.
Hắn không kịp nghĩ lại, tay phải đón nhận xích bạc, mạnh mẽ ném vêc phía trước, muốn buộc vào cổ Phục Long.
Chỉ là Phục Long bay cực nhanh, một lần ném này của Thiên Tình, xích bạc chỉ buộc được chân sau bên phải của Phục Long.
Phục Long nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, đồng tử trải rộng tơ máu đáng sợ nhìn Thiên Tình, hung hãn cực độ.
“Theo ta trở về!” tay phải Thiên Tình dùng sức kéo, muốn đem Phục Long trở về.
Nhưng mà sức lực Phục Long rất mạnh, chân sau Phục Long duỗi về trước muốn giãy giụa.
Thiên Tình không những không thể kéo Phục Long trở về, ngược lại thiếu chút nữa bị lôi đi.
Chân hắn lảo đảo một chút, bỗng nhiên dùng sức đạp một cái, mặt đất cứng rắn màu trắng, bị Thiên Tình giẫm lõm xuống thành lỗ thật sâu.
Chỉ là sức mạnh của Phục Long khó có thể địch nổi, chân sau của nó khi bay lượn giữa không trung, dù Thiên Tình kiệt lực chống cự nhưng thân thể vẫn không thể tự chủ mà dịch về phía trước một chút.
Từ vết lõm trên mặt đất hình thành những vết nứt.
“Hừ.”
Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, tay trái nắm lấy hư không, trong nháy mắt, có một bút lông xuất hiện trong tay Thiên Tình.
Hắn dùng tay trái vẽ trận, liền mạch lưu loát, nhanh đến không thể thấy rõ được động tác.
Sau khi vẽ xong tận pháp, tay trái Thiên Tình ấn xuống dưới thật mạnh mà nói:
“Định!”
Đúng là định thân trận pháp.
Trận này có thể ổn định thân thể tu sĩ bàn, sức chịu đựng áp lực của nó tuỳ thuộc vào từng người.
Thí dụ, nếu là Huyền Anh Tiên Tôn tạo ra trận này, đối phương phải có sức mạnh đánh nát núi non ở Chính Ngô Châu, mới có thể đánh bại hắn.
Bây giờ Thiên Tình dùng trận này, tuy rằng không lợi hại như Huyền Anh Tiên Tôn, nhưng cũng có thể vững vàng ổn định hai chân, không để chúng tiếp tục dịch chuyển về phía trước.
Chỉ là, bởi vì sức mạnh của thần thú Phục Long này hơn hẳn nhân tu rất nhiều.
Dù trong cơ thể Thiên Tình có tiên cốt của tiên chủ, thịt của tiên tử, thân thể cường hãn có thể so với tu sĩ Nguyên Anh.
Và đã dùng định thân trận pháp.
Nhưng khi kéo Phục Long, xích bạc trong tay Thiên Tình vẫn chậm rãi hướng về phía Phục Long.
Ánh mắt Thiên Tình hung ác, không buông lỏng chút nào.
Bởi vì lòng bàn tay chịu lực quá lớn, bị xích bạc trong tay chà xát liền xuất vết máu.
Theo xích bạc, tích tích rơi xuống.
“Thiên Tình,” Phượng Chiêu Minh nhìn máu tươi trong tay Thiên Tình, không biết vì sao, trong đầu thế nhưng xuất hiện lên…… hình ảnh của người kia.
Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, nói: “Đủ rồi.”
Phục Long hung mãnh ngâm kêu khiến núi đá run rẩy.
Thiên Tình làm bộ như không có nghe được lời sư tôn nói, bởi vì hắn căn bản không nghĩ sẽ dừng tay.
Nhưng hắn thấy Phượng Chiêu Minh chậm rãi đi về phía mình, chắc là muốn đích thân khuyên can.
Thiên Tình cười lạnh một tiếng, xích bạc vốn đang gắt gao nắm lấy trong tay, đúng lúc này, bỗng nhiên buông ra.
Xích bạc kia, mang theo sức mạnh khai sơn nứt đá, lấy sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng trừu quấn vào đầu Phục Long.
Cường hãn như Phục Long, dưới thế công của tiên cốt tiên chủ cũng đột ngột ngửa đầu về sau, gầm ngâm một tiếng.
Long lân kiên cố không phá vỡ nổi, tuy rằng đau đớn, nhưng chưa thể tạo thành thương tổn quá lớn cho Phục Long.
Có sợi xích đập vào mũi nó, một kích này được thực hiện.
Trong nháy mắt, có một đạo máu từ trong mũi Phục Long bắn ra.
“……”
“……”.