Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 7






Lâm Tử Sơ đem bình sứ nắm trong tay, cũng không rút nút bình xem thử, chỉ nói: "Nơi này không phải chỗ ngươi nên tới.

Hôm nay đem vật ấy cho ngươi, sau này không cần quay lại đây nữa, ngươi đi đi."
Chỉ một câu lại bởi vì ho khan mà đứt quãng, nếu đổi thành người khác, tất nhiên không kiên nhẫn để lắng nghe.

Thiên Tình cũng vừa nghe vừa tìm nơi ngồi xuống, dùng tay cào cào chỗ ngứa ở chân, thần thái thả lỏng, chỉ ầm ừ không để tâm lắm.

Lâm Tử Sơ vẻ mặt nghiêm túc, nói xong thấy Thiên Tình phản ứng như vậy cũng không nổi giận.

"Ngươi ho thành như vậy, chính mình còn lo không được, còn quản nổi ta sao?" Thiên Tình nói chuyện không nể mặt, một lát sau, nói: "Ngươi mở ra cái lọ kia đi, xem bên trong là cái gì."
Lâm Tử Sơ lại không động.

Thiên Tình tò mò mà nhìn ngân châm trên người Lâm Tử Sơ, hỏi: "Ngươi đem chính mình ghim thành con nhím là vì chữa bệnh?"
Lâm Tử Sơ thở dài, tựa hồ tự hỏi có nên trả lời vấn đề này hay không, một hồi lâu mới gật đầu.

Thiên Tình lập tức từ ghế đứng lên, nhảy vài bước đến trước mặt Lâm Tử Sơ, chăm chú nhìn ngân châm dày đặc trên người hắn, tấm tắc nói:
"Ta xem ngươi ho dữ dội đến như vậy, không giống cảm mạo bình thường.

Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?"
Lâm Tử Sơ không trả lời.

Thiên Tình dứt khoát ngồi bên cạnh Lâm Tử Sơ, lòng hiếu kỳ lại trào dâng, hỏi: "Ngươi ho thành như vậy, sao công phu còn vẫn còn lợi hại đến thế, ngươi có bái sư à?"
Hắn cảm thấy vị bạch y thiếu niên bên cạnh tràn ngập bí ẩn, dù gần trong gang tấc, như lại giống hoa trong sương không thể hiểu được.

Hắn thậm chí đến tên của đối phương cũng không biết.

Lâm Tử Sơ do dự một chút, duỗi tay rút ngân châm cao nhất ở vai bên trái.

Sau lại rút thêm mấy chục châm, không khỏi rên một tiếng.

Đại khái là để giảm bớt đau đớn, Lâm Tử Sơ khẽ nói với Thiên Tình:
"Ta chưa từng bái sư.

Nhưng ngẫu nhiên......ở bên quan sát Thiếu chủ tập võ, nên quyền cước công phu so với thường nhân cũng linh hoạt hơn một ít."
Thiên Tình ngẩn ra, hỏi: "Ngươi có thể nhìn thấy Thiếu trang chủ sao?"
"......"

Lâm Tử Sơ rút ngân châm trên sườn vai, nói: "Có thể."
"Hả? Ngươi là người hầu của Thiếu trang chủ? Vậy ngươi nhìn thấy Thiếu trang chủ cũng dám ho khan sao?"
"......!Ta không mở miệng thì sẽ không ho."
"Thì ra là thế."
Lâm Tử Sơ nghĩ nghĩ, giơ tay chỉ Thiên Tình, nói: "Này......!Băng, cũng là vật của Thiếu chủ, ngươi cất cho kỹ.

Để người khác nhìn thấy sẽ chọc lấy phiền toái."
"Hả? Vật của Thiếu chủ, thế mà ngươi lại cho ta?
"......!Không sao."
Thiên Tình nghe hắn không muốn đề cập đến thân phận của mình thì cũng không ép hỏi nữa, nghĩ lại hỏi: "Thiếu chủ trông như thế nào?"
Lâm Tử Sơ suy tư một trận, nói: "......Bộ dạng người cũng bình thường thôi."
Thiên Tình cười nói: "Kỳ lạ, ta đã nghe từ rất nhiều người, cũng chỉ có ngươi dám nói Thiếu chủ có bộ dạng bình thường."
"Vậy thì phải như thế nào?"
"Người khác nhắc tới Thiếu trang chủ, đều vạn phần sùng bái, tán thưởng hắn thiên nhân chi tư, chỉ sợ khen thiếu một câu liền biến mình thành kẻ có tội lỗi." Thiên Tình chậm rãi nói, "Nhưng chẳng lẽ hắn không phải là người sao? Không phải cũng chỉ có một đôi mắt và hai cái chân? Đều là người.

Vì sao có kẻ vừa sinh ra đã hưởng phú quý, lại có người vì một ngụm thức ăn phải đấu tranh đến thừa sống thiếu chết? Vì sao có người được tôn sùng là tiên nhân, lại có người như chó nhà có tang từng ngày đều phải sống trong sợ hãi?" Thiên Tình lại nói: "Không chính mắt trông thấy, những lời người khác nói, ta đều không tin."
"......" Lâm Tử Sơ trầm mặc thật lâu, hỏi, "Ngươi cảm thấy Thiếu chủ hẳn nên là cái dạng gì?"
"Chưa từng thấy qua, ta không biết.

Bất quá..." Thiên Tình nhìn Lâm Tử Sơ, "Ngươi chỉ quan sát hắn tập võ, công phu đã không tầm thường.

Thế cũng biết được, Thiếu chủ so với ngươi càng lợi hại hơn."
Lâm Tử Sơ tâm nghe nói cũng không đáp chỉ yên lặng rút châm, tuyệt không mở miệng.

"Ta rất hâm mộ hắn."
"......"
"Cũng thực chán ghét hắn." Thiên Tình cười, vẻ mặt không nghiêm túc, nói: "Thế gian này vốn dĩ không có thứ gọi là công bằng, Thiếu trang chủ trước khi khai mạch chẳng phải cũng là kẻ vô danh tiểu tốt sao? Nhưng hiện tại, lại vô cùng nổi bật, không ai có thể cùng hắn tranh danh tranh thế.

Uy, lời này ngươi không được nhắc lại cho người khác đó."
Những lời này Thiên Tình chưa bao giờ nói với Sấu Hỉ chỉ không biết vì sao, nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên này, lại xúc động muốn nói ra hết thảy.

Lâm Tử Sơ bình tĩnh nhìn hắn, lâu sau, chỉ ừm một tiếng.

Thiên Tình chống tay phía sau, ngửa đầu nhìn về phía tán cây, lẩm bẩm nói: "Khai mạch quả thực không tầm thường, trách không được xưa nay đều là đại lễ long trọng nhất ở Chính Ngô Châu.

Lấy khai mạch làm giới môn, vượt qua cửa ải này sẽ được trường sinh bất lão.


Tiên phàm khác biệt......!Lại không biết đại điển khai mạch rốt cuộc trông như thế nào?"
Lâm Tử Sơ nghe trong giọng hắn có sự nôn nóng, nói: "Không cần lo lắng, việc này cũng bình thường thôi, hai ngày sau tự nhiên sẽ biết."
Thiên Tình chán nản nhưng không muốn kêu ca nữa, hắn mau chóng phục hồi tinh thần, từ trên giường nhảy xuống, hứng thú bừng bừng nhìn Lâm Tử Sơ, nói:
"Ta phải đi rồi.

Chẳng lẽ còn không muốn nói cho ta biết tên của ngươi? Ngươi rốt cuộc là người nào?"
"......"
Thấy đối phương thật lâu cũng không có trả lời, Thiên Tình có chút thất vọng, tiếp tục nói: "Hai ngày sau chính là đại điển khai mạch, đến lúc đó Vạn thủy Thành anh hùng hào kiệt đều hội tụ lại Lâm gia trang, tất nhiên náo nhiệt phi phàm.

Ngươi có đi xem không?"
Lâm Tử Sơ quay đầu nhìn hắn, nói: "Không đi."
Thiên Tình gật đầu, thầm mắng chính mình ngu xuẩn.

Có thể đi đến đại điển, trừ bỏ là những tu sĩ bên ngoài có tư chất khai mạch, còn lại chính là vài vị có thân phận địa vị cực cao ở Vạn Thủy thành.

Đối phương chỗ ở đơn sơ thế này, thấy thế nào cũng không giống là kẻ có tư cách được đến xem.

Như vậy không phải là chọc vào chỗ đâu của người ta ư?
"Đã như vậy, Thiên Tình cáo từ.

Huynh đài, có duyên gặp lại."
Nhưng Thiên Tình biết cơ hội tái kiến cực kỳ xa vời.

Hắn xoay người đi đến cửa, tay phải lại đem khối băng bạch y nhân vừa mới cho mình nắm chặt, Thiên Tình lúc này đương nhiên không biết một mảnh băng này có bao nhiêu trân quý, cầm lúc lắc trên tay, đi ra Ủy Lăng các, cười nhạo bản thân một tiếng, nghĩ thầm: Vì cái gì lại nói như vậy? Chẳng lẽ bản thân thật sự hy vọng cùng bạch y nhân tái kiến sao?
Bỏ đi tia tạp niệm trong lòng, trở về chỗ ở.

Lâm Tử Sơ khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường, tay phải đem ngân châm cuối cùng trên bụng nhổ xuống.

Trong nháy mắt, bên trong Ủy Lăng các chợt có một trận gió lạnh gào thét kéo đến, tạo ra một âm thanh đáng sợ tương tự như tiếng hét của một người già.

Lâm Tử Sơ run như dây đàn tưởng chừng ngừng thở.

Thật lâu sau, hắn mới cầm lấy màu trắng bình sứ đặt ở một bên, mở nút bình ra, bình tĩnh nhìn vào bên trong, không biết đó là cái gì.


Lại đem bình sứ đổ vào lòng bàn tay trái.

Liền có một chất lỏng màu hồng đào từ trong bình chảy ra, có vị ngọt, xúc cảm trơn trượt.

Lâm Tử Sơ thu tay trái lại, nghĩ: Thì ra là đào cao.

Chính Ngô Châu khí hậu ấm áp lại ẩm ướt nên có rất nhiều rừng đào, khi Lâm Tử Sơ còn bé thường dùng chúng để ngâm mình, nghe nói có công dụng thanh phổi trị ho.

Lâm Tử Sơ lại nhớ tới hỏa Băng Tâm đã đưa cho Thiên Tình, thầm nghĩ nếu đoán không nhầm, thể chất Thiên Tình chính là hỏa tư chất thuần khiết.

Tuy rằng hôm nay gạt được hắn, nhưng ngày sau Thiên Tình hắn cũng sẽ biết được thân phận thật của y.

Đến lúc đó mượn một phần tiên duyên này, Thiên Tình có lẽ sẽ đồng ý lời chào mời của Lâm Tử Sơ, ít nhất sẽ không bị các huynh đệ khác lợi dụng.

Nhưng đó là chưa kể đến những tranh đấu trong gia tộc.

Đem một lọ đào cao đổi lấy một mối tiên duyên, dường như cũng không có gì thiệt thòi.

Lâm Tử Sơ tay trái nghiêng, đem đào cao trong tay đổ lại vào bình, nội tâm bình tĩnh như nước, lãnh đạm không một chút gợn sóng.

Khi cách đại điển khai mạch chỉ còn có một ngày, Lâm trang chủ rốt cuộc nhớ tới Thiên Tình, Sấu Hỉ, triệu hai người tiến đến gặp mặt.

Nam nô dẫn đường cho Thiên Tình, Sấu Hỉ, nói:
"Hai vị công tử, khi nhìn thấy Lâm trang chủ phải hành dập đầu lễ.

Cái này hẳn là Liễu quản gia đều đã dạy các ngươi.

Nhưng mà, trang chủ chúng ta nổi danh khoan dung độ lượng, đến lúc đó nhỡ lễ tiết có sai, cũng không sao."
Thiên Tình nói: "Còn không phải là dập đầu sao, Liễu quản gia đều đã dạy.

Ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi."
Nam nô cười làm lành nói: "Chỉ sợ công tử không hướng người hành lễ, đến lúc đó thể diện đều sẽ bị ném đi hết a."
"Còn có chuyện đó?" Thiên Tình không phản bác, "Lâm gia trang dưỡng hai người rảnh rỗi chúng ta không cần lý do tốn không ít bạc, chỉ lạy một cái, cũng không có gì đáng ngại."
Nam nô nhìn liền biết trong hai người Thiên Tình khó đối phó, nhưng nếu hắn đã nói như vậy, chính là thỏa hiệp, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nơi ở của Lâm trang chủ, Mục Ẩn các.

Thiên Tình cùng Sấu Hỉ một trái một phải sóng vai đi trước, khom người chắp tay, cúi đầu vượt qua ngạch cửa, hành lễ tuyệt không nhìn lung tung, chỉ một mực đối Lâm trang chủ thể hiện sự kính trọng.

Trước sau nói:
"Thần Thiên Tình, bái kiến trang chủ."

"Thần Sấu Hỉ, bái kiến trang chủ."
Hai người tuổi tác tuy nhỏ, nhưng luận địa vị, không tính nô tỳ nên xưng là "thần".

Luận thân phận, gia thần không cần dập đầu hành lễ, vừa nãy nam nô cố ý nhắc nhở chính là lo lắng Thiên Tình không thuận theo.

Nhưng hai người đều chưa khai mạch nên cũng không chân chính trở thành môn hạ của Lâm gia, lần đầu diện kiến Lâm trang chủ, để thể hiện ý kính trọng vẫn nên dập đầu.

Thiên Tình tay phải đem vạt áo vén lên, hai đầu gối quỳ xuống đất, mắt nhìn về ngọc vân mây khắc hoa dưới sàn nhà, hai tay chống đất, liền dập đầu.

Nhưng khi cổ xuống Thiên Tình cúi xuống, một lực vô danh bỗng nhiên chắn trước mặt hắn, dường như có một lớp màn trong suất xuất hiện giữa sàn nhà và đầu, ngăn cản tư thế quỳ lạy của Thiên Tình.

Thiên Tình ngẩn ra, trong lòng di một tiếng, nhíu mày thử lại một lần nữa.

Hắn cúi đầu thật mạnh về phía trước nhưng đầu không chỉ không cúi xuống, ngược lại còn ngẩn lên, cổ Thiên Tình bị một lực cực mạnh đánh tới, làm thân thể đau nhức, giữa trán phảng phất như bị lửa đốt.

Dị động bên này liền thu hút sự chú ý của người khác, nam nô quỳ gối bên cạnh sớm nhìn ra sự khác thường của Thiên Tình, trong lòng khẩn trương, nếu không phải không thể tùy tiện mở miệng, hắn thật muốn kêu lên vài tiếng tổ tông ơi!.

Lâm trang chủ Hửm? một tiếng, hỏi bên cạnh nô bộc: "Đây là Thiên Tình?"
"Hồi trang chủ, đúng là Thiên Tình."
Lâm trang chủ rất hứng thú nhìn thiếu niên quỳ gối dưới đài, thấy hắn cao gầy, bộ dáng mười cũng chỉ mấy tuổi, ngữ khí ôn hòa, hỏi: "Thiên Tình, tại sao không chịu dập đầu?"
Thiên Tình trong lòng cũng hoảng, trên mặt vẫn bày ra bộ dạng bình tĩnh, cung kính đáp: "Thần không biết."
"Hay là, Thiên Tình chưa khai mạch liền xác định chính mình chắc chắn sẽ thành môn hạ nên lúc này không muốn hành lễ?" Lâm trang chủ nói: "Người trẻ tuổi, đúng là rất tự tin!"
Nói xong, liền nở cười.

Sấu Hỉ thấy Lâm trang chủ thái độ ôn hòa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn xoay đầu xem Thiên Tình, dùng khẩu hình hỏi hắn đang làm gì, thúc giục hắn mau chóng hành lễ.

Thiên Tình khó có thể giải thích, lại cố thử lại lần nữa, hắn muốn cúi đầu thật sâu, cổ lại khanh khách tự động di về phía trước, phát ra thanh âm giống như xà ngang bị gãy.

Sắc mặt Thiên Tình đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt như trào ra huyết sắc nhưng đầu lại nửa điểm cũng không chịu hạ thấp.

Trán đau nhức.

Trong lòng lại bất đắc dĩ, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Lâm trang chủ không biết Thiên Tình rốt cuộc đang làm cái gì, cũng không mở miệng bảo mọi người đứng dậy.

Đúng lúc này, một tiểu nô có lông mày rậm đi tới nói nhỏ vài câu vào tai trái của Lâm trang chủ.

Lâm trang chủ gật đầu, vung bàn tay lên, nói:
"Đứng lên đi, Thiếu chủ chờ đến phát hỏa rồi, Thiên Tình, Sấu Hỉ, hai người các ngươi đi gặp Thiếu chủ đi.".