Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 23






Mỗi khi đi về phía trước một khoảng nhất định, A Mao đều quay đầu lại nhìn xem Thiên Tình đuổi kịp hay không.

Nếu lỡ cách khá xa, liền ngừng lại trong chốc lát.

Cứ như vậy bơi được vài trăm mét, đến khi nước ngập toàn thân, A Mao vẫn tiến về phía trước.

Thiên Tình càng bơi càng cảm thấy không thích hợp, đến khi nghe được tiếng nước chảy, thì ra là do địa hình đổ xuống tạo thành vách núi, nước chảy thành thác, cao tới mười mấy mét.

Nhìn thấy thác nước kia, A Mao càng thêm hưng phấn mà bơi về phía trước, dừng lại trước thác, chờ đợi.

Thiên Tình thầm mắng một tiếng, tới gần vách núi nhìn xuống, chỉ cảm thấy mình cách mặt nước bên dưới còn rất xa.

Lại xem sắc trời bắt đầu tối, thật không nghĩ sẽ tiếp tục lưu lại đây thêm chút nào nữa.

Cơ thể Thiên Tình vừa động, liền a nha một tiếng, dùng tay bắt lấy đầu mình khoa trương, nói: "Không được, nơi này cao quá, ta có chút đứng không vững."
A Mao ngẩn ra, lập tức ra sức xem xét tình hình của chủ nhân.

Thiên Tình tìm đúng thời cơ, tay phải vươn tới, đem A Mao chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay.

Hắn từ trong sông nhảy lên, ở trên bờ run run đôi chân ướt đẫn, cất bước quay về đường cũ, mắng: "Còn muốn đi đến nơi nào? Đã trễ thế này, còn muốn đi về phía trước, ta tuyệt đối không theo ngươi."
A Mao ở lòng bàn tay của Thiên Tình giãy giụa, vừa nghe chủ nhân nói kiên định đến vậy, nhất thời ủ rũ.

Thiên Tình hừ một tiếng, hồi tưởng lại lúc mình vừa cúi đầu nhìn liền thấy thác nước hạ kia như một hồ nước sâu thẳm hồ.


Thoạt nhìn cái vực tối om không thấy đáy kia, thật không hiểu rốt cuộc nó sâu bao nhiêu.

"Trời đã tối như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta nhảy xuống đó?" Thiên Tình gầm lên, vốn định mắng cho nó một trận.

Lại nghĩ đến những năm gần đây A Mao rất ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều thuận theo chủ nhân, nhỡ có ngẫu nhiên muốn vui đùa ầm ĩ, cũng không tính là bướng bỉnh.

Vì thế vuốt ve đầu của nó, nói: "A Mao ngoan, đừng nháo, về sau ta lại chơi cùng ngươi."
Chủ nô hai người dần dần rời đi.

Rừng rậm khôi phục vẻ yên tĩnh.

Chỉ có nước suối không ngừng đổ xuống, vĩnh viễn không muốn dừng lại.

Hồ nước không lớn, nhưng vô cùng sâu, nhìn không thấy đáy.

Gần đó có cá đang vẫy đuôi, chậm rãi bơi xuống phía dưới.

Hồ này kề núi mà sinh ra, đáy đàm dựa vào vách núi.

Cũng giống như khi người ta leo núi, nhiệt độ càng lúc càng lạnh, ca bới xuống dưới, độ ấm xung quanh cũng càng lúc càng thấp.

Lúc sau, mặt hồ như kết lại thành một lớp băng, cá kia yếu ớt đong đưa đuôi, nhưng bất lực, đành phải bị đông cứng ở chỗ này, cuối cùng không thể bơi lên được nữa.

Nhìn bốn phía, không ít cá bị nhốt lại, giống như chúng bị vướng vào một tấm lưới trong suốt được treo trên vách núi.

Lại xem vách núi quái thạch lởm chởm, ở giữa, còn có một cái khe gồ ghề.

Cái khe ban đầu rất nhỏ, càng xuống phía dưới lại càng rộng, đến nỗi có thể cho một người đi vào.

Nhìn kỹ sâu trong cái khe kia, nước chảy róc rách, hồng y phiêu đãng, thế nhưng lại có một nữ tử đang ngồi ở đó.

Mặt nàng ta không một chút máu, hai mắt nhắm chặt, nửa thân trên có ba vết thương rất lớn xuyên qua tim, cơ hồ muốn đem nữ tử cắt thành hai nửa.

Miệng vết thương rất dữ tợn hiện ra màu đỏ thẫm, hiển nhiên đã tồn tại hồi lâu, nhưng không hiểu sao vẫn chưa có dấu hiệu lành lại.

Ngực nữ tử không hề phập phồng, tựa như một tử thi.

Chỉ khoảnh khắc khi thấy Thiên Tình tới gần, ngón trỏ của nữ tử nhẹ nhàng rung lên.

Thiên Tình đem vạt áo vén lên, coi như cái túi, đựng trụ vài con cá bự, trở lại nơi cắm trại.

Sắc trời đã tối, mấy chục cái lều màu trắng được dựng lên, có người nhìn thấy Thiên Tình, nói: "Tiểu ca ca, ngươi đi đâu vậy? Không sớm trở lại, chúng ta phải phái người ra ngoài tìm ngươi."
Thiên Tình cười cười không nói, bước nhanh về phía lửa trại.


Lúc này vẫn là mùa hè, nhưng vào đêm cũng có chút lạnh.

Hơn nữa nơi đây muỗi tàn sát bừa bãi, tới gần mồi lửa, cũng có thể tránh muỗi.

Bởi vậy lều của Lâm Tử Sơ được dựng gần với lửa trại nhất
Thiên Tình đứng ở bên ngoài, vừa muốn nói chuyện, Lâm Tử Sơ đã xốc lều lên, cúi người đi ra, khụ hỏi:
"A Tình, ngươi vừa đi đâu vậy?"
Tuổi tác Lâm Tử Sơ so với Thiên Tình lớn hơn, vóc dáng cũng cao hơn một chút chút.

Ngày thường Thiên Tình nhìn hắn, đều phải hơi giương mắt lên.

Lúc này Lâm Tử Sơ cúi người nhìn về phía Thiên Tình, góc độ phá lệ bất đồng, cả người đều trở nên......!dịu dàng.

Thiên Tình ngẩn ra, bình tĩnh nhìn đôi mắt Lâm Tử Sơ, rồi lại bĩu môi nhìn xuống phía dưới, nói: "Ta đi bắt cá.

Chỉ có mấy con, không cần phân cho người khác, chỉ đủ cho hai người chúng ta ăn thôi."
Lâm Tử Sơ ân trả lời, đập nhanh một cách khó hiểu.

Hắn phân phó người khác lấy mấy cái nhánh cây đem cá xuyên qua, cùng Thiên Tình ngồi bên lửa trại.

Thiên Tình khoanh chân ngồi xuống, đem xà cạp đã ướt của mình cởi bỏ, hơ trước đống lửa.

Hắn thấy Lâm Tử Sơ ngồi ở bên cạnh, ngọn lửa bùng lên phản chiếu con người đen nhánh đầy mong chờ.

Tuy có nhiệt độ từ ngọn lửa, Lâm Tử Sơ vẫn giống như một khối băng tuyết được chạm khắc, không mang theo chút khí chất trần tục nào.

Thiên Tình nhịn không được hỏi: "Đại ca, ngươi có thể ăn cá nướng sao?"
Lâm Tử Sơ quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi lại: "Sao lại không thể?"
"Ta nghe nói, tiên nhân không ăn đồ ăn của phàm nhân."
Lâm Tử Sơ nói: "Ở Chính Ngô Châu, tu sĩ Kim Đan mới có thể tích cốc."

"Thì ra là thế.

Đại ca ngươi đang ở Trúc Cơ trung kỳ, chẳng phải rất nhanh liền có thể tích cốc?"
Lâm Tử Sơ lắc đầu: "Kết đan được gọi là bước đầu để bước lên bậc thang tu tiên.

Lời này là nói kết đan cũng không dễ dàng, từ Luyện Khí thành Trúc Cơ, so với kết đan còn khó khăn hơn, căn bản không đủ nhắc tới.

A Tình, ngày sau ngươi bước vào giai đoạn tu luyện, vạn phần không thể ôm thái độ khinh thường."
Thiên Tình thấy y khi thuyết giáo biểu tình nghiêm nghị, theo bản năng gật đầu.

Lâm Tử Sơ khóe miệng buông lỏng, nhìn hắn mỉm cười, sau duỗi tay lật thịt cá đang nướng.

Khi cúi người về phía trước, lộ ra cổ tay trắng muốt, Thiên Tình hồi tưởng lại nụ cười của Lâm Tử Sơ, bỗng nhiên cảm thấy, chẳng có nữ tử nhà nào có thể xứng đôi với y?
Trách không được Lâm Tử Sơ đến tuổi này vẫn chưa cưới vợ.

Thiên Tình cười hai tiếng, Lâm Tử Sơ liền nhẹ nhàng hỏi: "A Tình cười cái gì?"
"Không," Thiên Tình xua xua tay, suy tư trong chốc lát, nói: "Ta là muốn hỏi, vì sao Lâm nhị thiếu gia đã thành thân, ngươi so nhị thiếu gia lớn tuổi hơn, mà đến người hầu hạ cũng không có? Chẳng lẽ phàm gia nữ tử, đều không lọt vào mắt đại ca?"
Lâm Tử Sơ sắc mặt biến đổi, không khí chung quanh nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh của nhánh cây bị lửa đốt cháy.

Ngay cả thị vệ đang cao giọng nói chuyện cười đùa, đều ngậm miệng im lặng.

Thiên Tình biết mình hỏi sai vấn đề rồi, vừa chuyển đề tài, liền nghe Lâm Tử Sơ thở dài, khụ nói:
"......!Không có lí do, ân, chính là chướng mắt đi.".