Lúc này Thiên Tình cùng Sấu Hỉ phát hiện đỉnh núi thật ra chẳng qua là một khối thạch đài, ý chí chiến đấu vừa ngẩng cao như lửa cháy liền bị tạt cho gáo nước lạnh, nhất thời bị dập tắt.
Bọn họ trầm mặc thật lâu, giống như hai chỉ thằn lằn, cứng đờ dán lên vách nuiz.
Xa xa nhìn lại, thập phần buồn cười, nhưng lúc này không một ai có thể cười nổi.
Sấu Hỉ ngón tay run rẩy, hắn phát hiện chính mình một tia sức lực cũng không còn.
Thạch đài chỉ có thể chứa cánh tay của hai người, cũng không thể ngồi lên đó nghỉ ngơi được.
Sấu Hỉ vì mệt nhọc quá độ mà vừa ánh mắt ngưng tụ một lần nữa tan rã, hắn đem đôi tay đáp ở trên thạch đài, nỗ lực tìm tư thế thoải mái nhất, hỏi:
"Thiên Tình, còn bò không?"
Thiên Tình học bộ dáng của hắn, đem cằm lên cánh tay đặt trước mặt, kiên định nói: "Bò."
"Chúng ta nghỉ một chút, chốc lát lại tiếp tục?"
"Ân.
Ta cũng không còn một chút sức lực nào nữa rồi."
"Ta cũng vậy."
Hai người trầm mặc hồi lâu, Thiên Tình bỗng nhiên nói: "Sấu Hỉ, không được ngủ, bằng không liền ngã xuống."
Sấu Hỉ gật gật đầu, thanh âm khàn khàn hỏi: "Thiên Tình, ta hỏi ngươi.
Nếu ta......!Nếu như ngươi không có tư chất khai mạch, thì ngươi sẽ làm gì?"
"Là sao?"
"Chỉ là muốn hỏi một chút."
"Không có tư chất khai mạch à......" Thiên Tình nhấp nhấp đôi môi khô khốc, khát nước đến không muốn nói chuyện.
Nhưng mà hắn ủ rũ nhận ra, không nói chuyện thù sẽ buồn ngủ, đành phải suy tư một trận, trả lời: "Ta ăn bám ở Lâm gia trang nhiều năm như vậy, nếu không có tư chất, còn đườn xem như cob người sao? Tất nhiên dù không còn mặt mũi cũng phải đi gặp Liễu quản gia, bất quá là kẹp chặt đuôi bỏ trốn."
Sấu Hỉ cười hai tiếng, hỏi: "Ngươi nghiêm túc?"
"Ân." Thiên Tình nói, "......!Ta thật sự sẽ đi.
Đúng rồi, ta còn muốn đi Kình Thiên Chi Trụ nhìn một lần."
Kình Thiên Chi Trụ chính là một tòa hắc tiên sơn nằm ở ranh giới của Chính Ngô Châu, đó biểu tượng của Chính Ngô Châu chính đạo.
Núi này tiên khí nồng đậm, linh mạch phân bố rộng rãi, kinh sợ bát phương.
Ở Chính Ngô Châu, 3000 môn hạ thì thành một tông môn, 3000 tông mới có thể xưng là tiên tông.
Cũng chỉ có tiên tông, mới vừa có tư cách đem tông phái hạ lên Kình Thiên Chi Trụ.
Sấu Hỉ hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào mà lại muốn đi đến chỗ tiên tông tụ tập này?"
"Bởi vì có tiên tông tụ tập, cho nên mới muốn đi xem." Thiên Tình nói, "Nơi đó, nói không chừng sẽ có người biết, lí do vì sao ta luôn đau đầu.
Còn cứ tiếp tục đau như vậy, sống cũng không còn thú vị nữa, ha ha.
Nhưng ta lại sống lâu thêm mấy trăm năm a."
Sấu Hỉ nói: "Chỉ vì cái này? Nếu có tư chất khai mạch hay không đều có thể qua đấy xem bệnh, tội gì nhất định phải khai mạch mới chịu đi."
"Đúng vậy.
Bất quá, không khai mạch, ta phải tự mình đi.
Sauk hi khai mạch, còn phải băn khoăn sắp xếp nhiều chuyện ở Lâm gia trang.
Nói chung không thể suy xét cho bản thân." Thiên Tình thở sâu, nói: "Thế nào, nghỉ ngơi đủ rồi sao, nhích người được chưa?"
"Ân." Sấu Hỉ đáp lời, chậm rãi nâng lên tay phải, hướng về phía trước chỏm đá sờ soạng.
Hai người lòng bàn tay bị đá bén nhọn cắt, nửa đường còn bị hủy đi xà cạp, phải dùng băng vải bó lại.
Sau đến liền băng vải cũng bị rách, dẫn đến vết máu từ lòng bàn tay vấy lên, nhìn có vẻ cực kỳ thảm hại.
Nếu lúc này không phải là ban đêm, liền có thể nhìn thấy vết máu của hai người lưu lại khắp nơi trên vách núi.
Thiên Tình cắn chặt răng, dùng sức giẫm, muốn tiếp tục bò về phía trước.
Đúng lúc này, tình huống chợt biến.
Chỉ nghe được tiếng gió cực nhỏ thổi bên tai.
Ở đây thanh âm một ngày vang vọng đều hơn quá một trăm nhiều, nhưng mỗi lần đều tinh thần Thiên Tình khẩn trương.
Lúc này hắn nhanh chóng phản ứng lại, đột nhiên nghiêng đầu, kinh ngạc nói: "Sấu Hỉ?!"
Đồng thời nhanh chóng vươn tay trái, muốn túm lấy cánh tay Sấu Hỉ.
Thì ra vừa rồi Sấu Hỉ đã có ý niệm từ bỏ, nhưng lại ủ rũ không muốn nói, để tránh ảnh hưởng chí khí Thiên Tình.
Hắn vốn định lặng lẽ rơi xuống, không nghĩ ở trên vách núi chênh vênh như vậy, Thiên Tình thế nhưng dám can đảm duỗi tay bắt lấy.
May tốc độ Sấu Hỉ rất nhanh, tay Thiên Tình chỉ kịp trượt qua.
Thiên Tình kinh hãi, đột nhiên nhìn thấy từ cổ tay áo ló ra một cái chân lông lá màu đen, không màng ba bảy hai mốt*, hô: "A Mao!"
* Ba bảy hai mốt ý chỉ một sự việc, hoặc hành động chỉ xảy ra, duy trì trong một thời gian ngắn
Liền thấy mấy sợi tơ nhện, lóe ngân quang, từ cổ tay áo Thiên Tình cổ tay áo phun ra, quấn quanh cổ tay Sấu Hỉ.
Thiên Tình chỉ cảm thấy tay trái đột nhiên căng ra, tay phải bị kéo xuống, một cổ trọng lượng rất nặng đè lên trên người hắn, cơ hồ muốn đem hắn lôi xuống vách núi.
Sấu Hỉ bị Thiên Tình tóm lại, bất ngờ đập vào núi, miệng mũi nhất thời xuất huyết.
Hắn quát: "Thiên Tình, buông tay."
"Không được!" Thiên Tình cắn răng, nói, "Nhanh đi lên."
"Ta không bò.
Ngươi thả ta xuống đi."
"Không, Sấu Hỉ, kiên trì một chút, lập tức đến đỉnh núi."
Sấu Hỉ nộ từ trong lòng khởi, đang muốn mắng to, bỗng nhiên nhận thấy được có thứ ấm áp dính trên mặt mình.
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn.
Liền thấy, lòng bàn tay vốn đã đầy thương tích của Thiên Tình giờ lại bị tơ nhện kéo ra làm miệng vết thương càng lúc càng sâu, huyết châu theo tơ nhện một giọt một giọt chảy xuống, dừng trên tay mình, nhỏ lên mặt đến Sấu Hỉ.
Lại xem Thiên Tình mặt.
mặt hắn trướng đến đỏ bừng, khó có thể tưởng tượng được thân hình gầy yếu của thiếu niên, khi hô hấp, lồng ngực sẽ phập phồng kịch liệt như thế.
Bờ môi của hắn khô nứt, đang cắn chặt răng, tất cả đều nhiễm mùi máu tươi.
Sấu Hỉ nhìn Thiên Tình ánh mắt kiên nghị, môi không khỏi run rẩy.
Bỗng nhiên Sấu Hỉ lớn tiếng.
mặc dù hắn cực kỳ khát nước, vốn tưởng rằng chính mình toàn thân không còn một giọt.
Nhưng mà từ mi mắt của hắn lại tràn ra một lượng nước rất lớn, hắn đột nhiên phát hiện, thì ra trong cơ thể con người có thể chứa nhiều nước đến vậy.
Sấu Hỉ có bao nhiêu lần rơi nước mắt?
Hình như từ lúc có ký ức tới nay, hắn chưa bao giờ khóc thảm thiết đến thế.
Thiên Tình hai tay đều run rẩy kịch liệt, nghe được tiếng khóc như sói tru làm người ta sợ hãi của Sấu Hỉ thì không phải làm gì, trong lòng thế nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm
Hắn nói: "Đừng khóc."
Sấu Hỉ nghe nghe không thấy.
Thiên Tình thở dài, tay trái hắn đang giữ tơ nhện, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn về phía trên.
Trong mắt hắn dần hiện ra sự hoang mang, thiếu niên có vẻ thập phần bình tĩnh, mặc cho môi răng vẫn đang dính máu, lúc này tản ra một loại khí thế bức người.
Tay trái Thiên Tình nắm chặt tơ nhện, dùng tay phải xô mạnh tảng đá, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, huyết mạch ở cổ phồng lên, thanh âm vang tận mây xanh.
Dùng hết sức lực, Thiên Tình bắt lấy tay trái của Sấu Hỉ, mang theo hắn bò một bước về phía trước.
Hắn gánh trên tay trọng lượng hai người.
Sấu Hỉ như là chết cẩu mặc cho bị Thiên Tình từng bước từng bước kéo lên.
Hắn vốn tưởng mình không còn nửa phần sức lực để vắt nữa, liền muốn buông tay rơi xuống vách núi.
Nhưng khi Sấu Hỉ ngửa đầu nhìn Thiên Tình đang giúp mình bám trụ, tay trái chịu lực, máu tươi cứ thế phun trào ra, trong lòng lại không muốn từ bỏ, vì thế hắn cố gắng chống vào vách núi, ý đồ muốn chia sẻ một ít trọng lượng với Thiên Tình.
Hắn nói: "Thiên Tình, chúng ta cùng nhau bò đi."
"Ân." Thiên Tình chờ Sấu Hỉ bình tĩnh, lập tức thả lỏng tay trái.
Nhưng cũng không buông ra, hắn sợ chính mình cũng muốn rơi xuống.
Hai người phải mất gần một canh giờ mới leo lên được khoảng hơn chục mét nữa.
Thiên Tình đang dùng hết sức vươn tay phải lên, đột nhiên nhận thấy toàn thân nhẹ bẫng, một thứ gì đó rất mềm mại và ấm áp quấn lấy hắn.
Thiên Tình ngơ ngẩn, nhìn xuống.
Liền thấy một đám mây hồng nhạt, đem hắn nâng lên.
Thiên Tình ngạc nhiên.
Hắn xác định chính mình không có trượt chân nha, nói như vậy......!
Hắn là bò tới đỉnh núi rồi.
Thiên Tình đại hỉ, đang muốn nói cái gì đó, một loại mỏi mệt xưa nay chưa từng có đánh úp hắn, Thiên Tình khẩn trương nhưng đôi mắt đã nặng nề nhắm lại.
Lâm Tử Sơ chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy trước mặt mình có rất nhiều người đang đứng ở rừng đào, có tiếng ai ho khan nói: "Sơ tuyển của Kính Linh hoàn thành.
Có một người đến được đỉnh núi, người còn lại chỉ kém một chút."
Đào hoa kia tạo thành mặt người mặt, khi gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng lay động.
Sau khi Lâm Tử Sơ nói xong, thân ảnh người nọ bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Gió thổi càng ngày càng dữ dội, rừng đào hỗn loạn, một lúc sau không còn thấy bóng người nữa.
Lâm Tử Sơ liền biết, kính linh đã đi đến chỗ tiến hành đại điển khai mạch.chân chính trước y.
Kính Linh sơn, trong rừng hoa đào.
137 danh cả trai lẫn gái, ngã trái ngã phải vào trong rừng ngủ say, giống như cỏ dại bị cuồng phong thổi qua cần nghỉ ngơi.
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ nửa đêm khi bị đào vân đưa đến đây, khi còn ở trên mây thì đã ngủ say, lúc này xen lẫn trong đám đông, trừ bỏ chật vật hơn so người khác, còn lại cũng không có gì lạ.
Hai người ngủ đến bình minh mới mở mắt, hít một hơi thật dài.
Thiên Tình chỉ cảm thấy đau nhứt khắp người, trên dưới không có nơi nào ổn cả, lòng bàn tay là thảm nhất, rách tơi tả.
Bỏ qua bàn tay, phía sau lưng cùng cánh tay cũng bị liên lụy, bỗng nhiên có âm thanh kẽo kẹt —— kẽo kẹt —— phát ra, rát giống với tiếng mở ra của cánh cửa cũ.
Hắn trong miệng hô đau, kiểm tra chỗ mình bị thương, đang muốn mắng to, thì nghe thấy có người đang đến gần.
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ đồng thời ngẩng đầu nhìn thử, thế nhưng là người quen.
Đó là một nam nhân có làn da ngăm đen, diện mạo thân thiện, chính là người Thiên Tình mấy ngày trước đã gặp ở Đông Giới Lâm gia trang Đồng Súc.
Đồng Súc trong tay cầm hai miếng da dê dùng để chưa nước, đi đến bên cạnh hai người bọn họ, tách ra đưa cho, nói: "Uống đi, tối hôm qua hai huynh muội Hứa gia tìm được nguồn nước, ta đã đổ đầy.
Cũng chỉ có hai người các ngươi trở về đến tối vẫn chưa trở về, chắc chưa có uống."
Thiên Tình vội vàng rút nút lọ, uống ừng ực, lượng nước lớn vọt tới trong cổ họng, làm hắn sặc tử, nhất thời có loại cảm giác sống lại.
Đợi hắn uống xong, định dò hỏi tình huống lúc trước, bỗng nhiên xa xa có người kêu:
"Di! Trên sơn động bên kia hình như viết tên người nào đó? Thiên Tình, Thiên Tình là vị cuối cùng quay về tối hôm qua, leo núi đạt vị trí thứ nhất phải không?"
"Đúng vậy! Làm sao?" Thiên Tình gian nan từ trên mặt đất ngồi dậy, tính toán tiến đến nhìn xem đã xảy ra cái gì.
Nhưng mà hắn kinh ngạc phát hiện, chính mình muốn đứng lên thực khó khăn.
Đành phải nhờ Đồng Súc nâng người đến trước sơn động kia.
Sơn động cao ước chừng một trượng, rộng đủ để ba người đồng thời tiến vào.
Xung quanh hoa đào nở rực rỡ.
Đương là lúc sáng sớm, trong ngoài sơn động sương mù mập mờ thấy không rõ bên trong đến tột cùng là cái dạng gì.
Đồng súc chỉ vào vách núi bên cạnh, Thiên Tình thuận thế nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên.
Nguyên lai trên mặt vách núi đá ấy, dước ngàn vạn cánh hoa đào đang bay, có đúng hai chữ, Thiên Tình.
Đồng Súc nói: "Phía trước nơi này hẳn là không có cửa."
"Ân.
Ý tứ kia, là làm muốn ta đi vào." Thiên Tình nhìn sơn trong động, cười nói, "—— ta liền tiến đến nhìn xem!".