Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 120






Lại qua mấy ngày, Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ sửa sang lại vạt áo hỗn độn xong, ngẩng cao đầu.

Lâm Tử Sơ hô: “Tiền bối, người đưa bọn ta lên đi, chúng ta nguyện ý so đấu.”
Mấy ngày này Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ tự nhốt trong tàn kiếm, mỗi ngày đều có Toan Táo Hầu bị Đặng Lâm lão tiên sai sử ném táo xuống cho bọn họ lót dạ.

Nếu không nhờ vậy, hai người sớm đã đói chết trong nhu tình mật ý.

Nghe được hai người Thiên Lâm kêu to, đợi trong chốc lát, Đặng Lâm lão tiên mới từ từ truyền âm đến: “Các ngươi muốn lên?”
“Vâng.”
“Mấy hôm trước gọi các ngươi kiểu gì cũng không chịu lên.

Bây giờ muốn lên, nếu bổn thượng tiên lập tức đồng ý, vậy chẳng phải là ta không có mặt mũi ư.”
Thiên Tình nghe hắn xả đông xả tây, không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Hừ, tiểu tử thúi.” Đặng Lâm lão tiên nheo đôi mắt nhìn hai tiểu bối dưới kiếm trì với vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói: “Các ngươi chờ dưới đó! Đợi chừng nào ta cao hứng sẽ đưa các ngươi lên.”
“Lão già chết tiệt, ngươi không muốn xem chúng ta so đấu sao?”
“Phi, hai tiểu mao hài nhảy nhót có gì hay,” dù nói như vậy, vẻ mặt Đặng Lâm lão tiên vẫn rất nghiêm túc tự hỏi, một lát sau, hắn giơ ba ngón tay, mở miệng nói: “……Hay là như vầy, từ giờ trở đi hai người các ngươi tự luyện kiếm pháp của ta và Lận Thải Vân 3000 lần, đủ rồi thì ta sẽ kéo các ngươi lên.”
“Cái gì!” Thiên Tình phẫn nộ hỏi lại: “Ngươi muốn cầm tù chúng ta?”
Dường như Đặng Lâm lão tiên cũng kinh ngạc, sao chính mình có thể nghĩ ra điều kiện tốt như vậy, hắn ha ha cười hai tiếng, nói: “Thiên tư của các ngươi không tồi chỉ tiếc quá lười biếng, lãng phí lộc trời mà còn không biết.

Bổn thượng tiên cho các ngươi Ẩn Hình thú, mang các ngươi vào kiếm trì, dạy các ngươi Vô Thượng kiếm pháp ——”
Giọng đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm khắc: “Đều không phải là vì bổn thượng tiên phát thiện tâm rộng rãi giúp đỡ hậu bối! Ta chỉ là muốn tống cổ cảm giác nhàm chán mà thôi.

Hừ, nếu các ngươi còn không nghe lời, ta dùng một tay bóp chết các ngươi cũng có gì khó đâu?”
Đặng Lâm lão tiên vừa dứt lời, hai người Thiên Lâm chợt nghe thấy dòng nước trên đầu phát ra tiếng vang, trong chốc lát, có một Toan Táo Hầu khổng lồ từ phía trên nhảy xuống, sau khi nhẹ nhàng đáp đất, nó đứng ở gần đó nhìn chằm chằm hai người.

Trong bóng đêm, đồng tử sắc bén của dã thú hiện ra màu xanh lục lạnh lẽo như băng.

Đặng Lâm lão tiên nói: “Toan Táo Hầu này sẽ trông chừng các ngươi, nếu chưa luyện đủ 3000 lần, các ngươi đừng mong có thể lên đây.”
Nói xong, lập tức thu hồi truyền âm, tàn tích lại khôi phục yên tĩnh.

Thiên Tình đau đầu nhìn Lâm Tử Sơ nói: “Tu sĩ này điên điên khùng khùng, quả thực không thể nói lý.”
Lâm Tử Sơ lên tiếng: “Khuê Sơn sư huynh nhất định đã đem chuyện chúng ta mất tích truyền về tông môn.

Hai ta bị ông ấy nhốt ở đây mấy ngày không thể phát ra tin tức, tông môn không biết chúng ta còn sống hay đã chết sẽ vô tình làm sư tôn lo lắng.”
“Đúng vậy, tông môn phái ta đến chỗ này tìm hiểu tiên tàng truyền thừa, chúng ta đã chậm trễ nhiều ngày như vậy, thật sự không ổn.”
Hai người chỉ nói qua lại vài câu, nhận thấy tình huống lúc này thì đều lâm vào trầm tư.


Thiên Tình thở dài, nói: “Không còn cách nào.”
Lâm Tử Sơ gật đầu, nói: “Thời gian cấp bách, quả thực không còn biện pháp khác.”
Đặng Lâm lão tiên có tu vi Đại Thừa, cho dù hai người liên thủ cũng không thể thoát khỏi kiếm trì này.

Ánh mắt Thiên Tình sắc bén, toát ra vẻ kiên định nói: “Luyện kiếm 3000 lần không có gì khó.”
Tay phải nắm lấy Quá Phục Khước Viêm kiếm về chỗ đất trống bên phải.

Kiếm phôi Quá Phục Khước Viêm rất nặng, Thiên Tình cầm lấy nó, hướng mũi kiếm xuống đất.

Trong miệng nói: “Luyện xong 3000 lần sẽ rời khỏi nơi này.”
Thiên Tình thầm nghĩ một bộ Huyền Vũ kiếm pháp giỏi lắm cũng chỉ có hơn hai mươi thức, nếu nhớ hết tất cả chiêu thức, trong nửa canh giờ có thể tập được mấy chục lần.

Khi Thiên Tình giơ kiếm lên thật sự chưa từng nghĩ luyện kiếm 3000 lần là khái niệm gì.

Bởi vì hắn không dùng kiếm nhiều.

Sư tôn Phượng Chiêu Minh quả thất rất khoan dung với hắn, mọi chuyện đều suy xét đến giới hạn cao nhất, chưa bao giờ giống như Đặng Lâm lão tiên vừa mở miệng đã nói ‘ 3000 lần ’.

Lần đầu tiên Thiên Tình luyện Huyền Vũ kiếm pháp còn cảm thấy kiếm pháp này không tồi, phòng ngự là chính, công kích là phụ, kiếm pháp kín đáo.

Mỗi bước đi giống như hình thành dãy núi trầm ổn.

Lần thứ hai, lần thứ ba……
Khi luyện đến lần thứ hai mươi, Thiên Tình không cần nhìn theo kiếm phổ nữa, mỗi chiêu thức đều đã nhớ kỹ trong lòng.

Nhưng sau khi đã thuộc lòng, động tác lại không trở nên lưu loát, bởi vì Quá Phục Khước Viêm kiếm quá nặng.

Thanh kiếm này đối với tu vi Trúc Cơ như Thiên Tình mà nói, mỗi một động tác trảm chém đều quá tốn sức.

Sức của hắn so với tu sĩ cùng tu vi lớn hơn rất nhiều, nhưng dù có như vậy, khi luyện xong một bộ kiếm pháp cũng khiến cả người đổ mồ hôi, cánh tay đau nhức.

Đợi Thiên Tình miễn cưỡng luyện hơn hai mươi lần, vạt áo trên người hắn đều bị mồ hôi thấm ướt, cánh tay cũng đã phát run.

Lâm Tử Sơ thấy thế dừng lại, nói: “A Tình, kiếm của ngươi quá nặng.


Nơi này có nhiều kiếm như vậy, thử chọn một thanh khác xem.”
Thiên Tình lắc đầu, trầm mặc không nói.

Cũng là bộ kiếm pháp hơn hai mươi chiêu thức, Lâm Tử Sơ sử dụng ‘ Côn Tiễu tiên kiếm ’ lại như rồng vào nước, vừa lưu loát lại vừa mạnh mẽ.

Cùng một khoảng thời gian, Thiên Tình luyện hơn hai mươi lần, tốc độ ngày càng chậm.

Nhưng Lâm Tử Sơ đã luyện suốt 30 lần mà cử chỉ vẫn thong dong.

Đến lần thứ 36, tay cầm kiếm của Lâm Tử Sơ hạ xuống nhịn không được dừng lại, y dừng một chút, thu kiếm vào vỏ rồi xoay người nhìn về phía Thiên Tình.

Cả người Thiên Tình chảy đầy mồ hôi, dù đã cố gắng khắc chế để không há miệng thở gấp, nhưng hô hấp vẫn dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Trước khi đến Đống Sâm Hoang Nguyên, Thiên Tình dùng Quá Phục Khước Viêm kiếm khoa tay múa chân mười mấy chiêu thì không thể chịu đựng được nữa.

Từ lúc vào đây, ngày đêm bôn ba lại thường xuyên luận bàn đối chiến cùng Lâm Tử Sơ giúp sức bền và lực cánh tay được cải thiện, mới có thể kiên trì đến tận bây giờ.

Nhưng hiện tại đã đến cực hạn, cánh tay hắn đau nhức giống như bị ngâm vào giấm, gần như chẳng thể nâng lên nữa.

Thanh kiếm cũng có vẻ quá nặng, thật lâu sau Thiên Tình cũng không tiếp tục luyện kiếm, chỉ duy trì một động tác trong thời gian dài.

Lần này, Lâm Tử Sơ không nhắc đến chuyện đổi kiếm nữa, y chỉ là nhìn Thiên Tình trong chốc lát rồi rút kiếm ra tiếp tục luyện.

Thiên Tình kiên trì trong chốc lát, theo trình tự hạ xuống, động tác có lệ khoa tay múa chân mấy chiêu.

Nhưng lòng bàn tay hắn đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh làm nó trơn trượt, khi nâng kiếm hướng về phía trước khiến động tác cầm kiếm không được vững, Quá Phục Khước Viêm mất cân bằng rơi mạnh xuống đất trước mặt Thiên Tình.

Thiên Tình cắn chặt khớp hàm, bỗng nhiên vận dụng linh lực trong cơ thể, cánh tay dùng sức bắt lấy chuôi kiếm.

Một lượng linh khí lớn dồn vào hai cánh tay, Thiên Tình chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, hắn hét lớn một tiếng, cánh tay run rẩy nhưng vẫn muốn tiếp tục luyện tập.

Kiếm phong vẽ ra hình bòn không còn lưu loát như trước, thậm chí còn có chút xiêu vẹo……
Đúng lúc này, Đặng Lâm lão tiên truyền âm gầm lên như tiếng sét bên tai Thiên Tình.

“Tiểu tử, hồ nháo!” lửa giận tựa lôi đình khiến cả người Thiên Tình chấn động.


“Kiếm thuật lộn xộn như vậy căn bản không phải là Huyền Vũ kiếm pháp, loại chiêu thức yếu đuối đó, không phải do bổn thượng tiên sáng tạo ra.”
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi, nếu Đặng Lâm lão tiên có thể đến đây, chỉ sợ đã đổ ập xuống đánh một trận.

Hắn giận dữ hét: “Trình độ như vậy, dù ngươi có luyện ba vạn (30000) lần, bổn thượng tiên cũng sẽ không thả ngươi ra ngoài.”
Mấy câu nói đó chính là đòn cảnh cáo, Thiên Tình quỳ một gối trên mặt đất, tay phải dùng mũi kiếm đâm thủng mặt đất để chống đỡ.

Sống lưng hắn thẳng tắp, lồng ngực như muốn nổ tung, gương mặt trướng đến đỏ bừng.

Thiên Tình đã mỏi mệt lại hổ thẹn, ngửa mặt lên trời phát ra âm thanh rít gào không cam lòng, bởi vì hắn phát hiện bản thân quá để ý con số ‘ 3000 ’ này.

Khi Đặng Lâm lão tiên bảo Thiên Tình phải luyện đủ 3000 lần với thái độ không tin tưởng và trào phúng.

Thiên Tình nghĩ thầm, ta sẽ để ngươi đẹp mặt.

Ôm tâm lý đó làm hắn cảm thấy dù thế nào cũng phải luyện đủ 3000 lần.

Thật ra lời của Đặng Lâm lão tiên rất đúng, kiếm pháp mà luyện như vậy thì ra thể thống gì, đừng nói 3000 lần thậm chí đến 30000 thì có tác dụng gì?
Tay trái Thiên Tình vỗ mạnh lên tay phải, dùng linh lực giúp chính mình giảm bớt đau đớn.

Hắn khoanh chân ngồi giữa tàn kiếm, trầm mặc không nói.

Bởi vì nản lòng, mí mắt rũ xuống, Thiên Tình cúi đầu thật sâu, không thể nhìn ra rốt cuộc hắn đang ôm tâm tình gì.

.

Truyện Linh Dị
Lâm Tử Sơ nhìn Thiên Tình một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định không tiến lên an ủi.

Những lúc như thế này, nói thêm một câu an ủi chính là đả thương lòng tự trọng của Thiên Tình.

Lâm Tử Sơ làm như không thấy, tiếp tục luyện kiếm pháp.

Chỉ là tốc độ so với vừa rồi chậm hơn rất nhiều, thế kiếm cũng không còn vẻ dũng mãnh và sắc bén.

Không biết qua bao lâu, Thiên Tình cảm giác cánh tay không còn khó chịu nữa, tiếp tục cầm kiếm đứng lên.

Hắn bị Đặng Lâm lão tiên quát tháo đến mặt đỏ tai hồng, dường như không thể gượng dậy được nữa.

Nhưng Thiên Tình cố gắng nhẫn nại, khắc phục nỗi bực bội trong lòng, lại lần nữa nắm lấy kiếm.

Quá Phục Khước Viêm kiếm đối với tu sĩ Trúc Cơ như Thiên Tình thật sự quá nặng.


Chỉ cần có chút hiểu biết sẽ không lựa chọn thanh kiếm này để luyện tập.

Nhưng từ trước đến nay Thiên Tình không hề nghĩ đến việc đổi thanh kiếm này, dùng thanh kiếm khác.

Thiên Tình hít một hơi thật dài, thong thả luyện Huyền Vũ kiếm pháp.

Lần thứ nhất, lần thứ hai……
Động tác vốn đã chậm, nay lại càng chậm.

Đây không phải là vì Thiên Tình không quen thuộc động tác, thực ra hắn đã sớm âm thầm ghi tạc kiếm phổ vào trong đầu, khi luyện tập nhắm nghiền hai mắt, chỉ dùng thần thức quan sát bốn phía.

Dần dần,Thiên Tình đã nhớ rõ vị trí của từng tàn kiếm cắm trên mặt đất, hắn thu lại thần thức, tiếp tục giảm bớt sự quấy nhiễu từ thế giới bên ngoài.

Âm thanh vung kiếm của Lâm Tử Sơ trở nên đặc biệt chói tai, Thiên Tình nín thở, lập tức những thanh âm ấy đều bị loại bỏ.

Thật yên tĩnh.

Vừa yên tĩnh, lại vừa tối tăm.

Thiên Tình trầm tâm tĩnh khí đem tất cả lực chú ý của mình đặt lên Huyền Vũ kiếm pháp.

Có một loại cảm giác kỳ diệu nảy ra trong lòng, rõ ràng Thiên Tình đã luyện qua bộ kiếm pháp này mấy chục lần, nhưng giờ phút này mới cảm nhận được mối liên hệ chặt chẽ với nó.

Hắn sớm biết được kiếm pháp này có chỗ cao minh, nhưng đến bây giờ mới có thể lĩnh hội sâu sắc.

Huyền diệu giống như bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Ánh sáng phản chiếu bóng tối, rất rõ ràng nhưng cũng làm người ta chói mắt.

Tâm tư Thiên Tình đắm chìm vào Huyền Vũ kiếm pháp, đạt đến cảnh giới quên mình, hắn thậm chí còn không cảm nhận được sức nặng của Quá Phục Khước Viêm.

Chỉ là……
Chỉ là bên trong sao trời này, hình như có một nơi, không hợp lý.

Mi đoan Thiên Tình nhăn lại, khẽ nghiêng đầu, có vẻ rất khó hiểu.

Vốn dĩ kiếm phong được cho là bước sang trái, nhưng hắn chần chờ dừng lại ở đó.

“Hừ,” Đặng Lâm lão tiên khoanh chân ngồi trên cây táo chua, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, hung hắn nói: “Tiểu tử thúi cuối cùng cũng phát hiện.”
“A,” Thiên Tình khó hiểu thầm nghĩ: “Thức mười tám của Huyền Vũ kiếm pháp vì sao lại hướng sang trái, như vậy không phải…… đưa eo mình cho đối phương công kích sao?”.