Thái độ Lâm Tử Sơ đối với Thiên Tình luôn sủng nịch đến cực kỳ dung túng.
Nãy giờ Thiên Tình nói chuyện, Lâm Tử Sơ chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Chờ hắn nói xong, Lâm Tử Sơ mới lắc đầu nhẹ nói:
“A Tình, ngày mai Đặng Lâm lão tiên muốn hai ta đánh nhau, chúng ta cứ đánh nghiêm túc.
Không thể chơi đùa giống như hôm nay.”
Thiên Tình đang lười nhác dựa vào thân cây, nghe được lời này, liền thẳng người, hỏi: “Sao vậy?”
“Tu vi của tu sĩ này cao không lường được.
Nếu chọc giận ông ấy, ta sợ sẽ đả thương đến ngươi.”
Thiên Tình trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đúng vậy.
Linh áp của hắn có uy lực còn hơn ông ngoại ta.”
Lâm Tử Sơ nói: “Huống hồ, tính tình người này âm dương quái khí, khó nắm bắt.
Thật sự không thể để ngươi mạo nguy hiểm.”
“Được rồi,” Thiên Tình nói: “Khuê Sơn sư huynh thấy hôm nay chúng ta chưa trở về, ngày mai chắc chắn sẽ tìm tới.
Để lão thất phu kia chiêm ngưỡng kiếm pháp của Chính Dương Tiên Tông, cũng không có gì không được.”
Nói xong, Thiên Tình do dự một chút, hơi nghiêng người, tiến đến trước mặt Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ nín thở nhìn Thiên Tình, không dám nhúc nhích.
“…… Trước kia chúng ta bên nhau thế nào?” Trong bóng đêm, đồng tử Thiên Tình hiện một sắc đen đặc biệt, có vẻ phá lệ nghiêm túc.
“Kể nhiều hơn cho ta nghe đi.”
Lâm Tử Sơ nhìn thấy đôi mắt của Thiên Tình, bỗng nhiên giơ tay, ôm hắn vào lòng.
Đầu Thiên Tình bị ấn trên vai Lâm Tử Sơ, hành động thân mật đột ngột của Lâm Tử Sơ khiến hắn có chút khó xử.
“…… Trước kia, ngươi luôn dựa vào ta như vậy.” Lâm Tử Sơ dùng sức ôm Thiên Tình, rồi chậm rãi buông ra.
Nhìn Thiên Tình chân tay luống cuống, trong lòng Lâm Tử Sơ âm thầm thở dài, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Thiên Tình xê dịch tư thế, ngồi sóng vai với Lâm Tử Sơ, nghiêng đầu dựa vào vai đối phương.
Hắn nhắm mắt lại, chắc là muốn ngủ.
Trong lòng lại nghĩ: “Nếu là người này, thua thì đã sao?”
Đúng vậy, sở dĩ Thiên Tình chống lại Đặng Lâm lão tiên, la lối khóc lóc chơi xấu, không muốn đánh nhau với Lâm Tử Sơ, bởi vì sâu trong thâm tâm có nguyên nhân của mình.
Thiên Tình tranh cường háo thắng, từ nhỏ đến lớn chẳng chịu thua ai.
Kim Đan là bậc thang khó nhất của người tu tiên, chỉ có ngộ đạo mới có thể kết đan.
Tu vi Kim Đan chính là ranh giới, tu sĩ Kim Đan so với tu sĩ Trúc Cơ xưa đâu bằng nay.
Thiên Tình là tu sĩ Trúc Cơ nếu đối đầu với Lâm Tử Sơ, không xét đến các nhân tố khách quan, hơn phân nửa phần thắng đã định là tu sĩ Kim Đan Lâm Tử Sơ.
Nhưng tình huống của Thiên Tình đặc biệt, trong cơ thể hắn mang xương cốt của tiên chủ, thịt của tiên tử, cảnh giới có thể so với Nguyên Anh.
Có thần thú Phục Long, lại thêm Viêm nhị hạc.
Sư tôn hắn là Phượng Chiêu Minh từng nói, nếu Thiên Tình liều mạng, tu sĩ ở Chính Ngô Châu không ai có thể địch lại.
Nếu Thiên Tình đấu với Lâm Tử Sơ, nhỡ nửa chừng hung tính kích phát, đến lúc đó thật sự đánh tới mức ngươi chết ta sống thì phải làm sao?
Do vậy hắn chậm chạp không chịu động thủ.
Nhưng chính lúc này, hắn dựa vào vai Lâm Tử Sơ.
Thiên Tình bỗng nghĩ dù có thua thì cũng chẳng sao.
Đặng Lâm lão tiên nổi giận đùng đùng rời khỏi địa phận của Toan Táo Hầu, đi vào rừng sâu.
Đêm khuya, cuồng phong gào thét, những chiếc lá bị đập mạnh đong đưa hắc xuống mặt đất như những bóng ma đang lắc lư.
Không biết đã đi bao lâu, chỉ thấy cây cối xung quanh ngày càng rậm rạp, lá cây che lấp bầu trời đồng loạt lay động như muốn khóc.
Có một quan tài trong suốt xuất hiện trước mặt Đặng Lâm lão tiên.
Quan tài này dài tám thước (~2,64m), cao khoảng ba thước (~99m) ở trong đêm đen tỏa ra ánh sáng màu lam lấp lánh.
Giữa quan tài là một nam thi (thi thể nam nhân) tướng mạo rất đẹp.
Hai mắt nhắm chặt, sắc da trong suốt giống như hoà vào quan tài, hiển nhiên đây không phải là cơ thể thật, ở trong quan tài bây giờ chỉ là những mảnh linh hồn vụn vỡ được cố định bằng định hồn đinh.
Định hồn đinh là chiêu thức hộ mệnh ở Tu Tiên giới, bất luận trọng thương nặng đến thế nào, chỉ cần linh hồn chưa tiêu tan thì tu sĩ vẫn còn đường cứu vẫn, về phần người đó có thể thực sự sống lại hay không, còn phải tuỳ thuộc vào cách trị liệu kế tiếp.
Nhưng cách bảo mệnh này lại là hạ sách.
Bởi dù linh hồn tu sĩ có suy yếu ra sao, một khi bị trọng thương nhưng chưa bị hôi phi yên diệt, thì sẽ không sử dụng định hồn đinh.
Bởi vì khi tu sĩ trọng thương sử dụng định hồn đinh sẽ phải chịu đựng nổi thống khổ tựa như bị đinh găm vào linh hồn, nó khiến cho rất nhiều tu sĩ không dám dễ dàng sử dụng cách thức này.
Tu sĩ đặt ở trong quan tài là do Đặng Lâm lão tiên dùng định hồn đinh cố định.
Linh hồn này nhìn như hoàn chỉnh, kỳ thật cũng không khác với sắp tiêu tán là bao.
Nếu quan sát kỹ hơn, sẽ nhìn thấy nơi gần đan điền của nam thi có một cái lỗ đen ngòm.
Mặc dù linh hồn nam thi bị định hồn đinh chế trụ, không đến mức dễ dàng tiêu tán.
Nhưng linh hồn vẫn không nhúc nhích, đã không thể cảm nhận được đau đớn nữa, giống như một khối thi thể rỗng nằm ở đó.
Đặng Lâm lão tiên đứng cách nam thi ba bước, niết quyết cởi bỏ phong ấn xung quanh, sau đó từng bước đến trước quan tài.
Hắn cúi đầu, lẳng lặng nhìn ánh huỳnh quang tản ra từ thi thể nam tu, giống như nhìn một người bằng hữu thân thiết đã lâu không gặp.
Nhưng giây tiếp theo, Đặng Lâm lão tiên bỗng nhiên vươn ra một ngón tay.
Đầu ngón tay mang theo một vòng ánh sáng lóa mắt.
Đặng Lâm lão tiên chậm rãi đưa ngón tay đến quan tài, chỉ nghe thấy một tiếng nứt vỡ, quan tài trong suốt nhìn như không thể bị phá hủy, dưới lực của một ngón tay này sắp sụp đổ.
Hồi Nhật chỉ!
Là chiêu thức công kích Phượng Chiêu Minh tiên quân đích thân truyền thụ cho Thiên Tình, lúc này được Đặng Lâm lão tiên sử dụng, uy lực so với Thiên Tình càng chấn động hơn!
Chỉ thấy ánh sáng từ đầu ngón tay của vị tu sĩ này chói lọi như mặt trời thiêu đốt, trong phút chốc thắp sáng khắp Vu Sơn giới.
Dã thú xung quanh vội vàng chạy trốn, không dám tới gần.
Mây trên trời vội vã tản đi, không dám bén mảng đến.
Hồi Nhật chỉ là một đòn tấn công cực kì lợi hại yêu cầu lượng linh lực rất lớn.
Nhưng linh lực quanh người Đặng Lâm lão tiên không có chút dao động nào, sự sắc bén như mũi nhọn châm chọc khắp nơi, hình thành một lãnh địa đáng sợ.
Khi hắn ngón tay chạm tới quan tài, mũi nhọn bắn ra bốn phía bỗng nhiên ngưng tụ thành kén, quanh quẩn chung quanh Đặng Lâm lão tiên.
Linh áp cường đại phát ra tiếng sét đánh bên cạnh Đặng Lâm lão tiên.
Khuôn mặt tuấn tú của nam thi trong quan tài vì bị Hồi Nhật chỉ đánh vào, linh hồn nhẹ nhàng rung động có vẻ đã hết chống đỡ nổi.
Đặng Lâm lão tiên đột ngột thu ngón tay lại, ép chặt hai ngón tay vào nhau, dập đi vầng sáng của Hồi Nhật chỉ.
Một chiêu nhìn như bình phàm, kỳ thật ẩn chứa huyền cơ.
Chỉ có tu sĩ hoàn toàn điều khiển được linh lực của mình như Đặng Lâm lão mới có thể thu phóng tự nhiên, hành động này không phải tu sĩ Đại Thừa tu nào cũng làm được.
Cho dù có là Đông Côn Tiên chủ năm đó chịu giới hạn của cảnh giới tu vi, cũng chưa thể làm được như vậy.
Giữa nơi hoang vu, Đặng Lâm lão tiên điên cuồng thét:
“Lận Thải Vân! Ha ha ha, bổn thượng tiên một ngày thắng ngươi 30 lần, văn đấu võ đấu, tổng cộng thắng ngươi hai ngàn 880 trận!”
“Tên vương bát đản nhà ngươi, lúc trước tu vi ta cao hơn ngươi nhưng không đánh thắng ngươi.
Cuối cùng bây giờ cũng đã thắng, còn liên tiếp thắng nhiều trận như vậy.
Ngươi không cảm thấy không cam tâm à?”
“Mau dậy cho bổn thượng tiên!”
Đặng Lâm lão tiên gào thét, đập vào quan tài trong suốt.
Mặt ngoài quan tài đã xuất hiện những vết nứt mờ nhạt, nhưng không biết quan tài trong suốt được làm bằng vật liệu thần kỳ nào, có thể tự sửa chữa khi bị hư tổn.
“Ta bắt được hai tiểu oa nhi, có một đứa giống ngươi, cũng là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.
Một đứa khác có thể chất càng đặc biệt, nhất là xú tiểu tử nhà Vọng Ta.
Ngươi sinh thời không ai bì nổi, cho rằng không ai có thể thắng thể chất truyền kỳ của ngươi.
Hừ, bổn thượng tiên trước nay đều không tin, ta phải đích thân dạy dỗ nhãi ranh Vọng Ta, để hắn vượt cấp đánh thắng Hàn Long Ngọa Tuyết Thể!”
“Ha ha, nếu ngươi tỉnh lại, nhất định sẽ tức giận.”
“Mau tỉnh lại, cùng bổn thượng tiên đấu một trận!”
“Lận Thải Vân! Mau lăn ra đây —— lăn ra đây ——!”
Lăn ra đây ——
Lăn ra đây ——
Trong sơn cốc quanh quẩn tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
‘ Tách! Tách! Tách! ’
Những đợt công kích dày đặc như mưa nện xuống nắp quan tài trong suốt.
Quan tài tựa như phát ra tiếng vang chịu đựng gánh nặng bất kham, mắt thấy liền nứt thành mảnh nhỏ.
Đúng lúc này, Đặng Lâm lão tiên bỗng nhiên xoay người, không ngừng công kích quan tài.
Hắn gầm khẽ một tiếng, giống như dã thú bị thương.
Cùng lúc đó, linh lực bàng bạc phóng ra tứ phía như có sóng lớn đập vào núi, cây cối xung quanh bị làn khí vô hình va phải phát ra tiếng xào xạc, lá cây lả tả rơi xuống tựa như đã trải qua một trận mưa to.
Hai mắt Đặng Lâm lão tiên đỏ bừng, hung tợn nhìn bóng tối vô hạn phía trước.
“…… Nếu hai thằng nhãi ranh kia ngày mai vẫn không chịu động thủ, bổn thượng tiên liền làm thịt chúng!”
Hắn lẻ loi đứng giữa rừng cây, thật lâu sau, khoanh chân ngồi bên cạnh quan tài của nam thi.
Không ai có thể nhìn thấy, giờ phút này tu sĩ Đại Thừa lại ủ rũ cụp đuôi, giống như biến thành một con chó hoảng loạn không nhà để về.
Làm bạn với hắn, chỉ có bầu trời đầy sao tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau.
Thiên Tình lấy phôi kiếm Quá Phục Khước Viêm ra, biểu tình nghiêm túc khai phong nó.
Trong tay Thiên Tình lúc này là Quá Phục Khước Viêm, tuy rằng đang ở hình dạng kiếm phôi chưa dung hợp với Phục Long lân và Viêm huyết, nhưng xét đến mức độ sắc bén thì không thể khinh thường.
Vì an toàn của Thiên Tình, Phượng Chiêu Minh đã thi triển pháp thuật trên lưỡi đao, phong ấn nó lại.
Ngày thường khi Thiên Tình sử dụng, lưỡi đao đều ở trạng thái chưa khai phong.
Mà hôm nay, Thiên Tình dựng thẳng ngón trỏ phải và ngón giữa phải lên, xẹt qua lưỡi đao.
Phong ấn của lưỡi đao đã bị hai ngón tay của Thiên Tình phá vỡ, máu tươi chảy ra.
Lưỡi đao của kiếm phôi cảm nhận được máu của Thiên Tình, sương mù mênh mông bao phủ lưỡi đao bỗng nhiên lay động, dần dần mặt kiếm sáng như gương.
Thuật phong ấn mà Phượng Chiêu Minh thi triển trên lưỡi dao chỉ có máu của Thiên Tình mới có thể phá vỡ.
Đây là suy xét đến chuyện một khi Thiên Tình gặp phải địch nhân, bị thương đổ máu cần sử dụng Quá Phục Khước Viêm.
Có thể dùng máu để loại trừ phong ấn, tránh để Thiên Tình gặp nguy hiểm.
Thiên Tình lấy máu cọ qua thân kiếm Quá Phục Khước Viêm, rồi sau đó nhanh chóng cầm máu.
Hắn nắm lấy kiếm, tay phải nhẹ đưa về phía trước, mũi kiếm hướng xuống đất.
Trong không khí xuất hiện dòng khí lưu chuyển đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Lưỡi đao sắc bén, cơ hồ muốn trảm phá hư không.
Tay Lâm Tử Sơ cầm Hàn Thử Kiếm, đứng ở vị trí cách Thiên Tình chưa đến mười bước.
Quá Phục Khước Viêm kiếm nhẹ nhàng hạ xuống một trảm, lập tức có gió mạnh phất qua khuôn mặt của Lâm Tử Sơ.
“Kiếm tốt.”
Lâm Tử Sơ khẽ tán thưởng, tay phải nắm lấy chuôi Hàn Thử Kiếm, ngược hướng rút thân kiếm ra.
Hàn Thử Kiếm run nhẹ, trên thân kiếm có vết nứt rất rõ ràng.
Lâm Tử Sơ rũ mắt hạ quyết tâm, rất nhanh lại nhìn về phía Thiên Tình, nói:
“Bắt đầu đi.”.