Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 105






Thiên Tình một bên sờ A Mao, một bên đem miếng bánh cuối cùng trong tay đưa tới miệng, yên lặng nuốt xuống.

Tay phải trống không buông thõng bên người, trên bàn tay gầy còn dính nhiều hạt mè từ lớp vỏ bên ngoài của bánh.

Lâm Tử Sơ ngẩng đầu nhìn bóng dáng Thiên Tình, lại nhìn con nhện tám chân đứng trên vai hắn.

Dù tay trái bị trói buộc vào góc áo Thiên Tình, Lâm Tử Sơ lại không chút do dự, nâng tay trái lên theo cử động của vạt áo khi Thiên Tình đi về phía trước.

Y chậm rãi nhưng khí thế kiên định, nắm lấy tay Thiên Tình.

Ngón tay Thiên Tình cuộn lại.

Khi tay Lâm Tử Sơ còn cách mu bàn tay của người kia qua lớp vải của góc áo, Thiên Tình bỗng nhiên trở tay, bao lấy mu bàn tay của Lâm Tử Sơ.

Tơ nhện dính nhớp của A Mao giống như tuyết gặp mặt trời, dần dần hòa tan.

Dù Thiên Tình đã làm tan toàn bộ tơ nhện, nhưng vẫn không buông tay Lâm Tử Sơ ra.

Mấy cái động tác này tựa như nước chảy mây bay, lưu loát đến thiên kinh địa nghĩa, chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Dường như hai người vốn dĩ nên thân mật như vậy.

Lâm Tử Sơ cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Thiên Tình, không khỏi than thở một tiếng.

Thiên Tình cảm giác được trong lòng mình có cảm giác kì lạ, hắn không nhìn Lâm Tử Sơ, chỉ là bàn tay càng thêm nắm chặt.

Mở miệng hỏi:
“Lúc trước ta và ngươi…… Là quan hệ gì?”
Lâm Tử Sơ dừng một chút, suy tư một lúc, trả lời nói: “Là kết bái huynh đệ.”

Thiên Tình hỏi: “Chúng ta kết bái khi nào?”
“Ở Lâm gia trang.”
Thiên Tình cảm khái nói: “Thì ra ta đã biết ngươi từ khi ở đó.”
Lâm Tử Sơ gật đầu, không tự chủ được, nhớ lại tình cảnh năm đó.

Nghĩ đến hai người lần đầu gặp nhau, tính cách đều là bồng bột của thiếu niên, một lời không hợp, liền động thủ.

Nhưng đúng là không đánh không quen biết.

Lần sau gặp lại, Lâm Tử Sơ đã ôm tình cảm phức tạp với Thiên Tình.

Biết hắn có bệnh đau đầu, lại càng yêu tư chất siêu phàm của hắn.

Tình cảm trìu mến cứ thế lộ ra.

Đắm mình trong tình cảm nồng liệt, Lâm Tử Sơ không màng đến gia tộc, dứt khoát vì một người đối đầu với hai vị sứ giả Võ Thái, Lục Bình Chi của Chính Dương Tiên Tông, khi họ nghi ngờ kết quả khai mạch của Thiên Tình.

Lúc sau cùng hắn kết bái, không màng gia phụ phản đối, đưa Thiên Tình vào trong đội tu sĩ đi đến Kình Thiên Chi Trụ.

Đủ mọi chuyện cũ, như sao băng vụt qua trước mặt Lâm Tử Sơ.

Lúc ấy chỉ làm một ít việc, bản thân Lâm Tử Sơ cũng không phát hiện, chính mình đã dành tâm tình gì để đối đãi Thiên Tình.

Ví dụ như ngày ấy, y chấp nhất phản đối hai vị đại sứ của Chính Dương Tiên Tông, nguyên nhân vì sao?
Lúc ấy không hề phát hiện, nhưng mà lúc này hồi tưởng lại, Lâm Tử Sơ liền hiểu chỉ sợ ngày ấy mình đã có tình cảm với Thiên Tình, thứ tình cảm gọi là yêu……
Thiên Tình thấy Lâm Tử Sơ trầm mặc, do dự trong chốc lát, vẫn mở miệng dò hỏi: “Khi nào thì ngươi ta có tình cảm với nhau?”
Lâm Tử Sơ từ trong hồi ức rút hồn về, than nhẹ một tiếng, nói:
“…… Là ta yêu ngươi trước.”
Thiên Tình ngẩn người, xoay người, nhìn về phía Lâm Tử Sơ.


Liền thấy ánh mắt người này sâu thẳm tựa đại dương, khi Thiên Tình nhìn qua có tình ý lộ liễu.

Thiên Tình nên sớm phát hiện, tình cảm khắc sâu như vậy, không thể xuất hiện trong mắt một người bình thường chỉ để nhìn hắn.

“A Tình,” Lâm Tử Sơ nhẫn nại không được, bỗng nhiên tiến lên, nhào vào người Thiên Tình, ở bên tai hắn nỉ non:
“A Tình, ta……”
Thiên Tình theo bản năng ôm eo Lâm Tử Sơ, chỉ cảm thấy người này thật gầy, xương cốt không được mấy cân.

Nhưng đè trái ở tim hắn rất nặng, khiến trái tim Thiên Tình nhịn không được nhảy lên thình thịch.

Lâm Tử Sơ có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, phế phủ đều ẩn chứa hàn ý cường đại, dù ở trong mùa hè nóng nực nhất, hô hấp y vẫn rất lạnh.

Thiên Tình nhịn không được rùng mình.

Thật kỳ quái, hắn vốn không cảm thấy lạnh, nhưng sau tai và cả lông tơ sau lưng tất cả đều dựng lên.

Có thể cảm giác được Lâm Tử Sơ gắt gao ôm lấy mình, tiếp xúc thân mật như vậy, làm Thiên Tình trầm mê.

Hắn nhắm mắt lại, dò hỏi: “Lúc trước ta gọi ngươi là gì?”
Hô hấp Lâm Tử Sơ dồn dập, hơi thở phun sau tai Thiên Tình.

Y hạ giọng, thanh âm đã có chút khàn khàn: “…… Ngươi gọi ta là ‘ đại ca ’……”
“Đại ca.” Thiên Tình dùng mặt cọ Lâm Tử Sơ, đôi tay Lâm Tử Sơ từ bên hông vươn qua, lòng bàn tay dán vào vòng eo người nọ.

Thiên Tình nhẹ giọng nói: “Đại ca, ngươi thật lạnh, ta đến sưởi ấm ngươi.”
Bả vai Lâm Tử Sơ chấn động, cả eo cũng tê ngứa, cả người bủn rủn.

Thực mau, đến khóe mắt cũng ướt át.


Những lời này, lúc trước Thiên Tình cũng đã từng nói với y……
Ngồi cách Thiên Tình và Lâm Tử Sơ không xa Văn Nhân Thiều đang híp mắt nằm nghiêng trên mặt đất, dùng tay chống đỡ sườn mặt.

Nói với Khuê Sơn: “Này, giờ còn không đi, sẽ không kịp đến dòng suối trước đêm khuya.”
Khuê Sơn nhắm mắt tịnh tâm, nghe Văn Nhân Thiều nói xong, liền bảo: “Hiện tại đi cũng không kịp.

Không ai có thể lần đầu tiên mà còn ở đêm khuya nhảy qua được dòng nước chảy xiết của Vu Sơn.

Hôm nay chỉ là tiểu thí ngưu đao*, xuất phát trễ một chút, cũng không có gì đáng ngại.”
*Tiểu thí ngưu đao: thử qua dao mổ trâu, ý chỉ thử nghiệm một việc gì đó.

Văn Nhân Thiều cười nói: “Thật không? Được, Chính Dương Tiên Tông nhiều người, lời ta nói không được tính.

Hai vị kia nhìn qua không quá sốt ruột, chỉ có thể nghe theo ngươi.”
Nhưng mà Thiên Lâm hai người cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, bọn họ rất nhanh liền đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, trở về chỗ Văn Nhân Thiều.

Văn Nhân Thiều cổ quái mà nhìn Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ.

Tu vi tới Trúc Cơ kỳ đã được tẩy tủy lau mình nên tai thính mắt tinh.

Mới vừa rồi Văn Nhân Thiều còn nghe hai người nói mấy câu buồn nôn khiến người ta giận sôi máu, lúc sau lại thấy hai nam nhân ôm nhau, trong lòng cảm khái, cho rằng hai người bọn họ nếu không thân mật đến lúc chạng vạng, sẽ không thiện bãi cam hưu.

Ai ngờ định lực hai người lại mạnh như thế, rất có chí tiến thủ a.

Hắn lại không biết trong lòng hai người Thiên Lâm đang giãy giụa.

Nếu nơi đây chỉ có bọn hạ, chậm trễ trong chốc lát cũng không sao.

Tuy Thiên Tình khát khao được thân mật với Lâm Tử Sơ, nhưng ngại còn có Khuê Sơn và Văn Nhân Thiều đang đợi, hai người thương lượng một chút, đành phải lên đường.

Khi đứng dậy, ánh mắt của Khuê Sơn và Văn Nhân Thiều đều rất kinh ngạc, Lâm Tử Sơ không chút do dự, duỗi tay nắm lấy tay Thiên Tình.

Thiên Tình sửng sốt, dù lỗ tai đã phừng phực nóng lên, nhưng vẫn để y tuỳ ý nắm.


Hắn lại không biết, thì ra khi Lâm Tử Sơ trở thành người yêu, lại nhiệt tình như vậy.

Lúc trước nhìn qua ngôn ngữ hành động của y, Thiên Tình liền tổng kết Lâm Tử Sơ rất cường đại nhưng lạnh nhạt, đối với mình còn mở miệng khen vài câu, nhưng đối với người khác luôn bất cận nhân tình.

Hắn còn tưởng rằng, dù Lâm Tử Sơ có lâm vào bể tình, cũng vẫn vững vàng bình tĩnh.

—— thì ra không phải như vậy.

Văn Nhân Thiều nhìn hai người bọn họ nắm tay, tiếng huýt sáo dài thêm một chút.

Khuê Sơn cảm thấy hành động này của Văn Nhân Thiều rất vô lễ, muốn trách cứ, nhưng cũng không tiện mở miệng.

Lại nói với hai người Thiên Lâm ‘ thời gian cũng không còn sớm, nên nghỉ ngơi lại đây, mọi người làm gì thì làm đi ’.

Nhưng mà lời này nói trước còn đỡ, hiện tại hai người bọn họ đều đã đi đến đây, lại nói vậy, có vẻ quá cố tình rồi.

Khuê Sơn thực sự mất tự nhiên khụ một tiếng, chờ hai người đi đến, nâng lên tay, coi như không có việc gì chỉ về phương xa, giải thích: “Nơi đó chính là hạ lưu dòng nước của Vu Sơn.”
Lúc trước trên mặt bốn người còn có quẫn bách.

Nhưng khi Khuê Sơn chỉ đến nơi xa, bọn họ đồng thời nghiêm túc trở lại.

Nơi xa đó, thanh âm cuồn cuộn, vang đến tận trời.

Ngẫu nhiên có một con cá to lớn, từ trong khe nhảy lên không trung, rung đuôi đắc ý,
Một bộ dạng tràn đầy sức sống.

Bất quá, trong nháy mắt, chợt có một móng vuốt giấu trong lông, thần không biết quỷ không hay, tiến đến gần nó.

Hai ngón tay không thấy dùng sức, nhưng mà động tác rất dũng mãnh, nhẹ nhàng đem con cá lớn kéo lại.

Đặt dưới răng nhọn dày đặc, mồm to nhấm nuốt.

Vảy cá bay tứ tung..