Ngao Dương lôi kéo tay Hạ Vân Phong, chậm rãi ấn tay y vào trong nước. Trong lòng bàn tay Hạ Vân Phong phủng đầy nước, ánh sáng chiết xạ khiến ánh trăng chiếu vào trong tay hắn.
Tay hai người ngâm ở trong nước, ngón tay dài nhỏ của Ngao Dương vỗ về mu bàn tay Hạ Vân Phong, đỡ cái tay đang cầm “Ánh trăng” của Hạ Vân Phong. Ảnh ngược ánh trăng trong nước lấp đầy lòng bàn tay……
“Ba, tặng cho ngươi.” Ngao Dương nói rất nhỏ. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong. Ánh mắt hắn ở trên sườn mặt thành thục khêu gợi của Hạ Vân Phong thong thả lưu luyến, hơn nữa còn xảo diệu ôm thân thể ướt át của nam nhân……
Hai má Hạ Vân Phong hơi ướt, vài sợi tóc dính vào trên sườn mặt, áo khoác của y trượt xuống cánh tay. Toàn bộ sau lưng xích lõa đều dán Ngao Dương……
Trên người, trên quần áo của y, tất cả đều là nước……
Ngao Dương nhỏ giọng hỏi Hạ Vân Phong: “Thích không?”
Hạ Vân Phong chậm rãi gật đầu: “Thích.” Y nhẹ nhàng mà động ngón tay, “ánh trăng” Ở trong tay y nổi lên gợn sóng……
Y như thế nào có thể không thích, đây là lần đầu tiên y nhận được quà của nhi tử. Đối với Hạ Vân Phong mà nói này có ý nghĩa rất đặc biệt, y rất thích “quà” Ngao Dương tặng cho y.
Hạ Vân Phong nghe thấy tiếng cười của Ngao Dương, y quay đầu nhìn về phía Ngao Dương, lại bị hôn vài cái. Y bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Ngao Dương đang ôm y, mà trong đôi mắt Ngao Dương lại lộ ra vài phần ướt át……
Ngao Dương rất nhẹ thay Hạ Vân Phong cởi áo khoác bị thấm ướt ra., Thân hình Hạ Vân Phong thon dài, thân thể cũng rắn chắc đầy đặn, đương nhiên khi nắn cũng phi thường có xúc cảm.
Hai tay Ngao Dương ở trên người y sờ loạn, cằm để ở trên đầu vai, thực tự nhiên tựa vào bên tai y nói với y: “Ba, thật mịn…… (thằng này ăn đậu hủ thúc nhiều nhất này ==)” Hai tay của hai người sớm đã tách ra, ánh trăng kia từ lâu đã về lại trong nước.
Hạ Vân Phong nhận thấy không quá thích hợp. Gần đây Ngao Dương luôn thích sờ y như vậy, hai mắt trầm định của y lẳng lặng nhìn chằm chằm tay Ngao Dương, nhưng rất nhanh Ngao Dương lại buông y ra……
Hạ Vân Phong trầm tư trong chốc lát, thong thả mở miệng nhắc nhở nhi tử: “Ngao Dương, chuyện chúng ta ở nhà ăn nhìn thấy Hoằng Dạ hôm nay trăm ngàn lần đừng nói cho Tần Diễm.”
Ngao Dương ôm Hạ Vân Phong không nói gì, qua một trận mới tỏ Ý: “Vì sao……” Giọng hắn thấp hơn vài phần.
“Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ cần nhớ kỹ đừng nói cho Tần Diễm.” Hạ Vân Phong nhìn không hiểu biểu tình lúc này của Ngao Dương. Tay y đặt ở trên mu bàn tay Ngao Dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Ngao Dương……
Ngao Dương ngược lại chậm rãi ôm sát y.
Lúc này.
“Nhị thiếu gia, Lạc tiểu thư gọi điện đến.” người hầu trong nhà tới thông báo cho Ngao Dương, thấy Hạ Vân Phong đang ở bơi lội liền cúi đầu gọi một tiếng “Lão gia”. Hạ Vân Phong gật đầu ý bảo Ngao Dương đi tiếp điện thoại.
Sau khi Ngao Dương vào nhà, thật lâu cũng chưa đi ra, Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm ảnh ngược ánh trăng trong tay. Đứa con thứ hai Ngao Dương này của y, tựa hồ so với trong tưởng tượng của y thông minh hơn nhiều (đúng đúng gật đầu lia lịa)……
Đêm nay, Hạ Vân Phong vẫn cùng Ngao Dương ngủ, bởi vì ngâm nước lạnh quá lâu, bệnh cũ chân đau phong thấp lại tái phát. Y mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang liếm thân thể y, đầu lưỡi nóng ướt theo bắp chân y trượt lên tới ngực, khoang miệng nóng ướt ngậm địa phương ánh sáng màu phấn đạm kia của y vào trong miệng.
Sau đó, y cảm thấy rất nóng……
Thân thể giống như bị xúc cảm nóng ướt cường thế chiếm đóng, địa phương mẫn cảm kia bị va chạm, bị thăm dò, bị chống đỡ, bị ma sát qua lại. Cả người đều giống như thẩm thấu trong khoái cảm, động tác khi chậm khi nhanh, làm cho Hạ Vân Phong nắm chặt gối đầu. Mu bàn tay y đều kín mồ hôi, xúc cảm kia rất chân thật.
Nhưng Hạ Vân Phong lại đần độn, toàn thân đều đau nhức vô cùng, càng thêm không có khí lực mở mắt. Nhưng cái loại cảm giác bị ôm vào trong ngực, bị sờ soạng, đè ép, xâm nhập này lại khiến miệng y phát ra tiếng rên rỉ mềm mại, sóng nhiệt thổi quét thần chí y, trong lúc hỗn loạn y cảm giác được chân bị mở ra……
Tối nay Hạ Vân Phong nói rất nhiều, đối phương tựa hồ cũng đã nói với y, có điều nói cái gì thì y hoàn toàn không nhớ rõ. Chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ, cùng với tiếng giường lay động kịch liệt, y loáng thoáng cảm giác được cả người đều đang nảy lên, đầu thực choáng, nghe không rõ lắm, cũng không mở mắt ra được, không phân rõ đây là thực hay là mộng.
Cứ như vậy giấc mộng giằng co thật lâu, cũng rất kịch liệt, ngay cả khi ngẫu nhiên hồi tưởng Hạ Vân Phong cũng cảm thấy bất khả tư nghị (= kỳ lạ, khó hiểu). Lúc y làm loại sự tình này luôn rất ôn hòa, nhưng giấc mộng này lại kịch liệt khác thường, có đôi khi sẽ trở nên chậm rãi, nhẹ nhàng. Chẳng qua loại mộng xuân này đối với một nam nhân lớn tuổi lại có kinh nghiệm cuộc sống phong phú mà nói thì rất kỳ quái.
Sáng hôm sau lúc Hạ Vân Phong dậy, hai chân đều tê liệt, thắt lưng như nhũn ra quả thực không đứng dậy nổi. Vì tối hôm qua bị giấc mộng kia quấy nhiễu nên y thực không tinh thần, y ủ rũ tựa vào bên giường, mở chăn nhìn ra nhìn, không có phát hiện chỗ nào khác thường, ánh mắt y chậm rãi rơi xuống trên người Ngao Dương nằm bên cạnh……
Ngao Dương ngủ rất trầm, Hạ Vân Phong cũng không có đánh thức hắn. Chờ chân hết tê sau, Hạ Vân Phong đã mặc áo ngủ xuống giường. Tinh thần y tuy rằng không tốt, nhưng vẫn xuống dưới lầu bồi Tần Diễm ăn bữa sáng.
“Gần đây ngươi rất không có tinh thần.” Tần Diễm cất tờ báo tiếng Anh đi, nhấp một ngụm trà sáng. Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong ăn điểm tâm có vẻ rất gian nan, như sắp ngủ.
“Không biết sao lại thế này, gần đây càng ngủ càng mệt.” Hạ Vân Phong buông chén trà, nhu nhu huyệt Thái Dương, muốn khiến mình có tinh thần chút, đáng tiếc căn bản không công hiệu.
“Vậy đêm nay ngươi đến phòng ta nghỉ ngơi, dù sao khuya ta mới trở về.” Tần Diễm ăn một ít điểm tâm xong đã chuẩn bị đi làm. Trước khi đi hắn ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu với Hạ Vân Phong: “Còn có.. buổi tối trước khi ngủ ngươi bớt uống thuốc bổ đi.” Hắn nói xong liền đi đến cục chính trị.
Hạ Vân Phong cũng không để lời nói của Tần Diễm ở trong lòng, y lười biếng ở nhà ngủ cả buổi chiều. Ngao Dương cũng buổi chiều mới rời giường, hắn mặc áo ngủ ở nhà đi tới đi lui, Hạ Vân Phong cũng mặc kệ hắn.
Buổi tối ba trợ thủ Bắc đường của Hạ Vân Phong đến nhà báo tình hình trong bang. Từ hai tuần nay Hạ Vân Phong bắt đầu phái người đến trong nhà, nói tình hình ở Bắc đường cho Hạ Vân Phong. Mỗi lúc như vậy Hạ Vân Phong đều ngồi ở thư phòng, y thưởng thức ấm trà trong tay, nghiêm túc lắng nghe thủ hạ báo cáo tình hình Bắc đường gần đây.
“Vân gia, gần đây cảnh sát Hình Liệt của Đông khu kia mỗi ngày đều tới thăm bãi của chúng ta, hắn dẫn theo rất nhiều cảnh sát đến tiêu khiển, lại gọi rất nhiều tiểu thư (những cô gái tiếp khách ở bar), hắn ý định gây phiền toái……”
“Chúng ta mở cửa buôn bán, chỉ cần hắn có tiền là có thể đi tiêu khiển, hắn cũng chơi không ra thủ đoạn gì.” Hạ Vân Phong chậm rãi châm trà, nâng ấm trà khéo léo rót một chén trà.
Hơi nước nhợt nhạt, lơ lửng bay lên, mang theo mùi thơm ngát của trà.
“Chú ý theo dõi hắn.” Hạ Vân Phong thong thả cầm lấy tách trà trong tay, nhấp hai hớp, sương khói theo bên môi y tràn ra như tơ lụa. Từ thủy tới chung y cũng chưa nâng mắt lên nhìn.
“Dạ, Vân gia, chúng tôi sẽ canh chừng hắn.” Ba nam nhân tây trang giày da xem như chỉnh tề, cung kính đứng ở trong phòng. Hạ Vân Phong không cho ngồi, bọn họ cũng không dám ngồi.
Hạ Vân Phong tựa vào ghế da rộng thùng thình, nghe thuộc hạ báo cáo: “Vân gia, gần đây hàng của chúng ta đều có Nhiên nghị viên trông chừng nên Tây khu đi rất thuận lợi, các đường khẩu đều rất thái bình.”
“Được rồi.” khóe môi Hạ Vân Phong tràn ra làn khói nhẹ nhàng chậm chạp. Y buông ấm trà xuống, thong thả vung tay lên ý bảo bọn họ có thể đi.
Hạ Vân Phong tựa vào ghế da uống trà, hút thuốc, hưởng thụ không khí mát mẻ và an tĩnh của ban đêm. Y đã biết Hình Liệt không dễ dàng từ bỏ như vậy, chẳng qua Hình Liệt thay đổi một loại phương pháp khác mà thôi.
&&&
Hôm nay bỗng nhiên Hạ Vân Phong nhận được thư mời của Nhiên nghị viên, nói là muốn bàn chuyện về hướng vận chuyển hàng gần đây. Hạ Vân Phong vốn định để cho thủ hạ đi bàn, nhưng nghĩ nghĩ Nhiên nghị viên cũng hiếm khi đích thân tìm y, không thể chối từ thịnh tình của hắn vì thế y liền mang Ngao Dương theo. Hơn nữa tối hôm qua Ngao Dương nói với y muốn đi cỡi ngựa.
Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Phong mang theo nhi tử đi ra bàn chuyện làm ăn, y tìm ba chuyên gia trông chừng Ngao Dương cưỡi ngựa. Hạ Vân Phong đứng ở trên bãi cỏ, ánh mặt trời chiếu vào làn da y thực chói mắt, Nhiên nghị viên một thân trang phục liền đứng ở bên cạnh y. Hai người mặt đối mặt đứng, lại thủy chung không vào được chính đề. Hạ Vân Phong lập tức liền phát hiện, người này căn bản không phải hẹn y tới bàn chuyện hàng hóa.
“Ngươi muốn hẹn ta thì cứ việc nói thẳng.” Hạ Vân Phong lười biếng theo dõi hắn, khóe miệng hàm chứa ý cười như có như không.
Nhiên nghị viên tựa hồ không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại trực tiếp như vậy, hắn tới gần Hạ Vân Phong hai bước: “Sớm biết ngươi trực tiếp như vậy thì chúng ta liền đi khách sạn rồi, còn đi cái gì trường ngựa.”
“Có phải chưa bị đánh đủ hay không? (vẫn chưa đủ đâu thúc =.,=)” Hạ Vân Phong bắt lấy cái tay Nhiên nghị viên muốn vươn tới kéo tay y kia. Y cười đến thật lười biếng, đáy mắt lại lộ ra vài phần hàn ý.
Nhiên nghị viên lập tức quy củ lại: “Chỉ đùa thôi.”
“Ta không có hứng thú với nam nhân.” Hạ Vân Phong đứng ở tại chỗ nhìn xa xa. Dưới sự bảo vệ của vài người Ngao Dương ngồi trên ngựa, ngựa chậm rãi tiến về phía trước, bộ dạng rất tản mạn.
Ngao Dương đeo kính mát, thế nên không nhìn rõ lắm vẻ mặt của hắn……
“Hoằng Dạ đã trở lại.” Nhiên nghị viên theo tầm mắt Hạ Vân Phong nhìn về phía Ngao Dương đang cưỡi ngựa, gặp Hạ Vân Phong không nói chuyện, hắn còn nói thêm hai câu, “Bộ dạng nhi tử ngươi không tồi.”
“……”
“Không biết có người đã từng nói qua với ngươi hay chưa.. lúc ngươi không nói lời nào cũng siêu khêu gợi?” Nhiên nghị viên thấp giọng cười, ánh mắt dừng ở cổ áo hơi mở của Hạ Vân Phong……