Dụ Tội

Chương 84




Từ thái độ Hoằng Dạ đối với con của y là có thể nhìn ra……

Hạ Vân Phong ngồi ở trong xe của mình nhìn chằm chằm phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, y hồi tưởng đến cảnh tượng lần trước khi Hoằng Dạ thổ lộ với hắn, y liền cảm thấy quả thực buồn cười……

Hơn nữa hàng của Hạ Vân Phong đã bị mất, sắc mặt y trở nên không tốt lắm. Y bảo lái xe trực tiếp quay đầu đi tòa nhà chính trị của Tây khu, đích thân y đi tìm nghị viên kia nói chuyện.

Hạ Vân Phong không để cho lái xe mở cửa cho y, chính y mở cửa xuống xe, còn chưa đóng cửa xe, liền cảm giác được có người trước một bước so với y đóng sầm cửa xe lại……

Người đứng ở bên cạnh Hạ Vân Phong là Hoằng Dạ.

Xe thể thao của Hoằng Dạ đỗ ở phía sau xe của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong hoàn toàn không biết Hoằng Dạ sẽ cùng tới đây. Hơn nữa, giờ này khắc này Hoằng Dạ đang khoát một tay lên đỉnh xe bên cạnh, một bên có chút đăm chiêu đánh giá Hạ Vân Phong……

Hắn mặc áo gió kiểu dáng đơn giản cùng giày da màu đen tinh xảo, mái tóc hắn bị gió đêm nhẹ nhàng thổi loạn. Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, có chút không rõ vì sao Hạ Vân Phong đột nhiên lại bỏ đi.

“Sao ngươi lại đột nhiên bỏ đi?” Hoằng Dạ ngăn cản Hạ Vân Phong còn muốn chạy, hắn xảo diệu đặt Hạ Vân Phong bên cạnh xe, không cho Hạ Vân Phong rời khỏi nơi này……

Hắn phát hiện đáy mắt Hạ Vân Phong lộ ra vài phần bất mãn, chợt nghe Hạ Vân Phong thản nhiên thong thả nói: “Duyên phận chúng ta mỏng như vậy ngươi còn theo tới?” Y nhìn Hoằng Dạ, đời này Hạ Vân Phong ghét nhất chính là người khác lừa y.

Hoằng Dạ cười, hắn biết Hạ Vân Phong khẳng định hiểu lầm hắn rồi, nhưng hắn cũng không tính giải thích. Vừa rồi chẳng qua là lễ phép chào hỏi Hạ Vân Phong mà thôi.

Xưng hô Hạ Vân Phong là “Hạ lão bản” cũng vì xuất phát từ lễ phép, dù sao vẫn là đang ở bên ngoài.

“Duyên phận thứ này có đôi khi rất khó nói, gần đây ngươi cũng không tìm ta uống trà, có phải lần trước ‘Phục vụ’ khiến ngươi không hài lòng hay không?” hai tay Hoằng Dạ chống cửa xe,“vây” Hạ Vân Phong ở bên trong hai cánh tay.

Hắn nói rất đúng trọng tâm.

Hạ Vân Phong nhìn Hoằng Dạ trong chốc lát, không có trả lời vấn đề của Hoằng Dạ. Tuy không biết vừa rồi có phải y hiểu sai ý hay không, nhưng Hạ Vân Phong lại chỉ đơn giản nói vài từ: “Dìu ta đi vào.” Thắt lưng y bị đau, hành động không tiện.

Hoằng Dạ cũng không hỏi nhiều, liền giúp đỡ Hạ Vân Phong tiến vào tòa nhà chính trị của Tây khu. Vì phần lớn mọi người đều biết Hạ Vân Phong nên cũng không ai dám ngăn y, Hạ Vân Phong đi rất chậm.

Y không có nói nguyên nhân cho Hoằng Dạ, nhưng Hoằng Dạ đã sớm nhìn ra y bị thương thắt lưng, cho nên đành phải đỡ Hạ Vân Phong lên thang máy. Y cũng không hỏi Hạ Vân Phong vì sao lại tới đây.

“Ta tìm Nhiên nghị viên. (ko sai, là Nhiên nghị viên, một trong số con lang của “Đại thúc ngộ thượng lang”)” Hạ Vân Phong đứng ở trước quầy tiếp tân, không chút hoang mang bảo nữ tiếp tân ở quầy lễ tân nối máy điện thoại với phòng nghị viên.

Nhân viên tiếp tân kia cũng không dám chậm trễ, lập tức gọi cho nghị viên, nhân viên tiếp tân kia ngắt điện thoại xong đã mời Hạ Vân Phong tới phòng khách, cẩn thận tiếp đón: “Vân gia, nghị viên nói họp xong sẽ xuống, nhắn ngươi trước chờ ở đây.”

Hạ Vân Phong gật đầu.

Chờ cũng không sao, quan trọng nhất là giải quyết vấn đề cho xong.

Nhân viên tiếp tân kia sau khi rời khỏi Hoằng Dạ mới hỏi Hạ Vân Phong: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không, sao phải cần đích thân ngươi tới cục chính trị?” Hắn vốn không nghĩ hỏi, nhưng lại nhận thấy Hạ Vân Phong mất hứng.

Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha không chút nào giấu diếm nói:“Tối hôm qua hàng của ta đã mất, hôm nay tới để giải quyết vấn đề.” Hàng của y bị Nhiên nghị viên cướp đi, y tới là để đàm phán.

Hoằng Dạ hiểu được, hắn cũng không hỏi lại. Hắn ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, cùng Hạ Vân Phong chờ, hắn nói cho Hạ Vân Phong vừa rồi ở trong Hoàng Thành, hắn cũng không có ý gì khác.

Hạ Vân Phong cũng không có hưng trí nghe hắn nói chuyện, hai người đơn giản hàn huyên tán gẫu, Hạ Vân Phong liền cảm thấy Hoằng Dạ cùng y tán gẫu rất thoải mái, cũng không có đem chuyện tình vừa rồi để ở trong lòng.

“Ngày mai ta giúp ngươi tìm một vị massage.” Hoằng Dạ ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, rót trà cho Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong chỉ nhợt nhạt uống một ngụm.

Bởi vì y không có tâm tình.

Yvà Hoằng Dạ chờ ở chỗ này đã nửa giờ rồi, Hạ Vân Phong tựa vào trên sô pha, lười biếng đến mức sắp không kiên nhẫn được nữa, đáy mắt bất mãn của y càng ngày càng nặng.

Hoằng Dạ thấy y mất hứng, liền hỏi y một câu: “Có cần ta hỗ trợ hay không?” Hắn nhìn bộ dáng hơi lộ vẻ mỏi mệt kia của Hạ Vân Phong, hắn biết nam nhân này luôn rất kiên nhẫn, nhưng cũng sắp mất đi kiên nhẫn rồi.

Hạ Vân Phong quay đầu nhìn hắn: “Ngươi có thể giúp ta như thế nào?” tâm tình Hạ Vân Phong dần dần chuyển biến tốt, trong mắt y hàm chứa ý cười nhợt nhạt, nghe Hoằng Dạ nói như vậy y thật cảm thấy rất mới lạ.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào, ta sẽ giúp ngươi như thế đó.” Tay Hoằng Dạ khoát lên trên sô pha, hắn đến gần Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà hôn môi Hạ Vân Phong một cái: “Thấy ta nghe lời không.” Hắn thấp giọng, ở bên môi Hạ Vân Phong, nhẹ giọng “thổ lộ”.

Ánh mắt Hạ Vân Phong thong thả ở trên mặt hắn chạy loạn: “Ngươi lại không biết người ở cục chính trị, ngươi muốn giúp ta cũng không giúp được, ta hiểu tâm ý của ngươi là được.” Y biết, Hoằng Dạ tựa hồ muốn chọc y vui vẻ, cho nên tâm tình của y tốt lên vài phần.

Hoằng Dạ không nói gì, chỉ là đi ra ngoài trong chốc lát gọi một cuộc điện thoại, hắn trở về không bao lâu thì Nhiên nghị viên vừa rồi làm cho Hạ Vân Phong đợi hơn nửa giờ kia rốt cục xuất hiện.

Hoằng Dạ ngồi dựa vào ghế im lặng không nói chuyện, Hạ Vân Phong nhìn thấy Nhiên nghị viên vào, vẻ mặt y bình tĩnh nhìn chằm chằm vị nghị viên tây trang giày da trước mắt này, có điều y không nghĩ tới, nghị viên này lại trẻ tuổi như vậy.

Bộ dạng xem ra mới hai mươi.

Nhiên nghị viên tựa hồ có chút không kiên nhẫn, hắn kéo kéo cà vạt, lập tức đến bên cạnh Hạ Vân Phong, không kiên nhẫn hỏi: “Tìm ta có chuyện gì, ta thật sự rất bận.”

Hạ Vân Phong động môi: “Ta cũng bề bộn nhiều việc.” Y không vội, nhưng y cảm thấy người này quá không khách khí rồi.

“Vân gia, hôm nay ta không phải cố ý muốn lỡ hẹn, gần đây ta phải lôi kéo phiếu bầu, không có thời gian bàn chuyện lô hàng kia với ngươi.” Nhiên nghị viên quay đầu coi như lễ phép nhìn về phía Hạ Vân Phong, ánh mắt hắn lướt qua đầu vai Hạ Vân Phong, nhìn liếc mắt Hoằng Dạ ở phía sau Hạ Vân Phong một cái.

“Cảnh sát cũng canh chừng lô hàng kia, nếu ở nơi đó của ngươi đối với ngươi cũng không có lợi gì.” Hạ Vân Phong đích thân tới nơi này, chẳng khác nào tuyên bố với tất cả người của cục diện chính trị, Nhiên nghị viên và y có “Khúc mắc”.

“Ý lão bản ta là muốn ngươi trả lô hàng kia lại cho hắn.” Hoằng Dạ bổ sung thêm một câu, đổi một cách nói hơi trực tiếp: “Cho nên hôm nay mới đích thân tới tìm ngươi.”

“Vân gia đã đích thân tới thì ta đây đương nhiên có thể trả lại cho ngươi.” Nhiên nghị viên tiến đến bên tai y, chỉ dùng thanh âm hai người có thể nghe được nói vài câu, “Ngươi giúp ta lấy phiếu bầu, về sau ta giúp ngươi canh chừng hàng hóa.”

Hạ Vân Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy vụ làm ăn này có lời, y không dấu vết gật đầu. Mua bán có lời, y đương nhiên sẽ làm, kỳ thật y còn phải cảm tạ nghị viên này, nếu không phải tối hôm qua hàng bị hắn cướp đi, lô hàng kia khẳng định rơi vào trong tay Hình Liệt, nếu không cũng sẽ không có cơ hội hợp tác tốt như vậy đưa lên cửa.

“Vốn nghĩ tuần này mời ngươi đi sân golf đánh mấy ván, mới hảo hảo nói chuyện với ngươi, thuận tiện hảo hảo chiêu đãi ngươi một phen, không nghĩ tới ngươi lại gấp như vậy……”

“Thế này mới thể hiện thành ý ta muốn lấy lại hàng.” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm nghị viên trẻ tuổi trước mắt, đôi mắt dưới hàng mi của y như hiểu rõ hết thảy, “Ngươi không phải muốn ta đích thân đến để mấy lão gia này biết ngươi cùng ta quan hệ tốt, như vậy về sau bọn họ cũng không dám động ngươi nữa, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.” (thúc quả là thông minh ^.^)

Tựa hồ bị nói trúng nên Nhiên nghị viên không nói gì……

Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Phong mang Hoằng Dạ đi ra “Bàn chuyện làm ăn”, y cảm thấy Hoằng Dạ rất hiểu chuyện, không nên hỏi sẽ không hỏi, an vị im lặng ngồi ở bên cạnh nhìn.

Sau đó, dưới đề nghị của Hoằng Dạ, ba người đi vào nhà hàng dùng cơm, đương nhiên là nhà hàng tốt nhất ở Tây khu. Bởi vì nơi này ít người, phóng viên và nhân viên tạp vụ cũng không thể tiến vào nên đủ an toàn.

Ba người ngồi ở trong ghế lô có thể thoả thích ngắm nhìn cảnh đêm toàn thành phố. Hạ Vân Phong từ toilet đi ra, mới vừa đi tới cửa chợt nghe thấy Hoằng Dạ và nghị viên kia đang nói chuyện……

“Hắn là lão bản ngươi, hay là bạn trai ngươi?” Nhiên nghị viên kia đang hỏi Hoằng Dạ.

“Ngươi cảm thấy là cái gì?” Hoằng Dạ hỏi lại.

Chỉ nghe Nhiên nghị viên còn nói: “Hai loại đều đúng đi, đúng là bị ta đoán đúng rồi.”

Hoằng Dạ chỉ cười, cũng không nói gì.

“Ngươi rốt cuộc có nói với hắn là chúng ta biết nhau hay không? Nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ như không biết, ngươi như thế nào kiếm được hắn, hắn chính là lão đại Bắc đường, lai lịch không nhỏ đâu.”

“Ngẫu nhiên gặp.” Giọng Hoằng Dạ rất nhẹ, lộ ra vài phần ý cười, tiếng nói kia rất dễ nghe.

“Ngươi không phải không thích nam nhân sao, lúc ở nước ngoài lưu học, ngươi rất yêu mĩ nữ dáng người nóng bỏng, hiện tại đổi khẩu vị rồi?”

Hoằng Dạ chỉ thản nhiên nói vài từ: “Hắn không tồi.”

“Có phải tại phương tiện kia hay không, khiến ngươi rất vừa lòng?”

Hoằng Dạ phát ra tiếng cười ý vị thâm trường.

“Thực đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì, gần đây ngươi không phải đều thích chơi ngôi sao?” giọng Hoằng Dạ chậm rãi, có thể tưởng tượng hắn đang ở một bên cắt thức ăn, một bên trầm ổn cùng nghị viên này nói chuyện.

“Ha ha, đáng tiếc hắn là người của ngươi, bằng không ta liền thượng rồi (ở đây ca ko có cửa đâu, đi chỗ khác dùm =.,=).”