Dụ Tội

Chương 47




Dường như Hạ Vân Phong đã sớm đoán được Ngao Dương sẽ trả lời như vậy, Hạ Vân Phong rất hiếm khi có tính nhẫn nại mà hướng dẫn Ngao Dương, nhưng Ngao Dương lại không có chút động tác nào, điều này làm cho Hạ Vân Phong cũng ngưng chỉ dẫn.

Hạ Vân Phong chậm rãi nhích người, đưa tay tìm kiếm điện thoại ở đầu giường:“Ta gọi điện thoại cho Hạ Đông, bảo hắn mang ngươi đi giải quyết, ngươi thích kiểu phụ nữ thế nào cứ việc nói.”

Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương từ từ nhích lại gần mình, ***g ngực ấm áp kề sát lưng y……

Ngao Dương kéo bàn tay thầm nghĩ muốn lấy điện thoại của Hạ Vân Phong lại, động tác của Ngao Dương rất nhẹ, nhẹ đến nổi khiến cho Hạ Vân Phong có chút thất thần, Ngao Dương ghé đến bên tai Hạ Vân Phong nhỏ giọng bày tỏ:“Ba, ngươi hôn ta một cái, nơi đó của ta sẽ không trướng đau nữa……” sặc nước

Đồng ngôn vô kỵ. (trẻ nhỏ không biết kiêng kỵ trong lời nói) Hạ Vân Phong không trách cứ lời nói trẻ con của Ngao Dương, y xoay người nhìn về phía đứa con trai anh tuấn của mình, mái tóc của Ngao Dương vừa mềm nhuyễn vừa đen dày, đôi mắt kia càng trong sáng vô tà hơn……

Hạ Vân Phong xoay người, đụng tới địa phương nóng bỏng của Ngao Dương, Ngao Dương ngượng ngùng khẽ hạ thấp đầu, lập tức cũng chính bởi một cái cúi đầu này của hắn, vô tình lại càng thêm dựa sát vào Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong thật sự trấn định, y thản nhiên hỏi:“Hôn nơi nào?” Trong đôi mắt y toát ra sự lười biếng, tìm không ra thần sắc khác.

Ngao Dương thật cẩn thận lôi kéo tay Hạ Vân Phong, làm cho bàn tay của Hạ Vân Phong tiến vào trong chăn, Hạ Vân Phong tùy ý con trai lôi kéo…… Hạ Vân Phong không chút hoang mang tránh mở tay Ngao Dương, Ngao Dương thế nhưng muốn y hôn cái loại địa phương này, đương nhiên không thể, Hạ Vân Phong làm sao cùng con trai giảng đạo lý đây, nếu đổi thành những kẻ khác, dám đối với y làm loại sự tình này, người nọ phỏng chừng đã sớm bị thuộc hạ của y tha ra ngoài xử lý rồi, sao còn khả năng hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng đây.

Hạ Vân Phong lười biếng gọi Ngao Dương một tiếng:“Ngao Dương……” Y muốn nói cho Ngao Dương tuyệt đối không thể như vậy, nhưng lúc y trông thấy vẻ mặt Ngao Dương hốc mắt hồng hồng, y lại mâu thuẫn.

“Ta ngủ……” Ngao Dương kéo chăn qua nằm xuống ngủ, vài giọt nước mắt từ hốc mắt hắn chảy xuống, bộ dáng dường như rất thương tâm, hắn sợ hãi kéo chăn sát hơn, vừa lặp lại một câu,“Ngươi đối ta không tốt, ngươi gạt ta, sớm biết vậy ta đã không theo ngươi về……” Oo hớ

Hạ Vân Phong nhìn thấy con trai khóc, đáy mắt lười mà trầm tĩnh kia của Hạ Vân Phong lộ ra vài tia thần sắc phức tạp, y vươn tay muốn an ủi Ngao Dương một chút, Ngao Dương lại tránh được.

Hạ Vân Phong chậm rãi đưa tay qua, nắm lấy tay Ngao Dương, y dạy Ngao Dương từng bước một, Ngao Dương nhìn y một cái, cũng không từ chối Hạ Vân Phong.

Dạy con trai, cũng không có gì không ổn, mặc dù có chút trễ, bất quá Ngao Dương từ nhỏ đã không ở cạnh y, bây giờ y cũng thử cố gắng bù bắp, dù sao cũng là con của y không phải người ngoài, Hạ Vân Phong cũng chỉ dạy Ngao Dương lần này……

Ngao Dương ôm chăn dựa vào giường, Hạ Vân Phong bán nằm ở trên giường, y đè thấp thân mình lười biếng thay Ngao Dương giải quyết khó khăn, nghe được miệng Ngao Dương phát ra âm thanh rên rĩ trầm thấp, y chậm rãi giương mắt nhìn về phía Ngao Dương, Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương không cần sợ, rất nhanh sẽ không trướng nữa.

Chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đang di động lên xuống trong chăn, Hạ Vân Phong chống người dậy, ngồi nghiêng ở trên giường, dưới ánh đèn mang sắc thái hôn ám, thân thể Hạ Vân Phong chỉ dùng chăn hờ khép bao phủ.

“Ba, tại sao……” Ngao Dương ôm gối đầu, ánh mắt chuyển động theo Hạ Vân Phong,“Ta còn rất đau, tại sao ngươi không dùng miệng?” té ghé

Động tác trên tay Hạ Vân Phong dừng lại……

Tên tiểu tử này càng lúc càng lợi hại mà.

——————————————