Hạ Vân Phong đang phát sốt, nhiệt độ cơ thể đang không ngừng tăng cao. Tiếng động phát ra khi giường lớn lay động đặc biệt rõ ràng. Hạ Vân Phong cũng chẳng nhớ rõ bản thân có phát ra âm thanh kỳ quái nào không, “Giấc mộng” này rất dài rất dài, hơn nữa nội dung tương đương lớn mật, dù y có mơ lại lần nữa chắc cũng không tưởng tượng đến ……
Lúc y tỉnh lại, bản thân vẫn đang ngủ trong phòng, nhưng sờ sờ giữa hai chân lại không có phát hiện niêm dịch khả nghi, chẳng qua nơi bị ôm trong “Mộng” tối qua có chút sưng đỏ……
Còn Ngao Dương vẫn ngủ bên cạnh y, Ngao Dương không có mặc quần áo. Hạ Vân Phong chậm rãi kéo ra chăn, phát hiện Ngao Dương không mặc quần, y như mất đi cái gì từ trên giường ngồi dậy.
Như thế nào……
Mỗi lần cùng Ngao Dương đồng giường đều mơ thấy “Giấc mộng” kỳ quái…… Đầu Hạ Vân Phong vẫn còn rất choáng, nhưng cơn sốt đã thối lui, y nhược hữu sở thất nằm nghiêng ở trên giường, con ngươi lười biếng lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ngao Dương còn đang say ngủ, con của y rất tuấn tú……(đẹp trai)
Y không thể đem giấc mộng tối qua gán ghép cho Ngao Dương, không có lý do, không có lý do……
Hạ Vân Phong rời giường mặc quần áo xong, y nhìn Ngao Dương một chút, liền mở cửa bảo người phục vụ đem chút thuốc say tàu đến, y mặc áo ngủ vừa vặn chuẩn bị trở về phòng, vừa mới xoay người……
Y trông thấy Hình Liệt từ phòng cách vách đi ra, Hình Liệt nhìn thấy y lập tức tinh thần tỉnh táo, Hạ Vân Phong nhìn thấy Hình Liệt không có gì để nói, Hình Liệt lại ngăn cản hắn. “Chào buổi sáng.” Hình Liệt sửa sang cổ áo một chút, một tay chống bức tường phía sau nam nhân, một tay ôm eo nam nhân,“Tối qua ngủ có ngon không?” Hắn ái muội vuốt eo Hạ Vân Phong.
Trong đôi mắt lười biếng của Hạ Vân Phong lộ ra vài tia tức giận:“Ngủ rất ngon.”
“Vậy có mơ thấy ta hay không?” Hình Liệt cười rộ lên có chút phá hư, nhưng con ngươi đen láy mê người của hắn gắt gao nhìn chăm chú vào, vẻ mặt lười biếng, biểu tình lạnh nhạt Hạ Vân Phong.
Mơ thấy hắn?
Hạ Vân Phong cảnh giác nhìn hắn một cái, lười biếng tỏ vẻ:“Trong vòng ba giây, nếu ngươi không bỏ tay ra, ta lập tức đuổi việc ngươi.” Ngữ khí của y rất bình tĩnh.
“Ok.” Hình Liệt buông tay, một bộ biểu tình “Trò chơi chấm dứt” nhìn Hạ Vân Phong,“Ta thấy sắc mặt ngươi kém như vậy, tối hôm qua nhất định là làm xuân mộng rồi, ngươi thật hư, hẳn là nhiều bồi bổ.” Hắn ngầm giễu cợt nam nhân thân thể không được.
Hạ Vân Phong lười quan tâm hắn, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt ngủ mơ mắt nhập nhèm Ngao Dương mặc xong quần áo đi ra, hắn dùng tay dụi dụi mắt, Hạ Vân Phong kéo tay hắn xuống:“Đừng dùng tay dụi, đi rửa mặt.”
“Ân……” Ngao Dương sợ hãi gật đầu, trở về phòng.
Hạ Vân Phong tiến vào, Hình Liệt cũng đi theo vào.