Y biết Ngao Dương rất nhiều việc.
Ngao Dương tâm sự.
Ngao Dương mỗi tối đều phải uống sữa, buổi sáng rời giường cũng muốn uống, Hạ Vân Phong trong ba tháng này bồi hắn cả người đều có mùi sữa, Ngao Dương không uống sữa là ngủ không được. (=..= có vẻ phân liệt nhở)
Không uống sữa sẽ nói mớ, sẽ mơ thấy ác mộng.
Ngao Dương luôn ngủ sớm hơn so với Hạ Vân Phong, bởi vì kỳ thật Ngao Dương rất sợ tối, nếu y ngủ sớm hơn Ngao Dương, hoặc là không bồi Ngao Dương ngủ, trong phòng Ngao Dương vĩnh viễn đều sẽ bật đèn.
Bất quá.
Trong khoảng thời gian này y đều bồi Ngao Dương, Ngao Dương nói muốn bồi thường, mấy huynh đệ cũng không có ý kiến gì.
Hạ Vân Phong cũng sẽ theo hắn.
Trên cơ bản.
Ngao Dương trời sanh tính hay bắt bẻ, còn thích người khác hầu hạ. (=..= bệnh thiếu gia điên a)
“Lại đây mặc quần áo cho ta.” Mỗi ngày, buổi sáng Ngao Dương đều phải bắt Hạ Vân Phong thay hắn mặc quần áo, ở trong mắt Ngao Dương thì mỗi đứa trẻ lúc còn nhỏ, phụ thân đều có trách nhiệm mặc quần áo cho con.
Hạ Vân Phong mỗi buổi sáng đều sẽ thay hắn mặc áo, thậm chí còn phải thay hắn mặc quần, còn phải mang tất cho hắn, để Ngao Dương cảm giác được một chút tình thương của cha mà thời thơ ấu không có……
Hạ Vân Phong cũng không phản đối.
Y theo Ngao Dương.
Buổi tối.
Lúc Ngao Dương trở về, Hạ Vân Phong còn phải tự mình đi lấy dép lê cho hắn, hiện tại Ngao Dương ở trong cái nhà này, hoàn toàn là được đãi ngộ của cấp hoàng đế, biểu hiện của Hạ Vân Phong khiến cho hắn không thể phản bác……
Cho tới bây giờ đều là người khác xách giày cho Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong lại còn phải xách giày cho hắn, một khi Ngao Dương nghĩ như vậy, trong lòng liền thư thái rất nhiều, thực tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Không chỉ như thế.
Khi nào Ngao Dương muốn uống nước Hạ Vân Phong còn phải đi rót, quần áo bẩn còn phải giặt, mới đầu Hạ Vân Phong đều là sai người hầu giặt, nhưng sau khi Ngao Dương phát hiện rất giận.
“Ngươi cũng xứng làm phụ thân?” Ngao Dương thình lình chỉ trích y. Còn nói với Hạ Vân Phong những người làm cha làm mẹ khác đều muốn thay con giặt quần áo, y không giặt sẽ không phải là bậc cha mẹ……
Hắn vốn không có người phụ thân này……
Hạ Vân Phong thật lâu không có làm loại việc này, thật lâu không làm không có nghĩa là y sẽ không làm, giặt quần áo cho con kỳ thật cũng rất bình thường, cho nên y liền giặt.
Ngao Dương cũng vừa lòng.
Trong lòng cũng thoải mái.
Bất quá.
Ngao Dương thường xuyên sau khi “ôm” xong y, dán ở bên tai y nói với y: “Ngươi như thế nào một chút tình thú cũng không hiểu.” Ngao Dương luôn nói Hạ Vân Phong lừa gạt tình cảm hắn. (=..=)
Hạ Vân Phong không phản bác.
“Hôm nay có phải ngươi lại bị bọn họ “làm” qua hay không, ngươi không phải nói, ngươi sẽ đối với ta tốt sao?” Ngao Dương không thỏa mãn sẽ chỉ trích Hạ Vân Phong như vậy, thấy Hạ Vân Phong sắp ngủ, hắn sẽ bắt Hạ Vân Phong tỉnh lại, “Ngươi như vậy là đối tốt với ta sao, ngày mai ta trở về sớm một chút, ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta.”
Miệng Ngao Dương rất biết mắng người.
Mỗi lần cũng không giống nhau. (=..= đa dạng thật)
Hạ Vân Phong cũng quen rồi, bởi vì y biết, Ngao Dương đối với y chỉ có ngoài miệng phát tiết, sẽ không thực sự hành động trả thù, nhưng này chỉ giới hạn đối với Hạ Vân Phong, hắn thích đối với Hạ Vân Phong nói lời ngoan độc.
Bộ dạng Ngao Dương thật giống như bị Hạ Vân Phong làm tổn thương nặng, chịu thiệt rõ ràng là Hạ Vân Phong, nhưng Ngao Dương lại biến thành “Người bị hại”. (=..=)
“Lúc trước ngươi còn nói với ta, ngươi đáp ứng ta từ trên vách núi nhảy xuống, ta thấy ngươi là cố ý bước hụt để ta kéo ngươi lại.” Ngao Dương thường xuyên thình lình chỉ trích Hạ Vân Phong, hắn không có việc gì liền thích tìm Hạ Vân Phong gây phiền toái.
Mỗi lần Hạ Vân Phong đều rất bình tĩnh trả lời hắn: “Ngươi có thể không kéo ta lại.” Vậy y sẽ trực tiếp té xuống.
“Ngươi biết ta sẽ kéo ngươi.” Ngao Dương người này càng về sau càng phân không rõ phải trái, bất quá hắn càn quấy cũng chỉ giới hạn nhằm vào Hạ Vân Phong, “Ngươi cố ý gài bẫy ta. (=..=)”
Hạ Vân Phong không biện bạch.
Hơn nữa.
Ngao Dương không có việc gì liền thích lôi chuyện Hạ Vân Phong cùng bằng hữu hắn kết giao kia ra mà nói: “Ngươi rõ ràng biết ‘Giao bằng hữu’ là ý gì, ngươi còn đáp ứng đi, cố ý khiến cho ta đi giải cứu ngươi.”
“Ngươi có thể không đến ……” Hạ Vân Phong rất kiên nhẫn trả lời hắn, trên cơ bản y đối với Ngao Dương là có hỏi tất có đáp, khiến Ngao Dương vừa lòng đẹp ý mới thôi.
Ngao Dương ngẫu nhiên sẽ hỏi y: “Ngươi dùng chiêu này lừa bao nhiêu nam nhân nữ nhân rồi?”
Hạ Vân Phong lúc này bị hỏi có chút sửng sốt, một lát sau mới trả lời hắn: “Chỉ có một mình ngươi.” Y lúc này theo Ngao Dương nói lời hắn muốn nghe, y biết Ngao Dương muốn y thừa nhận.
Nhưng Ngao Dương nghe thấy sau lại nói không nên lời, biểu tình trên mặt cũng khá phấn khích, nghẹn nửa ngày mới chỉ vào Hạ Vân Phong nói y: “Ngươi là đồ nói dối, #$##$%#&…… (=..=)”
Lần đầu tiên khi Hạ Vân Phong nghe được Ngao Dương mắng y là kẻ nói dối, y rất kinh ngạc, cũng thực khiếp sợ.
Y giải thích với Ngao Dương thật lâu, nói rất nhiều, rất nhiều, nhưng tựa hồ cũng không hữu dụng, Ngao Dương vẫn nói y là đồ nói dối, mỗi lần y đều kiên nhẫn nói với Ngao Dương.
Nói xong lời cuối cùng.
Y liền rõ ràng làm “Kẻ nói dối” này.
Bởi vì y giải thích như thế nào cũng đều vô dụng.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương rất khuyết thiếu cảm giác an toàn, Ngao Dương cũng vẫn không tin tưởng tình cảm của Hạ Vân Phong, nhưng trong lòng Ngao Dương lại không thể phủ nhận, Hạ Vân Phong vì hắn đã làm rất nhiều.
Cho nên.
Trong lòng Ngao Dương thực mâu thuẫn.
Hạ Vân Phong càng thuận theo hắn thì hắn lại càng không có cơ hội để trách cứ Hạ Vân Phong.
Có đôi khi Ngao Dương cảm thấy Hạ Vân Phong rất lợi hại, cứ như vậy không giận không tức liền đem hắn ăn sạch, trong lòng hắn có oán khí, cần phóng thích cùng phát tiết.
Bất quá dần dần Ngao Dương phát hiện Hạ Vân Phong rất dễ dàng tha thứ hắn, chỉ cần là hắn yêu cầu, Hạ Vân Phong đều theo hắn, đáp ứng hắn, cố gắng nghĩ biện pháp thỏa mãn hắn.
Mỗi lần hắn mắng Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng không phản bác gì, chỉ đơn giản trả lời hai câu, sau đó lúc hắn muốn “ôm” Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng không cự tuyệt.
“Ngươi thích ta cái gì?” Ngao Dương hỏi y.
ĐaM: kết thúc pn1 như za đó, buồn cười nhở, thằng dở dở ương ương (=.,=)
—