*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn thực bừa bãi “ôm” Hạ Vân Phong một lần, cảm giác hắn có được ở trên người Hạ Vân Phong so với nữ nhân nào cũng đều thoải mái hơn……
Cái loại tư vị mất hồn này làm cho hắn có chút thất thố
Hơn nữa……
Hạ Vân Phong hừ rất êm tai.
Nhưng hắn lại chán nản nhìn Hạ Vân Phong, rồi đi toilet rửa sạch.
Hạ Vân Phong nằm ở trên giường lòng đang rỉ máu.
Y nghĩ Ngao Dương muốn đi nhưng hắn lại mặc áo ngủ đi ra.
Chẳng những không đi mà tựa hồ không muốn đi nữa…
Ngao Dương gọi cuộc điện thoại, sai người phục vụ cầm chút gì đó lên, sau đó liền đem Hạ Vân Phong từ trên giường kéo đứng lên: “Đi rửa một chút đi, miễn cho bằng hữu ta không thích.”
Hạ Vân Phong vào phòng tắm sau đó Ngao Dương đem thuốc bột vừa rồi sai người mang lên, thả vào trong ly nước của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong rửa xong đi ra.
Giường cũng được sửa sang lại qua.
Ngao Dương bảo y uống nước, Hạ Vân Phong nhìn ly nước kia một thoáng rồi y cũng không hỏi gì, trực tiếp đem cả ly nước Ngao Dương đưa cho y uống hết.
“Bằng hữu ngươi khi nào thì đến?” Hạ Vân Phong im lặng ngồi ở bên giường hỏi Ngao Dương.
Ngao Dương không trả lời.
Ngược lại liền trực tiếp ôm Hạ Vân Phong đến bên cửa sổ, Ngao Dương không cho Hạ Vân Phong mặc quần áo, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở bệ cửa sổ, bảo Hạ Vân Phong dùng miệng làm cho hắn……
Hạ Vân Phong thay hắn làm……
Làm xong Ngao Dương che miệng Hạ Vân Phong: “Nuốt.”
Ngô……
“Không được nhổ ra.” Ngao Dương che cái miệng của y, làm cho y đều nuốt vào toàn bộ.
Thẳng đến khi hắn thấy cổ họng Hạ Vân Phong chuyển động, xác nhận Hạ Vân Phong đều nuốt vào hết sau đó hắn mới buông Hạ Vân Phong ra, nhưng đương khi Hạ Vân Phong hỏi hắn bằng hữu kia lúc nào đến đây……
Ngao Dương cũng không nói chuyện.
Tiếp theo……
Hắn lại đem Hạ Vân Phong lôi tới trên giường, dùng đạo cụ kỳ quái, bôi tinh dầu cho y.
Hạ Vân Phong cảm thấy toàn thân nóng lên nằm ở trên giường, ánh mắt y dừng ở trên người Ngao Dương, mà Ngao Dương áo ngủ hỗn độn đứng ở bên giường nhìn y càng suyễn lợi hại, ánh mắt Ngao Dương lại càng buộc chặt.
Đến cuối cùng.
Hạ Vân Phong liêu nhân than nhẹ.
Ngao Dương cho Hạ Vân Phong uống cũng không phải thuốc kích dục, mà là thuốc khiến cho người ta vô lực (T.T hem bít thuốc zề nên ta bịa đó)……
Nhìn thấy Hạ Vân Phong không có khí lực, Ngao Dương ngồi vào bên giường, niết cằm của Hạ Vân Phong: “Bằng hữu ta không tới, ngươi không phải thực thất vọng đi?” trong mắt hắn đang cười……
Hạ Vân Phong sắc mặt thực bình tĩnh: “Không có.”
Y không có cảm thấy ngoài ý muốn.
Tựa hồ sớm đã có dự đoán……
Ngao Dương chỉ im lặng nhìn Hạ Vân Phong, hơi thở hai người dựa vào rất gần, rất gần, hơi thở của Ngao Dương nóng đến mức khiến cho môi Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng, hai người nhìn nhau thật lâu……
Hạ Vân Phong mới miễn cưỡng động môi: “Ngươi thử ta.”
Ngao Dương thế nhưng dùng loại phương pháp này đến thử y.
“Thử ngươi thì thế nào, thử một lần ngươi liền lộ nguyên hình.” Ngao Dương sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, hắn bỏ cằm Hạ Vân Phong qua một bên: “Ngươi trời sinh liền thích bị người……”
Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy ánh mắt không buồn không giận kia của Hạ Vân Phong, hắn muốn hung hăng mắng Hạ Vân Phong.
Nhưng những lời này vừa đến bên miệng lại đột nhiên nói không nên lời……
Bởi vì ánh mắt Hạ Vân Phong nhìn hắn, không có giận, không hề phẫn nộ, cũng không có thầm oán……
Thái độ của Hạ Vân Phong làm cho hắn nắm không được nhược điểm.
Nếu Hạ Vân Phong phản kháng hắn, hắn có thể thuận lý thành chương (= rõ ràng hợp lẽ), đánh y, hoặc là mắng y, thậm chí là nhục nhã y.
Nhưng hiện tại Hạ Vân Phong cái gì cũng đều theo hắn, làm cho hắn cảm thấy mình giống như có chút quá phận, hắn không thể không thừa nhận Hạ Vân Phong thật sự lợi hại……
“Lúc ta mở cửa, nhìn thấy ngươi xuất hiện, kỳ thật ta rất cao hứng.” lúc ấy trong lòng Hạ Vân Phong cũng không hề buông lỏng, nhưng thấy Ngao Dương xuất hiện y hơi chút yên tâm.
Ngao Dương kinh ngạc theo dõi y: “Vì sao lại cao hứng?”
Vì sao cao hứng……
Hạ Vân Phong không trả lời.
Ngao Dương cảm thấy mình không nên hỏi lời này, hắn lập tức liền sửa miệng: “Ta mới không thèm để ý ngươi có phải bị người thượng hay không..” Hắn cơ hồ là buộc miệng thốt ra, nói ra miệng đã nghĩ đánh chính mình một bàn tay.
Để làm chi không có việc gì nói ra lời này.
Nói như vậy……
Rõ ràng là có vẻ hắn để ý……
Hạ Vân Phong không trả lời.
Ngao Dương nhìn y một lát, tựa hồ đã bình tĩnh xuống, sau đó mới nói với y: “Bằng hữu với ta không hợp ý nhau nữa.” Hắn bắt đầu tìm cớ, đêm nay căn bản là không có “Bằng hữu” nào.
Là Ngao Dương tự mình hẹn Hạ Vân Phong đến.
“Ân.” Hạ Vân Phong thong thả gật đầu, biểu tình trên mặt không có gì là ngoài ý muốn, có vẻ thực bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự liệu được.
Nhìn thấy biểu tình này của Hạ Vân Phong, trong lòng Ngao Dương thực không thoải mái. Hắn vốn muốn vũ nhục Hạ Vân Phong, hảo hảo giáo huấn y một chút, nhưng hiện tại lại khiến cho tâm tình mình không thoải mái.
“Ta hỏi ngươi.” Ngao Dương đè ở trên người Hạ Vân Phong, hắn cau mày, tâm tình khó chịu chất vấn Hạ Vân Phong, “Mấy ngày hôm trước khi Nam khu tụ hội, ngươi không phải cố ý vội vã tới làm ta mất mặt đó chứ?”
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương là đang hỏi chuyện y mặc áo ngủ.
“Không phải.” Hạ Vân Phong tùy ý hắn đè nặng, “Ta lo lắng.” Y nói thật.
“Ta không tin.” Ngao Dương thực hoài nghi.
“Ta nhớ rõ rất nhiều năm trước, những người đó cũng bảo ta lấy hàng lấy tiền đi chuộc người, lúc ấy ta nghĩ là trò đùa dai, không có quá để ý.”
Hạ Vân Phong nói với Ngao Dương, “Ta cũng không phải không có đi cứu ngươi, ta có đi, nhưng lại bị người đánh gãy chân……”
Cho nên.
Y thực sợ hãi lại phát sinh loại sự tình này.
Ngao Dương mân môi, đáy mắt thêm vài phần khó có thể tin: “Ta không tin.”
“Ngươi biết ta sẽ không lừa gạt ngươi mà.” Việc Hạ Vân Phong có thể làm, đều đã vì Ngao Dương làm, ngay cả việc mà một người phụ thân không nên làm, y cũng vì Ngao Dương làm.
Ngao Dương không nói.
Ngao Dương không nghĩ tới thời điểm mình bị bắt cóc, Hạ Vân Phong đã từng đi cứu hắn, khó trách Hạ Vân Phong luôn không muốn đi bộ, bởi vì trên chân Hạ Vân Phong có tật, hắn nhìn nhìn cổ chân Hạ Vân Phong.
Đúng là có dấu vết từng bị đánh gãy qua.
Hắn hỗn loạn.
Hạ Vân Phong ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo: “Bằng hữu nếu ngươi không tới, chúng ta trở về thôi.” Y nói với Ngao Dương, y nghĩ đến Ngao Dương không làm nữa.
Nhưng y vừa mặc quần áo, đã bị kéo ra.
“Ngươi không phải muốn bồi thường sao?” Ngao Dương vẻ mặt âm tình bất định, hắn đặt Hạ Vân Phong ở trên cửa sổ, liền trực tiếp xâm nhập y, hung hăng xỏ xuyên qua y.
Ngao Dương thực giận.
Hạ Vân Phong không nói tiếng nào.
Y để cho Ngao Dương muốn làm gì thì làm……
Y biết Ngao Dương thực giận, nhưng y không biết Ngao Dương là đang vì mấy ngày hôm trước khi Hạ Vân Phong đến tụ hội của Nam khu mặc mê người như vậy mà giận, thời điểm kia…… (=..= sao lại chuyển sang chuyện này rồi)
“Buổi tối ngày hôm đó toàn bộ mọi người trong quán đều đang nhìn ngươi, ngươi không biết sao?” Ngao Dương đỡ thắt lưng y, làm cho Hạ Vân Phong mặt đối mặt với hắn, đè ép Hạ Vân Phong……
Đỉnh đến chỗ sâu nhất……
“Bằng hữu ta hẹn ngươi, ngươi liền đi, ngươi không biết nói “Không” với ta sao?” Nhắc tới Ngao Dương liền giận, hắn càng dùng sức đụng chạm, thấy Hạ Vân Phong run run, hắn thực đã nghiền.
“Ta nói không, ngươi sẽ mất hứng.” Hạ Vân Phong thuận theo nhi tử, cho dù là bị ép vào rất sâu, cho dù cảm giác sắp bị thủng, y cũng chưa nói không cần.
Ngao Dương thả chậm động tác, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong của hắn không ngừng biến hóa.
Nam nhân này cư nhiên là vì hắn mới đến……
Trong lòng Ngao Dương ngũ vị tạp trần nói không ra là tư vị gì, nghe thấy tiếng rên rỉ của Hạ Vân Phong, hắn nhịn không được tốc độ nhanh hơn, hắn va chạm nhanh đến nỗi thân thể Hạ Vân Phong rung động ba ba.
Hạ Vân Phong gây cho hắn không chỉ có cảm giác chặt chẽ, còn có sự khống chế về tâm hồn, nam nhân này ở Bắc khu một tay che trời, hoàn toàn khuất phục hắn.
Vì hắn……
Tất cả đều là vì hắn……
Hai tay Hạ Vân Phong cầm lấy ngón tay Ngao Dương, cả người đều dựa vào ở trên cửa thủy tinh, một chân vắt ở trên cổ tay Ngao Dương, một chân đạp trên mặt đất, cứ như vậy đối mặt tiếp nhận Ngao Dương……
“Chậm một chút, ngươi chậm một chút……” hô hấp của Hạ Vân Phong đang run rẩy, thân thể y cũng theo va chạm của Ngao Dương mà rung động, trong miệng y tràn ra tiếng rên rỉ thấp trầm……
Cũng rất câu nhân……
“Vì sao?” Ngao Dương vẫn hỏi y vì sao, “Liền vì tha lỗi?”
“……”
“Ngươi đáng giá sao?” Ngao Dương chất vấn y.
“Không có gì đáng giá hay không đáng giá, ngươi vĩnh viễn là con của ta.” Hạ Vân Phong trả lời thật ngắn gọn, y nói chuyện đồng thời cảm giác được Ngao Dương thay đổi một cái tư thế, làm cho y tựa vào bên giường.
Đêm nay thế tới của Ngao Dương thập phần mãnh liệt.
Hạ Vân Phong cảm thấy cả người đều sắp gãy nát rồi, y bị Ngao Dương đặt ở trên giường lăn qua lộn lại đùa nghịch, y cũng không có nửa câu oán hận, chính là y ngạc nhiên thấy Ngao Dương lại đột nhiên cúi đầu……
Hôn lên đôi môi y……
Bởi vì vận động kịch liệt mà trên người Ngao Dương toát ra mồ hôi, mồ hôi kia rơi xuống trên thân thể Hạ Vân Phong, thật giống như những giọt sáp khiến y run run không thôi, va chạm cuồng dã kia làm cho tiếng rên rỉ của Hạ Vân Phong đều thay đổi……
Hạ Vân Phong đầu đầy mồ hôi bị Ngao Dương một bên hôn một bên va chạm, ngoại trừ tiếng rên rỉ thì y cũng phát không ra tiếng gì, y cảm giác Ngao Dương giống như muốn cứ như vậy giết chết y ở trên giường.
Đã thật nhiều lần rồi.
Ngao Dương trằn trọc nhiều lần hôn y: “Nói cho ta biết, nhanh lên.” Hắn đè nén Hạ Vân Phong, nắm chân Hạ Vân Phong, âm thanh vọng lại mãnh liệt kia còn đang tiếp tục.
Hạ Vân Phong thở phì phò, âm thanh có chút rung: “Ta……”
“Nói ngươi yêu ta.” Ngao Dương quyết đoán yêu cầu y.
Hạ Vân Phong bị hắn khiến cho phát không ra được tiếng nào, Ngao Dương thúc giục y: “Nhanh lên, ta không nghe thấy, lớn tiếng chút.” Ngao Dương đè nén y, không cho y động, bụng dưới mãnh liệt va lên.
Hạ Vân Phong giật giật môi: “Ta yêu…… Ân ngô……” giọng nói y nói chuyện đứt quãng bị va chạm mãnh liệt thình lình đến kia của Ngao Dương ngăn chặn……
“Nói lại lần nữa xem, ta liền tha thứ ngươi.” Ngao Dương dừng động tác, nhìn thấy Hạ Vân Phong giật giật môi, nhưng hắn không nghe thấy tiếng gì, hắn kề tai sát môi Hạ Vân Phong
Đôi môi Hạ Vân Phong miễn cưỡng giật giật.
Hạ Vân Phong nói rất nhiều.
Ngao Dương ngẩng đầu……
Thật sâu nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, sau đó mới thong thả thay đổi một tư thế……
Ngao Dương ôm lấy Hạ Vân Phong: “Ngươi còn thiếu ta một yêu cầu.”
“Ngươi nói……”
“Ta muốn ngươi……” giọng Ngao Dương càng ngày càng nhỏ, hắn dán ở bên tai Hạ Vân Phong nói rất nhiều, sắc mặt Hạ Vân Phong không ngừng biến hóa.
Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người Ngao Dương……
Y cảm giác thật sâu tần suất nhảy lên rõ ràng kia của Ngao Dương……
Ngao Dương ôm y nói thật lâu.
Lông mi y đang chấn động.
Hai má cũng càng ngày càng hồng……
Trên người hai người đều toàn là mồ hôi……
Ngao Dương đỡ thắt lưng y, bắt đầu động, Ngao Dương làm cho y không ngừng động……
Lực thắt lưng của Ngao Dương mạnh đến kinh người……
Trước lúc hôn mê, Hạ Vân Phong hỏi Ngao Dương một vấn đề mà y vẫn rất muốn hỏi: “Ngươi có từng thích ta không?” Đáng tiếc là y không có nghe thấy Ngao Dương trả lời……
Nhưng nhìn thấy Ngao Dương gật đầu……
Hạ Vân Phong dùng thời gian hơn ba tháng cùng Ngao Dương trao đổi, Ngao Dương cũng tỏ vẻ qua là thích y, bọn họ sẽ làm cái loại sự tình này, hơn nữa mấy nhi tử khác đối Hạ Vân Phong cũng có “Yêu cầu”, mấy tháng tiếp theo Hạ Vân Phong mẫn cảm đến không chịu nổi.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương không nhanh như vậy đã yên tâm, bất quá y sẽ khuyên Ngao Dương, gần đây thái độ Ngao Dương đối với y tốt lên rất nhiều, bất quá Ngao Dương thực phản cảm Hạ Vân Phong bị người ngoài theo dõi.
Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương là loại người này……
Ngao Dương chỉ cho phép bản thân đối Hạ Vân Phong muốn làm gì thì làm……
Nhưng những người khác muốn đối Hạ Vân Phong làm cái gì cũng không thể……
Hắn sẽ không cho phép người ngoài đối với Hạ Vân Phong thế nào, nói cách khác, kỳ thật độc chiếm dục của Ngao Dương rất mạnh……
Cho nên có đôi khi Hạ Vân Phong bị Tần Diễm cùng Hạ Đông ôm, hắn sẽ lầm bầm vài câu: “Không có ý nghĩa.” Sau đó thực khinh thường rời đi……
Hoặc là sẽ nói: “Không có lực gì cả.”
Nếu không có người để ý tới hắn, hắn sẽ bất mãn hừ hai tiếng liền rời đi, nếu có người để ý tới hắn, hắn sẽ bổ sung hai câu: “Việc gì phải làm ở phòng khách, cũng không phải không có phòng
Nhưng sau……
Hắn sẽ một mình “Thật sâu trả thù” Hạ Vân Phong.
Kỳ thật Ngao Dương coi như đã tiếp nhận Hạ Vân Phong rồi.
Nhưng Ngao Dương không thích ở thời điểm ôm y lại có mấy huynh đệ của hắn nhìn…..
Ngao Dương cảm thấy không thoải mái.
Từ buổi tối ngày hôm đó bọn họ từ khách sạn trở về sau, Ngao Dương vốn không có nhắc lại chuyện trước kia.
Chẳng qua……
Ngao Dương cường ngạnh cùng Hạ Vân Phong ước định.
Hắn không cho Hạ Vân Phong một mình đi gặp mặt vị bằng hữu cao cao soái soái kia của hắn……
Hạ Vân Phong cũng không có hỏi, dù sao Ngao Dương không thích thì y sẽ không đi, nhưng thật lâu sau Hạ Vân Phong mới biết được, bằng hữu dễ nhìn kia của Ngao Dương, chính là lão đại Hán đường của Nam khu (anh này là Hán Dương trong Tâm Chiến a, cũng tên Dê =.,=)……
Cũng khó trách Ngao Dương lại để ý như vậy……
Hạ Vân Phong rốt cục tìm về nhi tử, hơn nữa nhóm nhi tử cũng đều nguyện ý ở trong nhà này, các nhi tử đều thực ngoan, thực nghe lời.
Không những thế……
Các nhi tử hiện tại sự nghiệp cũng thành đạt.
Vốn trước kia trong nhà Hạ Vân Phong không dám đặt bài vị của các lão bà, bởi vì y áy náy, hơn nữa trước khi ổn định, bồi thường xong hết, y cũng không dám……
Thực áy náy.
Nhưng hiện tại.
Bài vị của bốn lão bà đều đem trở về……
Mỗi lần Ngao Dương dâng hương cho mẹ đều sẽ nói: “Mẹ, ngươi ngủ yên đi, về sau ta sẽ thay ngươi hảo hảo ‘Chiếu cố’ hắn.” Sau đó ý vị thâm trường nhìn hai mắt Hạ Vân Phong.
Hơn nữa.
Mỗi lần Ngao Dương nói với mẹ xong, vào lúc ban đêm Hạ Vân Phong cũng đừng muốn ngủ. (=..=)
“Ngươi lấy nhiều tiền chút, tìm vài nam nhân so với lão ba đẹp trai hơn đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố lão ba (=..= đời thuở nhà ai có đứa con zậy hok?).” mỗi lần Hình Liệt dâng hương cho mẹ, cũng luôn xả quần áo Hạ Vân Phong. (=..=)
“Mẹ, ngươi đừng nhớ thương lão ba, ta hiện tại đã trở về rồi, mỗi ngày đều thay ngươi theo dõi hắn, đem hắn nuôi đến mập mạp, làm cho ‘Nửa người dưới’ của hắn hưởng thanh phúc. (=..=)” Tần Diễm mỗi lần dâng hương cho mẹ mình, đều sẽ nhìn Hạ Vân Phong nói, sau đó hỏi Hạ Vân Phong có phải hay không. (phải cái đầu mi á =..=)
“Ta đốt cho ngươi nhiều tiền này, ngươi cầm nhớ rõ chia cho nhóm mẹ nhỏ, hiện tại ba đều giao mọi việc cho chúng ta rồi, các ngươi hiện tại cũng nên yên tâm đi, Ngao Dương hiện tại cũng thực ngoan……” Hoằng Dạ nói xong sẽ dâng hương cho các nàng, phù hộ cả nhà bình an hạnh phúc mỹ mãn. (chỉ có Hoằng ca là bình thường thôi Mỗi lần mấy nhi tử nói chuyện với các bài vị, Hạ Đông cũng ở sô pha ôm Hạ Vân Phong làm việc, ngẫu nhiên Hạ Đông cũng sẽ đến dâng mấy nén hương.
Hạ Vân Phong chính thức đem tất cả mọi việc đều giao cho nhi tử làm.
Mấy nhi tử của Hạ Vân Phong đều quản việc làm ăn của gia tộc rất khá, cũng không quen bạn gái, mỗi ngày buổi tối đều đúng giờ về nhà bồi y……
Quan trọng nhất là……
Bọn họ đối với nhau đều thực hữu hảo, vì Hạ Vân Phong nói với bọn họ, mọi người hiện tại cần phải chậm rãi làm quen, vì từ nay về sau bọn họ ở cùng một chỗ cũng không phải ngắn ngủi hai ba năm……
Mà là cả đời……
HOÀN CHÍNH VĂN