Dụ Tội

Chương 258




Hình Liệt lo lắng cho y.

Hạ Vân Phong rũ mắt xuống, không nói nữa.

Hình Liệt tắm rửa xong trở về phòng, Hạ Vân Phong cũng đi theo hắn trở về. Hai người im lặng ngồi ở trong phòng, buổi tối hai người cũng cùng nhau ngủ, đắp cùng một cái chăn.

Nơi này không có điện.

Thực nhàm chán.

Ngôn ngữ cũng không thông, chỉ có thể chờ.

Bọn họ đều mệt mỏi, hơn nữa nơi này rất yên tĩnh cho nên liền đi ngủ rất sớm, ngủ thẳng đến nửa đêm, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào, đánh thức Hạ Vân Phong.

Nguy rồi ••••••

Hạ Vân Phong vừa tỉnh lại, nghe được động tĩnh bên ngoài y liền biết đã xảy ra chuyện, hình như có rất nhiều người đang chuẩn bị xâm nhập trúc xá. Hạ Vân Phong đẩy đẩy thân thể Hình Liệt, lại không biết Hình Liệt đã sớm tỉnh.

Hình Liệt đem Hạ Vân Phong từ dưới đất kéo đứng lên: “Trước tìm một chỗ trốn đi.” Hắn biết chân Hạ Vân Phong không tiện, bọn họ từ cửa sau đi ra, ngay cả đồ đạc cũng chưa lấy.

Hình Liệt cúi lưng xuống, Hạ Vân Phong hiểu ý dựa vào trên lưng hắn, Hình Liệt rất cẩn thận cõng y đi về phía trước. Phía sau trúc xá là một rừng trúc tối đen, Hình Liệt cõng y hướng về phía rừng trúc.

Hình Liệt đi đường rất cẩn thận.

Không phát ra tiếng động.

Hạ Vân Phong cũng không nói bởi vì trên người bọn họ chưa kịp mang vũ khí đi ra, cho nên tận lực tránh để không bị phát hiện.

Mấy người đến trúc xá quấy rối thực hiển nhiên là bọn cướp địa phương, chuyên môn cướp bóc tài sản các lữ khách nơi này, chính quyền địa phương nơi này lại không quan tâm, đây là khu vực cấm không có chính phủ quản thúc, cho nên tất cả quân cướp ở đây trên cơ bản đều là những kẻ đã từng có tiền án ngồi tù lập nên.

Má hai người như có như không dán vào nhau, hô hấp của cả hai đều rất nhẹ. Hạ Vân Phong im lặng cảm giác được độ ấm từ lưng Hình Liệt truyền đến, má y cũng bị độ ấm trên sườn mặt Hình Liệt khiến cho dần dần ấm áp.

Hình Liệt cõng Hạ Vân Phong đi đến ở chỗ sâu trong rừng trúc mới dừng bước lại, hắn đặt Hạ Vân Phong ngồi ở trên cỏ, không nói tiếng nào bởi vì tiếng động bên ngoài rừng trúc thực ồn ào.

Không khí ban đêm ở nơi này thực ẩm ướt, lạnh lẽo.

Hạ Vân Phong ngồi ở trên cỏ hơi run run.

Hình Liệt vươn tay ôm chầm bờ vai của y, hai tay ôm cả người Hạ Vân Phong. Trong bóng tối, ai cũng thấy không rõ biểu tình người nọ, chỉ có thể nhìn được ánh sáng xa xa phát ra từ trúc xá mỏng manh.

Cùng với tiếng hỗn độn.

Bọn cướp ở địa phương này nói chuyện hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ nghe được âm thanh nói chuyện y y nha nha, trong lòng Hạ Vân Phong có chút không yên, không biết Hoằng Dạ bọn họ thế nào rồi.

Cũng không biết Tần Diễm ở loại địa phương này qua có tốt không.

Hạ Đông ăn thức ăn có quen không.

Hai người ở trong rừng trúc cùng đợi bọn cướp rời đi, Hạ Vân Phong đột nhiên cảm giác được cái tay Hình Liệt ôm thân thể y đang dần dần buộc chặt, hơi thở Hình Liệt gần trong gang tấc.

Hơi thở cân bằng kia liền phả ở bên môi y, y nghiêng đầu tránh đi hơi thở kia, nhưng rất nhanh lại cảm nhận được hơi thở nóng rực bao phủ đôi môi y••••••

Liền giống như đang truy đuổi y, có điều không hôn lên mà thôi.

“Ngươi đang làm cái gì?” Hạ Vân Phong không tiếng động hỏi hắn, giọng nói hạ xuông rất thấp… độ lớn cũng chỉ có hai người mới có thể nghe được, “Ta hỏi ngươi đang làm cái gì ••••••”

Y cảm giác được tay Hình Liệt luồn vào áo ngủ y, ở trên thân thể y tùy ý sờ loạn, hơi thở Hạ Vân Phong dần dần trở nên hỗn loạn, nhưng y không có đẩy Hình Liệt ra.

Cũng không nói nữa.

Y biết Hình Liệt là cố ý, cố ý dưới tình huống như vậy sờ thân thể y, cả người Hạ Vân Phong đều bị Hình Liệt ôm vào trong ngực. Cái loại cảm giác bị ôm chặt, nhu sờ này, khiến cho tâm tình Hạ Vân Phong từng chút một trở nên phức tạp.

Hạ Vân Phong bắt lấy tay hắn, nhưng căn bản là vô dụng, động tác Hình Liệt nhu sờ y trở nên càng lúc càng mạnh. Hạ Vân Phong lo lắng mình nhịn không được kêu ra tiếng, hai tay của y ôm thắt lưng Hình Liệt, đem đầu chôn ở trong ngực Hình Liệt. Cho dù cách một lớp áo ngủ, Hạ Vân Phong cũng có thể cảm giác được nhiệt độ kia, cũng có thể ngửi được mùi quen thuộc kia.

Hạ Vân Phong không nói.

Y nghiêng người ngồi dưới đất, thân thể y bị Hình Liệt ôm vào trong ngực. Hình Liệt dựa vào một gốc cây cổ thụ, thân hình hai người hoàn toàn bị thân cây tráng kiện to lớn che dấu.

Tiếng động bên ngoài càng ngày càng nhỏ.

Nhưng động tác của Hình Liệt càng lúc càng lớn, Hạ Vân Phong biết Hình Liệt là cố ý, nhưng y nhưng không nói, dưới tình huống như vậy ngầm đồng ý động tác của Hình Liệt ••••••

Hơi thở Hạ Vân Phong có chút trầm, có chút nóng.

“Không cần sờ phía dưới.” Hạ Vân Phong vừa nói xong liền cảm giác được tay Hình Liệt vươn đến đây. Tay Hình Liệt rất nóng ở dưới áo ngủ của y không ngừng hoạt động, sờ đến nỗi y rất thoải mái.

Hình Liệt chỉ sờ chân y: “Không thích?” Đôi môi hắn liền dán ở trên mặt Hạ Vân Phong, hắn mở vạt áo Hạ Vân Phong ra, bàn tay to của hắn theo chân Hạ Vân Phong chạm đến ngực ••••••

Hạ Vân Phong vẫn không hé răng.

Y cũng không phải không thích.

Rất nhanh.

Mấy cái xe ngừng ở trước trúc xá đều rời đi, theo tiếng xe đi xa, xung quanh dần dần lâm vào một trận yên tĩnh, tiếng Hình Liệt sờ soạng y cũng càng phát ra rõ ràng.

“Đã đi rồi.” Hạ Vân Phong lười biếng nhắc nhở hắn.

Chẳng qua.

Y không có động tác gì để ngăn cản Hình Liệt.

“Ân.” Hình Liệt lên tiếng trả lời.

Nhưng không có bao nhiêu phản ứng dư thừa.

Tựa hồ cũng không tính đứng lên, hai tay Hình Liệt còn ở trên người y chạy loạn. Hạ Vân Phong thong thả kéo lại áo ngủ, Hình Liệt cũng không có ngăn cản động tác của y.

Nhưng tay Hình Liệt còn ở trong áo ngủ y, sờ eo, mông y. (=..=)

Hình Liệt đứng lên đem Hạ Vân Phong từ dưới đất đỡ lên. Thời điểm hai người trở lại trúc xá, liền nhìn thấy lão bản kia chít chít ô ô nói một đống lớn, tựa hồ là đang giải thích.

Hình Liệt khoa tay múa chân ra dấu với lão bản kia, bảo lão bản kia đi ngủ, lão bản kia nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, được sự đồng ý của Hạ Vân Phong sau mới rời đi.

Nhưng sự tình không có chấm dứt nhanh như vậy, bọn cướp mới vừa rời đi không bao lâu, lại có một đám người mang súng tới nữa, lần này bọn họ cũng không may mắn như lần trước, hai người bị bao vây.

Quần áo của mấy người có súng này đều giống của cư dân địa phương, hơn nữa súng ống mặc dù hơi lạc hậu chút, nhưng lại tràn ngập hơi thở nguy hiểm, dường như là từ xa một đường đi đến.

Những người này chính là thổ phỉ địa phương, đáng tiếc ngôn ngữ không thông, những người đó cầm súng chỉ vào Hình Liệt y y nha nha nói gì đó, dường như đang bất mãn thái độ Hình Liệt.

Đám này đại khái có mười mấy người, trên tay đều cầm vũ khí.

Hai người bị bao vây, có tên cầm đầu đến đây chít chít ô ô nói một đống lớn, nhưng Hạ Vân Phong và Hình Liệt đều nghe không hiểu, hoàn toàn không có cách nào câu thông.

Rất nhanh lão bản trúc xá kia liền đi ra, cầm rất nhiều tiền cho tên cầm đầu kia, sau đó quỳ trên mặt đất nói cả đống lớn, Hạ Vân Phong nhìn tình trạng này là biết những người này là cầu tài.

“Các ngươi đơn giản là cầu tài mà thôi, trong phòng ta có tiền.” Hạ Vân Phong thấy tình huống này không tốt lắm, y chỉ có thể đem thứ mình có đưa cho bọn này, trước mắt sự an toàn của Hình Liệt quan trọng hơn.

Hình Liệt muốn tiến lên lại bị Hạ Vân Phong chặn, ý bảo Hình Liệt không cần hành động thiếu suy nghĩ, nơi này nhiều người như vậy, nếu đánh bừa khẳng định không có phần thắng.

“Ngươi đi lấy.” Tên cầm đầu được gọi là lão đại kia, nghe hiểu được Hạ Vân Phong nói.

Hạ Vân Phong đi vào phòng đem tiền ra, giao cho lão đại kia: “Như vậy được rồi đi.” Y biết những người này không nói đạo lý, hơn nữa nơi này chuyện cướp giết lữ khách cũng thường xuyên phát sinh.

Tên cầm đầu kia nhận tiền, sau đó đếm đếm mới nói: “Chừng này tiền, chỉ đủ mua một mạng người.”

Hình Liệt và Hạ Vân Phong đều nhíu mày.

Những người này thực ngang ngược, nhưng dù sao hai người vẫn đang cúi đầu trước người khác.

“Ai muốn mạng sống, tự các ngươi chọn.” Tên cầm đầu kia thân hình vạm vỡ, trên cánh tay đều có hình xăm bắt mắt, nhìn qua khá là hung hãn, trong tay hắn cầm theo một khẩu súng dài.

Những người này không phải nói đạo lý có thể thuyết phục.

“Là ngươi sống, hay là hắn sống.” Tên cầm đầu kia chỉa chỉa Hạ Vân Phong, lại chỉa chỉa Hình Liệt, sau đó đối với hai người bọn họ nói: “Ai chết ai sống tự các ngươi chọn, dù sao chỉ một người có thể sống.”

Hình Liệt sắc mặt khẽ biến, bất quá cũng không hành động thiếu suy nghĩ, hắn chỉ nói: “Hắn sống.”

Tên cầm đầu kia nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ngươi sống?” Tựa hồ đang trưng cầu ý kiến Hạ Vân Phong ••••••

“Hắn sống.” Hạ Vân Phong cũng nói với tên cầm đầu hai chữ như vậy, tên cầm đầu kia tựa hồ hơi phát hỏa, họng súng kia chỉ vào đầu Hạ Vân Phong, “Ngươi con mẹ nó đùa giỡn ta.”

Đáy mắt Hạ Vân Phong hiện lên bất mãn, nhưng trên mặt y cũng không có biến hóa quá lớn, y bình tĩnh chậm rãi tỏ vẻ: “Còn có lựa chọn thứ ba hay không?” Y cảm thấy việc gì cũng có thể thương lượng.

Hình Liệt đứng ở sau lưng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, thời điểm nhìn thấy Hạ Vân Phong nói mình không muốn sống, muốn nhi tử sống, trong lòng hắn có chút tư vị nói không nên lời, có chút tự trách, có điểm áy náy.

Lúc trước khi nhìn Tần Diễm ôm Hạ Vân Phong, trong lòng hắn rất khó chịu, hắn biết khi Hạ Vân Phong nghe được hắn cùng nữ nhân làm tình, trong lòng Hạ Vân Phong cũng rất khó chịu.

Nam nhân này ngay cả bản thân cũng không cần, đến loại địa phương này tìm nhi tử, rõ ràng đối mặt mấy tên cướp hung hãn có vũ khí này, còn có dũng khí đi cò kè mặc cả.

Người bình thường sớm đã bị dọa tè ra quần.

Nhưng Hạ Vân Phong lại không như vậy, cho dù bị súng chỉ vào đầu, ánh mắt y cũng không chút nào bối rối. Hắn biết Hạ Vân Phong rất muốn bảo hộ hắn cho nên mới lấy tiền ra.

Cho nên mới để cho hắn sống.

Hình Liệt nhìn thấy tên kia nắm lấy áo ngủ Hạ Vân Phong, hắn có chút bất mãn tiến qua. “Phanh” tên cầm đầu kia muốn Hình Liệt đứng lại nên đã hướng xuống đất xả một phát súng.

Hình Liệt dừng cước bộ: “Ta không có ác ý.” Ngữ khí hắn trở nên thực thân mật.

Sắc mặt tên cầm đầu kia mới hơi chút dịu đi.

Hình Liệt lại tiến lên hai bước, hắn đi tới bên cạnh Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong đứng ở phía sau hắn: “Tiền nếu không đủ, ngươi liền nổ súng vào ta.”

Hắn nắm họng súng mà đối phương chỉ vào đầu Hạ Vân Phong, làm cho họng súng kia để ở chính trên ngực hắn ••••••

Súng của đối phương đã lên đạn.

Chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò súng, Hình Liệt sẽ mất mạng. Hạ Vân Phong nắm lấy áo ngủ Hình Liệt, y muốn kéo Hình Liệt về phía sau, nhưng Hình Liệt lại đứng sững ở tại chỗ, bất động.

Hạ Vân Phong hốc mắt đều muốn đỏ.

Nhưng Hình Liệt bất động.

Kéo cũng kéo không nhúc nhích.

Tên cầm đầu kia nhìn thấy thế trận này cũng sửng sốt một lúc, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng nắm đấm nặng nề nện ở trên mặt tên cầm đầu, răng đều bị đấm gãy văng ra trên mặt đất.

Công phu chỉ trong nháy mắt, Hình Liệt liền đoạt súng qua, tiếp theo lại nghe thấy một tiếng súng nổ, lập tức liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của tên cầm đầu kia, chân của tên cầm đầu bị Hình Liệt bắn một phát.

Bọn thổ phỉ bị tình huống đột nhiên chuyển biến này khiến sợ tới mức lui về phía sau, Hình Liệt đạp lên chân tên cầm đầu, túm tên cầm đầu lên, dùng súng chỉ vào cái trán tên cầm đầu kia••••••

“Tất cả bỏ súng xuống rồi cút cho ta, bằng không ta liền một phát bắn nát đầu lão đại các ngươi.” Hình Liệt đã hoàn toàn xoay chuyển được thế cục, hắn dị thường bình tĩnh ra lệnh cho đám người kia.

Tên cầm đầu kia chít chít ô ô nói vài câu với thuộc hạ, những người đó đều buông súng lui ra ngoài.

Hình Liệt đánh tên cầm đầu kia hôn mê, liền ném ở trong sân: “Mau vào phòng thu dọn đồ đạc, nơi này không thể ở lâu, bên ngoài những người đó tùy thời sẽ lại tiến vào.” Hắn bảo Hạ Vân Phong đi thu dọn đồ, hắn đi lượm súng cùng mấy viên đạn.

Trước khi đi.

Hình Liệt cúi người đem tiền trong tay tên cầm đầu kia cầm trở về, sau đó đưa cho Hạ Vân Phong bảo y cất kỹ. Hắn cầm chút tiền đưa cho lão bản, bảo lão bản đi chuẩn bị một chiếc xe jeep cho hắn.

Mười phút sau.

Hạ Vân Phong và Hình Liệt cũng chưa kịp thay quần áo đã từ cửa sau đi ra, đi đến chiếc xe jeep mà lão bản chuẩn bị, hai người liền leo lên xe, rời khỏi địa phương này.

Xe đi thật lâu.

Đến khi trời sắp sáng bọn họ tìm một nhà trọ của dân tá túc, nơi này so với nơi trước đó càng hẻo lánh hơn. Hình Liệt cầm số tiền đưa cho người nhà trọ kia, bảo những người đó đem xe giấu kỹ.

Hình Liệt xuống xe, vươn tay dìu Hạ Vân Phong.

Nhìn thấy động tác Hạ Vân Phong quá chậm, hắn trực tiếp ôm Hạ Vân Phong xuống xe, ôm vào nhà trọ. Trúc lâu nơi này có năm tầng, bọn họ ở tại tầng cao nhất ••••••

Tầm nhìn nơi này thực thoáng, nếu xa xa phát sinh động tĩnh gì, từ nơi này có thể nhìn tới được.

Hình Liệt buông Hạ Vân Phong xuống sau đó đi xuống lầu, Hạ Vân Phong nhìn khẩu súng và viên đạn của Hình Liệt nên cầm lên, móc ở vị trí dễ lấy trên tường, sau đó mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Áo ngủ trên thân hai người đều bẩn, đều chưa có tắm rửa qua. Hình Liệt bảo người đem nước lên, rốt cục hai người mới có thể im lặng, hảo hảo tắm rửa.

Bọn họ ở trong này ngủ thật lâu, đến đêm hôm sau mới tỉnh, Hạ Vân Phong tỉnh lại sau vì muốn tỉnh táo đã đi tắm, y tắm không sai biệt lắm thì Hình Liệt đã tới đây rồi.

Hình Liệt sắc mặt trắng bệch tiến vào ngồi xuống, hắn hỏi Hạ Vân Phong rốt cuộc có biết Hoằng Dạ bọn họ cụ thể là ở vị trí nào hay không, tìm như vậy không phải biện pháp, nơi này quá rộng.

Hạ Vân Phong cũng nói với Hình Liệt là y đã sai người đi hỏi thăm rồi, ngay tại nơi này chờ tin tức là được, người đưa tin kia hẳn là rất nhanh sẽ tự mình tìm đến ••••••

Hình Liệt vậy mới yên tâm.

Hạ Vân Phong nhìn thấy Hình Liệt tựa vào dục dũng (= bồn tắm gỗ trong phim ý) nhắm mắt dưỡng thần. Y biết hiện tại đầu Hình Liệt thực choáng, cho nên y cũng không có nói chuyện với Hình Liệt, chỉ là cầm khăn mặt thay Hình Liệt xoa xoa vết bẩn trên cánh tay.

“Tối hôm qua hoàn hảo hữu kinh vô hiểm.” Hạ Vân Phong lại cầm khăn mặt xoa xoa tay cho hắn, rất cẩn thận chiếu cố nhi tử, nhìn thấy Hình Liệt mở hai mắt nhìn y, y cũng không có lảng tránh ••••••

“••••••”

“Nếu ngươi đau đầu thì không cần nói.” Hạ Vân Phong biết Hình Liệt không thoải mái, y cũng không muốn Hình Liệt nói nhiều. Tối hôm qua y thật sự lo lắng Hình Liệt gặp chuyện không may.

“••••••”

“Ta đã nói rồi, bảo ngươi không cần đi theo ngươi còn theo tới.” Tóm lại dưới cái loại tình huống như tối hôm qua nếu Hình Liệt xảy ra chuyện, cả đời này Hạ Vân Phong cũng không có biện pháp an ổn.

Y đã nói qua, sẽ không để cho nhi tử tiếp tục chịu bất kỳ thương tổn nào, sẽ cho nhi tử những thứ tốt nhất••••••

Hạ Vân Phong nói rất nhiều.

Y thay Hình Liệt lau hai tay, còn xoa xoa lưng: “Tắm xong rồi ••••••” động tác y rất chậm, khoác khăn mặt lên bên cạnh dục dũng, bảo Hình Liệt ngâm thêm chút nữa.

Nhìn thấy Hình Liệt lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, chính y tắm xong liền đứng lên, mực nước ở ngang chân y, chân y bị sương mù lượn lờ ở trên mặt nước bao phủ••••••

Chỉ mơ hồ nhìn thấy rốn Hạ Vân Phong ••••••

Quần áo của Hạ Vân Phong đặt ở trên giá trúc phía sau Hình Liệt, y dùng tay chống cạnh dục dũng, vươn tay ra lấy quần áo ••••••