Trên đùi Ngao Dương còn lưu lại mồ hôi do vận động kịch liệt lúc nãy, hơn nữa trên da Hạ Vân Phong toát ra mồ hôi, y ngồi ở trên người Ngao Dương cảm thấy thực trơn ••••••
Thân thể hai người sát nhau ••••••
Không khí thực oi bức.
Hơi thở thực trầm trọng.
Hạ Vân Phong hơi hơi cúi đầu, trên mặt y đều có mồ hôi. Mồ hôi nóng bỏng kia theo hai má y chảy xuống, nhỏ xuống trên mặt Ngao Dương, nhiệt độ cực nóng kia khá kinh người.
“Cút ngay.” Ngao Dương miệng lạnh như băng phun ra hai chữ. (TMD ta mún lăng trì xử tử thằng này a a a….)
Thân thể Hạ Vân Phong nhất thời cứng ngắc.
Y không có nhìn Ngao Dương, chân y đang run rẩy ••••••
Bởi vì lúc nãy y bị Ngao Dương lăn qua lộn lại ép buộc hơn vài giờ, vừa mới nằm xuống còn chưa kịp thở, Ngao Dương đã bảo y tự mình xuống giường trở về ••••••
Vô lương tâm.
Hạ Vân Phong trong lòng cảm thấy Ngao Dương rất lãnh mạc, nhưng lúc này không thích hợp mở miệng giáo huấn Ngao Dương, nếu không kết cục của y sẽ thực thảm, y biết Ngao Dương không nghĩ đến tình nghĩa cũ.
Nhưng đầu gối Hạ Vân Phong quỳ trên giường, vì không có khí lực nên y không thể chống đỡ thân, hai chân y đều kẹp chặt, y lại không thể bảo Ngao Dương dìu y, khiến cho chân y run run rất nhỏ, mồ hôi trên người thong thả lăn xuống. Y thoáng cúi đầu miệng phun ra hơi thở đều phả ở trên mặt Ngao Dương.
Ngao Dương cũng không dìu y.
Mà cứ khoanh tay trước ngực tựa vào đầu giường, nhìn y rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu. Hắn nhìn Hạ Vân Phong hoàn toàn chỉ là “ thong thả ” di động, mỗi lần động một chút sẽ nghỉ thật lâu….
“Còn muốn?” Ngao Dương có chút lãnh đạm nhìn chăm chú vào y, biểu tình kia thật giống như đang nhìn một người xa lạ, hai mắt lãnh liệt của hắn làm cho người ta không rét mà run.
“Không cần.” Hạ Vân Phong nói chuyện thực vô lực, tiếng nói của y thấp đến có chút áp lực.
Nhưng chính tiếng nói nam tính tràn ngập thành thục như vậy của y, nghe vào lỗ tai Ngao Dương lại trở nên có vẻ oán giận. Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong giống như đang làm nũng, hoàn toàn vặn vẹo ••••••
“Mau cút.” Ngao Dương cảm thấy mình nghe thấy ảo giác, vì vậy hắn đem tức giận đều đổ ở trên người Hạ Vân Phong, tự nhiên ngữ khí cũng không khách khí, tựa hồ không muốn tiếp tục nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái nào nữa.
Hạ Vân Phong mệt chết đi.
Y đang thở.
Mồ hôi trên người y nhỏ xuống trên người Ngao Dương, khiến Ngao Dương nhịn không được nâng mắt lên. Hai mắt lạnh lùng của hắn vừa lúc chống lại hai mắt mỏi mệt kia của Hạ Vân Phong, trong con ngươi hơi hiển lộ tan rã kia của Hạ Vân Phong bịt kín một tầng ướt át mê người ••••••
Ngao Dương cũng không dìu y.
Hắn ngược lại đang thưởng thức bộ dáng Hạ Vân Phong cố gắng muốn vượt qua, chân Hạ Vân Phong đang căng chặt, hai mắt Ngao Dương theo động tác của y cũng dần dần co rút.
Trên đùi Hạ Vân Phong ướt mồ hôi.
Trên đùi Ngao Dương cũng có mồ hôi, sườn trong chân Hạ Vân Phong dán sườn ngoài chân của Ngao Dương, theo động tác thong thả của Hạ Vân Phong mà phát ra tiếng dinh dính ••••••
Hạ Vân Phong thử hai lần, thật sự không còn khí lực.
Y ngồi trở lại trên đùi Ngao Dương •••••• ( thúc thế này e còn thấy thúc câu dẫn thằng bé nữa là nó =..=)
Thản nhiên nhìn Ngao Dương.
“Ta không có khí lực nữa.” Hạ Vân Phong thẳng thắn, y thật sự không còn khí lực cử động nữa. Y muốn vươn tay chống lên bụng Ngao Dương, nhưng lại bị Ngao Dương bắt được.
Ngón tay Ngao Dương cùng ngón tay y đan xen vào nhau ••••••
Hắn dùng bàn tay chống đỡ Hạ Vân Phong, hắn quan sát đến biểu tình trên mặt Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người gặp gỡ, Ngao Dương không nói gì.
Hạ Vân Phong cả người như nhũn ra, tay đang phát run.
“Ta mệt chết đi.”
Thân thể y.
Tâm y, đều mệt mỏi quá.
Cuộc đời của y đã trải qua rất nhiều thăng trầm, sóng gió, y đều chống đỡ được, nhưng ở trước mặt Ngao Dương y lại bị tan rã toàn bộ, y thật sự quá mệt mỏi ••••••
Hạ Vân Phong hiện tại rất muốn tìm một bờ vai dựa vào, y rất muốn tựa vào trên người Ngao Dương, nhưng y biết điều đó là không thể.
Lúc này y mệt chết đi.
Lại suy nghĩ rất nhiều.
Ngao Dương khó có lúc không có mở miệng châm chọc y, chỉ gần gũi nhìn y. Hắn nhìn ra Hạ Vân Phong thật sự mỏi mệt, ngay cả động tác nháy mắt cũng chậm đi rất nhiều.
Nước mắt nơi đáy mắt càng ngày càng đậm ••••••
Hơi thở càng ngày càng nóng.
Hơn nữa ••••••
Hắn cảm giác được Hạ Vân Phong vô lực cố chống thân thể lung lay sắp đổ, giống như tùy thời đều sẽ sụp đổ, trên khuôn mặt mỏi mệt kia xuất hiện sự tang thương, y rất muốn ngủ ••••••
“Ta muốn ••••••” Hạ Vân Phong có chút do dự, nhưng vẫn là lười biếng mở miệng, “Ta muốn dựa vào một chút.” Tay y đã chống đỡ không được nữa, y không muốn ngã xuống giường khó coi như vậy.
Ngao Dương chỉ nhìn y, không nói gì.
Hạ Vân Phong thật sự là vô lực, y vô lực ngã về phía Ngao Dương, cả người đều dựa vào ở trên người Ngao Dương, đầu của y miễn cưỡng tựa vào trên vai Ngao Dương.
Ngao Dương vốn định đẩy y ra.
Nhưng Ngao Dương vừa định động, liền cảm giác được ngón tay hơi hơi ướt át của Hạ Vân Phong nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay hắn ••••••
Lập tức ••••••
Chợt nghe được giọng nói trầm thấp mệt mỏi vô lực của Hạ Vân Phong vang lên: “Cám ơn.” Y thực khách khí nói cám ơn với thân sinh nhi tử của mình, có vẻ thực mới lạ ••••••
Khiến cho chính Hạ Vân Phong cũng có cảm giác khoảng cách ••••••
Y muốn được gần gũi với nhi tử.
Rất muốn thân mật với nhi tử, y cũng muốn cùng nhi tử vui vẻ hưởng thụ thiên luân chi nhạc (=hạnh phúc gia đình), y rất muốn Ngao Dương buông xuống cừu hận, hảo hảo cùng y sống.
Nhưng cá tính Ngao Dương quá lạnh lùng, quá vô tình.
Trong phòng thực nóng.
Thân thể hai người dán ở cùng nhau, xúc cảm cực nóng trên da đang không ngừng tăng độ, mồ hôi trên người không ngừng rịn ra bên ngoài, nóng bỏng đang giao hòa nhau ••••••
Hạ Vân Phong tựa vào trên người Ngao Dương, hoàn toàn được chống đỡ, tuy rằng trên thân hai người đều bị mồ hôi làm ướt, Hạ Vân Phong lại vẫn như trước an ổn dựa vào Ngao Dương, kề sát lẫn nhau.
May mắn là ••••••
Ngao Dương không có đẩy y ra ••••••
Mồ hôi Hạ Vân Phong theo cằm nhỏ xuống trong ngực Ngao Dương, hai tay Ngao Dương vẫn cùng hai tay Hạ Vân Phong đan vào nhau, cảm giác được lòng bàn tay Hạ Vân Phong đang nóng lên.
Hạ Vân Phong thực im lặng tựa vào Ngao Dương, y không có khí lực lộn xộn, cũng lo lắng nếu nhẹ nhàng động thì sẽ đập nát giây phút yên tĩnh này, ngay cả hô hấp y cũng thả chậm lại ••••••
Giống như muốn bảo vệ cho phần an ổn cùng bình tĩnh này một lát, muốn cùng nhi tử im lặng tựa vào nhau như vậy, không cần nói chuyện, kỳ thật y đã có thể thực thỏa mãn rồi ••••••
Tâm tình lo lắng trước đó của Ngao Dương dần dần bình phục lại, tùy ý Hạ Vân Phong cứ như vậy tựa vào trên người hắn, mồ hôi thong thả nhỏ giọt ở ngực Ngao Dương kia của Hạ Vân Phong, khiến cho Ngao Dương chú ý.
Một giọt ••••••
Hai giọt ••••••
Ngao Dương nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân hai mắt nhắm chặt, đôi môi hắn lơ đãng đụng phải khóe môi Hạ Vân Phong, hắn nếm đến những giọt mồ hôi kia, kia cũng không phải mồ hôi ••••••
Mà là nước mắt.
Ngao Dương thế này mới sửng sốt, Hạ Vân Phong căn bản là không phải đang chảy mồ hôi, mà là đang rơi lệ ••••••
Hạ Vân Phong hai mắt nhắm chặt, lông mi có chút ướt át, nước mắt nơi khóe mi phá lệ rõ ràng. Trên khuôn mặt thành thục ổn trọng kia có vẻ thoáng mệt mỏi, lại ngủ thật sự an ổn.
Không có phòng bị ••••••
Ngao Dương vươn tay nắm cằm Hạ Vân Phong, hắn định lay tỉnh Hạ Vân Phong, sau đó hung hăng cười nhạo nhục nhã y một chút, nhưng hắn vừa nhẹ nhàng động, Hạ Vân Phong liền mở hai mắt ra.
Hạ Vân Phong cụp mắt xuống, cố che đi ướt át trong mắt: “Để cho ta dựa vào một lát.” Y muốn dựa vào lâu một chút, giọng nói lười biếng của y hiện rõ vô lực.
Mỏi mệt.
Vô lực.
Có chút hư thoát •••••
“Hé miệng.” Ngao Dương ngắn gọn nói ba chữ, hắn nhéo nhéo cằm Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong tự nhiên mở miệng ra, miệng Hạ Vân Phong thực ướt át ••••••
Đầu lưỡi ướt mềm kia hồng lại dụ nhân ••••••
Miệng Hạ Vân Phong thở ra hơi thở nóng rực ••••••
Ánh mắt Ngao Dương dừng ở trên môi y, ngón tay nhẹ nhàng mà nhu lộng cằm y, làm cho cằm y chậm rãi động, cũng tác động lên đầu lưỡi y nhẹ nhàng giật giật.
Ánh mắt Ngao Dương trở nên nóng bỏng, Hạ Vân Phong vừa định dời tầm mắt, liền cảm giác được đôi môi nóng ướt của Ngao Dương, ngậm lấy đôi môi vô lực kia của y •••••• (ta nghĩ nên cho tên này vô viện cho rồi =..=)
Hơi thở Ngao Dương bao phủ ý chí y••••••
Buổi tối hôm nay Hạ Vân Phong ngủ lại ở trong phòng Ngao Dương, sau Ngao Dương cũng không có tiếp tục đuổi y đi. Tuy rằng Ngao Dương đối với y có chút lạnh lùng, nhưng y cũng không phải quá để ý.
Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương cũng không thể một chốc có thể nhận y là phụ thân.
Cho nên những lúc Hạ Vân Phong đối mặt với sự lạnh lùng và khinh thường của Ngao Dương, tuy rằng trong lòng y có chút khổ sở, nhưng cũng chỉ có nhận.
&&&
Thời điểm Hạ Vân Phong tỉnh lại là ở trong phòng của mình, hơn nữa trên thân đã đổi áo ngủ sạch sẽ, trên người cũng tẩy trừ sạch sẽ, mà điều hòa trong phòng cũng điều chỉnh thật tốt ••••••
Y hơi khát nước nên ngồi dậy, rất nhanh y liền nhìn thấy trên chiếc ghế bên cạnh đã có đặt lô trà ngon đã pha, áo ngủ bị Ngao Dương kéo cùng quải trượng của y đều chỉnh tề đặt lên bàn ••••••
Hạ Vân Phong nâng chung trà lên, nhợt nhạt uống hai miếng, nếu không phải bởi vì dưới thân còn lưu lại cảm giác hung mãnh va chạm kia của Ngao Dương, cùng với cảm giác thắt lưng, chân như nhũn ra kia đều khiến y nhớ rõ ràng kích tình thổi quét như sóng nhiệt tối hôm qua cũng không phải là mộng, động dẫn mãnh liệt giằng co kia của Ngao Dương mơ hồ còn lưu lại ở trong cơ thể y.
Cái loại cảm giác này khiến y không tự chủ được thả chậm động tác trên tay, y vừa buông xuống chén trà, còn có chuyên gia tiến vào hầu hạ Hạ Vân Phong, y lười biếng nằm ở bên giường hút thuốc dưỡng thần.
“Ngao Dương đi khi nào?” Hạ Vân Phong bán híp hai mắt hút thuốc, một bộ tư thái nhàn nhã tự tại. Một mỹ nữ đỡ cái tẩu cho y, một người khác đang thay y niết chân ••••••
Hai nữ nhân săn sóc chu đáo hầu hạ y.
“Dương thiếu gia mới vừa đi không bao lâu.” Nữ nhân đỡ cái tẩu kia, nhỏ nhẹ trả lời Hạ Vân Phong, không dám có chút chậm trễ.
Mới vừa đi, hơn nữa mới vừa đi không bao lâu ••••••
Hạ Vân Phong có chút đăm chiêu hút mấy điếu thuốc: “Lúc nó đi, có nói cái gì hay không?”
“Không có.” Nữ nhân đang thay Hạ Vân Phong niết chân thành thật đem tình huống ngay lúc đó nói cho Hạ Vân Phong: “Lúc Dương thiếu gia đi tựa hồ không quá cao hứng ••••••”
Hạ Vân Phong hút thuốc, hơi thở cũng chậm lại, y có chút mệt mỏi tự hỏi nửa ngày mới đưa ra một quyết định, y sai người đem quản lí sòng bạc kêu lại đây.
Quản lí kia đến đây sau, cũng không dám liếc mắt nhìn Hạ Vân Phong một cái, cúi đầu đem chuyện sòng bạc lúc trước bị cháy từng câu từng chữ thuật lại cho Hạ Vân Phong: “Vân gia, ta chỉ biết đến chừng đó thôi.”
“Ân.” Hạ Vân Phong như có như không đáp, y nằm nghiêng ở trên giường bán híp mắt dưỡng thần. Y một bên lười biếng hút thuốc, một bên phân phó quản lí: “Việc này không cần tra xét nữa.”
Quyết định của Hạ Vân Phong, quản lí cũng không dám hỏi nhiều.
“Ngươi cứ phụ trách sửa sang tốt lại sòng bạc, tháng sau khai trương lại một lần nữa.” Hạ Vân Phong đơn giản xử lý chuyện này, không có gây chiến, không hề động người của Hán đường.
Quản lí sau khi nhận được phân phó đã rời khỏi Bắc đường.
Lúc này.
Bên ngoài có người vội vội vàng vàng đến thông báo: “Vân gia, bên ngoài có một nữ nhân đến đây, sống chết muốn gặp ngài, đuổi cũng đuổi không đi, nói là có chuyện quan trọng tìm ngài.”
Hạ Vân Phong tự mình đi ra ngoài một chuyến, người tìm đến y là Lạc Thanh Nghiên vợ trước của Ngao Dương. Sắc mặt nữ nhân kia trắng bệch giống như quỷ, hơn nữa nước mắt nước mũi tèm lem.
Hạ Vân Phong vững vàng ngồi ở trên xích đu, một bên thoải mái dựa vào hút thuốc, một bên nhìn nữ nhân thần sắc kích động kia: “Có chuyện gì, con dâu ngoan.”
Y nói thực chậm rãi ••••••
“Vân gia, lúc ta cùng Ngao Dương ly hôn cái gì cũng không có, ta hy vọng ngươi có thể cho ta chút bồi thường.” Lạc Thanh Nghiên phi thường trực tiếp hướng Hạ Vân Phong đòi tiền, nàng đang không ngừng chùi nước mũi.
Nữ nhân này tuy rằng sắc mặt giống quỷ, nhưng ngũ quan xinh đẹp này vẫn không thay đổi được.
“Có thể.” Hạ Vân Phong sai người đưa chi phiếu.
Nữ nhân kia vừa cao hứng lại kích động, còn kém chút không quỳ xuống dập đầu với Hạ Vân Phong: “Ta hiện tại thực cần tiền, Vân gia ngươi có thể nể mặt ta từng là con dâu ngươi cho ta nhiều một chút hay không.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Vân Phong cũng gật đầu đáp ứng, sai người đem chi phiếu ghi nhiều một chút.
Lạc Thanh Nghiên kích động đến độ phát run.
“Thời điểm ngươi với Ngao Dương cùng một chỗ, nó đối với ngươi có tốt không?” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc đánh giá nàng, y quan sát nữ nhân này nửa ngày, phát hiện nữ nhân này có điểm không thích hợp.
Lạc Thanh Nghiên cầm khăn tay không ngừng chùi cái mũi, lau mặt, thân thể đã hơi chút phát run. Nghe được Hạ Vân Phong nhắc tới Ngao Dương, nữ nhân này thế nhưng hoàn toàn không để ý hình tượng khóc rống lên.
Hạ Vân Phong nghe nàng khóc trong chốc lát, bảo người đem chi phiếu đưa cho nàng: “Đưa nàng đi ra ngoài.” Y sai người đưa Lạc Thanh Nghiên đi, đừng ở chỗ này khóc sướt mướt.
“Hắn đối với ta như gần như xa, lúc ta mang thai lại đối với ta hơi tốt chút, sau lại đối với ta thật không tốt, hắn còn động một cái liền mắng ta, nói ta trả tiền lại cho hắn ••••••” Lạc Thanh Nghiên khóc đến độ sắp hôn mê.
Đáy mắt thần sắc tan rã kia của Hạ Vân Phong nháy mắt tụ lại, xích đu mà y đang ngồi kia vốn nhẹ nhàng lay động trước sau cũng nhất thời ngừng lại, y vững vàng nhìn về phía Lạc Thanh Nghiên.
Nữ nhân kia cầm tiền sau rất nhanh liền rời đi. (=.,= tội nghiệp con nhỏ, gặp phải thằng trời đánh)
Buổi tối, Ngao Dương từ bên ngoài ăn chơi đàng *** trở về, Hạ Vân Phong liền đứng ở cửa đình chờ hắn. Nhìn thấy Ngao Dương trở về còn kéo theo một nữ nhân, trong lòng y thực không thoải mái.
“Dương ca, ngươi cẩn thận.” Nữ nhân quần áo khêu gợi dáng người cao gầy kia, đang nâng Ngao Dương, thay Ngao Dương nhu ngực.
“Không có việc gì, ta rất tốt.” Bước chân Ngao Dương có chút hoảng loạn, sắc mặt biểu tình cười như không cười kia của hắn, lộ ra vài phần thâm ý khó có thể nắm bắt.
Hạ Vân Phong liền đứng ở cạnh cửa theo dõi hắn: “Ngươi đã trở lại, hôm nay vợ trước của ngươi tìm đến ngươi.” Y nói rõ chi tiết cho Ngao Dương, nhưng Ngao Dương căn bản cũng không liếc mắt nhìn y một cái.
Ôm nữ nhân kia sờ tới sờ lui, tiếng cười mỹ nữ kia thực chói tai: “Dương ca, ngứa quá, có người đang nhìn.” Tiếng nữ nhân cười đến tê dại tận xương, tùy ý Ngao Dương sờ loạn.
Hạ Vân Phong đều nhìn ở trong mắt, không có chút cảm xúc dao động: “Vợ trước của ngươi nói nàng không có hàng, muốn tìm ngươi cho nàng một chút, bằng không nàng sẽ khó chịu đến chết.”
Ngao Dương nghe được lời này của Hạ Vân Phong, lập tức thanh tỉnh vài phần, hắn không kiên nhẫn nhìn về phía Hạ Vân Phong, chỉ vào mũi y nói: “Ngươi cản đường ta, ta làm sao đi vào.”
Hạ Vân Phong tránh đường ra, để cho Ngao Dương cùng nữ nhân kia vào miếu đường.
Nữ nhân kia đỡ Ngao Dương ngồi xuống sau, Hạ Vân Phong bảo nữ nhân kia tự đi trở về, nữ nhân kia tựa hồ không quá muốn đi: “Dương ca, ngươi không phải nói muốn dẫn ta đi dạo trong Bắc đường sao?”
Hạ Vân Phong nhìn về phía Ngao Dương, nhưng mà Ngao Dương nhìn Hạ Vân Phong một cái, liền quay đầu nhìn về phía nữ nhân kia: “Ta có nói qua sao?” Hắn vẻ mặt như muốn nôn mửa ••••••
Nữ nhân kia sợ bị dơ, tựa hồ ngửi được mùi rượu trên người Ngao Dương, bịt mũi lại: “Dương ca, vậy đến phòng ngươi được không?” Nữ nhân kia lại muốn đỡ Ngao Dương.
“Không được.” Ngao Dương uống thật say, ánh mắt nhìn người của hắn đều không có tiêu cự, hắn xua tay không muốn mang nữ nhân này đi. Hạ Vân Phong thấy thế lại sai người đem nữ nhân này ném ra ngoài. (=..= tiễn đi ko ưa, ưa bị ném)
“Trở về phòng đi ngủ.” Hạ Vân Phong vỗ vỗ hai má Ngao Dương.
Ngao Dương không thoải mái bỏ tay y ra: “Đừng phiền ta.”
“Lão bà ngươi hôm nay đã tới.” Hạ Vân Phong ngồi ở bên cạnh Ngao Dương, y bưng một ly trà, lười biếng đưa tới bên môi Ngao Dương, y chậm rãi đút Ngao Dương uống trà.
Ngao Dương mắt say lờ đờ mông lung nhìn y, tiếp nhận hảo ý của Hạ Vân Phong, hắn uống hai miếng.
“Vợ trước của ngươi dùng ma túy, ngươi biết không?” ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên mặt Ngao Dương, nhìn thấy Ngao Dương lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng y liền biết rõ.
Ngao Dương dựa vào ghế nghỉ ngơi.
“Có phải ngươi để cho nàng hút hay không ••••••” Hạ Vân Phong còn chưa nói xong, liền nhìn được Ngao Dương lạnh lùng giương mắt nhìn y. Ánh mắt tiêu cự vốn có chút mơ hồ kia, nhất thời trở nên dị thường sắc bén, giống như muốn xé nát y thành tám mảnh.
Ngao Dương lạnh lùng đáp lại y một câu: “Không phải ta.”
Hạ Vân Phong nhìn hắn nửa ngày, liền thấy Ngao Dương đứng lên, nhìn thấy thân hình Ngao Dương lung lay sắp đổ, y vươn tay đỡ Ngao Dương một phen, đỡ Ngao Dương đi về phòng.
“Ngươi đang đợi ta?” Ngao Dương hơi bị líu lưỡi.
“Ân.” Hạ Vân Phong gật đầu.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương, lại cảm giác được hơi thở nóng cháy kia của Ngao Dương, khiến cho y nhớ lại đủ loại kinh nghiệm tối hôm qua, bên tai y có hơi nóng lên ••••••
“Có phải rất muốn hay không?” mặt Ngao Dương dán lên má Hạ Vân Phong, má hơi lạnh của Ngao Dương dán ở trên gương mặt hơi nóng của y ái muội cọ xát.
“Ân.” Hạ Vân Phong theo ý hắn. Y cũng không muốn, nhưng nói chuyện với người uống say, không có biện pháp nói được rõ ràng, dù sao Ngao Dương tùy tiện nói cái gì y cũng đều lên tiếng trả lời.
“Tối nay không được.” Ngao Dương tự biên tự diễn nói xong, hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong.
“Ân.” Hạ Vân Phong vẫn lên tiếng trả lời.
“Tối mai, tối hôm sau, tối kia thì có thể ••••••” Ngao Dương lại nói một đống lớn loạn thất bát tao, Hạ Vân Phong cũng chưa nghe hắn nói cái gì, liền lên tiếng “Ân“ trả lời.
Ngao Dương nhíu mày, hắn dừng cước bộ lại, đem Hạ Vân Phong đặt ở trên hành lang gấp khúc: “Ngươi có biết hay không, ta nhìn thấy ngươi cũng rất muốn ••••••”