Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Ngao Dương, Hạ Vân Phong cũng không để ý đến. Nếu y cố ý suy nghĩ nhiều chắc chắc phải buồn muốn chết, tùy tiện Ngao Dương nói như thế nào, y đều xem như chưa có nghe gì.
Y tránh qua Ngao Dương rồi đi đến phòng Hạ Đông, Ngao Dương liền đi theo bên cạnh y, nhìn y rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hạ Vân Phong vào phòng Hạ Đông.
Ngao Dương cũng theo vào.
Y không để ý đến Ngao Dương, chính là động tác rất nhẹ xác nhận Hạ Đông có ở trong phòng hay không, hơn nữa đã ngủ hay chưa, chăn đắp kỹ chưa, cửa sổ đóng chặt hay không……
Điều hòa có điều chỉnh vừa phải hay không……
Điều hòa không thể bật quá mạnh, cũng không thể bật quá yếu, bởi vì ngày mai nhi tử đều phải đi làm, cho nên buổi tối cần phải ngủ ngon, ngày hôm sau mới có thể làm việc tốt.
Mỗi tối y đều làm việc này, chẳng qua các nhi tử cũng không biết, bao gồm cả Ngao Dương.
Bình thường Hạ Vân Phong cũng sẽ đi vào phòng Ngao Dương, thay Ngao Dương làm việc này, chẳng qua cho tới bây giờ Ngao Dương chưa từng tỉnh giấc bao giờ. Hôm nay y không cần đi đến phòng Ngao Dương, bởi vì Ngao Dương ở ngay bên cạnh y.
“Ngươi không phải là ăn no không có việc gì làm đó chứ?” Ngao Dương nói chuyện luôn không khách khí, trước đó vài ngày hắn còn bận tâm đến Hạ Vân Phong sẽ an bài việc cho hắn, hắn mới đối Hạ Vân Phong nhẹ nhàng hơn một chút.
Thế nhưng…… đã qua lâu như vậy rồi, Hạ Vân Phong vẫn không để hắn làm nửa điểm hữu dụng. Hắn biết Hạ Vân Phong là cố ý, cố ý không cho hắn làm, sợ hắn trở mình được mà thôi.
Cho nên……
Mấy ngày nay tâm trạng của Ngao Dương không tốt lắm, hơn nữa luôn muốn tìm Hạ Vân Phong nói chuyện, nhưng Hạ Vân Phong luôn không ở trong phòng. Vừa lúc đêm nay để cho hắn gặp được, hắn không nhân cơ hội châm chọc hai câu, trong lòng hắn làm sao thoải mái được.
Hạ Vân Phong không có lý do đuổi Ngao Dương, y từ trong phòng Hạ Đông đi ra sau, liền thay Hạ Đông đóng cửa lại……
Nhưng Ngao Dương lại vẫn ở bên cạnh nhìn y, ánh mắt lạnh lùng nhìn y của Ngao Dương khiến trong lòng y hốt hoảng.
Kế tiếp, Hạ Vân Phong lại đi đến phòng Hoằng Dạ, thay Hoằng Dạ làm những việc như vậy, lúc Hạ Vân Phong thay Hoằng Dạ đắp chăn lại, Ngao Dương giống như quỷ đi theo Hạ Vân Phong.
“Ngươi ăn no à.” Ngao Dương châm chọc Hạ Vân Phong ăn no không có việc gì làm, chỉ làm những chuyện nhàm chán. Hắn nhìn thấy thì trong lòng thực không thoải mái, giống như bị kim đâm.
“Tùy ngươi nói như thế nào, ngươi muốn nhìn thế nào cũng có thể.” Hạ Vân Phong buông điều khiển điều hòa xuống, y thấp giọng tỏ ý: “Dù sao ngươi hận ta như vậy.”
Y nói giọng rất thấp……
Bởi vì y không muốn đánh thức Hoằng Dạ……
Hạ Vân Phong nghe được Ngao Dương phát ra tiếng cười lạnh, y bảo Ngao Dương cùng y đi ra ngoài: “Đừng đánh thức đại ca của ngươi.” Y dặn Ngao Dương, bảo Ngao Dương tự mình đi ra ngoài trước……
Ngao Dương biến sắc, tươi cười trên mặt cũng thu liễm lại, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, đạm mạc cười nhạo y: “Ngươi có làm bao nhiêu đi nữa, dù làm được nhiều, đến cuối cùng……”
“Ta đã biết, ngươi không cần nói tiếp nữa.” Hạ Vân Phong trầm ổn ngắt lời hắn, y nói chuyện giọng rất nhỏ, rõ ràng nhưng trầm thấp: “Ngươi không cần phải nói rõ như vậy.”
Ngao Dương mặt không chút thay đổi tiêu sái đến gần y, hắn nâng cằm Hạ Vân Phong lên: “Ngươi hiểu sao?” Hắn biết Hạ Vân Phong nhìn sự việc rất thấu triệt, lại không nghĩ tới Hạ Vân Phong trực tiếp như vậy.
Hạ Vân Phong có chút gian nan giật giật môi, miệng không tiếng động phun ra hai chữ: “Ta biết……” Y hiểu được, y cũng biết, y biết rõ, y biết……
“Ngươi biết cái gì?” Ngao Dương nắm cằm y ép hỏi, hắn thấp giọng, đè sát vào Hạ Vân Phong, lãnh khốc khinh bỉ Hạ Vân Phong. Hắn muốn nhìn bộ dáng sụp đổ của Hạ Vân Phong.
Ngao Dương nhớ rõ hắn từng khinh bỉ Hạ Vân Phong như vậy, nhưng Hạ Vân Phong còn chưa từng lộ ra vẻ mặt sụp đổ thống khổ, vô luận thế nào đều là lười biếng như vậy……
Cho dù là thương tâm khổ sở……
Đáy mắt cũng chỉ là bịt kín một tầng thương cảm thản nhiên……
Không có mừng rỡ bi thống.
Không có cười to.
Cũng không có khóc lớn.
Cứ như vĩnh viễn đều là như vậy, giống như không có sự tình gì có thể khiến cho y phản ứng quá lớn, hoặc là cảm xúc dao động mãnh liệt, vĩnh viễn đều là thành thục ổn trọng như vậy……
Trong mắt Hạ Vân Phong lộ ra vài tia quang mang ổn định, đối mặt Ngao Dương khinh bỉ y cũng thực thản nhiên. Nhìn thấy Ngao Dương đang chờ đợi đáp án, y không có gì giấu diếm……
“Ta thật sự biết.” tiếng nói vững vàng của Hạ Vân Phong thực trầm, hai người đứng ở trong phòng Hoằng Dạ thấp giọng nói chuyện với nhau.
Y biết……
Hạ Vân Phong thật sự biết……
Không những y biết, Ngao Dương trong lòng cũng biết……
Nhìn ánh mắt Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà run rẩy hai cái, Ngao Dương mới buông cằm Hạ Vân Phong ra, nhìn thấy Hạ Vân Phong trầm mặc tiêu sái ra khỏi phòng Hoằng Dạ, Ngao Dương theo sát y rời đi.
Ngao Dương đi ở phía sau Hạ Vân Phong, nhìn Hạ Vân Phong đóng lại cửa phòng Hoằng Dạ, nhìn nhìn lại cái tay chống quải trượng kia, cùng với cái chân đi lại không tiện kia của Hạ Vân Phong……
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn, hắn thích nhìn thấy bộ dạng bị làm nhục của Hạ Vân Phong, hắn không thích Hạ Vân Phong ở trước mặt hắn sĩ diện. Từ sau khi hắn cầm quyền, không ai dám ở trước mặt hắn làm càn, nhưng Hạ Vân Phong lại một lần nữa xúc phạm điểm mấu chốt của hắn, còn dám mệnh lệnh hắn, chỉ huy hắn, giáo huấn hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy thực buồn cười.
Tuy rằng nam nhân này là phụ thân hắn, nhưng Ngao Dương chưa từng có thừa nhận qua. Hắn trở về chẳng qua là muốn báo thù mà thôi, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy……
Hạ Vân Phong tựa hồ biết Ngao Dương suy nghĩ cái gì, y dừng cước bộ nhìn về phía Ngao Dương: “Không biết ngươi có còn nhớ hay không, chính miệng ngươi đã từng đáp ứng ta, xóa bỏ chuyện trước kia.” Ngữ khí y thực uyển chuyển……
“Nhớ rõ.” Ngao Dương không thể nào quên.
Hạ Vân Phong chỉ nhắc nhở hắn như vậy cũng không có nói thêm nữa, nhưng trong lòng Ngao Dương cũng không thư thái. Ngay khi nhìn thấy Hạ Vân Phong lại đi vào phòng Tần Diễm, hắn cũng đi theo.
Những việc nam nhân này làm, cùng những việc lúc nãy vì Hạ Đông cùng Hoằng Dạ làm giống nhau, trước khi đi còn rót một chén nước đặt lên bàn cho Tần Diễm, tựa hồ là để tiện cho Tần Diễm nửa đêm thức dậy có thể uống.
Khi Hạ Vân Phong đóng cửa phòng Tần Diễm lại, Ngao Dương liền chắn ở trước mặt y. Y bảo Ngao Dương tránh ra, nhưng Ngao Dương cố tình không theo ý của y.
“Ta trở về phòng nghỉ ngơi đây.” Hạ Vân Phong cảm thấy mình không cần lại đến phòng Hình Liệt nữa, Mĩ Mi ở chỗ của Hình Liệt, y không tiện đến đó.
Hơn nữa……
Hình Liệt còn chưa ngủ, cũng không cần y hỗ trợ đắp chăn.
“Về cái gì phòng, đến phòng ta.” Ngao Dương túm áo ngủ Hạ Vân Phong, kéo Hạ Vân Phong một phen. Vì áo ngủ Hạ Vân Phong quá lỏng, lập tức đã bị Ngao Dương kéo rời ra.
Hạ Vân Phong căn bản không kịp ngăn cản……
Ngao Dương lại thực trấn định đánh giá áo ngủ Hạ Vân Phong đã bị mở bung ra, thẳng đến khi ánh mắt hắn dừng ở trên đùi Hạ Vân Phong, nhìn thấy hôn ngân bắt mắt trên đùi Hạ Vân Phong. Ánh mắt lạnh lùng của hắn lập tức trở nên âm trầm vài phần, khóe môi hắn gợi lên vài phần ý cười đùa cợt giống như châm chọc, từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra sự khinh thường của hắn đối với Hạ Vân Phong đã muốn xâm nhập cốt tủy.
Hạ Vân Phong che lại áo ngủ, nhưng áo ngủ lại bị Ngao Dương hất ra. Tuy rằng nơi này đèn hơi tối, nhưng đáy mắt lười biếng của Hạ Vân Phong rõ ràng hiện ra vài tia không hờn giận.
“Để ta xem.” Ngao Dương cầm lấy cổ tay Hạ Vân Phong, hướng phòng mình bước nhanh đến, cảm giác được Hạ Vân Phong nắm lấy lan can không đi, hắn dùng lực kéo.
Quải trượng của Hạ Vân Phong rơi trên đất, phát ra tiếng vang nhỏ. Ngao Dương một bàn tay nắm lấy áo ngủ Hạ Vân Phong, một bàn tay chống cổ tay Hạ Vân Phong, hoàn toàn không để ý Hạ Vân Phong hành động có tiện hay không……
“Ngươi chậm một chút.” Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương đi chậm một chút, y bị Ngao Dương lôi kéo bước nhanh về phía trước. Hạ Vân Phong muốn hất tay hắn ra, nhưng cổ tay bị Ngao Dương niết đỏ.
“Ta đã đi rất chậm rồi.” Ngao Dương phiền chán cùng y nói chuyện, đối với y thực không lễ phép.
“Ta không đi.” Hạ Vân Phong lười biếng cự tuyệt hắn “mời”, lại không có cảm giác được Ngao Dương dừng lại, y có chút không thoải mái giãy dụa: “Ta không muốn đi.”
Y lại nhấn mạnh lần nữa.
Ngao Dương ngại y đi quá chậm, kéo y một phen, thuận thế ôm thắt lưng y. Khi đụng đến làn da mượt mà của Hạ Vân Phong, hắn nhịn không được sờ soạng thêm hai cái, vừa lôi vừa ôm bắt buộc Hạ Vân Phong cùng hắn đi.
“Buông tay.” Hạ Vân Phong không có chút nào kinh hoảng, y nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Dương, lười biếng yêu cầu Ngao Dương: “Hiện tại mau buông ta ra.” hơi thở y hơi chút nóng lên.
“Cầu ta.” Ngao Dương căn bản không nghĩ buông y ra, Ngao Dương từ phía sau ôm thắt lưng y, đem y đi vào phòng mình, nghe được y cự tuyệt, Ngao Dương có chút căm tức.
Y không có khả năng cầu Ngao Dương.
“Ngươi như thế nào không được tự nhiên như vậy, nhăn nhó õng ẹo giống mụ đàn bà. Lão tử hôm nay muốn thao ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn mở chân ra là được, trước kia cũng không phải chưa chơi đùa ngươi.” Ngao Dương trong lòng có lửa, nói chuyện tự nhiên không khách khí, thậm chí có chút thô tục. Cũng là Hạ Vân Phong có bản lĩnh, khiến cho hắn nói chuyện thô tục, hạ lưu như vậy.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương không phải nói đùa, bởi vì quần áo y đã sớm bị Ngao Dương rút ra, quải trượng cũng sớm rơi, dép lê trên chân cũng không biết văng chỗ nào.
“Ngươi ít diễn trò ở trước mặt ta, ta còn không biết ngươi sao, ngươi cơ khát như vậy, còn dám bảo ta buông tay.” Ngao Dương ôm Hạ Vân Phong đi về phía trước, thật giống như Hạ Vân Phong là vật sở hữu của hắn vậy. Hắn muốn thế nào phải được thế đó, tay hắn nắm bắt thân thể mịn màng kia của Hạ Vân Phong: “Ngươi đến phòng Hình Liệt không phải là muốn sao?”
“……”
“Nào biết đâu rằng Hình Liệt hiện tại đã không cần ngươi nữa, ta đã nói rồi, hắn bất quá cũng chỉ là trêu chọc ngươi mà thôi, để làm chi còn tưởng thật như vậy.” Ngao Dương cảm thấy tình cảm cùng phương diện này là không thể tách rời……
Ngao Dương cảm giác được Hạ Vân Phong bất động.
Cho nên.
Động tác của Ngao Dương cũng hơi chút chậm lại, nhưng Ngao Dương vẫn như trước tiếp tục dán ở bên tai Hạ Vân Phong, cười nhạo y: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi nghĩ gì sao, ngươi đi đắp chăn cho bọn hắn, là muốn nhân cơ hội lay tỉnh bọn họ, sau đó thỏa mãn ngươi mà thôi.” Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong là muốn nhân cơ hội đắp chăn, đóng cửa sổ cho nhi tử để khiến bọn họ tỉnh dậy.
“Ngươi nói bậy.” Hạ Vân Phong phản bác. Y đi không được, chỉ có thể bị Ngao Dương ôm đi về phía trước, bất quá may mắn là động tác của Ngao Dương không thô lỗ như lúc nãy nữa.
Hạ Vân Phong nói chuyện giọng nói lười biếng, nghe vào có vẻ không đến nơi đến chốn……
“Ta không có nói bậy, chính ngươi rõ ràng nhất.” Ngao Dương liền nhận định y là người như vậy, bởi vì đêm nay Hạ Vân Phong mặc quần áo giống như không mặc, mỏng như vậy……
Hơn nữa……
Lúc nãy khi Hạ Vân Phong xoay người sửa sang lại chăn cho các huynh đệ của Ngao Dương, áo ngủ Hạ Vân Phong bị kéo lên trên, mặt trước cùng mặt sau đều được nhìn thấy rất rõ ràng……
Nếu tỉnh dậy……
Nhìn thấy cái loại hình ảnh này đều có xúc động……
Ngao Dương cảm thấy Hạ Vân Phong là cố ý, trăm phương ngàn kế muốn nhi tử “ôm” như vậy, kia vừa lúc hắn nhàn rỗi nhàm chán, thỏa mãn Hạ Vân Phong một chút cũng không thành vấn đề: “Tuy rằng ngươi không sạch sẽ, bất quá ta có thể làm vài biện pháp an toàn, bằng không ta sợ nhiễm bệnh.” Hắn dán ở bên tai Hạ Vân Phong nói chuyện, miệng hắn nói thực miễn cưỡng……
Nhưng khi cảm giác được nhiệt độ cơ thể kia của Hạ Vân Phong, thân thể hắn đã nóng lên, phản ứng mà Hạ Vân Phong cho hắn chỉ là thản nhiên phiêu hắn liếc mắt một cái nhưng một cái liếc mắt kia có chút phức tạp……
Có chút thong thả.
Có chút lười biếng.
Càng lộ ra dễ dàng tha thứ.
Thản nhiên nhẹ nhàng liếc mắt một cái, liếc đến mức trong lòng Ngao Dương nảy mầm một cỗ xúc động không hiểu, bởi vì hắn cảm thấy biểu tình trên mặt Hạ Vân Phong hiện tại, tựa hồ rất muốn khóc……
“Ngươi hư không như vậy, tịch mịch như vậy, ta đây làm nhi tử, cũng có thể hảo hảo ‘hiếu thuận’ ngươi.“ Ngao Dương một cước đá văng cửa phòng ra, đem Hạ Vân Phong bế đi vào.
Cửa gắt gao đóng lại.
Hạ Vân Phong đã sớm bị Ngao Dương cởi hết quần áo đến không còn gì. Ngao Dương ném quần áo trên tay xuống, hắn đem Hạ Vân Phong quăng lên bên giường, để Hạ Vân Phong ngồi ở trên giường.
“Nóng quá.” Hạ Vân Phong khó chịu.
Y cảm thấy thực oi bức.
Bởi vì trong phòng Ngao Dương không mở điều hòa, cổ nhiệt tức áp lực kia bao phủ y.
Ngao Dương vốn còn có điểm nhịn được, nghe Hạ Vân Phong nói “nóng quá”, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong đang dụ dỗ hắn, hơn nữa Hạ Vân Phong còn không hoảng không vội đứng lên đi rót nước.
Hạ Vân Phong thực khát nước.
Trong phòng không có bật đèn, y chỉ có thể sờ đến bàn bên cạnh.
Sau đó.
Y tự rót nước cho mình uống, y vừa uống hai hớp, liền cảm giác được Ngao Dương đẩy y một cái, trực tiếp làm cho dòng nước lạnh lẽo kia đều đổ hết vào trên người Hạ Vân Phong……
Cả chén nước kia rơi vào người Hạ Vân Phong, nhiệt độ lạnh lẽo kia khiến cho Hạ Vân Phong không tự chủ được hút không khí, mà giọng nói miễn cưỡng này của y nghe vào trong lỗ tai Ngao Dương, liền trở thành là “ ta muốn”.
“Ta lập tức liền cho ngươi.” Ngao Dương thấp giọng nói xong, giật đi chén nước không trong tay Hạ Vân Phong, kéo Hạ Vân Phong tới bên giường.
Hạ Vân Phong nằm ngã vào trên giường, bất động thanh sắc nhìn Ngao Dương: “Ta cũng chưa nói cần.” Y giật giật môi, y cảm thấy Ngao Dương rất kỳ quái, y căn bản cũng không nói gì là muốn……
Ngao Dương tựa hồ luôn cảm thấy y rất muốn, với lại thích làm loại sự tình này……
“Không cần cũng phải cần.” Ngao Dương không cho y đứng dậy, cất bước ngồi ở trên người Hạ Vân Phong. Hắn đang bất động hướng Hạ Vân Phong tạo áp lực, khiến cho Hạ Vân Phong không thể đứng dậy.
Hạ Vân Phong ngồi dậy không được, thực rõ ràng liền nằm im, một bộ mặc hắn xâm lược.
“Khi nào thì an bài công việc cho ta làm?” Ngao Dương khóa ngồi ở trên người Hạ Vân Phong, cởi áo ngủ của mình ra: “Nếu ngươi chọc giận ta, ta liền động nhi tử ngươi.”
Hạ Vân Phong nhíu mày.
Y trầm tư trong chốc lát, mới cho Ngao Dương một câu trả lời thuyết phục: “Qua hai ngày.” Y nói được thực thẳng thắn thành khẩn.
Ngao Dương cởi áo ngủ……
Lộ ra thân hình đường cong rõ ràng, ánh mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong theo ngực Ngao Dương thong thả dời xuống, thẳng đến lửa nóng dưới bụng kia để ở trên lưng y……
Hơi thở Hạ Vân Phong phập phồng không ngừng, y tuy rằng không quá muốn, nhưng không có đẩy Ngao Dương ra. Ngoại trừ dùng loại phương thức này xem như bồi thường Ngao Dương ra, y cũng nghĩ không ra được cách nào khác.
Địa phương bành trướng dị thường kia của Ngao Dương nóng đến nỗi bụng y có chút run lên……
Hạ Vân Phong biết cho dù mình nói không cần, đêm nay hắn cũng phải đến. Ngao Dương sẽ không tại loại thời điểm này buông y ra, y cũng không muốn cãi nhau.
“Ngươi xuyên tạc ta, ta có thể không so đo.” Giọng nói miễn cưỡng của Hạ Vân Phong khá trầm định, chính là hơi thở có chút trầm, có chút sâu xa, nghe vào càng mê người.
Ngao Dương ở trong lòng hừ lạnh, ánh mắt hắn theo phần thân thể bị chén nước làm ướt của Hạ Vân Phong, nương ánh sáng nhạt kia nhìn qua, thân thể Hạ Vân Phong giống như được phủ một tầng tinh dầu.
Ngao Dương chưa bao giờ cảm thấy Hạ Vân Phong xinh đẹp hoặc là mê người, bất quá hiện tại hắn không phủ nhận thân thể Hạ Vân Phong rất tốt, từ lần trước “ôm” Hạ Vân Phong sau……
Hắn đi ra ngoài “ôm” nữ nhân đều không có khoái cảm, hắn cũng từng “ôm” qua nam nhân nhưng cũng không có thoải mái như khi “ôm” Hạ Vân Phong. Hắn cảm thấy bản thân có khuynh hướng trúng độc, bất quá cũng không khác biệt……
Dù sao không nói chuyện tình cảm, cùng ai cũng đều giống nhau, không bằng có sẵn tiện nghi Hạ Vân Phong này. Dù sao Hạ Vân Phong cũng thực cơ khát, buổi tối không ngủ được còn muốn tìm cơ hội kiếm người “ôm”.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương đem y nghĩ đến thực không chịu nổi, nhìn thấy tầm mắt lạnh lùng gần như tàn nhẫn kia của Ngao Dương, tầm mắt y miễn cưỡng nhìn qua một bên: “Ngươi nghĩ ta như thế nào cũng không sao cả.”
Hạ Vân Phong giống như là đang nói cho chính mình nghe, cũng dường như là đang nói cho Ngao Dương nghe.
Ngao Dương cúi đầu để sát vào Hạ Vân Phong……
Hắn tách chân Hạ Vân Phong ra……
“Ngươi biết ta suy nghĩ gì sao?” Ngao Dương nắm cằm y, bắt buộc Hạ Vân Phong nhìn hắn, “Dù sao ngươi cũng cần, ta ở trong này cũng không có việc gì làm……” Hắn nói thực rõ ràng, ý muốn Hạ Vân Phong bồi hắn.
“……” Hạ Vân Phong không lời nào để nói.
Bởi vì y nói không rõ với Ngao Dương, càng nói càng sai, càng sai càng bị vặn vẹo……
“Ngươi nói muốn, ta có thể.” Hạ Vân Phong nói chuyện rất chậm, này xem như y đối với Ngao Dương áy náy cùng thỏa hiệp, “Bất quá ngươi cần phải hiểu rõ chính ngươi đang làm cái gì.”
Y muốn Ngao Dương tự hiểu việc mình đang làm, y chỉ hy vọng Ngao Dương đừng làm xong sau đó lại hối hận.
Chính là, Ngao Dương thỉnh thoảng sẽ không để cho Hạ Vân Phong như ý, Hạ Vân Phong bị ép buộc đến đêm khuya còn chưa được ngủ. Ngao Dương chỉ lo bản thân giải quyết xong, đã hoàn toàn mặc kệ Hạ Vân Phong.
Ngao Dương nằm ở phía ngoài giường nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong có chút mỏi mệt nằm ở bên trong. Y mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường, vì trong phòng Ngao Dương không có điều hòa nên có chút hít thở không thông.
“Ta muốn nghỉ ngơi.” Ngao Dương lạnh lùng ngăn chăn trên người Hạ Vân Phong, ý bảo Hạ Vân Phong xuống giường tự về phòng mình mà ngủ, “Nhanh lên đi ra ngoài.”
Hạ Vân Phong vô lực nhìn Ngao Dương liếc mắt một cái, người mới vừa rồi còn ôm y không cho y lộn xộn, lại thật sâu giao hòa cùng y, sau khi lợi dụng xong lại lạnh nhạt đuổi y đi.
Xương sống thắt lưng, chân y đều nhuyễn, y ngồi dậy, bảo Ngao Dương tránh ra một chút: “Ngươi cản đường ta, ta làm sao đi xuống.” Y vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Ngao Dương, trong mắt y hơi hiển miễn cưỡng……
“Ngươi không biết tự bò qua.” trên mặt Ngao Dương tràn đầy không hờn giận.
Hạ Vân Phong cũng không muốn ở trong này, y không muốn bị đôi mắt lạnh lùng của Ngao Dương đối đãi. Nhìn thấy Ngao Dương căn bản là không thèm nhìn y, dưới tình huống không có biện pháp y cũng chỉ có thể bò qua người Ngao Dương……
Bởi vì không có gì khí lực, Hạ Vân Phong bò được một nửa liền bất động, khiến y trực tiếp khóa ngồi ở trên người Ngao Dương……