Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Ba người kia miệng còn bị nhét mảnh vải, chỉ có thể phát ra giọng nói y y ô ô.
Sau đó.
Một người đội mũ trùm đầu thong thả tiêu sái tiến vào, trong tay người nọ còn cầm một khẩu súng lục đầu gắn ống hãm thanh, giương họng súng chỉ vào ba người té trên mặt đất……
Hạ Vân Phong cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Y cảm giác được Hạ Đông muốn động, lập tức giữ chặt tay Hạ Đông, ý bảo Hạ Đông không cần lộn xộn……
Nhưng người đội mũ trùm đầu kia nhìn thấy Hạ Vân Phong liền thu lại khẩu súng trong tay, tựa hồ không có ác ý, chính là người kia nhìn thấy Hạ Đông thì lại hơi trố mắt……
“Ngươi dẫn hắn đến?” Người kia hỏi Hạ Vân Phong, giọng nói kia rất nhẹ nhàng, bởi vì đối phương đội mũ trùm đầu nên giọng nói có vẻ mông mông lung lung.
Khó có thể phân biệt giọng nói thật của đối phương……
Nhưng Hạ Vân Phong lại cảm thấy thanh niên thân hình cao lớn mang mũ trùm đầu trước mắt này, y tựa hồ nhận thức. Câu hỏi của người này cũng rất kỳ quái, ngữ khí rất quen thuộc.
“Không phải.” Hạ Vân Phong trầm mặc trong chốc lát, vẫn là trả lời người kia.
Người kia cũng không hỏi việc này nữa, chính là chỉ chỉ ba người trẻ tuổi ở cửa kia:“Đây là những người nào?”
Hạ Vân Phong đang suy nghĩ như thế nào trả lời.
Nhưng Hạ Đông lại thay y nói: “Đều là người một nhà.”
Hạ Vân Phong cảm thấy người đội mũ trùm đầu này rất kỳ quái, không tới gần bọn họ mà ngồi xuống ngay sô pha đối diện, hơn nữa cũng đã không đối với bọn họ có điều gì uy hiếp.
“Vậy ngươi lại là người nào?” Hạ Vân Phong biết người này không có ác ý, người này vào nhà từ nãy giờ nhưng đến bây giờ cũng không có bất cứ hành động bất lợi nào đối với họ.
“Người một nhà.” Người kia nói thực tự nhiên, ngữ khí cũng thực khẳng định.
Người một nhà……
Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi cởi trói cho những người đó, người kia cũng không có ngăn cản. Hạ Đông đứng dậy đem dây thừng trên thân ba người trẻ tuổi kia cởi ra.
Dây thừng kia thực thô.
Hạ Đông loanh quanh một lúc mới cởi được, Hạ Vân Phong bảo ba người trẻ tuổi kia đi ra ngoài:“Các ngươi đi ra bên ngoài canh đi.” Y vừa phân phó xong, ba người trẻ tuổi kia liền quy củ đi ra ngoài.
Hạ Vân Phong hỏi người kia rốt cuộc là ai……
Tới nơi này làm cái gì……
Có mục đích gì……
Nhưng, người kia chỉ nói: “Ngươi có thể yên tâm, ta không phải đến hại ngươi, ta chỉ là tới nhìn xem có gì cần ta hỗ trợ không.” Người kia còn yêu cầu Hạ Vân Phong an bài phòng cho hắn ở. Hắn muốn ở trong này ở một đoạn thời gian, bất quá trong thời gian này mũ trùm đầu của hắn sẽ không lấy xuống.
“Ngươi tự tiện.” Hạ Vân Phong cũng không ngăn cản người này, để cho chính hắn lên lầu đi chọn phòng,“Phòng trên lầu tùy ngươi chọn lựa, ngươi xem trúng gian nào liền ở gian đó.”
Bất quá hỗ trợ thì không cần, bởi vì Hạ Vân Phong còn chưa rõ thân phận người này, cho nên như thế nào cũng không hành động thiếu suy nghĩ, y bảo Hạ Đông mang người kia lên lầu đi chọn phòng.
Y kéo cửa nói cho ba thuộc hạ kia, bảo bọn họ canh chừng kỹ người kỳ quái này, có động tĩnh gì liền lập tức nói cho y: “Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, đều đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, Vân gia.” ba người trẻ tuổi kia vào phòng, có hai người ở lại trên lầu canh, còn một người lên lầu nghỉ ngơi, thuận tiện nhìn chằm chằm người kỳ quái kia.
Đống biệt thự này tựa như một lâu đài cổ, vách tường bên ngoài làm bằng nhiều màu sắc cũ, được bao phủ bởi dây leo dày, được ẩn ở dưới tầng tầng lớp lớp tàng cây của những cây khô thật lớn, che dấu rất tốt.
Rất khó bị người phát hiện.
Phòng khách tầng dưới cũng rất lớn, bên trong trang hoàng tất cả đều là bằng gỗ, và một ghế sofa lớn đặt trong phòng khách dưới đèn chùm lớn, trên bàn để đầy bình rượu cùng báo và tạp chí.
Lầu hai rất dài, từ cầu thang giữa phân nhánh ra hai bên đều được đi lên được, trên tường treo mấy bức tranh rất lớn, hơn nữa ngay phía trước cầu thang có một cái đồng hồ cổ thật lớn.
Đến đúng giờ sẽ vang ra âm thanh nặng nề “Đang đang đang”.
Không khí xung quanh thực âm lãnh.
Hạ Vân Phong trở về phòng sau đó không ra ngoài, người kỳ quái kia ở trong này. Y còn bảo phu thuyền đi mua một phần thức ăn đưa vào trong phòng cho người kia.
Khi Hạ Vân Phong đi ngang qua phòng người kia thì dừng cước bộ, nhìn thấy mũ trùm đầu kia đang đặt ở trên giường, hơn nữa quần áo cũng chỉnh tề đặt ở đầu giường, phòng tắm lại có tiếng nước.
Người kia đang tắm rửa……
Hạ Vân Phong thong thả đi vào, đóng cửa lại……
Y phát hiện người này trừ bỏ tắm rửa ở ngoài, trên cơ bản không có lúc nào là đều không đội tấm mặt nạ xấu xí kia, hơn nữa nói chuyện cũng phi thường ít. Trừ bỏ ngày đầu tới nơi này nói mấy câu ra thì sau đó trên cơ bản liền không nói nữa, hơn nữa rất ít xuống lầu.
Căn bản không tới gần y, điều này làm cho y cũng vô pháp phân biệt người này rốt cuộc là ai, bất quá đêm nay hẳn lại có một cơ hội tốt, y nghĩ nghĩ, vươn tay đem đèn tắt đi.
Không được bao lâu.
Cửa liền mở.
Hạ Vân Phong muốn nhìn một chút người này là ai, y liền đứng ở sau bức màn……
Nương ánh sáng nhạt, y mơ hồ nhìn thấy người này quấn khăn tắm đi ra. Bởi vì bóng tối che khuất từ phần vai trở lên, khiến cho y không thể thấy rõ bộ dáng người này.
Người kia ở trên giường ngồi một lát thì ngủ, quần áo cùng khăn trùm đầu đều chỉnh tề đặt ở bên giường, Hạ Vân Phong ở sau bức màn đứng trong chốc lát không có thu hoạch gì……
Thẳng đến y nghe được tiếng hít thở vững vàng giống như người kia ngủ say, y mới từ sau bức màn đi ra. Y nhìn thoáng qua trên giường, phát hiện người kia ngủ chỉ dùng chăn che đầu……
Y từ đuôi giường thong thả đi qua, mới vừa đi đến cạnh cửa giữ chặt nắm cửa, nhưng làm thế nào kéo cửa cũng không ra, y nâng mắt lên liền nhìn thấy một bàn tay để ở trên cửa……
Nguy rồi.
Y vừa ý thức được người kia tỉnh, lập tức đã bị người chặn ngang bế đứng lên, y còn không có kịp giãy dụa, cả người đều bị ôm đến trên cửa sổ, người kia để cho y ngồi lơ lửng ở trên cửa sổ.
Y lập tức không lộn xộn nữa……
Bởi vì……
Phía dưới là vách núi……
“Ngươi đừng xằng bậy……” Hạ Vân Phong muốn quay đầu nhìn dáng vẻ của hắn, nhưng thân mình lại bị người kia đẩy ra bên ngoài một chút, sau đó lại đem y kéo vào……
Cả người Hạ Vân Phong hiện tại đều ngồi ở trên cửa sổ, ngoài cửa sổ mưa tuyết bay, không khí lạnh như băng, áo ngủ mềm mại trên người Hạ Vân Phong cũng vô pháp chống đỡ cái rét lạnh bên ngoài.
Y nắm chặt tay người kia: “Đừng buông tay.” Nếu buông tay, y sẽ ngã xuống……
Người kia dán tại bên tai Hạ Vân Phong, giật giật môi: “Yên tâm, ta sẽ không buông tay, cũng sẽ không xằng bậy.” Hắn không nói quá lớn mà nói rất nhỏ
Nhiệt tức kia làm ướt lỗ tai Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cảm giác được tay người kia ôm sát thắt lưng y, nhưng không có chút ý tứ nào đem y ôm vào, cứ để cho y ngồi ở trên bục cửa sổ.
Yvừa nhẹ nhàng động, dép mang trên chân y liền rớt xuống vách núi. Từ đây nhìn xuống đập vào mắt là dây leo trùng điệp khắp nơi, gieo mình xuống là vạn trượng vực sâu.
“Ôm ta đi vào.” Hạ Vân Phong yêu cầu.
Vạt áo hơi mở, bởi vì đây không phải là ở nhà, nên y suy xét bên trong mặc đồ lót. Đôi chân thon dài của y bị không khí ướt lạnh làm cóng đến có chút phiếm hồng.
Gió thổi thật giống như đao phong sắc bén lướt qua da thịt y……
“Không ôm ngươi vào.” Đối phương không đáp ứng, còn truy vấn Hạ Vân Phong: “Ngươi vào trong phòng ta làm cái gì?”
“……”
“Là muốn xem bộ dáng của ta, hay là thế nào?” Người kia vẫn dán tại bên tai y nói chuyện, giọng nói kia hoàn toàn làm cho y không thể nhận ra, y cũng vô pháp quay đầu xem bộ dáng người kia.
Y không dám lộn xộn.
“Ta muốn nhìn dáng vẻ của ngươi, muốn biết ngươi là ai.” Y cũng lười biếng trả lời đối phương, nhưng lại dần dần cảm giác được người kia buông lỏng cái tay đặt ở bên hông y.
“Vậy thì phải trả giá đắt.” Người kia một bên không tiếng động nói, một bên đem hai tay hoàn toàn buông ra, để cho y một mình ngồi ở mép cửa, hoàn toàn không có vật chống đỡ.
Hạ Vân Phong cảm thấy cái này so với cầm súng chỉ vào y còn nguy hiểm hơn, bởi vì y cảm giác được dưới thân toàn bộ trượt ra bên ngoài một chút, áo ngủ tơ tằm trên người y rất trơn.
Hơn nữa.
Căn bản là không thể động.
Động một chút sẽ trượt nhanh hơn……
“Không cần.” Hạ Vân Phong tim đập rất nhanh, y căn bản là không dám nhìn xuống.
Nhưng y vẫn như trước có thể cảm giác được, người kia dán phía sau lưng y: “Ngươi hỏi xong rồi, vậy hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi.” Người này bắt đầu đối Hạ Vân Phong đặt câu hỏi……
Hạ Vân Phong không dấu vết gật đầu.
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Người này cùng Hạ Đông hỏi giống nhau như đúc……
Hạ Vân Phong lười biếng trả lời: “Tị nạn.”
Y cảm giác được người kia lúc này gắt gao ôm y, hướng phía trước nghiêng một chút, cả người y đi xuống một chút, cho nên y đành phải sửa miệng: “Giao hàng……”
Y nhìn thấy vách núi đen phía dưới, bị một trận chóng mặt.
Nhưng người kia sửng sốt một chút: “Giao hàng gì?”
“Bình thường……”
Hạ Vân Phong lời còn chưa nói xong, người kia lại đem y đẩy ra bên ngoài một chút, tim y đập rất nhanh. Cho dù y có lãnh tĩnh như thế nào đi nữa thì vẫn toát ra một thân mồ hôi lạnh……
Trầm mặc trong chốc lát, Hạ Vân Phong nói cho hắn: “Ta tìm người cướp hàng, là một lô ‘Bột phấn’ có độ tinh khiết rất cao.” nói như vậy, ngốc tử cũng hiểu được.
“Cướp của ai?”
“Con thứ hai của ta.”
Hạ Vân Phong đều nói ra.
Người kia nghe xong sau cũng không có đem y ôm lên, thẳng đến thời điểm cả người Hạ Vân Phong sắp trượt ra ngoài, người kia mới vươn tay ôm lấy thắt lưng y, đem y hướng bên trong kéo vào một chút.
“Ngồi vững.” Người kia ở sau người nhắc nhở y, bảo y ngồi ổn định.
Hạ Vân Phong xiết chặt mu bàn tay người kia, hai tay đều gắt gao nắm tay đối phương. Không thể buông, không thể buông, chỉ cần y buông tay một cái, tùy thời đều được ngã xuống.
Y không có chứng sợ cao.
Nhưng dưới loại tình cảnh này, y mới biết được độ cao như vậy, đủ để cho người chết vài lần, ngã xuống sẽ tan xương nát thịt……
Hạ Vân Phong đem chuyện đã nói cho Hạ Đông biết đều nói cho người này.
Là phúc thì không phải họa, là họa cũng tránh không khỏi.
Tuy rằng không biết người này là ai vậy, nhưng y có thể khẳng định nhất định người này là y nhận thức……
Trong đáy mắt thủy chung ẩn hàm lười biếng kia của Hạ Vân Phong, giờ phút này xen lẫn vài phần phức tạp, y không dám nhìn phía dưới, cũng không dám buông tay: “Mau đỡ ta đi vào.”
Ngốc trong thời gian lâu.
Tay chân y đều có chút lạnh lẽo……
Người kia ôm chặt y, y rất nhanh liền cảm giác được người kia há mồm phát ra nhiệt tức, đều phun ở cần cổ y: “Vậy ngươi trả lời cho ta một vấn đề cuối cùng.”
“Ngươi nói.” Hạ Vân Phong cũng không keo kiệt.
Dù sao đều nói nhiều như vậy rồi.
Sớm đã không sao cả……
“Ngươi có thích Ngao Dương hay không?” người phía sau kia dán ở bên tai y không tiếng động hỏi, chỉ có thể nghe thấy âm thanh hơi thở rõ ràng của người kia, cũng có thể biết rõ đối phương đang nói cái gì.
Người này thực hiểu tình hình trong nhà y……
Hạ Vân Phong cố nén tim đập cuồng loạn, thong dong trả lời đối phương: “Đây là chuyện nhà của ta, chuyện ta cùng con ta, ngươi hỏi cái này làm……” Hỏi nhiều như vậy làm cái gì……
Y lời còn chưa nói xong, lại bị người kia đẩy dời đi một chút……
Còn kém một chút cả người y đều trượt ra ngoài……
Nhưng lần này Hạ Vân Phong lại câm miệng lại, người kia như trước truy vấn: “Ngươi không trả lời ta, ta liền thật sự không có khí lực giữ ngươi” đôi môi người kia cơ hồ dán lên hai má y……
Nhiệt độ kia có chút quen thuộc.
Căn bản không kịp nghĩ lại (=..= mau nói, ko thì đám hủ muốn cứu thúc cũng ko kịp), y đành phải nói cho người kia nghe: “Con ta, ta đều thích.” Làm phụ thân có thể nào không thích nhi tử mình như vậy, nhi tử trong mắt y đều giống nhau……
Đều là huyết mạch tương liên, không có gì khác nhau.
Động tác người phía sau kia ngắn ngủi ngừng lại, cũng chính là bởi vì phút tạm dừng ngắn ngủi này, làm cho thân thể Hạ Vân Phong toàn bộ đi xuống, y căn bản là túm không được bệ cửa sổ……
Ngay tại thời điểm y nghĩ đến mình chết chắc rồi, người kia dùng sức đem y bế đi lên. Y thật khẩn trương, thậm chí quên nhìn diện mạo người kia……
Bá —
Bức màn liền bị xả xuống, trong phòng nhất thời lâm vào bóng tối……
Hạ Vân Phong đứng ở bên cửa sổ thở dốc, y có chút kinh hồn bất định nhìn chằm chằm người trước mắt bị bao phủ trong bóng tối này, y hoàn toàn thấy không rõ lắm bộ dáng người này……
Chỉ cảm thấy người này như có như không dán vào y, đang ở thay y sửa sang lại áo ngủ, động tác này khiến cho y bất giác tự hỏi, người này……
Sẽ là người kia sao……
Y bắt lấy bức màn, muốn mở ra, cẩn thận xác nhận.
Nhưng lại bị đối phương bắt được cổ tay……
Hạ Vân Phong cái gì cũng chưa nói, chỉ cảm thấy người kia lôi kéo tay cổ tay y, đem y kéo đến trước cửa, sau đó mở cửa ra để cho tự y đi ra ngoài, đối phương ý bảo buồn ngủ rồi.
Người kia nãy giờ không nói gì, hơn nữa trên hành lang không có đèn, y cũng thấy không rõ lắm, thẳng đến người kia nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, đem y ngăn ở ngoài cửa……
Hạ Vân Phong thực hoài nghi……
Người mang mũ trùm đầu này, sẽ là người kia sao……
Người dám đối với y làm loại sự tình này, trừ bỏ Hạ Đông ở ngoài, tính đi tính lại cũng chỉ còn lại bốn người mà thôi (=.,= khả năng rất lớn)……
Ngày đó mọi người cùng nhau ở một chỗ, cũng không có xuất hiện cái gì dị thường, hắn cũng không có cùng bên ngoài liên hệ qua, hỏi tên hắn, hắn cũng không nói……
Chỉ là nói: “Ta là đến giúp ngươi.”
Hạ Vân Phong tựa vào trên sô pha hút thuốc, y miễn cưỡng nhìn chăm chú vào người mang mũ trùm đầu này: “Vậy ngươi muốn giúp ta như thế nào?” ngữ khí y bán tín bán nghi……
Đối phương an vị ở đối diện y, dùng một giọng không cao không thấp đơn giản trần thuật: “Nếu ngươi tin tưởng ta, liền đem lô hàng kia giao cho ta……”
Hạ Vân Phong không trả lời.
Người kia cũng không sốt ruột: “Chậm rãi suy nghĩ.”
Thời điểm Hạ Đông từ bên ngoài trở về, có chút bất mãn nhìn về phía người đội mũ trùm đầu kia:“Thuyền của ngươi dừng ở bên ngoài rất dễ bị nhìn thấy.”
“Thuyền của ta sớm đã giấu đi rồi.”
Hạ Đông bình tĩnh tỏ ý: “Vậy chiếc du thuyền màu đen bên ngoài kia là của ai?” Vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Tất cả đều ý thức được cái gì đó, chỉnh tề nhìn về phía Hạ Vân Phong……
Nguy rồi……
Hạ Vân Phong lập tức đã biết xảy ra vấn đề rồi……