Dụ Tội

Chương 208




Edit: Đa mộng

Beta: Trangki

Người phụ trách ở một bên sửa sang lại tư liệu lại bị lời nói của Ngao Dương khiến cho tư liệu đều rớt xuống đất. Phải biết rằng không có bao nhiêu người dám ở Bắc khu dùng loại thái độ này cùng Hạ Vân Phong nói chuyện.

Ngao Dương tà liếc mắt người phụ trách một cái, người phụ trách kia sợ tới mức run rẩy……

“Nhục thường như thế nào, nói ra nghe một chút.”

“Còn có thể như thế nào?” Ngao Dương hỏi lại y, nam nhân này biết rõ còn cố hỏi.

Nhục thường.

Dĩ nhiên chính là bồi hắn ngủ, hắn muốn ngủ như thế nào thì ngủ như thế ấy. Hơn nữa còn phải nghe hắn, hắn muốn lúc nào, hắn nghĩ muốn tư thế gì, nhất định phải bày ra tư thế đó……

Hắn muốn nghe tiếng kêu, vậy không được không kêu.

Tóm lại.

Hắn muốn thế nào cũng đều được……

Thẳng đến khi chơi chán mới thôi……

“Không muốn, kia cũng có thể, hiện tại liền nhanh trả tiền.” Ngao Dương hai tay vòng trước ngực, một bộ dáng xem kịch vui nhìn Hạ Vân Phong.

Nhưng không khí như vậy làm cho người phụ trách có chút sợ hãi……

Ngao Dương nói Hạ Vân Phong hiện tại liền lấy tiền ra đây, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, nhưng Hạ Vân Phong chính là lười biếng nháy mắt……

“Ta hiện tại không có tiền mặt.”

Hai chén trà nóng đặt trên bàn ai cũng chưa có uống, hơi nóng thản nhiên kia chậm rì rì bay lên. Nơi này thực im lặng, cho dù hai người nói chuyện âm thanh rất nhỏ, cũng có thể nghe được phi thường rõ ràng.

“Không nhất định phải là tiền mặt, tùy tiện ngươi dùng phương thức gì trả cũng đều được.” Ngao Dương chờ xem bộ dáng quẫn bách Hạ Vân Phong vì không có tiền, bởi vì cho dù không có tiền mặt, cũng sẽ không có mấy cái khác.

Nhưng…

Hạ Vân Phong trầm mặc ngồi trong chốc lát, mới từ áo trong lấy ra tờ chi phiếu, hơn nữa chậm rãi mở ra cho Ngao Dương xem: “Ta nghĩ tờ chi phiếu này hẳn là đủ. (đố các tỷ muội cái đó từ đâu ra? =.,=)”

Sắc mặt Ngao Dương trở nên càng ngày càng nguy hiểm, ánh mắt cũng trở nên càng ngày càng lạnh, hắn hận không thể hung hăng ném cái bàn vào Hạ Vân Phong……

Bởi vì tờ chi phiếu trong tay Hạ Vân Phong kia, chính là tờ hôm trước Hạ Vân Phong tìm hắn mượn. Có điều phía trên chưa có điền con số, nhưng bên trên đã có chữ kí của Ngao Dương……

Là tờ chi phiếu vẫn còn hiệu lực mà Ngao Dương cho Hạ Vân Phong……

Lúc ấy.

Hạ Vân Phong tìm đến hắn vay tiền nói là cho chính mình dưỡng lão, hắn liền lấy chi phiếu ra đưa cho Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong tự mình điền con số. Không nghĩ tới hôm nay Hạ Vân Phong đem tấm chi phiếu này lấy ra cho hắn xem……

Như thế nào?

Nam nhân này rốt cục nhịn không được bắt đầu hướng hắn thị uy rồi, hay là muốn chứng minh cái gì?

Hắn hôm nay ngược lại rất muốn xem nam nhân này có thể giở trò gì. Ngao Dương cũng không nghĩ kết thúc sớm, dù sao thời gian còn dài, hắn có thể chậm rãi bồi Hạ Vân Phong chơi đến cùng.

Ngao Dương nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó hắn hung hăng mắng Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong không có cãi lại hắn, hắn biết nam nhân này áy náy, hắn muốn bắt lấy nhược điểm của y.

Hung hăng chà đạp (đạp cái đầu nhà ngươi này đạp đạp)……

Hắn thực tức giận.

Là vì buổi tối ngày hôm đó hắn bảo Hạ Vân Phong lưu lại qua đêm, Hạ Vân Phong thế nhưng không cho hắn mặt mũi tiêu sái quay đi. Phải biết rằng hắn cho tới bây giờ chưa bị người cự tuyệt qua.

Bao nhiêu nam nhân nữ nhân muốn trèo lên giường hắn cùng hắn ngủ, nhưng nam nhân này lại chỉ vì vay tiền mà tìm đến hắn. Điều này làm cho hắn rất là phản cảm, bởi vì Ngao Dương không thích ích lợi tương giao gì đó.

“Tờ chi phiếu này không đủ.” Ngao Dương câu nói đầu tiên phủ định Hạ Vân Phong. Hắn bảo người phụ trách đi ra ngoài trước, người phụ trách kia đã sớm đứng ngồi không yên, lập tức đã thu dọn đồ đạc ra ngoài.

Hạ Vân Phong có chút tiếc nuối đem tờ chi phiếu kia một lần nữa cất lại: “Ngươi nói để cho ta tùy tiện viết, nhưng tờ chi phiếu này tối đa là hai mươi lăm triệu.” Y cảm thấy thật đáng tiếc……

“Đủ ngươi mua một ngôi nhà.”

“Mua nhà cùng mua thêm gì đó trong nhà là đủ, nếu nhiều ta thay ngươi giữ.” Hạ Vân Phong trực tiếp chuyển đề tài, hỏi Ngao Dương thích cái dạng trang hoàng gì.

Ngao Dương nhìn y, cười quỷ dị:“ Ngươi mua nhà là muốn cùng ta ở?” Hắn nhìn về phía Hạ Vân Phong, đáy mắt hơn vài phần nghi hoặc, tựa hồ đang chờ đợi Hạ Vân Phong trả lời.

“Không phải.” Hạ Vân Phong lắc đầu, “Ta chỉ là muốn nghe ý kiến của ngươi một chút mà thôi.” Nếu về sau có cơ hội, con của y cùng y hẳn là cùng nhau ở……

Cho nên cần chuẩn bị.

“Xem như ngươi tự biết.” Ngao Dương thay đổi một vị trí đến bên cạnh Hạ Vân Phong, tay hắn theo lưng Hạ Vân Phong, đụng đến bên hông……

Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn hắn, bảo hắn không cần sờ loạn, nhưng Ngao Dương cũng không phục, vươn tay trực tiếp đem y ôm lấy: “Ngươi càng bảo ta chớ có sờ, đã nói lên ngươi không thích.”

“……”

“Ngươi càng là không thích, ta liền càng muốn sờ.” Ngao Dương thật sự không có lúc nào là không muốn trả thù nam nhân này một chút. Lúc trước thời điểm hắn vừa về nhà, Hạ Vân Phong đối với hắn thật sự tốt lắm……

Hắn thiếu chút nữa đã bị đả động.

Thậm chí……

Thiếu chút nữa buông tha cho ý niệm trả thù trong đầu, nhưng mỗi lần hắn mơ thấy mẹ hắn, hắn đều cảm thấy nam nhân Hạ Vân Phong này không thể tha thứ, hận thù không có cách nào tiêu tan.

Hắn không thể làm đứa con bất hiếu.

Hắn lúc trước phát thề qua, hắn nhất định phải vì mẹ hắn báo thù, bằng không hắn sẽ trở thành một người bất trung bất hiếu. Tuy rằng đối phương hắn trả thù là lão ba hắn……

Nhưng giữa bọn họ cũng không có phụ tử thân tình, càng nhiều chỉ là nhục dục.

Hắn dùng loại phương pháp này báo thù cũng không biết là đúng, hay là sai. Bất quá hắn hiện tại đã xem như thành công rồi, nếu không phải niệm tình Hạ Vân Phong đối với hắn bù đắp khi hắn trở về……

Hắn sẽ không chừa đường sống cho Hạ Vân Phong.

Hắn cảm thấy nam nhân này rất nguy hiểm, hắn tự nói với mình không thể thường xuyên gặp Hạ Vân Phong, cũng không có thể cùng y trao đổi nhiều. Nếu không hắn sẽ chậm rãi thay đổi ý tưởng lúc ban đầu của mình……

Ngao Dương không thể phủ nhận Hạ Vân Phong rất có mị lực……

“Ngươi đây là cái đạo lý gì?” Hạ Vân Phong hỏi lại hắn, cảm thấy Ngao Dương rất độc đoán. Y rất muốn biết Ngao Dương ở bên ngoài sống một cuộc sống như thế nào lại khiến cho cá tính của hắn trở nên nguy hiểm như vậy.

Âm tình bất định……

Liền ngay cả Hạ Vân Phong vốn đã nhìn quen sóng to gió lớn, cũng hoàn toàn đoán không ra tâm tư Ngao Dương. Y biết, đấy nhất định là một đoạn thời gian rất dài, thực gian khổ……

Ngao Dương nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, cảm thấy Hạ Vân Phong theo dõi hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn thái độ cường ngạnh nói với Hạ Vân Phong: “Đây là đạo lý của ta.” Ở trong trò chơi của hắn, phải tuân thủ quy tắc trò chơi của hắn.

“Ta nhớ rõ ngày trả tiền quy định là sau khi thắng đấu giá, nội trong vòng ba mươi ngày mới giao tiền. Nói cách khác, ta còn có thời gian một tháng.” Hạ Vân Phong cũng không dễ bị lừa, y cũng không phải ngu ngốc (=..= ngu ngốc sao thành lão đại được), như thế nào sẽ tùy ý Ngao Dương loạn giết: “ Ngươi không nên gấp gáp, tiền ta sẽ trả, nếu cuối tháng này ta lấy không ra, tùy tiện ngươi muốn như thế nào cũng được.”

Y nói vừa chậm lại vừa thấp giọng……

Nhưng lời này nghe vào trong lỗ tai Ngao Dương, cũng tràn ngập ái muội……

Tùy tiện muốn thế nào đều được?

Tùy tiện?

“Cái tư thế gì cũng đều được? ” Ngao Dương nghĩ cái gì liền hỏi ra miệng, nhìn thấy Hạ Vân Phong hơi sững sờ, hắn vươn tay ôm quathắt lưng Hạ Vân Phong, “Lực thắt lưng của ngươi tốt như vậy, không tự mình động thì thật là rất đáng tiếc.”

Hắn vừa nói……

Một bên cao thấp sờ soạng thắt lưng mềm dẻo của Hạ Vân Phong……

“Thời gian không còn sớm nữa, con ta còn chờ ta trở về ăn cơm.” Hạ Vân Phong tỏ vẻ hôm nay dừng ở đây, y phải về nhà bồi nhóm nhi tử. Ngụ ý y là một người đàn ông của gia đình.

“Ta thật không nhìn ra ngươi quan tâm gia đình như vậy. Ta nghĩ người giống như ngươi, bình thường buổi tối đều ở trong đây, đặt phòng, “ôm” nữ nhân, bồi mấy nhóm lão đại tiêu khiển.”

“Ngươi cho là đóng phim à, bỏ thân phận xuống ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường, một người cha bình thường mà thôi.” Hạ Vân Phong thực chắc chắn nói cho Ngao Dương tôn chỉ làm người của y: “ Ta sẽ không đem những phương thức dùng để đối xử với người ngoài kia, lấy ra đối đãi với người nhà.” Y nói cho Ngao Dương nghe, cũng hy vọng Ngao Dương giốngy như vậy.

Ngao Dương trầm mặc theo dõi y, nhìn y trong chốc lát mới buông y ra:“Vậy cho ngươi thêm chút thời gian, dù sao cuối tháng này ngươi phải chuyển tiền, nếu không chuyển tiền……”

“……”

“Vậy tùy ta làm như thế nào rồi.” Ngao Dương buông tay ra, bảo Hạ Vân Phong cùng hắn đi ra ngoài. Dù sao hắn hiện tại phải đi về nhà: “ Ta có thể tiện đường đưa ngươi về nhà.”

Hạ Vân Phong từ phòng đấu giá về nhà vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bốn nhi tử ngồi ở trên sô pha nói chuyện. Trên bàn đầy sổ tiết kiệm cùng chi phiếu, bọn họ tựa hồ là đang gom tiền. ( Đùa mấy đứa thương ba ba quá đấy chấm nước mắt)

Người hầu đến hầu hạ Hạ Vân Phong cởi áo khoác, Hạ Vân Phong đi qua ngồi xuống, người hầu lập tức dâng trà. Hạ Vân Phong bưng trà nóng làm ấm tay, cũng im lặng nhìn chằm chằm các nhi tử.

“Chúng ta muốn gom tiền để xem có đủ số tiền hay không.” Hoằng Dạ là lão đại, tự nhiên là từ phía hắn mở miệng giải thích. Hơn nữa hắn còn hỏi Hạ Vân Phong tình huống lúc nãy thế nào rồi.

Hạ Vân Phong nói cho các nhi tử còn có kỳ hạn ba mươi ngày: “ Chuyện hiện tại ba ba biết xử lý như thế nào, không cần các ngươi gom tiền.” Y rũ mắt, uống một ngụm trà……

“Ngươi có tiền sao?” Hình Liệt hỏi lại y.

Hạ Vân Phong lại chỉ nói cho các nhi tử: “ Số tiền này đều là các ngươi vất vả kiếm được, các ngươi giữ lại mà dùng, công ty của các ngươi đều cần tài chính để quay vòng.”

“Ngươi cầm, phần còn lại chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đi mượn.” Hạ Đông muốn đem sổ tiết kiệm thu lại cho Hạ Vân Phong. Hắn biết hậu quả khi chụp được Hoàng Thành mà không lấy ra tiền thanh toán.

Hạ Vân Phong buông chén trà, nhìn về phía Hạ Đông:“Ai sẽ cho mượn số tiền như vậy, muốn đi vay nặng lãi?” Y không cho nhi tử làm như vậy, y đem sổ tiết kiệm tất cả đều trả lại cho bọn họ.

Mấy nhi tử cũng không nói chuyện.

“Ta biết hảo ý của các ngươi, ta nói rồi không cần sẽ không cần.” Y thực uyển chuyển nói cho nhóm nhi tử, bảo nhóm nhi tử cũng không cần lo lắng, “Còn có… qua hai ngày ta muốn rời bến một chuyến, khả năng cần nửa tháng sau mới trở về. Các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, nếu Ngao Dương đến đây thì nói ta không thoải mái, đang nghỉ ngơi.”

Y cứ mãi nhắc nhở bọn họ không cần xen vào chuyện này nữa, y sẽ không cần một phân tiền của nhi tử, cũng làm cho bọn họ không cần hỏi nhiều, hết thảy chờ y trở về rồi nói sau.

Mấy nhi tử tuy rằng trong lòng đều có nghi hoặc nhưng lại không hỏi, cũng đáp ứng Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong đang chuẩn bị lên lầu thu dọn chút đồ đạc, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tần Diễm vang lên: “ Ta tin tưởng ngươi sẽ xử lý tốt, chờ ngươi xong việc, ta liền cùng ngươi đi nghỉ phép.”

“……”

Tần Diễm đi theo Hạ Vân Phong lên lầu, hắn hạ thấp giọng ở bên tai Hạ Vân Phong tỏ rõ ý định: “Lời ta nói với ngươi trước đây, bây giờ vẫn còn hiệu lực……”

Tay Hạ Vân Phong đẩy cửa……

Dừng lại một lúc……

Tiếp theo

Hạ Vân Phong chợt nge thấy giọng nói bình tĩnh của Tần Diễm tiếp tục vang lên: “Nếu lần này cần lên tòa án, ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Tần Diễm gần sát phía sau lưng Hạ Vân Phong.

Nghe dạng lời nói như thế, Hạ Vân Phong thật sự thực cảm động. Ít nhất Tần Diễm biết quan tâm y, để ý y, y rất cao hứng, y thong thả vỗ vỗ tay Tần Diễm, bảo Tần Diễm yên tâm.

Tần Diễm vào nhà thay Hạ Vân Phong thu dọn hành lý, hành lý của Hạ Vân Phong rất đơn giản, chỉ có vài món quần áo cùng với tiền bạc. Thu dọn xong đồ đạc sau đó Hạ Vân Phong bảo Tần Diễm trở về nghỉ ngơi.

“Ngươi đem cái di động ta đưa cho ngươi mang theo, nếu có vấn đề gì, đến lúc đó ngươi liền gọi điện thoại cho ta, di động của ta lúc nào cũng bật.” Tần Diễm có chút lo lắng cho y.

“Được.”

Thời điểm Hạ Vân Phong đi, mấy nhi tử đều đưa y xuất môn. Hạ Vân Phong bảo lái xe đem y đưa đến bến tàu, chính y đi một đoạn đường sau đó thì đi vào một bến đò hẻo lánh.

Nơi này đang dừng một ca nô rất cũ, phía trên có người đang tiếp đón Hạ Vân Phong, có người đem y dìu lên thuyền.

Trực tiếp hướng đến một hòn đảo nhỏ hẻo lánh trên biển. Đi suốt một ngày một đêm mới đến, hòn đảo này chính là một nơi quá độ (= nơi dừng chân tạm thời), bọn họ xuyên qua rừng cây……

Ở một chỗ bí mật trên hòn đảo còn dừng một con thuyền nhỏ bằng gỗ……

“Vân gia, ta dìu ngài lên thuyền.” thuyền kia rất lắc lư, thuộc hạ tới đón Hạ Vân Phong cẩn thận đem Hạ Vân Phong dìu lên thuyền. Hạ Vân Phong vừa lên, liền mơ hồ nghe được phía sau có động tĩnh.

Nhưng khi y quay đầu, lại chỉ nghe thấy tiếng gió thổi cây cỏ lay động, gió rất lớn, thổi đến nỗi cỏ cây xào xạc……

Không có người.

Hạ Vân Phong sai thuộc hạ đem thuyền đi mau một chút.

Đoạn đường này thực hẻo lánh.

Tìm thật lâu mới đến một cái đảo nhỏ, nơi này rất biệt lập, bốn phía nơi nơi đều là đảo nhỏ, thực dễ lạc đường, hơn nữa trên đảo này cơ hồ không có bóng người.

Hạ Vân Phong xuống thuyền.

Thuộc hạ trung thành kia giúp đỡ Hạ Vân Phong đi một đoạn đường rất dài sau đó mới nhìn thấy phía trước có ánh sáng hôn ám. Người thuộc hạ kia cầm đèn pin tìm đường giúp đỡ Hạ Vân Phong đến căn nhà gỗ nhỏ phía trước trên hòn đảo.

Nơi này là biệt thự nhỏ mà Hạ Vân Phong tìm người xây lúc đầu năm, đây là địa phương Hạ Vân Phong xây dùng để cho thuộc hạ tránh kẻ thù đuổi giết, không nhiều người biết địa phương này.

Bởi vì người tới đây đều bị bịt kín mắt mang vào, có mấy phu thuyền trông coi.

Phu thuyền canh chừng cho tụi hắn.

Hạ Vân Phong vừa mới tiến vào đã nhìn thấy ba thanh niên mặc áo da ngồi ở bên trong uống rượu. Ba người trẻ tuổi kia nhìn thấy y đến đây, lập tức liền đứng lên……

“Vân gia.” Đều cung kính hướng tới Hạ Vân Phong gật đầu.

Hạ Vân Phong bảo phu thuyền đem hành lý của y để lên trên lầu hai, Hạ Vân Phong bảo ba người bọn họ dẫn y đi xem hàng. Ba người trẻ tuổi kia lập tức liền mang Hạ Vân Phong đi xuống tầng hầm.

“Vân gia cẩn thận, phía dưới rất tối.” Mấy người trẻ tuổi trước sau bảo hộ y, cầm đèn pin vì y chiếu sáng.

Đi đến chỗ thật sâu bên trong, có một không gian rất lớn. Nơi đó bày đầy thùng gỗ chuyên chở hàng hóa, Hạ Vân Phong nhìn một chút, lô hàng này đại khái đã dùng pallet để kéo qua.

“Thuyền dừng ở chỗ nào, an toàn hay không?” Hạ Vân Phong lo lắng thuyền quá lớn sẽ bại lộ hành tung.

“Vân gia yên tâm, rất an toàn. Thuyền neo ở phía sau bên kia rừng cây, cho dù là ban ngày cùng rất khó nhìn thấy.” ba người trẻ tuổi kia cầm xẻng cậy mở thùng gỗ, để cho Hạ Vân Phong kiểm hàng.

“Làm tốt lắm.” Hạ Vân Phong thực vừa lòng.

Y đi đến trước thùng gỗ thong thả mở ra mấy dây bảo hộ, lúc nhìn thấy thứ bên trong liền ngây ngẩn cả người……

Ngay cả ba người trẻ tuổi kia cũng bị cả kinh đánh rơi xẻng xuống đất. Bên trong cư nhiên toàn bộ là ma túy độ tinh khiết khá cao, Hạ Vân Phong bảo bọn họ đem toàn bộ thùng đều mở ra.

Bên trong thế nhưng tất cả đều là loại hàng này, lô hàng này rất khó chuyển tay……

Hạ Vân Phong nghĩ là vũ khí, không nghĩ tới là ma túy.

Hơn nữa.

Hàng nhiều như vậy……

Y trước đó liên hệ người mua là vô dụng rồi, Hạ Vân Phong nhìn giá trị lô hàng này so với y mong muốn thì cao rất nhiều. Ngao Dương đã đánh mất một đám hàng lớn như vậy khẳng định sẽ lo lắng.

“Vân gia, hiện tại làm sao bây giờ?”

“Lô hàng này không tốt để tiêu.”

“Nếu hủy hàng sẽ bị đối phương phát hiện.” ba người trẻ tuổi kia cũng nghĩ đến, Hạ Vân Phong bảo bọn họ đem mấy thứ này toàn bộ đóng lại, chuyện của y không cần lo lắng.

Hạ Vân Phong ở lầu hai của nơi này, nơi này mỗi ngày đều có người phụ trách đi ra ngoài mua đồ đạc đưa vào. Ba người trẻ tuổi kia cũng chịu được, không có việc gì liền uống rượu đánh bài chờ chỉ thị……

Hạ Vân Phong biết một đám hàng này căn bản là bán không được, bán ra sẽ bị Ngao Dương phát hiện. Mấy hàng này đều là từ ngoài biên cảnh chuyển tới, y không biết Ngao Dương từ nơi nào kiếm ra lô hàng lớn như vậy. Giá trị lô hàng này cùng vũ khí trước kia Ngao Dương cướp của y không sai biệt lắm, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nghĩ biện pháp.

Y ở trong này.

Bảo người ta đem tầng hầm khóa lại, sau đó sai ba người trẻ tuổi này hảo hảo canh chừng.

Loảng xoảng lang —-

Hạ Vân Phong vừa nói xong, chợt nghe thấy bên ngoài có người đá thùng nước. Hạ Vân Phong cảnh giác nhìn về phía cửa, ba người trẻ tuổi kia lập tức liền rút khẩu súng ra.

“Là ai, đi ra.” Hạ Vân Phong lười biếng cảnh cáo.

Nhưng bên ngoài không có động tĩnh nào.

Hạ Vân Phong ý bảo cái người trẻ tuổi kia đi ra ngoài nhìn xem, nhưng lại phát hiện bên ngoài không ai. Hạ Vân Phong đi tới cửa hướng bên ngoài nhìn nhìn, nhìn thấy mặt cỏ trên đất có chút ướt át……

Nhưng không nhìn thấy bóng người.

Hạ Vân Phong bảo bọn hắn giám sát chặt chẽ chút.

Chính y lên lầu đi nghỉ ngơi, phu thuyền kéo cửa cho y. Hạ Vân Phong bảo phu thuyền đi nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong đem cửa khóa lại. Trong phòng thực tối, cửa sổ mở thật to……

Hạ Vân Phong vừa mới chuẩn bị bật đèn……

Y đã bị người dùng sức bịt kín miệng, trực tiếp bị cường thế áp đảo ở trên giường. Hạ Vân Phong cảm giác được thân người sau lưng y thực ướt, tay đang che miệng y cũng phi thường lạnh lẽo.

Nhưng lại thập phần hữu lực……

Trong lúc hỗn loạn Hạ Vân Phong đụng đến một khẩu súng, khẩu súng của y để ở thắt lưng đối phương, đối phương lập tức không cử động nữa……

Nhưng đối phương cũng không buông Hạ Vân Phong ra.

Rất nhanh.

Hạ Vân Phong chợt nghe thấy phía sau người nọ lên tiếng: “Đừng nổ súng.” Đối phương bảo y đừng nổ súng, giọng đối phương hơi suyễn, bộ dáng mệt chết đi được, cả người đều đặt ở trên lưng y.

Giọng nói bình tĩnh này……

Hạ Vân Phong lập tức liền nghe ra là Hạ Đông, cho nên Hạ Vân Phong cả người cũng đều thả lỏng……

Hạ Vân Phong ngồi dậy, vừa bật đèn lên liền nhìn thấy Hạ Đông toàn thân ướt sũng ngồi ở trên giường, sắc mặt Hạ Đông trắng bệch.

Hơn nữa bộ dáng mệt chết người, đang không ngừng thở dốc……

Hạ Vân Phong sắc mặt không tốt lắm nhìn hắn: “Ai cho ngươi đi theo đến, ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao?” Y muốn giáo huấn Hạ Đông, nhưng nhìn thấy Hạ Đông vẻ mặt tiều tụy……

Y cái gì cũng nói không nên lời……