Dụ Tội

Chương 195: H




Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Địa phương lửa nóng kia cố ý ở chung quanh nơi mẫn cảm của Hạ Vân Phong bồi hồi, y có thể cảm giác được nơi đó của Ngao Dương đã rất mãnh liệt rồi, y vừa rũ mắt xuống, liền nhìn thấy Ngao Dương theo dõi y……

Ngao Dương cởi áo……

Tháo dây lưng ra……

Hạ Vân Phong nhìn động tác Ngao Dương, tim đều đang đập gia tốc……

Y không phủ nhận.

Y cũng muốn làm.

Vốn đêm nay y muốn đi ra ngoài tìm nữ nhân, nhưng Ngao Dương lại đến cửa. Y đã lâu không thấy được nhi tử này rồi, rất là tưởng niệm, y không thể nào cự tuyệt.

Hạ Vân Phong miễn cưỡng rũ mắt, im lặng nhìn Ngao Dương:“Ngươi vừa rồi nói cái gì?” Y có chút hoài nghi có phải hay không chính mình nghe lầm rồi.

“Lão bà.”

Ngao Dương tựa hồ đã muốn tiến nhập trạng thái, rõ ràng liền trực tiếp như vậy kêu lên, nhìn thấy Hạ Vân Phong hơi nhíu mày, Ngao Dương trầm thấp cười vài tiếng.

Thật giống như đang chờ y chê cười……

“Ta là lão ba ngươi, không phải lão bà ngươi.” Hạ Vân Phong biết Ngao Dương không có hảo ý, y thong thả nhấc chân, bàn chân bọc da sói để ở ngực Ngao Dương.

Không cho hắn dựa gần lại.

Ngao Dương hấtchân y ra, đặt ở bên người y:“Ngươi cảm thấy có gì khác nhau sao?” Ngao Dương thật ra cảm thấy không có gì khác nhau, dù sao đều là giống nhau đều bị hắn “ ôm ”.

“Ngươi cảm thấy không khác nhau?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi lại hắn, trong giọng nói yxen lẫn vài phần hừ nhẹ, bởi vì y cảm giác được Ngao Dương đang ở thong thả xâm nhập y.

“Không sai biệt lắm.” Ngao Dương trả lời thật sự thong dong.

Ở trong mắt hắn xem ra không có gì khác biệt.

Lúc này.

Hai chân Hạ Vân Phong ép lên ở ngực, toàn bộ hạ thân đều vì Ngao Dương mà mở ra, sau thắt lưng y có chút lơ lửng, tất cảđiểm chống đỡ đều ở trên lưng. Hai tay của y có thể đụng đến chân Ngao Dương……

Nhưng hai tay Ngao Dương lại còn vuốt ve tất chân kia của y, da sói mềm mại mà lông xù kia dị thường mềm mịn, ở dưới ngọn đèn mờ nhạt ánh sáng nhu hòa toả sáng, chất liệu da khátốt……

Thực quý báu.

Y nằm ở trên giường lót sàng đan màu đỏ tươi kia khiến cholàn da tái nhợt của y lộ ra vài phần phiếm hồng, làn da y thật giống như trứng chim lột xác, vừa trắng lại vừa mịn……

Lại mềm dẻo……

“Bảo dưỡng tốt đến như vậy, còn muốn tìm mùa xuân thứ hai?” bàn tay to của Ngao Dương ở trên người y chậm rãi sờ, điểm hơi hơi nhô lên trước ngực kia của y đều bị Ngao Dương chơi đến hơi phiếm đỏ.

Hơi sưng.

Hơi ngứa.

Đồng thời y cảm giác được tay Ngao Dương theo thắt lung y, đụng đến hai má y, y cũng chỉ có thể quay đầu, miễn cưỡng nhìn về phía Ngao Dương. Ngao Dương hỏi y có phải hay không còn muốn tìm nữ nhân……

Hạ Vân Phong không trả lời.

Đây là chuyện của y.

Cùng Ngao Dương không có gì quan hệ.

“Người khác còn dám cùng với ngươi sao?” Ngao Dương hé miệng ngậmlấy cằm y, cũng khẽ nâng mắt theo dõi y,“Nữ nhân cùng với ngươi đều bị chết thực thảm, ngươi vẫn là đừng hại người nữa.”

Đừng hại người nữa……

Lời Ngao Dương nói, Hạ Vân Phong cũng đành cam chịu.

Cho nên.

Khi y cảm giác được sâu sắc động tác của Ngao Dương, y ổn định hơi thở lười biếng nói:“Ta không tìm.” Y nói xong, liền thong thả nắm chặt sàng đan dưới thân……

Bởi vì Ngao Dương đột nhiên đỉnh vào, cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào, cùng nóng ướt dính dính kia khiến cho hô hấp của y đều chậm lại.

Ngao Dương lại thật ra không phủ nhận, tiếng rên rỉ “Ừ hừ hừ” kia của y rất êm tai, hừ so với lão bà hắn đến là dễ nghe hơn rất nhiều, từ đó có thể thấy được nam nhân này kinh nghiệm thực phong phú.

Nam nhân Hạ Vân Phong này đều bị mấy nhi tử của y làm qua, cho nên Ngao Dương làm loại chuyện này thực đương nhiên, hoàn toàn đều không có một chút kiêng dè.

Là tự nhiên như vậy.

Trực tiếp như vậy.

Y cảm giác Ngao Dương đi vào, tần suất xâm nhập kia so với tần suất trừu sáp nhanh hơn rất nhiều, thật sâu, nhợt nhạt thay đổi đan xen, xúc cảm nóng rực kia…

Làm cho y run run.

Làm cho y rên rỉ.

Làm cho y vạn kiếp bất phục……

Cảm giác nhảy lên kia thực rõ ràng, y bị nhồi thật đầy, đầy đến độ sắp tràn ra, trong cái khe chật hẹp trắng nõn kia ngậm nuốt thật sâu lửa nóng như bàn ủi……

Giống như “Bàn ủi” làm cho y khắc sâu vào trong trí nhớ……

Bốn tháng cấm dục đổi lấy một đêm giao hòa kịch liệt, loại cảm giác này khó có thể hình dung, thật giống như trong sa mạc tìm được một vài nguồn nước, trong kịch liệt lại mong muốn càng nhiều thêm một chút.

Hạ Vân Phong chưa bao giờ phản bội cảm giác của mình.

Y thực hưởng thụ.

Thực thoải mái.

Cảm giác rất mãnh liệt.

Chính y đều đã phát tiết rất nhiều, bằng chứng là toàn bộ bụng đều ẩm ướt dính dính, cổ cảm giác nóng rựcgiữa hai chân y kia kích thích ythật sâu, làm cho y hừ rên.

Y ôm tâm trạng phức tạp, để cho Ngao Dương “bế” suốt một đêm.

Y đối với Ngao Dương là áy náy.

Là tự trách.

Còn mang theo một chút hổ thẹn.

Nhưng suy nghĩcủa Hạ Vân Phong rất nhanh đã bị xúc cảm mãnh liệt kia hòa tan. Kịch liệt dây dưa, ngôn ngữ ái muội làmđứt đoạn hoàn toàn ý nghĩ, cả buổi tối thay đổi vô số tư thế.

Y nhớ rõ……

Chân y khoác lên vai Ngao Dương, Ngao Dương đè nén phía sau y, chiều sâu kia của hắn cơ hồlàm cho y ngất xỉu, y thậm chí còn tiếp tục phóng ra vài lần……

Trong phòng.

Thoang thoảngmùi đàn hương thản nhiên, mùi hương này ngửi vào có tác dụng an thần, càng hítvào càng muốn ngủ, càng hít vào thân thể liền mềm nhũn……

Cái màn đỏ tươi kia đều bị buông xuống, chặn ngọn đèn mờ nhạt bên ngoài. Bên ngoài hoàn toàn nhìn không tới tình huống bên trong, chỉ mơ hồ nghe thấy hai người ái muội thấp giọng nói chuyện với nhau.

Sau đó.

Giường lớn kịch liệt rung lên, màn cũng rung lên theo, tiếng vang “Phốc, phốc” xen lẫn tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng rên rỉ liêu nhân kia……

Làm cho người ta run sợ……

Theo sự rung lên của giường lớn kia, màn giường ngẫu nhiên sẽ lộ ra một khe hở, mơ hồ có thể thấy bên trong hai người tứ chi dây dưa. Giường của y làgiường lớn màu đỏ thắm khắc hoa cổ điển, phi thường rộng cũng khá rắn chắc. ( không rắn sao chịu được mấy thằng con cầm thú của bác =.=)

Xuyên thấu qua khe hở kia, mơ hồ nhìn thấy tình huống bên trong……

Hai chân thon dài của Hạ Vân Phong kẹp ở bên sườn thắt lưng của Ngao Dương, thân hình gần như hoàn mỹ kia củaNgao Dương ngăn chặn thân thể mềm dẻo của Hạ Vân Phong. Cũng không biết Ngao Dương cúi đầu ở bên tai Hạ Vân Phong nói gì đó, khiến cho thân thể Hạ Vân Phong không ngừng co rút lại, không tự chủ được thong thả thu hẹp hai chân, tự nhiên kẹp chặt Ngao Dương.

Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người Ngao Dương, hai tay ôm bả vai Ngao Dương, sau đó tùy ý Ngao Dương hôn cổ y, y gục đầu xuống, đôi môi tự nhiên đụng tới sườn mặt Ngao Dương……

Địa phương hai người giao hòa cũng có thể thấy đượcrõ ràng.

Ngao Dương không thích bảo trì một tư thế, hắn thích không ngừng đổi tư thế, ngẫu nhiên làm cho Hạ Vân Phong ngồi quay lưng ở trên người hắn, hắn hấtmàn ra, ngồi xuống bên giường.

Hạ Vân Phong liền ngồi quay lưng ở trên người hắn, hai chân bị Ngao Dương cưỡng chế mở ra, trong gương đối diện có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một động tác rất nhỏ của hai người.

Ánh mắt Hạ Vân Phong gắt gao nhìn chằm chằm gương, khi y nhìn thấy chính mình đang mở chân ra, thật sâu tiếp nhận nhi tử mình, bụng y còn đang run rẩy……

Trong lòng y chấn động……

Mà Ngao Dương cũng cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong biến hóa, cho nên hắn chậm lại động tác, ôm Hạ Vân Phong, hôn bả vai Hạ Vân Phong, vuốt ve đùi Hạ Vân Phong……

Đêm nay thực hỗn loạn, Ngao Dương mỗi một lần dừng lại nghỉ ngơi, đều lấy tay thay thế vật cực nóng xâm nhập, xâm chiếm lãnh thổ nóng ướt kia của Hạ Vân Phong……

Đào lấy.

Nhét chặt.

Phiên giảo thưởng thức……

Ba ngón tay không ngừng bổ khuyết hư không cho Hạ Vân Phong, hai tay luân phiên làm cho ycảm giác không đồng dạng như vậy, chờ hắn nghỉ ngơi đủ sẽ không lấy tay “Hầu hạ” nữa.

Mà thẳng nhập chủ đề……

Hắn thích nhìn Hạ Vân Phong mở rộng chân đối với hắn, sau đó hắn một bên thưởng thức Hạ Vân Phong, một bên lấy tay cảm giác địa phương ấm áp kia, trong thân thể Hạ Vân Phong thực nóng.

Hắn không cho Hạ Vân Phong cơ hội nghỉ ngơi một chút nào, cả buổi tối chưa có để cho Hạ Vân Phong được nghỉ ngơi qua, tùy thời tùy chỗ đều xâm nhập, nhồi, hoàn toàn làmướt y……

Làmmềm y……

Tanchảyy……

Đêm nay hai mắtHạ Vân Phong đặc biệt ướt át, con ngươi lười biếng mà mê người, tiếng nói thành thục trầm thấp của y nhẹ hừ ra tiếng, cũng tràn ngập chiều sâu từ tính cùng gợi cảm mà một nam nhân vốn có……

Làn da lược hiển tái nhợt kia của y không biết là bị sàng đan làm tôn thêm, hay là bởi vì “Ân ái” quá mức kịch liệt khiến cho thân thể y có hơi nổi lên ửng hồng thản nhiên……

Ngao Dương đêm nay xem như hoàn toàn thỏa mãn. Lão bà hắn mang thai sau đó cũng rất ít làm, hắn lần này đi ra ngoài làm việc, cảm thấy mấy nữ nhân này nhàmchán đến cực điểm.

Hắn một chút hứng thú đều dậy không nổi……

Có lẽ là hắn lâu lắm rồi không phát tiết, hắn thế nhưng cảm thấy Hạ Vân Phong đêm nay đặc biệt gợi cảm. Thời điểm nên hừ thì hừ, thời điểm nên suyễn thì suyễn, thời điểm nên kẹp chặt thì kẹp chặt.

Cả buổi tối đều kịch liệt như vậy, bầu trời bên ngoài tấm màn đều đã sáng, bên trong màn còn chưa có ngừng lại.

Rõ ràng là mùa đông.

Vậy mà trên người hai người đều toát ra mồ hôi, tóc mai của Hạ Vân Phong đều đã ươn ướt. Ngao Dương rất ít hôn y, bất quá đêm nay hôn y vài lần, mặc dù có chút lực bất tòng tâm.

Nhưng vẫn là hôn y.

Lực chú ý của Ngao Dương tựa hồ đều đặt ở nơi khác của y, mà không phải là đôi môi y……

“Nhi tử ngươi ở nhà cũng không chạm ngươi?” Ngao Dương ôm Hạ Vân Phong cả người ướt mồ hôi, làm cho Hạ Vân Phong lười biếng đối diện với hắn, hai người đều nghiêng người dựa vào thật gần.

Đôi môi Hạ Vân Phong bị hơi thở Ngao Dương bao phủ, y thậm chí còn có thể cảm giác được Ngao Dương rút ra, lại thật sâu đè nén, cùng nắm bắt cáiđùi có chút bủn rủn của y.

Hạ Vân Phong lắc đầu.

Bọn họ rất ít làm.

Tình cảm giữa bọn họ, cũng không phải thành lập dựatrên loại sự tình này. Hơn nữa Hạ Vân Phong đối loại sự tình này cũng không quá coi trọng, lúc nào y có nhu cầu, tự y cũng biết đi tìm nữ nhân.

So với việc bị nhi tử “ôm”, y vẫn là càng thêm thích “ôm” nữ nhân.

Trải qua một đêm vận động kịch liệt, Ngao Dương có chút mệt mỏi nhìn Hạ Vân Phong. Nhìn thấy Hạ Vân Phong bộ dáng buồn ngủ, hắn đột nhiên “hảo tâm” nói với Hạ Vân Phong……

“Chờ tới lúc nhi tử ngươi không cần ngươi, ngươi có thể tới tìm ta.” Ngao Dương im lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong thong thả nâng hai mắttràn ngập ủ rũ kialên……

Tìm hắn?

Tìm hắn làm cái gì……

Nhìn thấy nghi hoặc thản nhiên trong mắt kia của Hạ Vân Phong, Ngao Dương hào phóng hứa hẹn:“Ta có thể giúp ngươi dưỡng lão.” Không biết là cố ý hay là vô tình, hắn hạ thấp giọng……

Có vẻ có chút ái muội……

Đồng thời.

Hạ Vân Phong mơ hồ cảm giác được Ngao Dương, thong thả đỉnh y một cái, xâm nhậpnhợt nhạt kia, có chút ẩn chứa áp lực mềm nhẹ……

Dưỡng lão.

Ngao Dương nói sẽ cấp cho y dưỡng lão……

Cũng không biết là nói thật, hay là giả……

Bất quá.

Trong lòng Hạ Vân Phong vẫn có nho nhỏ xúc động.

Hôm nay.

Hạ Vân Phong đã trải qua cả đêm kích tình, bởi vì quá mức vô lực mà ngủ rất trầm, chỉ là khi y tỉnh lại Ngao Dương đã đi rồi, thật giống như một giấc mộng.

Nhưng chân cùng thắt lưng bủn rủn của y, cùng với đầu lưỡi hơi tê kia đều nói cho y tất cả những cái này cũng không phải mộng……

Hạ Vân Phong tối hôm qua không thể đi ra ngoài tìm nữ nhân.

Vẫn là xem như phát tiết qua.

Hạ Vân Phong cũng là người thấu hiểu, y biết Ngao Dương nếu không có việc gì, về sau cũng sẽ không lại đến tìm y, bởi vì Ngao Dương ngay cả đi cũng không nói với y một tiếng. Y đối vớinhi tử này cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.

Y thủy chung vẫn là tự mình quanhững ngày của mình.

Hạ Vân Phong biết Ngao Dương trở về Bắc khu sau đó mấy ngày nay đều ở nhà bồi lão bà. Bởi vì bụng Lạc Thanh Nghiên quá lớn, đã xin phép ở nhà nghỉ ngơi được mấy tháng rồi.

Y cũng biết có đôi khi buổi tối Ngao Dương đi Nam khu cùng người hán đường tiêu khiển, Ngao Dương vẫn là mặc kệ việc làm ăn của y, hết thảy đều lấy gia đình làm chủ, chiếu cố lão bà.

Hạ Vân Phong hối hận buổi tối ngày hôm đó dung túng Ngao Dương, bởi vì y không biết lần sau khi nào thì Ngao Dương lại đến. Nói không chừng có lẽ sẽ vĩnh viễn cũng không qua đây nữa.

Tính theo ngày thìlão bà Ngao Dương cũng sắp sinh rồi.

Y đem tấmthiệp mời mà Ngao Dương đem đến kia cho Hoằng Dạ, y cũng không biết đó là cái gì, dù sao y bảo Hoằng Dạ thay y đi, bởi vì Ngao Dương sẽ không muốn gặp đến y.

Mấy hôm trước Ngao Dương đến nơi này của y, “bế” y, mà hiện tại lại không qua đây, điều này làm cho y hiểu được bọn họ chính là ở thời điểm sai lầm, dùng phương thức sai lầm, sai lầm gặp được mà thôi.

Sau đó lại sai lầm đã xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Ngao Dương dùng loại phương pháp này trả thù y. Thực thông minh, y chưa bao giờ hoài nghi các loại thủ đoạnmà nhi tử này có được, y như thế nào phòng bị, cũng đều có chút trở tay không kịp.

Hôm nay.

Hoằng Dạ thay Hạ Vân Phong đi dự tiệc, Hạ Vân Phong ở nhà dưỡng sinh nghỉ ngơi. Ygần đây ăn rất nhiều thuốc bổ linh tinh như nhân sâm, còn hầm một ít canh tráng dương để uống.

Nam nhân trung niên dù sao cũng cần bổ thận, bổ năng lực, y tự nhiên cũng không ngoại lệ. Con của y đều rất có tiền, tự nhiên trong nhà cũng chất đốngthuốc bổ đến nỗi ăn không xong.

Bình thường y thực chú ý dưỡng sinh.

Buổi chiều.

Thuộc hạ của y điện đến báo cáo tình hình gần đây của Bắc đường cùng Hạ thị, Ngao Dương gần đây bắt đầu bán đấu giá sản nghiệp của Hạ Vân Phong, y chỉ bảo thuộc hạ giám sát chặt chẽ chút.

Mấy cái này y cũng không phản ứng gì nhiều.

Y ngắt điện thoại sau đó thật giống như cái gì cũng chưa phát sinh, bất động thanh sắc tựa vào trên sô pha, dị thường im lặng uống thuốc bổ vừa hầm xong……

Đáy mắt thần thái lười biếng kia của y là một mảnh trầm định, cho nên cảm xúc đều ẩn sâu dưới đáy mắt sâu không thấy đáy kia……

Hạ Vân Phong lúc không có việc gì liền đem khối ngọc Ngao Dương đưa cho y kia lấy ra nhìn xem. Khối ngọc này hẳn là một đôi, còn có một khối chắc là ở chỗ Ngao Dương……

Lần trước Ngao Dương đem nó ném vào thùng rác, kết quả bị người hầu ném đi mất.

Hạ Vân Phong tự mình đi bới rác lên lượm trở về……

Bởi vì y động tác chậm, bên ngoài lại lạnh, lục lọi mấy tiếng mới tìm được, lúc trở về tay đều lạnh cóng đến đỏ.

Có điều…

Lúc lượm trở về khối ngọc kia đều đã vỡ thành vài mảnh.

Y cầm cái hộp chứa khối ngọc bể kia, nhìn viên ngọc bể thành từng mảnh từng mảnh bên trong hộp kia. Khối ngọc này giống như tâm của y, bị Ngao Dương lạnh lùng nghiền nát thành từng mảnh nhỏ…..