Hạ Vân Phong lại hỏi Ngao Dương một lần nữa.
Nhưng Ngao Dương chỉ ngẩng đầu lãnh đạm nhìn y một cái, từ trong mắt hắn Hạ Vân Phong tinh tường thấy được trào phúng cùng khinh thường, Ngao Dương một bên lật báo, một bên đánh giá Hạ Vân Phong……
Đêm nay là lần đầu tiên Ngao Dương lấy ánh mắt này nhìn y
Cư nhiên là loại thái độ này.
Dưới tình huống như vậy, Hạ Vân Phong cũng không trông cậy Ngao Dương sẽ đối với y tốt một chút, Ngao Dương không tra tấn y, cũng đã xem như ban ân lớn nhất rồi. Hạ Vân Phong hiện tại, căn bản là không có năng lực phản kích.
Vết thương ở thắt lưng của Hạ Vân Phong còn chưa tốt, y không thể ngồi, cũng không thể đứng, y chỉ có thể nằm, động một chút liền đau, trên lưng y quấn một cái túi thô chườm nước đá giảm đau……
Thắt lung y thũng rất lợi hại, Ngao Dương lại không cho mời bác sĩ tới khám cho y, chỉ cho y một cái túi chườm nước đá (ta mún chém chết thèn này mài mài dao), y không có đường lựa chọn. Tuy rằng hiện tại thời tiết đã lạnh, dùng túi chườm nước đá sẽ rất khó chịu, nhưng có cái túi chườm nước đá giảm đau cũng so với không có tốt hơn, cho nên y vẫn dùng.
Hiện tại động tác của y không thể quá mạnh, ngay cả ăn cơm y cũng không khả năng đứng dậy đến bên bàn, y chỉ có thể một mình ngồi ở trên sô pha ăn, hoặc là lúc y mệt cũng chỉ có thể dựa vào người hầu mời đến để uy.
Chỉ có thời điểm y hút thuốc là hoàn toàn dựa vào chính mình đỡ cái tẩu, tay y bị mỏi cũng không có người sẽ thay y xoa bóp, bởi vì hôm qua y mới biết Ngao Dương thực chán ghét người khác hút thuốc.
Có thể để cho y ở nhà hút thuốc, đã xem như không tồi rồi.
Y không có yêu cầu quá nhiều.
Bởi vì thắt lưng Hạ Vân Phong bị thương, lên lầu, xuống lầu, người hầu trong nhà đều ôm y, trước kia nếu không thoải mái, còn có thể kêu Hạ Đông đến chiếu cố y.
Nhưng hiện tại……
Không được
Y chỉ có thể dựa vào chính mình chịu đựng cơn đau, từng bước một tiêu sái trở về phòng, nếu y không xuống lầu hoặc là không tự mình đi, Ngao Dương sẽ giống buổi tối ngày hôm đó giống như tha đem y đi lên.
Như vậy y sẽ bị thương nặng hơn.
Ngao Dương hiện tại chính đang thần tình đạm mạc đánh giá Hạ Vân Phong thần thái lười biếng như trước. Hắn cảm thấy nam nhân này vô luận là dưới tình huống gì, cũng không lộ ra bộ dáng kinh hoảng.
Điểm này.
Hắn phải công nhận là Hạ Vân Phong rất có năng lực, cho dù là hiện tại đã bị hắn khống chế, cũng vẫn là xem TV, vẫn ăn cơm, vẫn hút thuốc, vẫn ở nhà không mặc nội y……
“Ta đang hỏi, ngươi nói.” Hạ Vân Phong lại miễn cưỡng hỏi một câu, y nhất thời quên tình cảnh hiện tại, y không có thích ứng nhanh như vậy, nhưng khi y nhìn thấy Ngao Dương không sinh khí, y vẫn chậm rãi hỏi điều muốn hỏi, “Ngươi không phải cùng Lạc Thanh Nghiên kết hôn rồi?”
Lần này.
Ngao Dương một bên lật xem báo chí, một bên gật đầu: “Kết hôn được một thời gian rồi.” Hắn cùng Lạc Thanh Nghiên ra ngoại quốc du lịch kết hôn, cũng chính là thời điểm tòa nhà cục chính trị kia bị kiểm soát……
Ngao Dương lúc này nói ra thập phần thản nhiên, điều này làm cho Hạ Vân Phong hoàn toàn không biết phải có phản ứng gì, y cuối cùng cũng chỉ là nói: “Chúc mừng ngươi, thành gia rồi.”
Thanh âm của y trước sau như một, vẫn như trước là chậm rãi, từ tốn như vậy……
Ngao Dương không cảm kích, cười lạnh hai tiếng, liền gấp lại tờ báo. Hôm nay hắn tựa hồ có tâm tình thu thập Hạ Vân Phong, hắn đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, kéo tay Hạ Vân Phong……
“Ngươi hiện tại nên lên lầu ngủ.” Ngao Dương duỗi tay một phen dùng sức, đem Hạ Vân Phong trực tiếp kéo đứng lên.
Vết thương ở lưng Hạ Vân Phong bị chạm tới, y không thoải mái “Ân” hai tiếng, y lúc này liền hơi hơi nhíu mày, bởi vì y cảm giác được Ngao Dương chính đang ôm thắt lưng y……
Dùng sức niết địa phương bị thương của y……
“Ngươi buông, ngươi chạm đến chỗ bị thương của ta.” Hạ Vân Phong vươn tay nắm lấy tay Ngao Dương, lực tay Ngao Dương rất lớn, y đau đến cái tẩu trong tay cũng đánh rơi xuống đất.
Ngao Dương thân thủ buông một cái.
Hạ Vân Phong nặng nề mà ngã ngồi trở về, lần này đau đến cái trán y ứa ra mồ hôi, trên mặt y rất nhanh đã xuất ra mồ hôi, y giương miệng cũng không thể nói rõ nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm thống khổ.
“Dìu ngươi, ngươi không cần, cái này lại thư thái.” Ngao Dương vui sướng khi người gặp họa cười lạnh hai tiếng, xong không quản y nữa mà tự mình lên lầu, đi thay một kiện áo ngủ……
Khi Ngao Dương lần thứ hai xuống dưới, Hạ Vân Phong vừa mới đi lên thang lầu. Y đi rất chậm, rất chậm, mỗi một bước đều đi được thực gian nan, mà Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương xuống dưới, y đã có loại dự cảm bất hảo.
Quả nhiên.
Ngao Dương đi tới phía sau y, hai tay ôm bên hông bị thương của y, phụ giúp y đi phía trước hai bước, y đành phải lôi kéo tay vịn đi theo tiến độ của Ngao Dương, Ngao Dương đi cũng không nhanh……
Ngao Dương đột nhiên ôm y, dán tại bên tai y thấp giọng nói: “Đỡ ngươi như vậy, ngươi liền thoải mái.”
Hạ Vân Phong chậm rãi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Ngao Dương: “Ngươi vẫn là thực quan tâm ta…… Tê……” Y nói còn chưa xong, bên môi Ngao Dương hiện lên nụ cười ác ý, dùng sức đem y đẩy về phía trước một chút, đánh vỡ tất cả ảo tưởng của Hạ Vân Phong đối với sự ôn nhu ngắn ngủi vừa rồi kia của hắn, y nghĩ rằng……
Y nghĩ rằng Ngao Dương vẫn quan tâm y……
Nhưng y giống như đã nghĩ lầm rồi.
“Ngươi đi quá chậm, ta giúp ngươi đi nhanh một chút.” Ngao Dương trực tiếp ôm thắt lưng y, cước bộ nhanh hơn nửa ôm nửa tha đem Hạ Vân Phong lên lầu.
Lúc này.
Hạ Vân Phong đã muốn đầu đầy mồ hôi, áo ngủ trên người y đều bị mồ hôi làm ướt, y mệt chết đi, mệt đến không nghĩ động, nhưng y còn phải đi tắm rửa……
Nhưng mọi chuyện không như ý, Hạ Vân Phong vừa mới tiến vào phòng liền ngã sấp xuống, Ngao Dương phát ra tiếng cười quỷ dị mà vừa lòng, hắn tựa hồ vẫn chờ mong Hạ Vân Phong ngã sấp xuống.
Giây tiếp theo, tay Hạ Vân Phong bị Ngao Dương cầm lấy ở trong tay, y nghĩ đến Ngao Dương muốn nâng y dậy, y đang muốn nói cám ơn, nhưng Ngao Dương lại một đường cứ như vậy đem y kéo dài tới phòng tắm……
Đứa con bất hiếu.
Không có nhân tính.
Đã vậy còn tra tấn chính phụ thân mình.
Hạ Vân Phong không hừ ra tiếng.
Bởi vì Ngao Dương xả nước nóng để cho y tắm rửa, Hạ Vân Phong mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng không có nói thẳng, chính là vết thương trên lưng y lại ở dưới sự cọ rửa của nước nóng nên hơi chút thoải mái.
Hạ Vân Phong đưa lưng về phía Ngao Dương ngồi ở trong bồn tắm lớn, trong bồn tắm lớn nước tuy rằng thực nóng, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, đau đớn trên lưng Hạ Vân Phong dịu đi không ít.
“Nếu ngươi muốn ngủ, thì đi ngủ.” thanh âm Hạ Vân Phong rầu rĩ không vui, Ngao Dương thúc giục y lên lầu gấp như vậy, chắc là hôm nay ở bên ngoài mệt mỏi.
Ngược lại Ngao Dương ở tại chỗ này, y cũng chỉ sẽ cảm thấy càng nguy hiểm.
Lúc này.
Bàn tay Ngao Dương, phủ sờ lên lưng Hạ Vân Phong, theo cái lưng bóng loáng của Hạ Vân Phong, trượt vào trong nước, rồi trượt đến sườn thắt lưng bị thương của Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong ngừng động tác tắm rửa, bởi vì y đang lo lắng Ngao Dương sẽ đột nhiên niết y một phen……
Cho nên.
Y cảnh giác, không dám động.
Nhưng qua thật lâu, y chỉ cảm thấy Ngao Dương đang cao thấp phủ sờ địa phương bị thương của y, không dùng lực nhu niết y, bên hông Hạ Vân Phong có một vùng ứ tim rất lớn……
“Ngươi không cần thay ta tẩy, ta tự mình tẩy là có thể.” Hạ Vân Phong không nghĩ phiền toái Ngao Dương, bởi vì y không biết Ngao Dương khi nào thì ở sau lưng cho y một dao.
Ngao Dương một bên vuốt thắt lưng bị thương của y, một bên tựa vào bên tai y, hỏi y: “Tư vị bị người tha đến tha đi có phải thực đã nghiền hay không? Ân?” Hắn dần dần hạ cằm để ở đầu vai Hạ Vân Phong……
“Rất khó chịu.”
Hạ Vân Phong trả lời Ngao Dương.
Mà Ngao Dương còn lại là chậm rãi tăng thêm lực nhu lộng bên hông y, nói: “Trước kia khi ta bị bán ra biên cảnh, chỉ cần đi chậm một chút sẽ bị người kéo đi như vậy. (liên quan j đến thúc chứ liếc xéo)”
“……”
“Khi đó ta tuổi nhỏ bao nhiêu, ngươi hẳn là còn nhớ rõ đi?” Ngao Dương lạnh lùng theo dõi y, trong mắt tràn đầy sương hàn.
Việc này Hạ Vân Phong hoàn toàn không biết, y đối với quá khứ của Ngao Dương hoàn toàn không biết, có thể nghĩ thơ ấu của Ngao Dương thật sự trải qua thực phi thường không hoàn mỹ……
Hạ Vân Phong xiết chặt khăn mặt trên tay, bởi vì Ngao Dương xiết chặt thương của y, y lười biếng nghiêng đầu: “Thật là ta không có chiếu cố tốt ngươi, ngươi như thế nào đối với ta đều không sao cả.”
Y nói được thực thản nhiên.
“Nhưng, ta hy vọng ngươi không cần thương tổn các huynh đệ của ngươi, bọn họ là vô tội, bọn họ không có sai, sai đều ở ta.” Y thản nhiên tiếp nhận sai lầm của mình.
Y thừa nhận.
Nếu không phải y quá để ý hết thảy chuyện của Bắc đường, cũng sẽ không để Ngao Dương gặp phải chuyện như vậy, Ngao Dương đối với y như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, một người làm một người chịu……
Cùng mấy nhi tử của y không có liên quan gì, y không hy vọng Ngao Dương đi lên con đường không thể vãn hồi này, y cho Ngao Dương đường sống quay đầu, còn làm như thế nào thì phải xem chính Ngao Dương.
Nhưng Ngao Dương đã không đáp ứng y, mặc kệ y nói như thế nào, Ngao Dương thật giống như không có nghe, y cuối cùng cũng không nói nữa, bởi vì Ngao Dương sẽ không nghe lời y nói.
Hạ Vân Phong là nam nhân cầm được thì cũng buông được. Lần này thua, không có nghĩa là y thua cả đời. (=.,= quân tử báo thù 10 năm chưa muộn)
“Ngươi còn có tâm tư quan tâm người khác sao.” Ngao Dương buông lỏng Hạ Vân Phong ra, hắn cởi quần áo cùng Hạ Vân Phong ngâm tắm.
Hạ Vân Phong duỗi tay sờ sờ thắt lưng mình, nơi đó là một mảnh cảm giác nóng bỏng, y vẫn như trước đưa lưng về phía Ngao Dương, mà Ngao Dương vươn tay đem y kéo đến bên người.
“Hiện tại có phải ngươi hy vọng người nào đó có thể tới cứu ngươi hay không?” Ngao Dương nhẹ nhàng ôm y, thấy Hạ Vân Phong lắc đầu, hắn lại vừa lòng nở nụ cười, “Ngươi tốt nhất đừng chờ mong, không có người sẽ đến cứu ngươi.” Bởi vì mấy nhi tử của Hạ Vân Phong, đều đã bị hắn bắt rồi, hiện tại đều rơi vào trong tay của hắn.
Hạ Vân Phong lại thật ra muốn ai cũng đừng đến, trăm ngàn đừng đến……
Bởi vì đến đây, sẽ đi không được nữa.
Hạ Vân Phong cũng không có tiếp tục hỏi nhiều tình huống mấy nhi tử của y, bởi vì y hỏi nhiều một câu, bọn họ liền nguy hiểm thêm một phần, trong thời gian kế tiếp Ngao Dương nắm bắt thắt lưng y dùng sức nhu niết.
Ngao Dương giống như thưởng thức đánh giá Hạ Vân Phong, hiện tại nam nhân này hơi nhíu mi, nhẫn nại từ từ nhắm hai mắt, trên mặt y có tinh tế mồ hôi, rõ ràng là vừa đau lại khó chịu, nhưng y lại ngay cả cổ họng đều không có phát ra một tiếng.
“Rất đau?”
Ngao Dương dán tại bên tai Hạ Vân Phong, hỏi tình trạng giờ phút này của y.
“Ừ.”
Hạ Vân Phong thong thả mở hai mắt, nhìn về phía Ngao Dương gần trong gang tấc, con y vẫn là rất dễ nhìn như vậy, ánh mắt sắc hắc, tóc vừa đen lại mềm……
“Đau là được rồi.”
“……”
“Ở nơi này của ta, ngươi đừng tưởng thoải mái.”
“……” Hạ Vân Phong chính là trầm ổn nhìn chăm chú vào Ngao Dương, Ngao Dương thật sự hận y, hận đến thấu xương.
“Mỗi lần nhìn thấy ngươi hút thuốc, ta đã muốn một cái tát đập chết ngươi. (còn ta đang mún tát ngươi đây >”<)” Ngao Dương hận nhất chính là người khác hút thuốc, người biết rõ hắn cũng không dám ở trước mặt hắn hút thuốc…… Cho dù mặt Ngao Dương không chút thay đổi, nhìn qua cũng là thật thưởng thức, thực đẹp mắt, Hạ Vân Phong nhớ mang máng mẹ Ngao Dương, là người ấm áp nhất trong số mấy người vợ của y…… Lúc y còn trẻ tuy rằng không quan tâm tới vợ mình nhưng mẹ Ngao Dương mặc kệ thế nào, mỗi ngày cũng đều phải chờ y về nhà ăn cơm, mỗi khi đến trời mưa vợ hai của y đều đã ở dưới lầu chờ y, lo lắng y lâm bệnh. Bởi vì khi đó y thực bận rộn, còn chưa có ngồi ổn vị trí lão đại, y làm gì đều phải tự mình động thủ, y thường xuyên đều mang thương tích về nhà, mẹ Ngao Dương luôn thực ôn nhu thay y tắm rửa, chỉ trầy da mà có đôi khi còn lo lắng đến phát khóc, mỗi lần Hạ Vân Phong đều nói không có việc gì, dù sao thương to thương nho trên người y cũng không ít. Y mơ hồ nhớ rõ thời điểm kia Ngao Dương rất nhỏ, luôn thích tránh ở cạnh cửa nhìn bọn họ, thân ảnh nho nhỏ kia, đã ở trong trí nhớ Hạ Vân Phong trở nên mơ hồ. Mà hiện tại. Nhi tử của bọn họ lại hoàn toàn tương phản…… Chẳng những sẽ không vì y đau lòng, vì y lo lắng, ngược lại giống như còn muốn y bị thương, nhìn thấy y ngã sấp xuống thế nhưng cao hứng đem kéo vào phòng tắm như vậy, ở nơi này dùng sức niết chỗ bị thương của y.