Hiện tại đã khuya rồi.
Hạ Đông còn tới loại địa phương này……
Sau khi Hạ Vân Phong tuần tra Hoàng Thành xong, liền trực tiếp kêu quản lí qua, quản lí kia phi thường cung kính cúi đầu trước y: “Vân gia, đêm nay ngươi muốn dạng gì bồi ngủ? (=..= ở nhà bồi 5 con sói đủ tinh tẫn nhân vong rồi đại ca)”
“Hạ Đông đêm nay tới đây làm gì?” Hạ Vân Phong gọn gàng dứt khoát hỏi quản lí tình hình Hạ Đông, hôm nay y cũng không phải cố ý tới Hoàng Thành tìm nữ nhân bồi ngủ.
“Gần đây mỗi ngày hắn đều đến, *** trưởng tuân theo lời ngài nói đưa cho hắn ngưu lang mới tới, hiện tại hắn đang ở phòng khách quý trên lầu ba, Vân gia, ngươi đi chậm một chút……” Quản lí nói còn chưa xong, Hạ Vân Phong đã đứng dậy lên lầu, quản lí chỉ đành ở phía sau nhìn theo Hạ Vân Phong.
“Số phòng.” Hạ Vân Phong trầm ổn ra tiếng.
Quản lí vừa nói ra số phòng, Hạ Vân Phong đã vào thang máy, trực tiếp lên lầu ba.
Hạ Vân Phong đi tới trước phòng theo như quản lí nói, y thong thả đẩy cửa phòng ra, vừa đẩy cửa ra liền thấy Hạ Đông ngồi dựa vào ở trên sô pha, đang uống rượu……
Mà bên cạnh Hạ Đông còn ngồi một vị thanh niên diện mạo mi thanh mục tú, hai người đang uống rượu tán gẫu, cả phòng cũng chỉ có hai người, trên bàn bày đầy rượu và thức ăn.
Hạ Vân Phong xuất hiện đánh gãy hai người nói chuyện với nhau, hai người đều buông chén rượu xuống đứng lên, Hạ Đông không nghĩ tới Hạ Vân Phong sẽ xuất hiện ở trong này, nhưng hắn vẫn cung kính chào y: “Vân gia.”
Vị ngưu lang tuổi trẻ kia cũng quy củ theo Hạ Đông gọi một tiếng: “Lão bản, chào.”
Hạ Vân Phong không dấu vết gật đầu, y trực tiếp vào phòng tìm vị trí ngồi xuống, ý bảo Hạ Đông lại đây rót rượu cho y, y liền ngồi ở đối diện Hạ Đông.
Ngưu lang kia thấy Hạ Vân Phong vào phòng nên có chút sợ hãi, vẫn không dám liếc mắt nhìn Hạ Vân Phong một cái, Hạ Đông cũng cúi người thay Hạ Vân Phong rót rượu, thẳng đến khi Hạ Vân Phong bảo hai bọn họ ngồi xuống, hai người mới một lần nữa ngồi vào chỗ của mình.
“Vân gia, ngươi muốn hút thuốc không?” Hạ Đông chủ động mở miệng hỏi y.
Hạ Vân Phong lắc đầu.
“Vậy muốn dùng cái gì?” Hạ Đông tiếp tục hỏi y.
“Không cần, ta ngồi một lát thôi, các ngươi tiếp tục, không cần phải xen vào ta.” Hạ Vân Phong bưng chén rượu lên uống mấy hớp, y cứ như vậy ngồi ở đối diện nhìn hai người. (=..= ngồi thế thì ai mà tâm sự cho đc)
Càng như vậy, vị ngưu lang mới tới kia có vẻ càng thêm câu nệ, ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên người Hạ Đông, Hạ Đông mặc quần áo thuần trắng, cổ áo và cổ tay đều rộng mở……
Hạ Vân Phong phát hiện trên cổ Hạ Đông có hồng ấn nhàn nhạt, hôn ngân thật chói mắt, khiến Hạ Vân Phong hơi nhíu mày, y thong thả uống xong rượu.
Lần này…
Vị ngưu lang kia chủ động rót rượu cho Hạ Vân Phong: “Lão bản……” ngưu lang kia nói còn chưa xong, Hạ Vân Phong liền duỗi tay huých cái chén một cái, cái chén kia trực tiếp trượt, tất cả rượu đều đổ xuống bàn.
“Lão bản ta không phải cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Vị ngưu lang kia sợ tới mức lập tức dừng động tác lại, một bên giải thích với Hạ Vân Phong, một bên xấu hổ cầm khăn tay lau lau cái bàn.
Hạ Vân Phong ngồi vững như Thái Sơn, ánh mắt lại lạc ở trên người Hạ Đông, mà lúc này, Hạ Đông cũng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn lại y, Hạ Đông kéo ngưu lang kia qua.
“Để ta làm, ngươi ngồi xuống đi.” Hạ Đông lấy khăn trong tay ngưu lang kia qua, ngưu lang kia im lặng ngồi xuống, nhưng lại có chút khẩn trương, bất an cúi đầu.
“Không cần khẩn trương như vậy.” ánh mắt Hạ Vân Phong từ trên thân Hạ Đông chuyển dời sang trên thân ngưu lang kia, “Ngươi mới tới không bao lâu đã khiến cho Hạ Đông thích ngươi như vậy, rất có bản lĩnh, ngươi tên là gì?” Hạ Vân Phong thế này mới cẩn thận đánh giá người kia, tướng mạo thanh tú, dáng người cũng không tồi, bộ dạng tuy rằng không phải quá xuất sắc, nhưng quý ở tuổi trẻ, bộ dạng mới hai mươi.
“Dạ, lão bản, ta gọi là A Lâm.” A Lâm rất câu nệ, có thể nhìn ra là vừa tới không bao lâu, đối với phương diện chiêu đãi khách nhân này có chút mới lạ, A Lâm thấy Hạ Vân Phong chưa nói gì, lại bổ sung, “Ta vừa tới, không hiểu chuyện, lão bản ngươi đừng nóng giận, ta sẽ cố gắng học.” Lúc này học ngoan rồi, biết Hạ Vân Phong thích có người hiểu biết.
Hạ Vân Phong gật đầu: “Ngươi lại đây.” Y mí mắt cũng chưa nâng một cái, bảo A Lâm qua bên cạnh y.
A Lâm đi qua.
Hạ Đông cúi đầu uống rượu, không có lắm miệng gì nhiều, cũng không có ngăn cản.
“Nghe quản lí nói, gần đây mỗi ngày Hạ Đông đều tới chọn ngươi, ngươi có hầu hạ tốt hắn hay không?” Hạ Vân Phong miễn cưỡng ngồi ở trên sô pha, y phát hiện A Lâm này thế nhưng có chút đỏ mặt.
Hơn nữa.
Người này thần thái rất ôn nhu……
Thì ra Hạ Đông thích loại hình nam nhân này, A Lâm rất nhanh liền gật đầu, trả lời Hạ Vân Phong: “Có, lão bản, kỳ thật ta hiện tại cũng chỉ tiếp nhận một người khách là Hạ Đông.”
A Lâm mặt đỏ rồi……
Hạ Vân Phong gật gật đầu, lười biếng nhìn về phía Hạ Đông: “Đêm nay không phải ta đã quấy rầy các ngươi chứ? (=..= biết rồi còn hỏi)”
Y chỉ tới xem là loại người nào có bản lĩnh có thể khiến Hạ Đông mỗi ngày tới chọn hắn như vậy.
“Không có.” Hạ Đông đã đứng lên đi tới, bảo A Lâm ngồi xuống đối diện, chính hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong, “Vân gia, hắn vừa mới ra, không hiểu quy củ.”
“Nhanh như vậy đã thay hắn nói chuyện rồi?” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn Hạ Đông.
“Người nhà A Lâm thiếu nợ người ta một triệu, hắn mới tới đây công tác, hắn chưa từng làm loại việc này.” Hạ Đông nói với Hạ Vân Phong người này rất sạch sẽ.
Hạ Vân Phong nhìn chằm chằm Hạ Đông, qua một hồi lâu, y mới động môi tỏ vẻ: “Ta đêm nay muốn hắn bồi ngủ. (=))))) đừng nói mún ở trên chứ? Thúc là tổng thụ đó, đừng dại dột tự hiến dâng chứ =.,=)” trước đây y chẳng qua chỉ bảo Hạ Đông ngoạn chơi mà thôi……
Cũng không phải muốn Hạ Đông thật sự……
“Vân gia, hắn không được.” Hạ Đông lần đầu tiên dám trực tiếp phản bác y như vậy, “Một trăm vạn kia của hắn ta đã đáp ứng thay hắn trả rồi, về sau hắn cũng sẽ không tới nơi này làm nữa.”
“Vì sao không được, khi nào có tiền có thể không làm, trước khi chưa trả lại tiền, đều phải tới làm, đây là quy củ.” trong giọng nói không chút để ý của Hạ Vân Phong lộ ra vài phần bất mãn.
A Lâm khẩn trương cúi đầu, không dám nhìn hai người bọn họ, hiện tại Hạ Vân Phong rất muốn động thủ giáo huấn Hạ Đông, nhưng y kiềm chế tâm tình không thoải mái, tiếp tục nhìn Hạ Đông.
“Vân gia, ngươi vẫn nên tìm người khác tốt hơn.” Hạ Đông lập tức lấy ra chi phiếu một trăm vạn, rất tự nhiên lại cung kính bỏ vào trong túi áo Hạ Vân Phong.
Cho tới bây giờ Hạ Vân Phong còn chưa thấy qua bộ dạng nghiêm túc như vậy của Hạ Đông, y biết lúc này Hạ Đông và A Lâm kia là nghiêm túc, không phải chỉ chơi đùa thôi, này càng làm cho Hạ Vân Phong bất mãn.
“Vân gia, thời gian không còn sớm nữa, ta và A Lâm phải về nhà rồi.” Hạ Đông đứng lên cúi đầu với sau, liền vươn tay dắt A Lâm đang sợ hãi đến phát run rời khỏi ghế lô.
Hạ Đông và A Lâm phải về nhà rồi……
Phải về nhà……
Hạ Đông là tính đưa A Lâm đến nhà mình? Hay là nói, hai người kia phát triển nhanh chóng, đã tới trình độ tiến vào ở chung? Vô luận như thế nào, đêm nay thái độ Hạ Đông cũng đã khiến Hạ Vân Phong rất mất hứng……
Hạ Vân Phong rất để ý.
Hạ Đông thế nhưng vì một người ngoài lấy tiền tới chặn họng y, trước kia Hạ Đông chưa bao giờ dám một mình rời đi, lần này lại đi về sớm hơn so với y, còn ở trước mặt y mang theo A Lâm rời đi……
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương và lo lắng của A Lâm kia, Hạ Vân Phong liền cảm thấy thật buồn cười, Hạ Đông thế nhưng thích loại nam nhân không có bản lĩnh đảm đương phải nhờ nam nhân khác trả nợ.
Tầm nhìn kiểu gì vậy?
tư vị trong lòng Hạ Vân Phong rất không tốt, con của y chọn đến chọn đi (nga… chấp nhận là con rồi nga =..=), chẳng những chọn một người như thế, lại còn là một nam nhân không bản lĩnh, phải dựa vào khuôn mặt thì có ích lợi gì?
Lời tuy là nói thế, nhưng Hạ Vân Phong lại cảm thấy chi phiếu trong túi tiền nặng trịch……
Đêm nay.
Lúc khuya.
Hạ Vân Phondg đứng trước cửa nhà Hạ Đông, y lấy tay nhấn chuông cửa, chẳng được bao lâu đã có người mở cửa ra, người mở cửa là Hạ Đông, hắn mặc áo ngủ có vẻ vừa tắm rửa xong……
“Vân gia, sao ngươi lại tới đây?” đáy mắt Hạ Đông hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn vẫn đứng nguyên ở cửa, không có mời Hạ Vân Phong vào ngồi, “Có việc?”
“Không có việc gì thì không thể đến sao, ngươi không mời ta đi vào ngồi?” Hạ Vân Phong chủ động mở miệng, y duỗi tay muốn đẩy cửa ra, nhưng Hạ Đông lại chặn ở cửa.
“Vân gia, hôm nay không quá tiện, ngươi nên về trước đi, ngày mai ta qua ngươi bên kia.” Hạ Đông vẫn như trước duy trì thái độ cung kính, không có chút chậm trễ.
“Hạ Đông, là ai a?” Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng A Lâm, khi A Lâm thấy Hạ Vân Phong, hắn có chút sợ hãi tránh né phía sau Hạ Đông.
Hạ Vân Phong đang muốn mở miệng nói, Hạ Đông lại trực tiếp đóng cửa lại.
Y nghĩ Hạ Đông đã tiễn bước nam nhân này đi rồi, y tới đây đích thực cũng muốn xác nhận một chút, rốt cuộc A Lâm còn ở đây hay không, nhưng lại không nghĩ tới, Hạ Đông thật sự mang A Lâm về nhà.
Này nói lên cái gì, Hạ Vân Phong rất rõ ràng, Hạ Đông bảo hộ A Lâm như vậy, cũng chứng minh tình cảm Hạ Đông đối với A Lâm không quá bình thường, cho tới bây giờ y cũng chưa thấy qua Hạ Đông để bụng với ai như vậy. (=..= nghĩ lại đi thúc)
Vì một người nam nhân……
Hạ Đông thế nhưng bỏ y lại, không nghe lời y, phản bác y, bây giờ còn nhốt y một mình ngoài cửa, được, đôi cánh của Hạ Đông cũng đã thật dài và cứng cáp rồi.
Hạ Vân Phong đứng ở cửa một lát, đây là lần thứ hai y tới đây, nhưng lại trong tình huống này, Hạ Vân Phong tự mình trở về bệnh viện bồi nhi tử, nhưng ngày hôm sau Hạ Đông chưa có tới tìm y.
Ngày thứ ba……
Ngày thứ tư cũng chưa có tới……
Hạ Vân Phong nghĩ nghĩ, bình thường có phải y bức Hạ Đông quá, làm quá chặt nên mới tạo thành tâm lý phản nghịch này hay không, dù sao Hạ Vân Phong lại qua nhà Hạ Đông.
Đồng dạng lúc ban đêm khuya khoắc.
Nhưng người mở cửa là A Lâm: “Hạ tiên sinh, hôm nay Hạ Đông mệt chết đi, hắn đã ngủ rồi, hôm khác ngươi hãy tới tìm hắn.” A Lâm từ sau cửa nhìn y, bộ dạng thập phần sợ hãi.
A Lâm nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.
Hạ Vân Phong lại sửng sờ ở cửa, vừa rồi xuyên thấu qua cửa, y nhìn thấy trên cổ A Lâm nơi nơi đều là hôn ngân, Hạ Vân Phong đương nhiên biết Hạ Đông đang trốn y, không muốn gặp y……
Y liên tục tìm Hạ Đông vài ngày, điện thoại cho Hạ Đông cũng chỉ luôn là điện thoại tự nhắn lại, mỗi lần y tới cửa tìm Hạ Đông, Hạ Đông hoặc là nói mệt mỏi, hoặc là sẽ nói ngày khác qua tìm y.
Hạ Vân Phong rất kiên nhẫn chờ, nhưng hôm nay y vừa trở lại bệnh viện đã nghe Hoằng Dạ và Hình Liệt nói trước đó Hạ Đông tới xem qua bọn họ, lần này Hạ Vân Phong có chút tức giận rồi.
Hạ Vân Phong gọi điện thoại cho thuộc hạ ở công ty, sai người đông băng toàn bộ tài khoản của Hạ Đông, y không tin Hạ Đông không có tiền còn có thể không chủ động tìm tới y.
Nhưng y đợi vài ngày, Hạ Đông cũng vẫn chưa tới, khi y lại tới cửa tìm Hạ Đông, trong nhà Hạ Đông không có người, hàng xóm Hạ Đông nói với Hạ Vân Phong, Hạ Đông mang theo A Lâm kia đi nghỉ phép rồi.
Lúc này Hạ Đông hoàn toàn trốn khỏi y.
Hơn nữa.
Công ty bên kia Hạ Đông cũng xin nghỉ dài hạn.
Hạ Vân Phong cũng không tính tìm hắn, y quyết định cho Hạ Đông nghỉ ngơi, bất quá A Lâm kia thủy chung vẫn là một cái gai trong lòng Hạ Vân Phong, bởi vì Hạ Đông vì A Lâm mà ngỗ nghịch y.
Mấy ngày nay Hạ Vân Phong đều ở bệnh viện, mà đồng sự và dưỡng phụ Hình Liệt cùng với bằng hữu Hoằng Dạ đều tới thăm bệnh, bất quá lúc bọn họ đến, Hạ Vân Phong cơ bản ở trong phòng mình ngủ.
Mỗi đêm trước khi ngủ y đều gọi điện thoại cho Hạ Đông, nhưng điện thoại Hạ Đông luôn không thông, chẳng qua y không nghĩ tới nhanh như vậy có thể gặp được Hạ Đông, ngày thứ bảy, y cùng với vài vị lão bản đàm chuyện đi hàng.
Y uống không ít rượu, sắc mặt có chút hồng nhuận, mấy người vừa tản đi, Hạ Vân Phong cũng chuẩn bị quay về bệnh viện liền thấy Hạ Đông ôm A Lâm xuất hiện ở trong tầm nhìn của y……
Hai người vào thang máy.
Ngay tại một khắc cửa thang máy sắp đóng, Hạ Vân Phong cũng chậm chậm đi vào thang máy, cửa thang máy vững vàng đóng lại, không khí trong thang máy nháy mắt đọng lại.
Hạ Vân Phong thong dong đứng đối mặt bọn họ, A Lâm kia đã sợ hãi trốn ra phía sau Hạ Đông, còn Hạ Đông lại thoáng có chút kinh ngạc nhìn y.
“Vân gia……”
Hạ Đông vừa dứt lời, trong thang máy liền vang lên tiếng tát tai thanh thúy, tiếp theo lại vài cái “Ba ba”, Hạ Đông bị Hạ Vân Phong tát một hơi khiến cho khóe miệng đều vươn tơ máu.
Trên mặt Hạ Đông lập tức liền hiện ra dấu tay rõ ràng có thể thấy được.
“Ngươi trốn ta.” Hạ Vân Phong xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay y đã đánh đến phát đau, chỉ có vẻ mặt y vẫn như trước không thay đổi, trầm ổn, bình tĩnh, hoàn toàn bất động thanh sắc……
“Ta chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.” Hạ Đông cúi đầu, giọng nói bình tĩnh như trước.
“Hạ Đông ngươi chảy máu rồi.” A Lâm vươn tay muốn thay Hạ Đông lau khóe miệng.
Nhưng lại trực tiếp bị Hạ Vân Phong hất ra……
“Ít chạm vào con ta.” Hạ Vân Phong lười biếng cảnh cáo A Lâm, y vươn tay muốn túm A Lâm ra, tát người này mấy cái, nhưng lại bị Hạ Đông chặn.
“Vân gia, không, đừng đánh hắn, ngươi muốn đánh thì đánh ta đi.” Hạ Đông bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong, khí lực hắn rất lớn, làm cho Hạ Vân Phong hơi nhíu nhíu mày.
Hạ Vân Phong sắc mặt không đổi, chỉ có ánh mắt phức tạp thêm rất nhiều: “Bây giờ ngươi cánh dài cứng cáp rồi, vì một người nam nhân mà dám nói chuyện với ta như vậy, rốt cuộc ngươi có đem ta trở thành thân sinh phụ thân của ngươi hay không?” giọng y rất chậm, lại uy lực vô cùng……
“Bá phụ, Hạ Đông, các ngươi là……” A Lâm kinh ngạc nhìn qua nhìn lại hai người, nhìn thấy mặt Hạ Vân Phong không chút thay đổi nhìn hắn, hắn lại sợ tới mức nhích lại gần bên cạnh Hạ Đông.
“Vậy ngươi có đem ta trở thành thân sinh nhi tử của ngươi mà đối đãi hay không? (=..= hỏi hay lắm)” Hạ Đông Bình tĩnh hỏi lại y, hắn tới gần Hạ Vân Phong, “Thì ra ngươi còn nhớ rõ, ta là thân sinh nhi tử của ngươi.”
Tuy Hạ Vân Phong không muốn thừa nhận, nhưng vẫn chậm rãi xác nhận: “Đương nhiên.”
“Ta nghĩ tới ngươi sớm đã quên.” Giọng Hạ Đông có chút cô đơn, quất vào nỗi lòng phức tạp của Hạ Vân Phong, “Ngươi đóng băng tài khoản ta, gọi điện thoại cho ta chính là muốn bức ta xuất hiện, hiện tại ta ở trước mặt ngươi rồi, muốn đánh hay không tùy ngươi, có điều ngươi đừng quên, ta không phải là chó của ngươi, ta cũng là thân sinh nhi tử của ngươi……”
Hạ Vân Phong nhìn chăm chú vào Hạ Đông: “Chính vì xem ngươi là nhi tử của ta, ta mới không phái người bắt ngươi trở về, mà là chờ ngươi chủ động tìm ta.” Nếu không, y cũng sẽ không để ý như vậy……
Y mới sẽ không để ý Hạ Đông và nam nhân khác cùng một chỗ như vậy.
Thang máy đến
“Hạ Đông đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.” A Lâm lôi kéo cánh tay Hạ Đông, có chút sợ hãi nhìn Hạ Vân Phong, Hạ Đông chậm rãi buông tay, bị A Lâm Lôi đi.
Chẳng qua…
Ánh mắt hắn vẫn dừng ở trên người Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong cũng không có cùng đi ra ngoài nữa, chính là khoảnh khắc khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Đông bỏ tay A Lâm ra, đi vòng trở về chặn cửa thang máy……
Hạ Đông dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, bình tĩnh nói với Hạ Vân Phong: “Ta chỉ muốn thoải mái vài ngày, qua hai ngày ta sẽ trở về, đã thật lâu ta không có thời gian nghỉ ngơi rồi.”