Dụ Tội

Chương 138: H




Lái xe không có trả lời.

Bởi vì Hạ Vân Phong không nói gì.

Lái xe cũng không dám loạn tiếp lời, lời đại thiếu gia tuy rằng có uy, nhưng như thế nào cũng không so được với lời nói của Hạ Vân Phong……

“Lão Lưu, ta chưa nói qua rồi sao, buổi tối đừng để cho nhị thiếu gia xuất môn.” Hạ Vân Phong lười biếng nhắc nhở hắn, đêm đã khuya, Ngao Dương xuất môn y cũng không yên tâm, “Nói với nhị thiếu gia, bảo nó nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Dạ.”

Lái xe vẫn còn chưa đi: “Vân gia, lời nói của ta, nhị thiếu gia không nhất thiết sẽ nghe.” Lão thấm mồ hôi…… ( m()m nếu còn ko đi Lưu bá ngươi ko phải là đổ mồ hôi, mà là đổ máu đó!)

Mà lúc này.

Trong xe.

Hoằng Dạ thân mật gắt gao ngăn chặn Hạ Vân Phong, thật im lặng nhìn biểu tình Hạ Vân Phong……

Mà Hạ Vân Phong chậm rãi động chân, động tác vô ý thức này lại giống như tự nhiên nuốt vào hoàn toàn…… (đấy, H của Mặc tỷ nó mơ hồ thế đấy, ta đây đọc đến 3 lần mới giác ngộ được đấy =..=|||)

Lái xe đứng ở bên ngoài, không dám tự chủ trương.

Lái xe đang đợi…

Hạ Vân Phong cảm giác được Hoằng Dạ để vào rất sâu, hai người đã hoàn toàn dung nhập ở cùng một chỗ, y cảm giác được Hoằng Dạ muốn động rồi, đành phải lười biếng bổ sung: “Cứ nói là ta nói.”

“Dạ, Vân gia.” Lái xe thế này mới dám rời đi.

Lái xe mới vừa đi.

Hạ Vân Phong liền cảm giác được Hoằng Dạ đang bắt đầu thong thả động, ánh mắt y theo cổ Hoằng Dạ nhìn về phía đôi mắt Hoằng Dạ, lúc này, Hoằng Dạ cũng đang nhìn y……

Xe bắt đầu hơi chớp lên……

Hoằng Dạ giữ chân Hạ Vân Phong, kéo cả người Hạ Vân Phong lên trên ghế, làm cho cả người y nằm xuống, mà lúc này, quần áo Hạ Vân Phong chỉnh tề khoát lên trên hàng ghế.

Hạ Vân Phong hơi híp hai mắt, lười biếng nhìn chằm chằm nhi tử nửa tựa vào trên mình người, theo động tác Hoằng Dạ, thân thể y di động lên xuống, y có thể rõ ràng cảm giác được tần xuất mỗi một lần nhảy lên của Hoằng Dạ……

“Cảm giác được ta không?” Hoằng Dạ cúi đầu, cắn môi Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong gật đầu: “Cảm giác được.”

Rất rõ ràng, cảm giác được rất rõ ràng sự tồn tại của Hoằng Dạ, cực nóng cùng nóng ướt dây dưa, làm cho hơi thở Hạ Vân Phong rất nhiệt rất nhiệt, môi hai người vén cùng một chỗ.

Xe rung động càng lợi hại.

Mà lúc này.

Tần Diễm từ nhà Hạ Đông uống rượu xong trở về, lúc hắn đi ngang qua xe, phát hiện xe lão ba mình đang chậm rãi chớp lên, hơn nữa biên độ chớp lên rất lớn…… (ta nói thằng này có tiềm chất đi bắt gian mà òó)

Hắn lấy tay gõ cửa sổ thủy tinh……

“Lão ba, ngươi có ở bên trong hay không?” Tần Diễm đứng ở bên ngoài nhìn nơi khác, bình tĩnh gõ cửa xe.

Bây giờ Hạ Vân Phong không thể trả lời hắn.

Bởi vì….

Hoằng Dạ cắn đôi môi y, mút hôn đầu lưỡi y, mà ánh mắt Hoằng Dạ dừng ở trên thân Tần Diễm đứng ngoài của xe, hắn hôn Hạ Vân Phong một lát, vừa hôn y vừa nói: “Muốn trả lời hắn hay không?”

Hạ Vân Phong cảm giác Hoằng Dạ đè ép y, tách chân y ra, ánh mắt đang không hề kiêng kị đánh giá nơi hai người giao hòa, Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào cửa xe……

Lười biếng trả lời hắn: “Ta ở bên trong.”

Hai tay Tần Diễm ấn ở trên thủy tinh nhìn nhìn (này thì nhìn chọc vô mắt =.,=), ý đồ muốn nhìn rõ tình huốnh bên trong: “Ngươi không đi lên sao?” giọng Tần Diễm cơ hồ ngay bên tai y……

Rất từ tính.

“Ngươi lên trước đi.” Hạ Vân Phong chậm rãi ngồi dậy, thân xe theo động tác Hoằng Dạ đè ép y mà hơi chớp lên, Hoằng Dạ đè nặng y, chỉ có Hạ Vân Phong mới cảm giác được nhiệt tình của Hoằng Dạ.

Tần Diễm ở bên ngoài đứng trong chốc lát, mới trả lời y: “Được.”

Hoằng Dạ cũng tạm dừng thật lâu, thẳng đến khi tiếng bước chân của Tần Diễm hoàn toàn biến mất sau Hoằng Dạ mới tiếp tục, từ một giây này trở đi, Hạ Vân Phong cũng bắt đầu thật sự cảm thụ Hoằng Dạ……

Xe chấn động rất lợi hại.

Hạ Vân Phong cảm thấy có vẻ Hoằng Dạ thật lâu rồi chưa làm, tồn đọng rất nhiều, nóng đến nỗi y có chút thở không nổi, hơn nữa Hoằng Dạ từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài nên rất phóng khoáng.

Làm cũng không thẹn thùng.

Hạ Vân Phong thủy chung đều là bộ dạng mềm nhũn, lười biếng, y nghiêng người, chân tự nhiên khoát lên trên thân Hoằng Dạ, ngoại trừ cảm giác mãnh liệt đánh sâu ra, còn có cổ cảm giác khiến y run sợ cũng càng mãnh liệt.

Sấp, ngửa, nghiêng thân, hoặc là khóa ngồi ở trên người Hoằng Dạ, tất cả các tư thế đều dùng qua (a a đa dạng quá >w<), thẳng đến khi Hoằng Dạ “ôm” xong y vẫn còn cảm giác cứ như xe vẫn đang chấn động.

Đương nhiên này cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Sau đó cả buổi tối, Hạ Vân Phong ở trong phòng Hoằng Dạ, không bước ra phòng Hoằng Dạ nửa bước, thậm chí y chưa xuống khỏi giường Hoằng Dạ, suốt một đêm hai người cũng chưa ngủ.

Giao quần, quấn quít lấy.

Hôn sâu.

Giao hòa khó phân......

Hạ Vân Phong rên rỉ không chút nào áp lực, thoải mái y sẽ kêu ra tiếng, không thoải mái y cũng sẽ hừ hai tiếng ám chỉ, chẳng qua y cảm thấy kỹ thuật của Hoằng Dạ so với trước kia tốt hơn nhiều.

Làm cho y thoải mái đến mức cả người đều tê rần, ngay cả đầu ngón tay cũng không nghĩ động nữa.

“Thích không?” một bàn tay Hoằng Dạ nắm sườn thắt lưng y, dùng sức cử động phần eo, bắt đầu dồn dập đại lực đong đưa......

“Rất thoải mái.” Hạ Vân Phong híp mắt, từ khuôn ngực trần trụi của mình chậm rãi nhìn xuống, lại dọc theo bụng Hoằng Dạ, chậm rãi di động tới khuôn mặt Hoằng Dạ.

Lần này cảm giác so với dĩ vãng càng mãnh liệt.

Hôm nay Hoằng Dạ khiến cho Hạ Vân Phong rất thoải mái, đương nhiên nơi cực nóng và chặt chẽ kia của Hạ Vân Phong cũng làm cho Hoằng Dạ rất thỏa mãn, sau khi trải qua đêm nay, quan hệ hai người càng tiến thêm một bước nữa.

Chẳng qua không ai nói ra.

Kỳ thật có những chuyện không cần phải nói quá rõ, đối phương cũng có thể lý giải.

Lời nói cử chỉ của Hoằng Dạ đều rất quy củ, hơn nữa từ khi ở chung, có thể thấy được hắn xử sự rất khuôn phép, dù Hạ Vân Phong mang ra ngoài tham gia tụ hội hắc bang, hắn cũng giống như bình thường, người nhìn quen những trường hợp lớn chính là như vậy, tới nơi nào cũng không bị luống cuống, rất hiểu chuyện, rất hợp tâm ý Hạ Vân Phong. (anh này là người thúc yêu nhất đấy >w<)

Hôm nay.

Hạ Vân Phong đi một chuyến tuần tra công ty, bình thường y rất ít tới xem công ty, vì y rất yên tâm Hạ Đông làm việc, sau để bù đắp cho Hạ Đông vì ngày đó y thất ước, nên y bảo Hạ Đông ở cùng y cả ngày. (sao giống bố thí vậy ¬¬)

Buổi tối y cùng với Hạ Đông ở nhà hàng Trung Hoa dùng cơm.

Nhà hàng trang hoàng rất cổ, cũng rất cách điệu, điêu long phụ phượng trang sức tinh mỹ, cùng cái bàn khí phái hoa lệ cổ điển, Hạ Vân Phong ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đôi mắt trầm tĩnh của y thoả thích nhìn cảnh đêm mê người ngoài cửa sổ, cửa sổ thủy tinh trải dài xuống đến sàn khiến tầm nhìn càng thêm rõ ràng.

Y một thân sắc đế vương áo sa tanh dưới ngọn đèn lưu chuyển ánh sáng hoa mỹ, y ngồi im lặng, cầm chiếc đũa trên tay, chậm rãi ăn thịt tôm hùm mà Hạ Đông vì y bóc ra. (== đi đâu cũng được đút với ôm)

Tươi ngon nhiều nước, rất ngon miệng.

“Vân gia, mùi vị thức ăn hôm nay thế nào?” Hạ Đông ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, chậm rãi vì y lột tôm, hắn mặc quần áo thuần trắng sạch sẽ.

Nhìn qua rất nhã nhặn.

“Rất ngon.” Hạ Vân Phong tinh tế nhai nuốt, y bỏ thêm một miếng cho Hạ Đông, “Ngươi cũng nếm thử.”

Nhưng Hạ Đông lại không có động.

“Sao lại không ăn?” Hạ Vân Phong giương mắt nhìn về phía Hạ Đông, thế này mới phát hiện hai tay Hạ Đông đang đeo bao tay, đang thay Hạ Vân Phong tước đồ ăn.

“Vân gia, ta không đói bụng, ngươi ăn đi.” Hạ Đông rất uyển chuyển bảo Hạ Vân Phong tự mình ăn, vì hắn không tiện ăn, chỉ có thể thành thật hầu hạ Hạ Vân Phong dùng cơm. (TT)

Hạ Vân Phong không có truy vấn nữa.

Ngược lại khi sau ăn mấy miếng, y gắp một miếng thịt tôm hùm tươi ngon thong thả đưa tới bên miệng Hạ Đông (O), Hạ Đông có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Hạ Vân Phong……

“Ăn đi.” Hạ Vân Phong chậm rãi động môi, “Đừng có sững sờ.”

Sau một lúc ngắn ngủi kinh ngạc.

Hạ Đông vẫn dựa theo phân phó của Hạ Vân Phong, hé miệng, ăn món mà Hạ Vân Phong đút hắn, cử chỉ hắn bình tĩnh ăn món Hạ Vân Phong đút hắn, ăn xong nhìn thấy Hạ Vân Phong đang nhìn hắn.

Hạ Đông cung kính nói một câu: “Cám ơn Vân gia. (ca là nhi tử đầu tiên mà thúc đút cho đó, hạnh phúc chưa (Ngao nhi ta ko kể nhá) =..=)”

“Thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Hạ Vân Phong gật gật đầu, trong mắt mơ hồ hàm chứa vài phần ý cười.

“Không cần.” Hạ Đông không muốn chậm trễ Hạ Vân Phong dùng cơm.

“Há mồm.”

Hạ Vân Phong lại đút hắn.

Động tác y rất chậm, nhưng y kiên nhẫn đút hắn ăn như vậy, khiến Hạ Đông ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh, đương nhiên Hạ Đông cũng rất cao hứng, vì Hạ Vân Phong thật lâu không như vậy rồi.

“Vân gia, hôm nay tâm tình ngươi có vẻ tốt, có phải có chuyện gì vui hay không?” Hạ Đông nói xong, liền cảm thấy mình dường như hỏi quá nhiều, hắn đang muốn mở miệng nói chút gì đó……

Lúc này.

Hạ Vân Phong lại “Ân” một tiếng, gần đây tâm tình y rất tốt, khí sắc cũng không tồi, vì gần đây Hoằng Dạ đều bồi y, công việc của Tần Diễm cũng rất thuận lợi, Hình Liệt ở nhà tuy rằng vẫn tiếp tục quấy rầy y (=..=), nhưng y cũng quen rồi, về phần Ngao Dương gần đây đều ở cùng Lạc Thanh Nghiên chơi, mỗi ngày quay về bộ dạng đều rất cao hứng……

Hơn nữa hoạt động của công ty và Bắc đường đều phát triển không ngừng, tâm tình Hạ Vân Phong muốn không tốt cũng khó, y đút Hạ Đông ăn một ít thức ăn xong thì cũng tự ăn một chút.

Hai người trò chuyện rất tự nhiên.

“Gần đây còn đi ‘Vận động’ không?” Hạ Vân Phong mí mắt cũng không nâng chút nào, y ăn xong buông chiếc đũa xuống dùng khăn ăn xoa xoa miệng.

“Không có.”

Vì lần trước Hạ Đông bị Hạ Vân Phong giáo huấn qua, cho nên gần đây Hạ Đông cũng không đi đánh quyền nữa, mỗi tối sau khi tan tầm liền trở về nhà, hắn ở nhà tự mình nấu cơm, hắn sống một mình nên cũng không muốn đi ăn ngoài.

“Gần đây Tần Diễm trở về rất khuya, không phải là hắn đến nơi đó của ngươi chứ?” Hạ Vân Phong lấy khăn ăn qua đưa cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông tự mình xoa xoa miệng……

“Ân.” Hạ Đông không phủ nhận.

“Các ngươi làm những gì?” Hạ Vân Phong bình tĩnh uống nước.

“Chúng ta bình thường chỉ uống rượu, nói chuyện phiếm mà thôi, cũng không có làm cái gì khác.” Hạ Đông bình tĩnh xoa xoa miệng, hắn lại trả lời, “Vân gia, ngươi trăm ngàn lần đừng hiểu lầm.”

“Ân.” Hạ Vân Phong lên tiếng, cũng không có cảm xúc dư thừa nào.

Cũng không biết y cao hứng.

Hay là mất hứng.

Sau khi Hạ Đông tính tiền, liền đi theo sau Hạ Vân Phong, hai người chậm rãi tiêu sái ra khỏi nhà hàng, Hạ Vân Phong còn không muốn trở về nên Hạ Đông liền lái xe bồi y đi hóng gió……

Đỉnh núi Bắc khu.

Rất yên tĩnh.

Gió đêm thổi bay mái tóc hai người, đêm nay gió đêm hơi lớn, trong oi bức lộ ra vài phần mát mẻ, có vẻ trời cũng sắp mưa rồi.

Xe ngừng ở trên đài ngắm cảnh.

Hai người ngồi ở trong xe, có thể thưởng thức cảnh đêm Bắc khu.

Quanh đây không ai, là nơi thích hợp nhất để nói chuyện.

Hạ Vân Phong hỏi chuyện lần trước bảo Hạ Đông tra, đáng tiếc tra như thế nào cũng tra không ra rốt cuộc đối phương là ai mà lại làm rất sạch sẽ, khiến người ta tìm không thấy một chút dấu vết để lại.

Hạ Vân Phong cũng không sốt ruột.

“Tiếp tục, đừng có ngừng.” Y một bên nghe Hạ Đông báo cáo tình hình, một bên lấy tay thong thả cởi cúc áo…… (lại câu dẫn người nữa rồi =..=)

Tiếp tục.

Đừng có ngừng.

Ánh mắt Hạ Đông dừng ở trên thân Hạ Vân Phong (thú tính nó rục rịch rồi đó =..=), Hạ Vân Phong chỉ cởi hai cúc áo, y mở áo rộng ra, như vậy có vẻ mát mẻ, y thoải mái nằm ở trên ghế nghỉ ngơi.

Trần xe thể thao đang mở, có điều đêm nay không sao cũng không trăng……

Bất quá.

Tâm tình Hạ Vân Phong rất tốt.

Y động thân, cảm thấy hơi nóng: “Hạ Đông, ngươi có nóng hay không?” Tay y tự nhiên đặt lên chân Hạ Đông, thấy Hạ Đông chỉ nhìn y, y nhéo nhéo chân Hạ Đông…… (điếc ko sợ súng =..=)

“Không nóng.” Hạ Đông lắc đầu.

“Không nóng thì sao ngươi lại nóng như vậy?” Hạ Vân Phong nghiêng thân nằm ở trên ghế, tay y theo chân Hạ Đông, xoa bụng Hạ Đông, trên người Hạ Đông tuy rằng không có mồ hôi, nhưng nhiệt độ lại khá kinh người.

“Vân gia, ta không sao.” Hạ Đông cũng không dám bắt lấy tay y, chỉ cảm thấy tay Hạ Vân Phong từ bụng hắn sờ lên trên, đụng tới ngực hắn, “Vân gia, ngươi làm cái gì vậy?”

“Ta nuôi ngươi lớn như vậy, sờ một chút cũng không thể? (==||| ko cho người ta ăn thì đừng tra tấn người ta)?” Hạ Vân Phong nóirất chậm. Y không có ý tứ gì khác, y chỉ muốn đơn thuần cảm giác một chút nhiệt độ thân thể Hạ Đông. “Không phải.” Hạ Đông lo lắng Hạ Vân Phong giận nên hắn trả lời xong lập tức liền im lặng.

Lòng bàn tay Hạ Vân Phong hơi lạnh, nhưng lại làm cho nhiệt độ cơ thể Hạ Đông không ngừng bị kéo lên, Hạ Vân Phong rõ ràng đụng tới tim Hạ Đông, nhảy rất nhanh, rất nhanh, làn da cực nóng kia rất có khuynh hướng cảm xúc, nhưng nhiệt độ kia lại cao đến nỗi khiến đầu ngón tay y đều run lên.

Lúc này.

Gần đó mơ hồ truyền tới một trận âm thanh rất nhỏ, truyền tới từ trong rừng cây rậm rạp ven đường, trong rừng cây bị cỏ cây hờ khép nọ mơ hồ có thể nhìn thấy một nam một nữ đang làm cái loại sự tình kia……

Ở vùng hoang vu dã ngoại này, cô nam quả nữ cùng một chỗ, tự nhiên sẽ làm, củi khô gặp liệt hỏa càng cháy mạnh mẽ.

Trần xe không tiếng động đậy lại, cửa xe cũng vô thanh khép lại, trong xe điều hòa mở rất lớn, Hạ Vân Phong liếc mắt nhìn Hạ Đông một cái, y cảm thấy Hạ Đông rất ngượng ngùng.

“Gần đây có phải chưa ôm qua nữ nhân hay không?” Hạ Vân Phong thu tầm mắt lại, y tiếp tục nằm ở trong xe nghỉ ngơi. Y cảm thấy Hạ Đông một bộ dáng nghẹn không có chỗ phát tiết. (người ta trung trinh chờ thúc đó ¬¬)

“Không có.” Y cảm giác được chân Hạ Đông muốn tránh khỏi tay y.

Y thu tay lại.

Nhưng ở lúc này Hạ Đông lại bắt được tay Hạ Vân Phong…… (tự đưa vào miệng sói =..=)

Động tác của Hạ Đông khiến cho Hạ Vân Phong nâng mắt lên, nhìn về phía Hạ Đông vẻ mặt bình tĩnh, chẳng qua Hạ Đông cũng không có nhìn y, Hạ Vân Phong nghĩ rút tay về, nhưng Hạ Đông lại đột nhiên duỗi tay kéo Hạ Vân Phong tới cạnh hắn, có chút do dự ôm sát Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong chậm rì rì nhắc nhở hắn: “Ôm như vậy rất nóng.” Y lấy tay sờ sờ đầu Hạ Đông, mùi trên người Hạ Đông rất dễ chịu, cảm giác được Hạ Đông ôm sát y.

Y cũng không có nói gì nữa……

Ngón tay y nhẹ nhàng mà trêu chọc mái tóc mềm mại của Hạ Đông, hơi thở của Hạ Đông đã ươn ướt ngực y, trong xe cách âm rất tốt, đã không nghe tiếng nam nữ dã hợp kia nữa.

“Ta ôm Vân gia như vậy, Vân gia ngươi không tức giận?” Hạ Đông lo lắng y giận, còn cố ý hỏi y.

“Một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.” Hạ Vân Phong lười biếng rũ mắt, có chút đăm chiêu vuốt ve đầu Hạ Đông, mái tóc Hạ Đông xúc cảm khá tuyệt vời.

Hôm nay đặc biệt cho phép.

Bởi vì tâm tình Hạ Vân Phong tốt, lần sau có thể không tốt số như vậy.

Cho nên Hạ Đông chậm rãi buộc chặt cánh tay, gắt gao ôm Hạ Vân Phong vào trong ngực, cho dù cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói cũng tốt, đêm nay hắn có thể giống như trước ôm y……

Những ngày kế tiếp, tâm tình Hạ Vân Phong đều đặc biệt tốt, dù đã biết lần trước người phá quần áo y là ai, y cũng không có vạch trần bọn họ.

Ngày nọ.

Lúc Hoằng Dạ đưa quần áo mới tới, Ngao Dương nói lộ ra miệng, nói lần trước là Hình Liệt và Tần Diễm xé rách quần áo Hạ Vân Phong, vì khi hắn lên lầu đúng lúc thấy được. (Hình ca & Tần ca tuy khắc khẩu nhưng mấy vụ phá hoại người khác là hay hợp tác với nhau lắm nga =..=)

Nhưng Hình Liệt và Tần Diễm bảo hắn không cần nói.

“Hình Liệt nói hắn sẽ mua giấy vẽ cho ta (chém T.T), không cho ta nói…… (== cảnh sát hống con nít đừng khai)” Ngao Dương vừa tỉnh ngủ, đứng ở trong phòng khách, bất an nắm ngón tay.

Hạ Vân Phong bảo hắn tiếp tục nói.

Ngao Dương lắc đầu không nói nữa, mất hứng ngồi ở trên sô pha, lại sợ Hạ Vân Phong giận, nhưng Hạ Vân Phong lại dụ hắn một câu: “Nhi tử ngoan, mau nói cho ba.”

“Tần Diễm gọt hoa quả cho ta, bảo ta đừng nói…… (== đại luật sư hống con nít kìa)” Ngao Dương rất bất an, ánh mắt hồng hồng muốn khóc.

Hạ Vân Phong sau khi biết chân tướng, cũng không có phản ứng gì quá lớn, y tìm một cơ hội thử hỏi Tần Diễm và Hình Liệt, hai người đều ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng cũng thừa nhận. (=..=)

Hạ Vân Phong cũng không có truy cứu, dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi, y cũng không giận nữa, y chỉ cấm cửa Hình Liệt và Tần Diễm một tháng, tan tầm sau phải lập tức về nhà. (=..=)

Chuyện ảnh chụp, y cũng không có truy cứu.

Có điều khi Hạ Vân Phong ở trong phòng Hình Liệt, y đi tìm Hình Liệt nói chuyện, trong lúc vô tình nhìn thấy đầu giường Hình Liệt bày ra mấy tấm ảnh chụp Hạ Vân Phong và Hạ Đông hôn môi……

Lúc này.

Hình Liệt vừa vặn tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường, cầm ảnh chụp trong tay, hắn chửi thề một tiếng (=..=), bước qua giật đi ảnh chụp trong tay Hạ Vân Phong.

“Mấy ảnh chụp này ngươi lấy đâu ra?” Hạ Vân Phong đỡ cái tẩu, chậm rì rì đánh giá Hình Liệt, thấy Hình Liệt xé hết ảnh chụp ném đi, y còn nói, “Lần trước lúc ngươi và Tần Diễm phá quần áo ta, ngươi còn ‘Tặng mấy tấm cho ta, đại ca ngươi sau khi thấy rất mất hứng.

Ám quang nơi đáy mắt Hạ Vân Phong lặng lẽ lưu chuyển……

Y không nghĩ tới.

Thế nhưng lại là Hình Liệt…… [4613]