Dụ Tội

Chương 100




Lưng Hạ Vân Phong dán trên bồn tắm bằng sứ lạnh lẽo, Hoằng Dạ rất xảo diệu đè nặng y, thân thể cả hai truyền đến nhiệt độ đều rõ ràng như vậy. Bọt nước từ vòi sen chảy ra xoa dịu cái lưng cong hoàn mỹ của Hoằng Dạ, bọt nước theo cổ Hoằng Dạ chậm rãi trượt xuống, tóc hai người đều hơi chút ướt át, hơi nước phòng tắm tràn ngập hai mắt Hoằng Dạ.

Giọng Hạ Vân Phong lộ ra lười ý nồng đậm: “Trả lời ta.”

Hoằng Dạ lấy tay nâng cằm y lên, hắn tiến lên ngậm vào đôi môi hơi mở ra của Hạ Vân Phong, đầu lưỡi cũng lập tức tiến vào trong môi của Hạ Vân Phong. Hắn còn không quên vì Hạ Vân Phong mát xa eo……

Hạ Vân Phong thoải mái hừ ra vài tiếng, giọng y thật thong thả, nghe vào mềm nhũn, vô lực, lại chọc lòng ngườinhư vậy, nhưng Hạ Vân Phong lại hoàn toàn không hay biết.

Hạ Vân Phong cũng không nóng lòng muốn có câu trả lời thuyết phục của Hoằng Dạ. Y cảm giác được đầu lưỡi Hoằng Dạ ma sát đầu lưỡi vô lực của y, y vô ý thức cử động môi, lại mơ hồ hình như là đang hôn trả.

Hoằng Dạ hôn thật dây dưa, cứ như đang khiêu khích Hạ Vân Phong đáp lại hắn. Hạ Vân Phong tuy rằng rất ít hôn môi, nhưng không có nghĩa là y sẽ không hôn, chỉ là y lười đáp lại mà thôi.

Xúc cảm nóng ướt đan xen, chậm rãi ma sát, hơi thở giữa môi cũng bị ướt át nóng rực bao phủ. Hạ Vân Phong rất hưởng thụ “ phục vụ” của Hoằng Dạ……

Ánh mắt y dừng ở đầu vai Hoằng Dạ, lông mi ướt át dính bọt nước, ám quang trong đôi mắt lười biếng thong thả lưu chuyển. Mà trong mắt Hoằng Dạ lại tràn ngập hơi nước cứ như một mê cảnh……

“Đêm nay ngươi tới tham gia lễ ra mắt sản phẩm mới của ta, ta rất cao hứng.” Hoằng Dạ buông lỏng đôi môi Hạ Vân Phong ra. Đôi môi Hạ Vân Phong được xoa dịu lộ ra màu hồng nhợt nhạt……

Hạ Vân Phong lười biếng nở nụ cười: “Ngươi rất xuất sắc.” ngón tay dính giọt nước của y chậm rãi luồn vào trong tóc Hoằng Dạ, nhẹ nhàng cưng chìu xoa, thật giống như một phụ thân đang sờ nhi tử vĩ đại vậy……

“Ta cũng rất tuyệt.” Hoằng Dạ rất tự nhiên dán lên đôi môi, ôn hòa đụng vào môi Hạ Vân Phong một cái. Thấy Hạ Vân Phong nở nụ cười, hắn cũng cười theo, hơi nước tràn ngập trong bồn tắm, thỉnh thoảng truyền ra tiếng hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, cùng với tiếng cười nhẹ dụ nhân.

Hai người tắm xong, Hoằng Dạ trực tiếp ôm Hạ Vân Phong ra phòng tắm. Vừa mới ra phòng tắm khí lạnh liền đánh úp tới, không khí lạnh lẽo nháy mắt bao phủ làn da y, khiến cho Hạ Vân Phong thong thả nhíu mày.

Trong phòng có vẻ hơi loạn, Hoằng Dạ đặt Hạ Vân Phong ở trên giường lớn hỗn độn, hắn cúi thân xuống dùng chăn sạch quấn lấy mình và Hạ Vân Phong. Chăn gắt gao bọc lại thân thể cả hai, thân thể hai người kề sát nhau, hai người bọc chăn nằm ở trên giường mềm mại nghỉ ngơi.

“Không lạnh nữa rồi.”

“Ân.”

Hạ Vân Phong buồn ngủ trả lời một tiếng. Hoằng Dạ nhìn Hạ Vân Phong nửa ngày, ngón tay thon dài của hắn rất tùy ý vuốt môi dưới của Hạ Vân Phong……

Cả người Hạ Vân Phong nhìn qua đều rất không tinh thần, nhưng Hạ Vân Phong luôn ở những lúc lơ đãng khiến cho hắn chú ý.

“Vấn đề ngươi vừa rồi hỏi ta, ngươi bây giờ còn muốn biết đáp án hay không.” Hoằng Dạ một bên lấy ngón tay chậm rãi ma sát môi y, một bên chậm rãi xoa địa phương mẫn cảm màu phấn đạm trước ngực của y.

“Muốn.” Hạ Vân Phong chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn Hoằng Dạ: “Có phải ngươi thích ta hay không?”Y thong thả lập lại lần nữa, y không ngại hỏi nhiều lần.

“Đối với ta mà nói, ngươi thực đặc biệt.” Đây là câu trả lời Hoằng Dạ cho y, ngón tay Hoằng Dạ từ trên môi Hạ Vân Phong thu về, ngược lại đem đầu ngón tay vừa sờ qua môi Hạ Vân Phong kia nhẹ nhàng đặt ở trên môi mình.

Hắn hôn chính đầu ngón tay mình, lại một lần nữa đưa ngón tay đặt lên môi Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà xoa môi Hạ Vân Phong……

“Đặc biệt.” Hạ Vân Phong ở trong lòng toát ra này hai chữ. Y vươn tay bắt được ngón tay đang sờ môi y của Hoằng Dạ, vô lực nắm ngón tay của Hoằng Dạ, y thong thả nói: “Ngươi cũng đặc biệt.”

Hoằng Dạ dám hôn y.

Dám ôm y.

Dám sờ y, thậm chí còn dám ôm y cùng nhau ngủ……

Ngoại trừ cùng nhi tử đồng giường ngủ ra, Hạ Vân Phong chưa bao giờ cùng người ngoài đồng giường, nhưng tối nay y không có về nhà, y cùng Hoằng Dạ ở trên du thuyền cả một đêm.

Quan hệ của y và Hoằng Dạ nói như thế nào… tóm lại có điểm phức tạp, không phải đối tượng bao dưỡng, cũng không phải bạn giường, bọn họ tán gẫu với nhau rất vui, nhưng lại làm việc mà giữa những người yêu nhau mới có thể làm. Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ rất “ nhiệt tình”, rất “ có sức sống”, hơn nữa “tinh lực” cũng thập phần tràn đầy khiến Hạ Vân Phong cũng rất thoải mái.

Cho nên mỗi lần Hoằng Dạ chủ động, Hạ Vân Phong cũng không cự tuyệt. Y rất biết hưởng thụ, cũng rất thành thật. Hơn nữa Hoằng Dạ và y rất đồng điệu, làm cho Hạ Vân Phong rất vừa lòng.

&&&

Hôm nay Hạ Vân Phong vừa cùng Hoằng Dạ đi cưỡi ngựa xong thì về nhà. Hôm nay Hạ Vân Phong cưỡi ngựa xong thấy hơi mệt, y chỉ bảo Hoằng Dạ tiễn y tới cửa nhà, nhìn Hoằng Dạ lái xe rời đi rồi y mới vào nhà.

Vì y không muốn Hoằng Dạ và Tần Diễm gặp mặt, về phần tại sao thì chỉ có trong lòng Hạ Vân Phong mới hiểu.

Gần đây Hạ Vân Phong đều bảo Tần Diễm trông nom Ngao Dương, mà Tần Diễm đối với việc y thường xuyên xuất môn cảm thấy rất bất mãn, điểm này Hạ Vân Phong cũng đã nhìn ra, cho nên y chuẩn bị hôm nay trở về bồi hai nhi tử cùng vượt qua một đêm ấm áp tốt đẹp.

Nhưng y vừa về tới nhà liền thấy Tần Diễm và Hạ Đông ngồi trên sô pha xa hoa mà cổ điển ở phòng khách nói chuyện phiếm. Trong tay hai người bưng một ly rượu hồng, trên bàn còn bày bữa ăn kiểu phương Tây.

“Hạ Đông, ngươi làm tốt lắm, chuyện của chúng ta đừng cho hắn biết.”

“ Được.”

“Lần trước hắn đánh ngươi, tại sao ngươi không nói cho ta biết?”

“Không có việc gì, không quan hệ.”

……

Tần Diễm đưa lưng về phía Hạ Vân Phong dựa vào sô pha nói chuyện với Hạ Đông, mà Hạ Đông vốn đang cùng Tần Diễm nói chuyện với nhau, lại trước một bước bắt gặp Hạ Vân Phong. Đáy mắt Hạ Đông hiện lên vài tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Hạ Vân Phong sẽ trở về vào giờ này. Hạ Đông giống như ám chỉ liếc mắt nhìn Tần Diễm một cái, Tần Diễm tựa hồ cũng đã nhận ra gì đó, quay đầu nhìn ra sau.

Tần Diễm ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn thấy Hạ Vân Phong……

Gần đây Hạ Vân Phong đều khuya mới trở về, hôm nay mới bảy giờ hơn đã trở về rồi. Mà lúc này, Hạ Vân Phong đang đứng ở tại chỗ nhìn nhi tử mình cùng nhân tài mình bồi dưỡng ra đang “hẹn hò” (=..=).

“Lão ba, hôm nay sao trở về sớm vậy rồi?” Tần Diễm rất nhanh đã khôi phục như thường, hắn chỉ thản nhiên quét Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, buông chén rượu xuống, ngồi thẳng người dậy.

Hạ Đông cũng quy củ buông chén rượu xuống, cung kính hô một tiếng: “Vân gia, ngươi đã về.” Giọng hắn hiển nhiên không có gì lo lắng, tuy hắn phụ trách việc làm ăn chính đạo của Hạ Vân Phong, nhưng người làm chủ vẫn là Hạ Vân Phong. Tuy mỗi lần Bắc đường tụ hội, hắn đều có mặt, những người đó cũng rất nể tình gọi hắn một tiếng “Đông ca”, nhưng ở trước mặt Hạ Vân Phong hắn vẫn không dám phạm sai lầm.

Bình thường Hạ Đông xem như tao nhã, bộ dạng cũng không tồi, nhưng so với Tần Diễm thì kém hơn rất nhiều.

“Ân, ta đã về.” Hạ Vân Phong không chút hoang mang đi qua, chậm rãi ngồi ở trên sô pha, “Có việc gì không muốn ta biết, thần bí như vậy nói một cái xem.”

“Không có gì.” Hai người trăm miệng một lời.

Có điều một giọng thì bình tĩnh, một giọng thì không kiên nhẫn……

“Tần Diễm, ta bảo ngươi trông chừng nhị ca ngươi, ngươi đây là đang làm gì?” Hạ Vân Phong lười biếng nghiêng thân hơi tựa vào trên tay vịn sô pha, y bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Tần Diễm vẻ mặt thờ ơ, cùng Hạ Đông sắc mặt nhìn không tốt lắm, “Còn có Hạ Đông, gần đây ngươi có vẻ rất thanh nhàn. Chuyện ta sai ngươi làm, ngươi làm xong rồi?”

Sâu trong mắt Hạ Vân Phong có vài phần bất mãn……

“Lạc tiểu thư ở cục chính trị mang nhị ca đi ra ngoài ăn cơm rồi.” Tần Diễm nói chuyện xảy ra vào buổi chiều. Đơn giản mà nói, chính là Lạc Thanh Nghiên tới đón Ngao Dương đi hẹn hò rồi.

“Ân.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng lên tiếng.

Nhưng Hạ Đông lại chậm chạp không có giải thích, đáy mắt bất mãn Hạ Vân Phong càng ngày càng đậm, nhưng Hạ Đông còn chưa nghĩ được lý do……

Lúc này.

Tần Diễm mở miệng: “Lão ba, là ta gọi Hạ Đông tới nhà cùng ta ăn cơm.”

“Vân gia, lần sau ta sẽ không tái phạm sai lầm nữa.” Hạ Đông đứng lên, hắn cúi đầu, thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn.

“Về nhà cẩn thận ngẫm lại lời ta đã nói với ngươi lần trước.” Hạ Vân Phong mỏi mệt ý bảo hắn rời đi.

Hạ Đông đang chuẩn bị đi, Tần Diễm lại kéo Hạ Đông lại: “Tại sao ngươi lại giải thích với hắn, ngươi cũng không làm sai!” Tần Diễm cũng không cao hứng nữa.

Hạ Đông không dám nói lời nào.

Hạ Vân Phong lười biếng nhìn chăm chú vào Tần Diễm, thấy Tần Diễm lạnh lùng theo dõi y, y ngược lại bảo Hạ Đông tới bên cạnh y. Hạ Đông đi tới trước mặt Hạ Vân Phong, chậm rãi quỳ xuống……

Hạ Đông cúi đầu không nói lời nào.

Tần Diễm muốn kéo Hạ Đông đứng lên, nhưng Hạ Vân Phong lại thong thả nói: “Nếu ngươi dám kéo hắn đứng lên, ngày mai ta sẽ sai người đánh gãy chân hắn.” Hắn nói được là làm được. (=..= thúc rất biết cách khiến nhi tử ko thể cãi nha)

Tần Diễm cũng chỉ đành thu tay lại.

Hạ Vân Phong không muốn Hạ Đông phá hư tình cảm phụ tử giữa bọn họ, y cảm thấy gần đây Hạ Đông càng ngày càng không nghe lời. Y cảnh cáo Hạ Đông không dưới ba lần rồi, nhưng Hạ Đông tựa hồ đem lời nói của y trở thành gió thổi bên tai.

Điều này làm cho Hạ Vân Phong không thể không làm chút gì đó để khiến Hạ Đông đi vào quy củ.

Hạ Đông cúi đầu quỳ trên mặt đất, Hạ Vân Phong đứng lên đi tới bên cạnh Tần Diễm, nói với Tần Diễm: “Ngươi tốt nhất hiểu rõ hậu quá nếu tiếp tục nói giúp cho Hạ Đông, bằng không, Hạ Đông sẽ bị ngươi liên lụy rất thảm.”

Hạ Vân Phong trở nên nghiêm túc rồi……