Dư Tôi Rung Động

Chương 64




Chương 64: Chộn rộn

Tối hôm nay Ôn Dư ngủ rất ngon, vì có Diệp Kì Trăn ở bên cạnh cô ấy, cũng vì tâm trạng đã thả lỏng.

Đại khái trước khi ngủ nghĩ tới câu nói "Cậu thích tớ nhường nào thì tớ thích cậu nhường ấy" của Diệp Kì Trăn, mãi tới lúc tiến vào trong mộng, vẫn là hình ảnh Diệp Kì Trăn nghiêm túc tỏ tình với bản thân.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Dư tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt say ngủ bên gối của Diệp Kì Trăn, hoang mang có chút không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Mất nửa giây dịu lại, Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn cười, sau khi tỉnh khỏi giấc mộng đẹp không còn buồn bã thất vọng, mà là một loại cảm giác thỏa mãn có thể nhìn được sờ được.

Sợ làm Diệp Kì Trăn tỉnh ngủ, động tác đầu ngón tay lướt qua mặt Diệp Kì Trăn của Ôn Dư rất khẽ, khi hôn lên môi Diệp Kì Trăn cũng vậy.


Diệp Kì Trăn ngủ giỏi hơn Ôn Dư rất nhiều, trong tình huống không có đồng hồ báo thức, khi nào tỉnh dậy hoàn toàn là ẩn số. Hôm nay cũng coi như dậy sớm, sờ thấy vị trí bên cạnh trống không, Diệp Kì Trăn lười biếng mở mắt.

Nghe thấy âm thanh đánh răng rửa mặt khẽ khàng, Diệp Kì Trăn lật người trên chiếc giường mềm mại, nhìn về phía nhà vệ sinh. Không lâu sau, Ôn Dư mặc áo ngủ bước từ trong ra, bóng nghiêng cao ráo, tóc dài lười biếng.

Ôn Dư quay người liền nhìn thấy Diệp Kì Trăn bò ra gối, khuôn mặt mơ màng nhìn bản thân, "Làm ồn tới cậu à?"

Diệp Kì Trăn lắc đầu, ngồi dậy, ánh mắt đuổi theo từng chuyển động của Ôn Dư, khóe môi cong lên nụ cười.

Ôn Dư đi tới ngồi xuống mép giường, khẽ khàng nói, "Cậu có muốn ngủ tiếp không?" Hôm nay hai người chỉ tới trường điểm danh, đi sớm hay đi muộn cũng giống nhau.


Diệp Kì Trăn lẩm nhẩm: "Không ngủ nữa."

Dáng vẻ vừa tỉnh ngủ thật khiến người ta yêu thích! Ôn Dư chăm chú nhìn một lúc, không nhịn được nhích gần mặt mình tới. Diệp Kì Trăn đoán được Ôn Dư muốn làm gì, cô ngại ngùng tránh đi, khẽ hừ: "Chưa đánh răng."

Ôn Dư cười lên không quan tâm, vẫn nhích tới hôn lên cánh môi của Diệp Kì Trăn, mềm mại, hôn rất thích.

Vừa sáng sớm đã tới tán tỉnh mình! Lúc này Diệp Kì Trăn đã hoàn toàn tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, nghĩ tới mỗi ngày sau này hai người đều như thế, cô nhìn Ôn Dư, vô thức cong mắt cười.

"Hôm nay điểm danh xong, tớ đi cùng cậu về kí túc xá chuyển đồ."

"Ừ."

Trước khi ở chung với Ôn Dư, Diệp Kì Trăn đã từng nghĩ sẽ chuyển ra khỏi kí túc xá, thuê phòng chung với Ôn Dư, cô rất không yên tâm để Ôn Dư ở một mình bên ngoài, chỉ là vẫn không mở lời, sau này hai người yêu nhau, bỗng chuyện này càng thêm khó mở lời.


Cho nên hai ngày trước nghe thấy Ôn Dư chủ động nhắc tới chuyện này, Diệp Kì Trăn căn bản không cần suy nghĩ, đáp ứng không chút chần chừ.

Ngày khai giảng, sân trường im lặng suốt hai tháng qua được những tiếng bước chân vang lên không ngớt gọi tỉnh, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Kì Trăn ở kí túc, cũng chẳng có bao nhiêu đồ, hơn nữa căn hộ hai người thuê cũng không xa kí túc xá, cũng không tính là quá phiền phức khi chuyển đồ.

Vừa khai giảng, đủ các loại chuyện vặt vãnh, bận tới buổi chiều. Vừa hay mấy người bạn cùng phòng cũng đã quay lại trường, gặp Diệp Kì Trăn và Ôn Dư ở kí túc xá.

Diệp Kì Trăn đã thông báo trước cho mọi người trong nhóm chat về chuyện học kì này sẽ không ở kí túc xá nữa.

"Diệp Diệp, hôm nay cậu sẽ chuyển đi à? Nữ nhân kia, cậu không có trái tim, cậu nỡ vứt bỏ chúng tôi sao?" Giọng điệu nói chuyện của La Bối vẫn hài hước chọc cười như ngày nào.
"Không có mà, sau này vẫn sẽ thường xuyên gặp nhau."

Tính cách của Diệp Kì Trăn rất được yêu thích, có quan hệ rất tốt với bạn cùng phòng, không nỡ cũng là chuyện bình thường. Lần này trước khi rời đi, cô còn đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ cho mọi người.

Ôn Dư để ý tới nụ cười của Diệp Kì Trăn khi nói chuyện với mọi người, lúc nào cũng rất ngọt, nhưng phần nhiều là lịch sự tu dưỡng, khác hẳn với nụ cười dành cho bản thân. Ôn Dư lại phỉ nhổ, có phải bản thân so đo từng tí quá mức hay không?

"Cậu ở chung với Ôn Dư à?" Lúc này Trịnh Thiên Ngữ hỏi. Đừng nói tới kí túc xá của Diệp Kì Trăn, toàn bộ khoa Báo chí khóa 18 đều đã quen mặt với Ôn Dư, nữ thần nổi tiếng khoa Mỹ thuật mà, thường la cà ở học viện Báo chí bọn họ.

"Ừ." Diệp Kì Trăn không chần chừ, cô kéo lấy Ôn Dư, tự nhiên nói: "Xin giới thiệu với mọi người, Ôn Dư là bạn gái của tôi."
Kí túc xá rơi vào một khoảng im lặng đột ngột, người nào người nấy quay sang nhìn nhau.

Ngay tới cả Ôn Dư cũng rất bất ngờ.

Là ý kia sao? Trịnh Thiên Ngữ nghe giọng điệu của Diệp Kì Trăn không giống đang trêu đùa, "... Hai người yêu nhau à?"

"Ừ." Diệp Kì Trăn thẳng thắn.

"Tôi sớm đã nhìn ra quan hệ của hai người có gì đó khác thường, chúc mừng nhé." La Bối là người phản ứng nhanh, cười ha ha giải tỏa không khí, "Thoát ế rồi nhớ mời khách đấy nhé."

Cười nói thêm mấy câu nữa, chuyện này cũng trôi đi.

Những người khác có phản ứng gì, trong lòng nghĩ gì, Diệp Kì Trăn không quan tâm, tới thời cơ thích hợp thì nói ra, chỉ thế mà thôi. Hai người yêu nhau, không cần để từng người bên cạnh biết, nhưng Diệp Kì Trăn cũng không muốn cố ý che giấu, như thể làm chuyện gì không thể để người ta thấy.
Rời khỏi kí túc xá, đi trên hành lang dài.

Ôn Dư không nhịn được hỏi Diệp Kì Trăn, "Có cần phô trương vậy không?"

"Phô trương chỗ nào? Rõ ràng là giới thiệu bình thường mà." Diệp Kì Trăn cười nói, đi thêm mấy bước nữa, cô khẽ hỏi Ôn Dư, "Cậu có để tâm không?"

Ôn Dư kéo lấy tay Diệp Kì Trăn rồi nắm chặt, nụ cười của Diệp Kì Trăn càng khiến cô ấy an tâm, "Không để tâm."

Trong lòng Diệp Kì Trăn sớm đã có đáp án, nếu không cô sẽ không công khai trước rồi mới hỏi Ôn Dư có để tâm hay không, mà Ôn Dư không đề cập tới quan hệ của hai người với người ngoài, có lẽ là đang suy nghĩ đến cảm nhận của cô.

Thực ra là vì Ôn Dư nghĩ nhiều, quả thật Diệp Kì Trăn rất mẫn cảm với cái nhìn của người ngoài. Nhưng trong chuyện thích Ôn Dư, điều Diệp Kì Trăn lo lắng chỉ là muốn hai người êm đẹp ở cạnh nhau.
Về nhà trọ thu dọn phòng ốc trước, tới chiều tối, Diệp Kì Trăn kéo Ôn Dư đi siêu thị một chuyến, cần mua chút đồ dùng hàng ngày cùng nguyên liệu cần dùng cho bữa tối.

Bữa tối quyết định Diệp Kì Trăn vào bếp.

Hôm qua Diệp Kì Trăn đã đáp ứng Ôn Dư sẽ đích thân vào bếp.

Xe đẩy hàng đi vòng quanh siêu thị, Diệp Kì Trăn mua đồ theo danh sách đã lên nên nhanh chóng mua gần đủ đồ. Suy nghĩ tới việc sau này sẽ thường xuyên nấu nướng, Ôn Dư lại lấy thêm một túi giấy bếp.

Diệp Kì Trăn so sánh giá cả trên kệ, "Lấy bọc to kia kìa, sẽ rẻ hơn."

"Cậu biết tính toán nhỉ?"

"Đúng thế, cậu nhận được của hời rồi đấy." Diệp Kì Trăn vừa nói, vừa nhón chân lấy bịch to tầng trên cùng, khi tay vừa chạm vào bao bì, Ôn Dư ỷ vào ưu thế chiều cao, đưa tay nhẹ nhàng giúp Diệp Kì Trăn lấy xuống, đặt vào trong xe đẩy.
Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư ở đằng sau, hiếu thắng nói: "Tớ lấy được mà."

Ôn Dư buồn cười, ôm lấy eo Diệp Kì Trăn khẽ chọc lên.

Diệp Kì Trăn cười ha ha, vừa hay chạm vào má Ôn Dư, khi Ôn Dư ôm lấy Diệp Kì Trăn như thế, mùi hương trên cơ thể Ôn Dư cũng trùm lên Diệp Kì Trăn, khiến trong đầu Diệp Kì Trăn chỉ có một suy nghĩ, muốn về nhà.

"Khụ..." Sau lưng truyền tới một tiếng ho khẽ, tiếng bánh xe lăn trên mặt đất càng ngày càng tiến gần.

Có người! Diệp Kì Trăn nghiêm túc lại, chỉ là không ngờ khi quay người, lại chạm mặt với Đường Đường, Đường Đường nhìn Diệp Kì Trăn và Ôn Dư, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú, "Điềm Điềm."

Gần trường đại học chỉ có siêu thị này tương đối rộng, cơ bản mọi người đều tới đây, gặp được người quen cũng không phải chuyện hiếm. Đường Đường đã đi học lại được một tuần, trường đại học Y luôn nhập học sớm hơn bọn họ.
Đường Đường đã phát hiện ra Diệp Kì Trăn một lúc, vốn chuẩn bị tới chào hỏi, kết quả nhìn thấy hai người... cảm giác cũng không quá tiện. Đường Đường đẩy xe đi tới gần, không nói gì, chỉ phát ra một tiếng "xì xì xì" với Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn: "..."

Từ đầu tới cuối Ôn Dư vẫn trấn tĩnh, khẽ cười chào hỏi Đường Đường, "Trùng hợp quá."

"Đúng thế, hai người cũng tới mua đồ à?" Đường Đường lịch sự trả lời, tuy số lần bản thân và Ôn Dư gặp nhau không quá nhiều, nhưng lần nào cũng bị làm lóa mắt, hôm nay cũng vậy. Đường Đường nhìn đồ đựng trong xe đẩy của Diệp Kì Trăn, đồ ăn đồ uống đều có cả, lại cùng đi siêu thị với Ôn Dư, "Hai người đang ở chung à?"

"Học kì này sẽ ở chung." Diệp Kì Trăn lên tiếng mang theo chút xấu hổ, chắc chắn Đường Đường sẽ tưởng tượng ra một đống thứ.
Với tốc độ ở chung này, Đường Đường không cần nghĩ cũng biết, với chút cấp bậc của Diệp Kì Trăn, lại gặp phải yêu tinh như Ôn Dư, sợ là sớm đã bị ăn sạch. Nhưng Đường Đường nhìn trạng thái Diệp Kì Trăn và Ôn Dư ở cạnh nhau, vui thì đúng là vui thật, cũng không rõ là chuyện tốt hay chuyện xấu.

"Cuối tháng là sinh nhật mình, chị đây mời cậu đi ăn." Đường Đường nhớ ra nên thuận tiện báo với Diệp Kì Trăn, sau khi nhìn Ôn Dư một cái, lại bổ sung, "Dẫn theo cả bạn gái đấy."

Đặc biệt gọi cả Ôn Dư đến, Đường Đường muốn giúp Diệp Kì Trăn kiểm định, dù sao người ta muốn hốt chị em của mình, trong lòng cũng phải nắm được tình hình cơ bản.

"Được!" Diệp Kì Trăn vui vẻ lên tiếng, "Sẽ chuẩn bị cho cậu hai phần quà."

"Được rồi, tùy cậu."

Nói thêm đôi câu nữa, Đường Đường nói còn phải đi mua đồ nên đi trước.
Đợi Đường Đường rời đi, Diệp Kì Trăn mới phản ứng lại, ban nãy cô chưa hỏi Ôn Dư đã đồng ý, "Cậu muốn tới tiệc sinh nhật Đường Đường không? Nếu không muốn thì không đi cũng được."

Có lúc Ôn Dư cảm thấy Diệp Kì Trăn căng thẳng quá mức, cô ấy xoa đầu Diệp Kì Trăn, "Muốn đi."

"Thật à?" Diệp Kì Trăn vui vẻ.

"Ừ." Ôn Dư không miễn cưỡng, cô ấy muốn tiếp xúc với bạn bè của Diệp Kì Trăn, nếu sau khi tiếp xúc có thể giảm bớt định kiến về bản thân, cô ấy rất bằng lòng.

Khi về tới nhà, màn đêm sắp buông xuống.

Cho dù đồ đạc trong phòng vẫn như cũ, nhưng Ôn Dư vẫn trực quan cảm nhận được khác biệt so với trước kia, rất nhiều thứ là có đôi có cặp, có thể ngửi được mùi quýt thoang thoảng, là hương thơm yêu thích của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư cũng thích.

Những biến hóa nhỏ nhặt đều khiến tâm tình Ôn Dư xán lạn tươi vui.
Diệp Kì Trăn đang ở trong bếp nấu nước, cắt rau xào rau, chân tay có chút hỗn loạn. Ôn Dư đứng bên quan sát, mấy lần muốn giúp đỡ nhưng Diệp Kì Trăn không cho động vào, muốn tự mình làm.

"Diệp Kì Trăn, cậu ngốc thật đấy."

"Ăn ngon là được."

"Cậu xác định là ngon chứ?"

Trong bếp vang lên một trận cười.

Cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau nấu nướng, sau khi dùng bữa lại cùng nhau xem phim gϊếŧ thời gian. Hai người vừa bắt đầu cuộc sống chung, làm những chuyện hết sức bình thường cũng đều cảm thấy mới mẻ.

Diệp Kì Trăn là kiểu người dễ cười, cho dù bộ phim không có nhiều tình tiết gây cười, cô cũng có thể vui vẻ suốt cả quá trình.

Ôn Dư bị lây, cô ấy nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, vì có Diệp Kì Trăn ở đây, mỗi giây mỗi phút đều có sinh khí, khác hẳn với những lần Diệp Kì Trăn ở qua đêm trước đó, Ôn Dư không cần phải tiếp tục trải qua cảm giác cô đơn sau khi Diệp Kì Trăn rời đi.
Nhìn thấy Diệp Kì Trăn cười tới rung cả vai, Ôn Dư ca thán: "Cậu có thể dễ cười hơn nữa được không?"

Diệp Kì Trăn phản bác, "Không phải cậu cũng đang cười à?"

Ôn Dư thẳng thắn: "Tớ đang cười cậu."

Diệp Kì Trăn có thể cảm nhận được hôm nay tâm trạng của Ôn Dư rất tốt, bắt đầu từ khi rời giường buổi sáng tới hiện tại, Ôn Dư đã cười suốt một ngày, rất thư thái hơn nữa thỉnh thoảng còn mang theo mấy phần ấu trĩ. Ánh mắt Diệp Kì Trăn khóa chặt lấy khuôn mặt Ôn Dư, "Ôn Dư Dư, hình như hôm nay cậu rất vui."

Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, không chút keo kiệt cong cao khóe môi.

Diệp Kì Trăn hoàn toàn chìm đắm trong nụ cười thư thái của Ôn Dư, cô vuốt ve khuôn mặt Ôn Dư, đầu ngón tay sờ lên khóe môi Ôn Dư, dường như lúc bản thân đang chộn rộn, Ôn Dư cũng hôn mình.
Rất nhanh sau đó hai người điều chỉnh tư thế hôn thoải mái nhất, nụ hôn có qua có lại. Cả hai ôm chặt lấy nhau, hơi thở đan xen, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, dễ dàng khiến hai người tìm lại cảm giác tối hôm ấy.

Đủ các loại suy nghĩ cuộn trào trong nụ hôn sâu.

Giống như ánh lửa đốt cháy bãi cỏ khô.

Tách tách.

Lan xa tới nỗi không thể thu lại.

Ôn Dư khàn giọng hỏi: "Hết phim chưa?"

Trong lúc vội vàng mút lấy cánh môi Ôn Dư, Diệp Kì Trăn trúc trắc ừm một tiếng, cơ thể đang run rẩy, da dẻ đang nóng tới phát điên, Diệp Kì Trăn cảm nhận được Ôn Dư giống với bản thân, thì ra quá yêu thích, thực sự sẽ mất khống chế.

Chỉ là hôn nhau cũng khiến cơ thể tê dại, Ôn Dư khẽ cắn lấy môi dưới của Diệp Kì Trăn, cùng với lồng ngực trập trùng kịch liệt, âm thanh Ôn Dư run rẩy, "Tớ muốn."