Dư Tôi Rung Động

Chương 52




Chương 52: Nhiệt tình

Nếu đã bị nói là yêu tinh, vậy chẳng phải nên làm chút gì cho thỏa đáng sao? Ôn Dư cười lên, tách đầu mũi khỏi đầu mũi Diệp Kì Trăn, đôi môi chầm chậm nhích tới, lại dừng lại, cố tình muốn hôn nhưng không hôn.

Diệp Kì Trăn đã muốn phát điên, mánh khóe quen thuộc, nhưng cho dù Ôn Dư dùng bao nhiêu lần với bản thân, Diệp Kì Trăn đều sẽ ngoan ngoãn cắn câu. Lúc này khuôn mặt nóng bừng, trái tim cũng nóng bỏng.

Hai khuôn mặt gần tới nỗi như muốn dính lên nhau.

Một góc độ rất thích hợp để hôn.

Ôn Dư khẽ rũ mí mắt, chăm chú nhìn gò má ửng đỏ của Diệp Kì Trăn, vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa Diệp Kì Trăn, chỉ là dính gần như vậy, nhịp tim của bản thân cũng bị câu lên theo đó.

Diệp Kì Trăn lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó chạm mắt với Ôn Dư, đáy lòng không thể khống chế trào lên hơi nóng, đột nhiên cô nóng vội chặn lấy đôi môi Ôn Dư, khi hôn đôi môi kia, lòng bàn tay còn vuốt ve lên gò má Ôn Dư, cánh môi mềm mại, da dẻ mịn màng, còn cả hương thơm trên người Ôn Dư, Diệp Kì Trăn đều yêu thích tới đòi mạng.


Một mảng mềm mại rơi lên đôi môi, Ôn Dư nhắm mắt, trái tim trở nên tê dại như có dòng điện chạy qua.

Lúc này căn phòng vô cùng yên tĩnh.

Diệp Kì Trăn vẫn đang gấp gáp hôn lên môi Ôn Dư, thả lỏng rồi lại ngậm lấy, không muốn dừng lại.

Ôn Dư nghiêng đầu nhích sát gần môi Diệp Kì Trăn, hai đôi môi quấn lấy nhau.

Khi nụ hôn của cả hai gấp gáp tới độ không thể chờ nổi, nhiệt tình cũng tăng lên gấp bội.

Hôn một lúc lâu, Diệp Kì Trăn mới chầm chậm hồi phục chút kích động kia, khi thả lỏng môi Ôn Dư, ánh mắt cô mông lung, hô hấp trở nên rối loạn. Ôn Dư cũng chưa hòa hoãn lại, đại khái là vì không ngờ rằng người nào đó lại nhiệt tình như vậy.

Không khí trên mặt vẫn đang nóng, sự xấu hổ của Diệp Kì Trăn tới muộn, trong đầu đang nghĩ có phải bản thân đói khát quá rồi không? Hôn gấp như thế, không có lấy chút dè dặt nào? Suy nghĩ lại chuyển động, phải dè dặt thế nào? Cô và Ôn Dư đều khát vọng người kia đã lâu...


Mỗi lần hôn xong, Ôn Dư thích chăm chú ngắm nhìn Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn sẽ xấu hổ cười lên, còn ngọt ngào hơn cả bình thường, hơn nữa cũng chăm chú nhìn cô ấy. Ôn Dư chăm chú nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng nói: "Ngọt quá."

Quả thật Diệp Kì Trăn lại thấy ngượng ngùng, cô mím môi cười, ép buộc bản thân giả vờ bình tĩnh.

Ôn Dư lại thì thầm: "Muốn nữa."

Muốn nữa... Tiếp xúc lâu như thế, Diệp Kì Trăn đã quen với trạng thái thẳng thắn của Ôn Dư, vừa khó xử lại vừa yêu thích, cô trúc trắc ngắc ngứ: "Cậu... có thể hàm súc chút không?"

Ôn Dư hỏi ngược lại: "Hàm súc còn gọi là yêu tinh sao?"

Diệp Kì Trăn câm nín, hết sức hợp lí không cách nào phản bác, chẳng qua chỉ là một câu nói vu vơ mà thôi, cô có dự cảm sau này Ôn Dư sẽ gắn liền với hai chữ yêu tinh.


Không muốn kết thúc như thế, Ôn Dư chăm chú nhìn lên môi Diệp Kì Trăn, ánh mắt ra hiệu rất rõ ràng. Diệp Kì Trăn thu vào trong mắt, cứng người lại, cô cũng cố tình ra vẻ, nhất quyết không chủ động.

Thế là Ôn Dư trực tiếp nghiêng người tới, một cánh tay chống lên sô-pha bên cạnh Diệp Kì Trăn, bắt đầu bắt nạt. Cơ thể đè Diệp Kì Trăn dựa vào lưng sô-pha, giây tiếp theo đôi môi dính lên vị trí tương tự của Diệp Kì Trăn, hôn lấy Diệp Kì Trăn.

Trong miệng Diệp Kì Trăn hừ một tiếng, giây tiếp theo đáp lại rất ăn ý. Ôn Dư hở ra là làm vậy với cô, bảo cô phải dè dặt thế nào đây. Khi hai người hôn nhau, Ôn Dư nhiệt tình hệt như một người khác, rõ ràng trước mặt mọi người đều lạnh lùng kiêu ngạo tới thế.

Nhận được lời hồi đáp, khóe môi Ôn Dư cong lên, đôi môi tiếp tục hôn vì chưa thỏa mãn. Tính cách Ôn Dư rất cực đoan, lúc không quan tâm thì thực sự không quan tâm, lúc để ý cũng thực sự để ý, nếu đã yêu nhau, cô ấy cũng sẽ không giấu giấu giếm giếm, trong lòng yêu thích nhường nào thì sẽ biểu hiện ra yêu thích nhường ấy, có thể cho đi tất cả, thậm chí không màng kết quả.
Tối ấy sau nụ hôn đầu tiên trên bãi cỏ, sau này hai người còn không khống chế được hôn thêm một lần trong góc thư viện, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, không giống như hiện tại không chút kiêng dè, chầm chậm thử đủ các kiểu, muốn hôn bao lâu cũng được.

Ở bên người mình thích, hôn môi là chuyện không học cũng tự tinh thông, ví dụ như vô thức muốn càng hôn càng sâu. Đầu lưỡi chầm chậm thăm dò, từng tấc từng tấc, từ lạ lẫm xấu hổ dần dần tới quen thuộc, hương vị bạc hà thoang thoảng cuộn lên trong lồng ngực, mềm mại ngọt ngào, khiến người ta không khống chế được muốn nếm thử nhiều lần.

"Ưʍ..." Vừa hôn sâu, Diệp Kì Trăn không quan tâm tới việc trao đổi không khí, cho dù cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn trào ra một đôi tiếng nỉ non qua mũi.

"Gấp gì thế?" Ôn Dư nhỏ tiếng cười đùa Diệp Kì Trăn, thở dốc.
"Tớ nào có?" Diệp Kì Trăn ngượng ngùng đỏ ửng mặt nói.

"Có."

Nhìn nhau mấy giây, rất nhanh sau đó âm thanh trò chuyện lại bị chôn vùi giữa hai đôi môi.

Tiếng mưa rả rích, sắc vàng ấm từ chiếc đèn chạm sàn yên lặng chiếu sáng, ở góc sô-pha, hai cơ thể mảnh khảnh dính lại cùng nhau, nhịp tim trập trùng đồng bộ, đôi môi còn đang lúc sâu lúc nông quấn lấy nhau, dịu dàng lại ngập vẻ gấp gáp.

Tình yêu cháy bỏng tuổi thanh xuân, còn nhiệt liệt hơn mưa gió mùa hè.

Không biết hôn bao lâu, chỉ biết mưa bên ngoài cửa sổ đã ngừng lại, chỉ có khóe môi hai người đã hôn tới ướŧ áŧ. Ôn Dư lau giúp Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn lại nhanh chóng đỏ ửng mặt.

Ôn Dư cảm thấy đáng yêu, nhích tới hôn thêm một cái.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, rất hiếu kì, tại sao gò má Ôn Dư ửng đỏ, nhưng lại không có một chút xấu hổ vậy chứ?
Sau khi hôn xong, cả hai cũng không lên tiếng, mà lười biếng nằm trên sô-pha, yên lặng ngắm nhìn đối phương, sờ mặt nắm tay.

Diệp Kì Trăn luôn có cảm giác không thấy đủ khi nhìn Ôn Dư, tình yêu cô từng tưởng tượng có chút khác với hiện tại, ngọt ngào hơn trong tưởng tượng, cũng... không xấu hổ không ngượng ngùng như trong tưởng tượng. Ánh mắt Diệp Kì Trăn lướt qua khuôn mặt Ôn Dư, cô đang nghĩ, có phải vì trước kia hay ca thán không hiểu rung động là gì, cho nên mới để cô gặp Ôn Dư hay không?

Ngón tay Ôn Dư đùa nghịch tóc Diệp Kì Trăn, một lúc sau, cô ấy mới khẽ tiếng hỏi: "Nghỉ hè phải đi bao lâu?" Thực ra lần trước đã muốn hỏi, nhưng nhìn Diệp Kì Trăn đang dính lấy đàn chị ở bên kia, nên không hỏi.

Diệp Kì Trăn mới nhớ ra vẫn chưa nói chuyện này với Ôn Dư, "Hơn một tháng, 40 ngày."
"Đi lâu vậy."

Diệp Kì Trăn dịu dàng cười: "Mỗi ngày tớ sẽ gọi điện cho cậu."

Ôn Dư nói: "Đây không phải chuyện cơ bản nhất à?"

Diệp Kì Trăn phồng má, lần trước khi nhắc tới chuyện này phản ứng nhạt như thế, còn tưởng Ôn Dư không để ý nữa chứ. Diệp Kì Trăn nghiêng đầu nhìn Ôn Dư, mang theo mấy phần đắc ý cười hỏi: "Cậu không nỡ để tớ đi à?"

Ôn Dư chớp mắt, "Da mặt cậu cũng dày quá nhỉ."

Diệp Kì Trăn không chút nao núng, rõ ràng chính là không nỡ, cô nghĩ ngợi giây lát, nổi hứng úp úp mở mở: "Cậu nói không nỡ thì tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà!"

Ôn Dư yên lặng nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, không trả lời, mà nghiêng người tựa đầu lên vai Diệp Kì Trăn, cánh tay đặt lên eo đối phương, tư thế nửa ôm nửa giữ. Cô ấy híp mắt lại, thấp thoáng ngửi thấy được hương thơm phả tới từ hõm cổ Diệp Kì Trăn, không nhịn được nhích gần ngửi tiếp. Ôn Dư luôn cảm thấy trên người Diệp Kì Trăn có một mùi thơm rất đặc biệt, sạch sẽ dễ ngửi, dễ chịu như mặt trời, ngửi nhiều sẽ bị nghiện.
So với câu trả lời trực tiếp, phản ứng lúc này của Ôn Dư càng khiến Diệp Kì Trăn rung động, đáy lòng lại có cảm giác vui vẻ thỏa mãn, đã biết Ôn Dư không nỡ rời xa cô mà. Diệp Kì Trăn nghiêng đầu, cọ đầu mũi lên mái tóc bồng bềnh của Ôn Dư, lặng lẽ hôn trộm một cái.

Lúc này Ôn Dư dựa bên tai Diệp Kì Trăn hỏi, "Muốn cho tớ quà gì thế?"

Diệp Kì Trăn cười với cô ấy, khẽ khàng nói: "Cậu nhận được rồi sẽ biết."

...

Ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, Diệp Kì Trăn cùng bảy tám bạn học khác bắt đầu cuộc hành trình. Lần này tới hỗ trợ giảng dạy ở khu vực vùng núi, còn có cả bạn học khoa Nhiếp ảnh đồng hành, mọi người còn dự định chụp một tệp ảnh lưu niệm liên quan tới trẻ em địa phương. Đàn chị đã bắt đầu lên kế hoạch cho hoạt động thực tiễn trong kì nghỉ hè này từ rất sớm, Diệp Kì Trăn cũng rất có hứng thú.
12 giờ đồng hồ, hành trình chuyến xe dài dằng dặc.

Diệp Kì Trăn ngồi ở vị trí gần cửa trên tàu cao tốc, lòng dạ không tập trung.

Trước kia cho dù xa nhau bao lâu, cô luôn không yên tâm về Ôn Dư, càng không nói tới lần này phải đi nơi khác hơn một tháng. Khi ở một mình, Ôn Dư thích ở lì trong nhà, cũng sẽ không ăn uống tử tế, còn thường xuyên đau dạ dày. Tỉ mỉ nhớ lại, sau khi lên đại học, dường như cô và Ôn Dư luôn dính lấy nhau, thường ngày cùng nhau đi học tan học, nghỉ hè sẽ cùng nhau ở lại Nam Thành, nghỉ đông lại cùng nhau quay về Bắc Lâm, tuy cả hai mới yêu nhau không lâu, nhưng vô tri vô giác sớm đã trở thành thói quen của đối phương.

"Muốn uống nước không?" Đàn chị bên cạnh hỏi.

Diệp Kì Trăn không tập trung, không có bất kì phản ứng nào.

"Diệp Kì Trăn?" Thư Thần lại gọi một tiếng.
Lúc này Diệp Kì Trăn mới quay đầu, sau đó lại chậm nửa nhịp lắc đầu, lịch sự cười nói: "Cảm ơn chị."

"Tối qua ngủ không ngon à?" Thư Thần đặt chai nước khoáng về lại bàn, "Có muốn dựa lên vai chị ngủ bù một giấc không?"

Diệp Kì Trăn vội nói: "Không cần không cần ạ."

Thư Thần vui vẻ, "Em xấu hổ gì chứ?"

Diệp Kì Trăn chỉ cười cười.

Không biết tại vì sao, trong đầu đột nhiên tưởng tượng tới phản ứng của Ôn Dư khi nghe thấy những lời này, Ôn Dư chắc chắn sẽ lại muốn giày vò cô.

Tối qua ngủ không quá ngon, khi đi xe lại dễ buồn ngủ, lúc này Diệp Kì Trăn không nhịn được nghĩ nếu Ôn Dư đang ở bên cạnh mình thì thật tốt, mỗi lần đi xe, Ôn Dư sẽ không hỏi cô có muốn dựa lên vai cô ấy ngủ không, bình thường đều là trực tiếp ấn đầu cô lên vai cô ấy, đồng thời còn để cô thoải mái ôm lấy cánh tay.
Ừm, nhớ bạn gái rồi.

Mới xa nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ đã nhớ.

Diệp Kì Trăn rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ôn Dư, ước gì có thể báo cáo bản thân đã tới đâu theo thời gian thực.

Bạn bè trong Wechat của Ôn Dư ít tới đáng thương, ngoại trừ Diệp Kì Trăn, Ôn Dư bật chế độ miễn làm phiền với tất cả mọi người, cho nên chỉ cần ứng dụng Wechat trong điện thoại vang lên, chắc chắn là tin nhắn của Diệp Kì Trăn. Ôn Dư nhanh chóng cầm điện thoại lên kiểm tra.

Diệp cún con: Bạn học Ôn, nhớ bắt đầu bóc từ ngày mai nhé.

Ôn Dư nhìn lọ thủy tinh trong suốt trên mặt bàn một cái, cười cười, trả lời: Biết rồi.

Đây là món quà Diệp Kì Trăn nhét vào tay Ôn Dư trước khi đi, một chiếc lọ nhỏ có rất nhiều sao giấy, Diệp Kì Trăn bảo cô ấy mỗi ngày bóc một sao, nói sau khi bóc hết sao, hai người sẽ có thể gặp nhau.
Hơn 10 giờ tối Diệp Kì Trăn mới tới được huyện thị địa phương, mọi người đã đặt sẵn homestay, ngủ lại một đêm ngày hôm sau tiếp tục ngồi xe khách tới đích. Tới homestay, việc đầu tiên của Diệp Kì Trăn chính là nhắn tin cho Ôn Dư, cô biết chắc chắn Ôn Dư chưa ngủ vì đang đợi tin tức của mình.

Ôn Dư vẫn đang vẽ tranh, nhìn thấy tin nhắn đi ngủ sớm Diệp Kì Trăn gửi cho mình, mới đứng dậy đi tắm rửa. Tắm xong lên giường vẫn chưa buồn ngủ lắm, chất lượng giấc ngủ của Ôn Dư vẫn luôn như thế, rất ít khi yên ổn, đã thành thói quen.

11 rưỡi đêm.

Thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp.

Ôn Dư lật người những mấy lần, đợi tới khi màn hình điện thoại hiển thị 00:00, cô ấy mới ngồi dậy, lấy chiếc lọ thủy tinh trên tủ đầu giường tới, mở ra, chọn một viên sao giấy màu cam, vô cùng cẩn thận bóc ra.
Ôn Dư đoán có lẽ Diệp Kì Trăn sẽ để lại cho mình mỗi ngày một câu, gấp thành 40 ngôi sao, nhưng khi ánh mắt cô ấy dừng trên dòng chữ, vẫn có cảm giác vừa ấm áp vừa cảm động, cong môi cười lên.

Trên mẩu giấy nhỏ với đầy vết gấp là bút tích quen thuộc: Tớ thích dáng vẻ cậu cúi đầu cười lên.