"Vân tiểu thư, cậu có biết trên đời này món nào là mỹ thực ngon nhất không?" Ân Như Ly híp mắt cười, đuôi mắt hẹp dài cong cong, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt gợi cảm cực kỳ.
Mạc Vân Sam bị dáng vẻ này của hồ ly tinh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nơi nào còn lắng nghe là vấn đề gì, ngơ ngác hỏi: "Là cái gì?"
"Là thịt người." Ân Như Ly cắn một cái lên khóe miệng Mạc Vân Sam, như là đang thử đồ ăn.
Mạc Vân Sam nhíu mày liếc mắt, "Cậu là quỷ biến thái ăn thịt người à?"
"Cậu biết thịt người nấu thế nào mới ăn ngon nhất không?" Ân Như Ly tiếp tục đặt câu hỏi.
"Mình không biết mấy cái kiến thức kỳ quái đó!" Mạc Vân Sam nhìn chằm chằm môi Ân Như Ly, lực chú ý đều bị cái chạm vừa rồi cuốn đi.
"Vậy cậu có muốn biết nấu như thế nào không?" Ân Như Ly nhếch môi, "Cậu chân thành cầu xin mình thì mình sẽ dạy cậu."
"Tại sao mình phải cầu xin cậu?" Mạc Vân Sam thu hồi tầm mắt, bắt đầu ngạo kiều.
"Đây là một kỹ năng rất quan trọng, không học sẽ hối hận." Ân Như Ly nhướng mày, "Cho cậu một cơ hội nữa, có muốn học không?"
Mạc Vân Sam hừ nhẹ một tiếng, hếch cằm: "Cậu cầu xin mình thì mình học!"
Ân Như Ly: "Cho cậu cơ hội cậu không biết quý trọng, lần sau muốn học cầu mình thì mình cũng không dạy cậu."
Mạc Vân Sam: "Mình cũng không phải nữ đầu bếp, mới sẽ không học cách nấu thịt như thế nào!"
Ân Như Ly tiến đến bên tai Mạc Vân Sam, khẩu môi nhẹ động: "Không phải cậu muốn biết làm cách nào mới có thể nhìn thấy bộ dạng mình động tình sao? Vậy thì phải học tốt cách nấu thịt, nắm giữ được cách điều chỉnh lửa nấu ra được hương thơm vốn có là có thể nhìn thấy được."
"Cậu âm hiểm! Cậu không sớm nói nấu thịt là ý này!" Ruột gan của Mạc Vân Sam bắt đầu cồn cào hối hận, mỗi lần nàng đều bị hồ ly tinh trêu chọc đến tìm không được phương hướng, cái tên hồ ly hư kia còn muốn mình phải cầu cậu ta mới có thể công phá cổng thành, căn bản là vô cùng nhục nhã!
Nhưng hồ ly tinh lại hệt như một cục đá, bản thân làm cách nào cũng không thể bắt được trọng điểm.
Để hồ ly tinh dâng trả gấp bội chuyện đã làm với mình chính là nguyện vọng gấp gáp nhất lúc đó của Mạc Vân Sam.
Mới vừa rồi lại sai lầm mất đi cơ hội tốt!
"Vậy cậu bây giờ đã cầu mình được chưa?" Ân Như Ly đột nhiên ôm lấy eo Mạc Vân Sam, gắt gao kéo về phía mình, nắm cằm nàng hôn lên.
Rất nhanh, Mạc Vân Sam đã mềm oặt, bị hầm thành một nồi thịt thơm.
Còn cầu hồ ly tinh ăn nàng.
Kiểu gì cũng là thảm kịch nhân gian!
Mạc Vân Sam xuất thần nghĩ về chuyện qua khứ, đột nhiên nghe thấy phòng ghế lô bên cạnh truyền đến thanh âm đặc biệt quen tai, suy nghĩ trong nháy mắt bị kéo trở về.
Là ảo giác sao? Không thể nào lại khéo như vậy gặp hồ ly tinh ở đây!
Nhân viên phục vụ kéo trượt mở một cánh cửa bằng gỗ, "Ba vị nữ sĩ mời vào trong."
"Cảm ơn." Mạc Cảnh Vũ đi tuốt đằng trước nói cảm ơn.
Mạc Vân Sam nhìn cửa phòng ghế lô mới vừa rồi truyền ra tiếng vang, lắc đầu, đi vào phòng của mình dùng cơm.
Chân trước nàng vừa mới đi vào, hành lang phía sau liền vang lên một tiếng mở cửa thật mạnh, sau đó một trận tiếng bước chân vội vã.
Thịch thịch thịch thịch, mặt đất rung chuyển.
.......
Tân Nhuế đang muốn đi ra bên ngoài liền bị Ân Như Ly ôm chặt.
"Cậu làm gì?" Hai chân mày của Tân Nhuế nhíu chặt thành hình chữ bát.
Ngăn không cho cô ấy đi WC, so với muốn mệnh của cô ấy thì có gì khác đâu!
"Đi WC nam vẫn là có chút mất mặt, mình lấy khăn lụa cho cậu chống đỡ chút mặt mũi." Ân Như Ly đầy mặt quan tâm, "Sẽ không mất quá hai giây."
"Vậy cậu nhanh lên!" Trên trán Tân Nhuế toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Ân Như Ly nhanh chóng từ trong sọt trẻ lấy ra một cái khăn lụa quàng lên mặt Tân Nhuế, vòng ra sau đầu thắt một cái kết, thắt vô cùng chặt.
Tân Nhuế cũng không rảnh quan tâm quá nhiều, nhanh chân chạy ra ngoài.
Ân Như Ly lại hệt như ninja chớp mắt hai cái đã vọt đến sau cửa, âm thầm quan sát.
Hành lang không người, hẳn là đã đi vào rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, rồi lại không hoàn toàn lơi lỏng, lén lút theo tới cửa nhà vệ sinh, dáo dác ngó nghiêng khắp nơi xung quanh.
Tuy rằng nơi này là chốn hương thịt nướng bay khắp nơi, nhưng cái mùi ngây ngất trước cửa nhà vệ sinh lại không hề bị che giấu.
Ân Như Ly che mũi lại, ngừng thở, thẳng đến lúc kiên trì không được nữa mới mở miệng hít một hơi nho nhỏ, rồi sau đó lại tiếp tục nín thở.
Cho dù là như vậy cũng muốn tự thân tiếp Tân Nhuế trở về mới yên tâm.
Nhưng mà.....
Cô ấy tới, cô ấy đang đi tới!
Ân Như Ly trơ mắt nhìn Mạc Vân Sam cách mình càng ngày càng gần, càng ngày......càng gần.....
"Thật là cậu?!" Mạc Vân Sam buột miệng thốt lên.
"Sao Mạc tiểu thư lại ở chỗ này? Lại theo dõi tôi à?" Ân Như Ly một bên nói chuyện, một bên vểnh tai nghe động tĩnh trong nhà vệ sinh.
Mạc Vân Sam cười nhạo một tiếng: "Nói đùa gì vậy, tôi thấy là cậu hai ngày nay bị vắng vẻ thành thật theo dõi tôi mới đúng!"
Ân Như Ly nhếch môi: "Nếu Mạc tiểu thư không phải theo dõi tôi vậy thì nên bảo trì khoảng cách với tôi, tỷ như nhìn thấy tôi ở chỗ này thì đừng lại đây.
Như vậy tôi mới tin là cô không theo dõi tôi."
"Đây là nhà vệ sinh công cộng không phải là WC tư nhân của nhà cậu, dựa vào cái gì tôi phải tránh cậu?" Mạc Vân Sam giơ tay đẩy đẩy bả vai Ân Như Ly, tức giận nói: "Tránh ra!"
Lúc này, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước, không biết có phải là Tân Nhuế hay không.
Ân Như Ly nhanh chóng nắm lấy cổ tay Mạc Vân Sam, kéo người đến một góc, hai tay chống tường.
Sau lưng Mạc Vân Sam là tường, bị nhốt ở trong lòng ngực Ân Như Ly.
Đây là.....
Kabe-don trong truyền thuyết?
Ân Như Ly: "Cô hao tổn tâm cơ theo dõi tôi như vậy, có phải là muốn tôi làm thế này với cô không?"
Mạc Vân Sam ngẩn người, nói: "Cậu có bệnh?"
"Chiêu lạt mềm buột chặt này của Mạc tiểu thư cũng không cao minh lắm, loại trùng hợp này trông quá mức cố tình." Ngón trỏ của Ân Như Ly xẹt qua sườn má của Mạc Vân Sam, "Hai ngày trước đăng ảnh chụp mình và JK là vì muốn làm tôi ghen, có đúng không? Thật đáng tiếc, mục đích của cô vẫn chưa đạt được."
"Cậu xem quá nhiều bộ cẩu huyết bá đạo tổng tài thời xưa rồi à?" Mạc Vân Sam lắc đầu, "Không, cậu hẳn là xem quá nhiều bộ bá đạo tổng tài độc đoán."
Ân Như Ly kiên cường trấn định, tiếp tục treo nụ cười đa mưu túc trí lên thuận miệng nói lung tung: "Sao mấy ngày nay không đến quấn lấy tôi nữa? Có phải muốn cho tôi thể hội thử cuộc sống tịch mịch không có cô không?"
Thân mình Mạc Vân Sam cương lên một chút.
Cáo già quả nhiên là cáo già, mưu kế của mình cư nhiên dễ như vậy đã bị xuyên thủng!
"Ân tổng, tôi quấn lấy cậu cũng không được, không quấn lấy cậu cũng không được, sao cậu khó hầu hạ vậy? Có sức tưởng tượng phong phú như vậy chi bằng đổi nghề làm biên kịch đi? Là tôi đột nhiên có điều ngộ đạo, nhân sinh có chuyện quan trọng hơn còn chưa làm, vì sao phải cứ quấn lấy cậu không buông!" Ngữ khí tràn ngập kinh thường.
Vẫn phải giả vờ một lúc nữa.
"Mạc tiểu thư có thể nghĩ thông suốt thật tốt quá." Ân Như Ly lùi về sau một bước, "Nếu đã như vậy chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng, Mạc tiểu thư mời tự nhiên."
"Tiểu ca phục vụ, xin hỏi tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ở phòng này đi đâu rồi?"
Nghe thấy thanh âm này, mày Mạc Vân Sam đột nhiên nhăn lại, tựa hồ như đang tự hỏi vấn đề gì đó.
Ân Như Ly dùng hai tay che lỗ tai Mạc Vân Sam lại, khuôn mặt nghiêm túc: "Lời tôi vừa nói cô có nghe rõ không?"
"Cậu che lỗ tai tôi thì tôi nghe được cái gì!" Mạc Vân Sam một phen ném văng cái tay của Ân Như Ly, nói: "Hôm nay có phải cậu uống lộn thuốc không?! Lúc nãy thấy cậu đứng ở trước cửa WC đã cảm thấy cậu không thích hợp, có phải cậu đã sớm nhìn thấy tôi đi vào? Không phải là ở sau lưng tôi cùng tiểu cô nương nào đó làm chuyện ái muội sợ tôi và người ta đụng mặt nhau đó chứ!"
Kém một chút nữa là đoán trúng được toàn bộ.
"Tôi muốn xem thử xem rốt cuộc là cái dạng tiểu yêu tinh gì!" Mạc Vân Sam nhướng mày.
Ân Như Ly đè Mạc Vân Sam lại: "Cô suy nghĩ nhiều rồi."
"Nghĩ nhiều hay không tôi xem sẽ rõ! Giỏi cho cậu cái tên vương bát đản, mới hai ba ngày không liên lạc cậu đã đi ăn vụng! Xem tối nay trở về tôi có cắn chết cậu không!" Mạc Vân Sam lúc này tựa như một cái tên lửa đã thêm đủ nhiên liệu, "Thịch thịch thịch" muốn phóng lên trời cao.
"Cô an tĩnh một chút!" Một bàn tay Ân Như Ly ôm lấy eo Mạc Vân Sam, một bàn tay khác nắm lấy cổ tay nàng, theo bản năng dùng miệng lấp kín mọi thanh âm lúc này..