Quý Hựu Ngôn là nữ chính trong bộ phim đầu tiên Cảnh Tú chuyển sang đứng phía sau màn ảnh, hai người ở bên nhau non nửa năm.
Vào một ngày cuối tuần không có lịch quay, Cảnh Tú dẫn Diêu Tiêu ra ngoài lo phía đầu tư, Quý Hựu Ngôn ở lại phim trường xem dựng cảnh.
Lâm Duyệt mang theo đồ từ phía nhân viên tiến lại gần, hỏi: "Đồ này là chị mua đấy à?"
Quý Hựu Ngôn quay đầu liền nhớ ra: "Đúng rồi."
Cô đang rảnh rỗi nên nhận đồ xong đích thân đập hộp.
Một vật thể màu trắng hình chữ nhật với bốn nút bấm hình tròn xếp thành hàng xuất hiện trước mặt Lâm Duyệt và Quý Hựu Ngôn.
Lâm Duyệt tò mò: "Đây là gì thế chị?"
Quý Hựu Ngôn thử ấn hai cái, cảm giác cũng không tệ. Cô đáp: "Dụng cụ luyện cơ ngón tay đấy."
Các nhân viên công tác đứng gần đó nghe được lập tức khựng lại, đứng hình.
Lâm Duyệt thắc mắc: "Dùng để làm gì vậy chị?"
Quý Hựu Ngôn cười: "Ngốc. Dụng cụ luyện cơ ngón tay đương nhiên là để luyện cơ ngón tay rồi."
À ừ ha, mấy bữa trước cũng thấy chị Quý kêu lâu không luyện đàn, cứng tay. Lâm Duyệt nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Nhưng những người khác ở phim trường thì không.
Bọn họ đồng loạt liếc nhìn Quý Hựu Ngôn một cái, lại đồng loạt quay đi chỗ khác không dám nhìn lâu, không ai tin nổi cô Quý lại thẳng tính bạo dạn đến cái mức độ này.
Trường quay yên tĩnh được hai giây, ánh mắt hóng hớt bay tứ phía, tất cả mọi người muốn cười, nhưng lại không dám cười.
Không ngờ, cô Cảnh... khụ khụ, tinh lực dồi dào như thế.
Quý Hựu Ngôn hoàn toàn không hề hay biết.
Đêm hôm đó khi Cảnh Tú xã giao trở về ký túc xá của đoàn làm phim, dọc đường thi thoảng chạm mặt nhân viên công tác thì họ sẽ cất tiếng chào hỏi cô, có điều Cảnh Tú cứ cảm giác cách mọi người chào hỏi lẫn ánh mắt nhìn mình của mọi người hôm nay hơi là lạ.
Cô hỏi Diêu Tiêu: "Hôm nay lúc chị không có mặt, đoàn mình có xảy ra chuyện gì không?"
Diêu Tiêu ấp a ấp úng: "Chắc là... không... có gì đâu ạ." Chữ "đâu ạ" bé lí nhí, gần như khó nghe được.
Cảnh Tú nhíu mày, cảm giác đến Diêu Tiêu cũng bất thường. Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng Diêu Tiêu nên không hỏi thêm gì nhiều.
Lúc sắp sửa phòng ai thì về phòng người nấy, cuối cùng Diêu Tiêu cũng không nhịn nổi bèn khéo léo nhắc nhở: "Cô Cảnh này, lịch quay sắp tới khá bận rộn đấy ạ, lịch quay sáng sớm cũng dày nữa, chị... với cô Quý nhớ phải chú ý giữ gìn sức khoẻ."
Lông mi Cảnh Tú giần giật, một loại cảm giác quen thuộc bỗng chốc ùa về. Cô cố nén xấu hổ, lên giọng hỏi: "Ý em là gì?"
"Đâu có gì, đâu có gì đâu ạ." Diêu Tiêu hết hồn, bỏ chạy nhanh như thể chân được bôi dầu trơn.
Cảnh Tú: "..."
Cô rút chìa khoá ra mở cửa phòng, Quý Hựu Ngôn đang mặc áo tắm để lộ đôi chân dài ngồi trên giường lau khô tóc, trông thấy Cảnh Tú trở lại liền vui vẻ tiếp đón hệt như một con cún không ngừng vẫy đuôi cuồng nhiệt: "A Tú~"
Cảnh Tú vừa thấy cô, cảm giác mệt mỏi tức thì tan biến hết sạch. Cô chưa kịp cười chào, vừa nâng tay giữ cửa định nói gì đấy, ánh mắt đột nhiên phát hiện ra cái thứ vật thể màu trắng mới tinh nằm chễm chệ trên đầu giường.
"Cái gì kia?" Cô hỏi.
Quý Hựu Ngôn cầm dụng cụ luyện cơ lên với vẻ khoe khoang đầy hào hứng, vừa lấy ngón tay đè ép thể hiện độ linh hoạt, vừa đáp lời: "Dụng cụ luyện cơ ngón tay á, hôm nay hàng vừa mới về."
Cảnh Tú: "..."
Mấy giây sau, Quý Hựu Ngôn ôm gối bị Cảnh Tú đẩy ra khỏi cửa, hoang mang ngơ ngác gãi đầu chẳng khác nào hoà thượng sờ mãi không thấy tóc.
Ơ sao thế?! Không phải gần đây mình rất ngoan ư.
Có điều kể cả khi không biết nguyên nhân cũng không gây trở ngại đến việc cô làm nũng.
"A Tú à, tóc tôi còn chưa khô, lạnh quá đi." Giọng điệu giả bộ đáng thương, "A Tú à, tôi chưa ngủ ở phòng khác bao giờ, một mình sợ lắm, không dám ngủ."
"A Tú..."
Năm, bốn, ba, hai... Cô thầm đếm.
Còn chưa kịp đếm đến "một", cửa phòng "lạch cạch" rồi bật mở.
Quý Hựu Ngôn nhịn không được cười cong mi mắt, mềm lòng đến mức rối tinh rối mù. Cô đẩy cửa, nghiêng người tìm đến đôi môi của người mình yêu, giống như ước nguyện nay đã thành sự thật, vừa dịu dàng, lại vừa quấn quít mê say.
Mắt Cảnh Tú sóng sánh nước, rốt cuộc cũng không thể từ chối được đối phương.
"Đóng cửa vào." Cô ôm cổ Quý Hựu Ngôn, dùng khí âm để nói.