Sáu giờ, đồng hồ báo thức kéo Quý Hựu Ngôn rời khỏi giấc mộng, cô vội tắt báo thức đi, sau đó quay sang xem Cảnh Tú có bị đánh thức không, ai ngờ vừa nghiêng đầu đã nhận ra bên cạnh đã chẳng còn ai.
Quý Hựu Ngôn lập tức hoảng hốt, cô ngồi bật dậy, kêu lên bằng cuống họng lạnh toát: "A Tú?!"
Chút ngái ngủ còn sót lại đã bay biến hoàn toàn, cô xuống giường đi chân đất chạy ra khỏi phòng.
Trời đã sáng nhưng bốn bề vẫn cực kỳ yên tĩnh, thành thử tiếng bước chân gấp rút của cô bỗng trở nên hết sức ồn ào.
Cảnh Tú hơi nhíu mày, ngẩng đầu từ trang giấy để có thể nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn đã trông thấy một Quý Hựu Ngôn với mái tóc rối bù đang đứng bên cửa thư phòng nhìn chằm chằm về phía mình chẳng buồn chớp mắt, sau đấy thì tự dưng chậm rãi nở một nụ cười với cô.
"Sao lại chạy vội đến đây làm gì, đến cả dép cũng không thèm đi?" Cảnh Tú thắc mắc.
Quý Hựu Ngôn vén tóc về sau tai, tiến lại gần Cảnh Tú, đứng bên ghế ôm lấy đầu Cảnh Tú để nó có thể dựa vào bụng mình rồi mãi mới thấp giọng đáp: "Lúc tôi dậy không trông thấy cậu đâu, cứ tưởng mình lại vừa tỉnh khỏi một giấc mộng đẹp."
Từ khi biết Cảnh Tú phải đánh đổi mới có được hiện tại như bây giờ thì cảm giác bất an lại quay trở lại với cõi lòng vốn đã yên ả từ lâu của cô, chỉ cần lơ đãng một chút thôi là nó sẽ lập tức châm cô đau nhói.
Trái tim Cảnh Tú bỗng run rẩy, cô mềm giọng trách móc: "Nói gì hâm vậy."
Cô tránh khỏi cái ôm của Quý Hựu Ngôn, đá đôi dép lê của mình tới bên chân Quý Hựu Ngôn rồi vừa khoanh chân vừa căn dặn: "Mau xỏ vào rồi đi rửa mặt đi." Quý Hựu Ngôn có một chứng bệnh kỳ quái đấy là nếu đi chân trần thì rất dễ bị dị ứng dẫn đến sưng mụn nước, vậy mà không hiểu sao Quý Hựu Ngôn lúc nào cũng không thèm để tâm.
Hiếm khi Quý Hựu Ngôn được trông thấy Cảnh Tú ngồi với tư thế thiếu nhã nhặn bèn bật cười thành tiếng, sau khi hôn trán Cảnh Tú thì ngoan ngoãn xỏ chân vào dép lê của Cảnh Tú rồi xoay người ra ngoài.
Cô nhanh chóng rửa mặt xong quay lại, một tay cầm dép lê của Cảnh Tú, một tay xoay ghế để Cảnh Tú hướng về phía mình. Cô ngồi xổm xuống, thản nhiên bắt lấy bàn chân ngọc ngà của Cảnh Tú, vừa xỏ lại dép cho đối phương vừa hỏi: "Sao cậu dậy sớm thế?"
Hôm nay là ngày quay đầu tiên, cảnh quay không nhiều nên không cần đến trường quay sớm, cô thậm chí còn cho rằng mình đặt báo thức thế là đã sớm lắm rồi.
Cảnh Tú thầm co đầu ngón chân hòng lưu giữ hơi ấm của Quý Hựu Ngôn, nhàn nhạt giải thích: "Tôi muốn nghiên cứu góc máy của đạo diễn Cố trước lúc ghi hình."
Quý Hựu Ngôn kéo chiếc ghế khác để ngồi bên cạnh Cảnh Tú, ghé đầu sát bên đối phương để cùng xem kịch bản phân cảnh, hiếu kỳ: "A Tú thích làm đạo diễn không?" Đối với diễn viên thì kịch bản phân cảnh không quá quan trọng, lúc quay thì diễn viên chỉ cần đạt được tiêu chuẩn khung hình đạo diễn đề ra là đủ rồi, nhưng đối với hầu hết đạo diễn thì kịch bản phân cảnh lại là thứ cực kỳ quan trọng.
Cảnh Tú cũng không định giấu: "Ừm, gần đây tôi cũng bàn bạc với bên Quang Ngu rồi, kế hoạch mở phòng làm việc cũng đang được xây dựng. Phía chị Tưởng chuẩn bị thu mua một dự án mà tôi thấy khá hứng thú nên cũng đang suy nghĩ."
"Vừa chỉ đạo vừa đóng phim?"
"Không, chỉ làm đạo diễn thôi." Cảnh Tú trả lời không chút do dự.
Hàng mi của Quý Hựu Ngôn run lên, cô thử dò hỏi: "Vậy công việc sau này cậu tính đặt một nửa về phía sau màn ảnh à?"
Cảnh Tú nuốt nước bọt, cổ họng có chút nghẹn khi cô phủ nhận: "Có lẽ là phần lớn đấy."
Đây là chuyện mà cô đã suy nghĩ kể từ khi bắt đầu có ý định mở phòng làm việc, coi như cô vì bản thân mình, quan trọng hơn là để chừa lại cho Quý Hựu Ngôn một con đường lùi. Luật hôn nhân có thể được thông qua trên cơ sở lý thuyết, nhưng muốn quan điểm của người dân thay đổi thì vẫn còn một chặng đường dài, cô buộc phải cân nhắc những tình huống xấu nhất cô và Quý Hựu Ngôn phải đối diện sau khi họ công khai tình cảm.
Vả lại... kể cả khi ánh hào quang đã không còn đếm xỉa gì tới cô nữa, cô cũng vẫn phải có trách nhiệm đối với những bộ phim đã gửi lời mời cho mình, với đoàn đội đã gửi gắm niềm tin nơi mình.
Để ra được quyết định này không phải dễ dàng, tuy nhiên cũng không quá khó khăn. Cô vẫn ở trong giới giải trí, vẫn làm những công việc liên quan đến mảng điện ảnh mà mình yêu thích, chỉ có điều đổi sang một phương thức khác mà thôi.
Quý Hựu Ngôn ngập ngừng cứ muốn nói lại thôi, vẻ mặt thì lộ rõ sự bất ngờ xen lẫn tiếc nuối.
Cảnh Tú đặt tay mình lên tay đối phương, động viên: "Nhưng nếu có một vai diễn nào đó thú vị tìm đến tôi thì tôi vẫn sẽ suy xét mà."
Quý Hựu Ngôn thực sự muốn khuyên can Cảnh Tú hãy cân nhắc thật thận trọng vì cô hiểu rõ rằng Cảnh Tú mà tiếp tục theo đuổi màn ảnh thì tương lai hai, ba năm tới, thậm chí là hai mươi, ba mươi năm tiếp theo thành tựu cô gặt hái được sẽ nhiều không kể xiết. Ai cũng biết Cảnh Tú sở hữu tài năng thiên phú hơn người.
Nhưng Cảnh Tú cũng biết những điều đó. Cảnh Tú đã lựa chọn chứng tỏ cô cũng đã suy nghĩ kĩ càng. Quý Hựu Ngôn đan năm ngón tay mình vào bàn tay Cảnh Tú, cắn môi hỏi: "Đây là mong muốn của cậu sao, cậu sẽ vui hơn khi được theo đuổi nó à?"
Cảnh Tú mỉm cười: "Phải đấy. Tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi."
Quý Hựu Ngôn thấy đối phương nghiêm túc thì cũng yên tâm. Tài năng vượt bậc phải là thứ giúp con người ta tự do có thêm nhiều lựa chọn chứ không phải trở thành gánh nặng trói buộc họ khư khư vào một con đường.
Cô vui vẻ nói: "Tôi ủng hộ cậu, chỉ cần đó là điều cậu muốn làm thì tôi sẽ luôn ủng hộ cậu."
Dứt lời, để xoa dịu bầu không khí cô nửa thật nửa đùa chọc ghẹo: "Ai dà, tuy nhiên nhân danh fan phim cậu đóng thì lòng tôi buồn bã ghê gớm, khá là rầu rĩ đấy."
Cảnh Tú bật cười, lỡ đáng đáp: "Cậu thành fan phim tôi đóng từ bao giờ vậy?"
"Vẫn luôn là như thế mà." Quý Hựu Ngôn cầm lấy tay Cảnh Tú đặt lên ngực mình, đôi mắt trong veo chứa đầy vẻ chân thành: "A Tú, tôi gần như có thể đọc thuộc làu toàn bộ lời thoại trong những bộ phim của cậu đấy..." Nói xong, cô bắt đầu diễn lại những phân đoạn kinh điển Cảnh Tú từng diễn.
Trái tim Cảnh Tú bay phất phới trước hành động của đối phương, song cô vẫn rút tay về, ra chiều thờ ơ không chút rung động: "Có tinh thần thế thì lo học thoại buổi trưa đi."
Làm gì có chuyện Quý Hựu Ngôn không nhận ra Cảnh Tú chỉ giả vờ giả vịt. Cô cũng không vạch trần Cảnh Tú, chỉ vuốt sống mũi Cảnh Tú một cái rồi đùa: "Dạ vâng, cô Cảnh dạy chí phải ạ."
<Hướng dương trong đêm> là bộ phim điện ảnh lấy trọng tâm là quá trình trưởng thành của một cô gái, nhìn nhận mọi việc dưới góc độ của phái nữ, đi sâu vào sự nhạy cảm và tinh tế trong tình bạn giữa các cô gái hay những xiềng xích vô hình tồn tại trong những mối quan hệ giữa người với người.
Trong phim, Quý Hựu Ngôn sắm vai Thẩm Úc, gia cảnh tốt, tám tuổi theo cha mẹ thay đổi công tác từ Nam ra Bắc, từ đó làm quen với Kiều Nguyệt do Cảnh Tú thủ vai. Cha Kiều Nguyệt nghiện ngập, ông tự sát vì phạm phải tội giết người, mẹ cô bé thì rời bỏ cô sau khi phát hiện chồng mình hút chích, thế là cô bé được bà nội nuôi nấng, ngay từ khi còn nhỏ đã phải sống dưới cái bóng của người cha nên luôn bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ bàn ra tán vào. Các bậc phụ huynh ai nấy đều nghiêm khắc nhắc nhở con họ là chớ có chơi cùng Kiều Nguyệt.
Thời điểm Thẩm Úc và bố mẹ chuyển tới cách Giao Thừa không còn xa, ăn Giao Thừa xong thì đám trẻ con tụ tập lại thành một nhóm cùng nhau đi ngắm pháo hoa hoặc chơi đốt que pháo. Bấy giờ Thẩm Úc không thân với đứa nhóc nào cả, thành thử cũng ngại không muốn đến chơi đùa với mọi người, trong lúc vô tình lại trông thấy một Kiều Nguyệt cũng đang lạc lõng ở cách đó không xa.
Cô bé đứng trong bóng tối âm u, quẹt từng que diêm tạo nên những đốm lửa nhỏ, trong thứ ánh sáng mờ ảo, Thẩm Úc cảm giác cô bé thanh tú xinh xắn, quần áo sạch sẽ gọn gàng kia có vẻ rất dễ làm thân.
Thẩm Úc thu dũng khí tiến lại gần lấy cớ muốn xin ít lửa để tiếp cận Kiều Nguyệt, tiện hỏi thăm người ta. Từ đấy trở đi, giống như que pháo bông rực rỡ xua tan đêm tối trong tay hai người họ, Thẩm Úc chiếu sáng cuộc đời mù tối của Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt ngước nhìn cô, yêu mến cô, ngưỡng mộ cô, coi cô như mặt trời của mình.
Thẩm Úc hưởng thụ sự tôn thờ của đối phương, đeo lên lưng mình kỳ vọng của Kiều Nguyệt, nỗ lực đóng vai mặt trời của cô.
Nhưng nếu mặt trời ấy không phải vầng thái dương thực sự thì ắt một ngày nào đó ánh sáng của nó sẽ phai nhạt; nếu hoa hướng dương không phải một bông hoa hướng dương thực sự thì đặc tính luôn hướng về phía mặt trời của nó rồi cũng sẽ biến mất. Sự ràng buộc sớm muộn cũng sẽ đứt đoạn.
Thẩm Úc sợ hãi, cô gắng gượng, song cuối cùng chỉ có thể đối diện với thực tế tàn khốc, thừa nhận sự bất lực của bản thân, rằng Kiều Nguyệt - người vẫn luôn bám theo sau mình thật ra lại tài hoa hơn mình rất nhiều.Sự kiêu căng ràng buộc chính bản thân cô, trong con mắt của một người tinh tường thì chính nó đã biến thành vật cản trên bước đường của cô.
Cô thầm ủ rũ, thầm tự ti, thầm đố kị.
Kiều Nguyệt không muốn bỏ Thẩm Úc để một mình xuất ngoại phát triển bản thân, nhằm mục đích đoạt được cơ hội cả hai có thể cùng du học, cô chấp nhận lời tán tỉnh của một người đàn ông trung niên giàu có, không ngờ Thẩm Úc lại quyến rũ ông ta sau đó bị Kiều Nguyệt bắt quả tang ngay trên giường.
Tia sáng cuối cùng của mặt trời rốt cuộc cũng tan rã. Kiều Nguyệt thất vọng cực độ, tách ra mỗi người một ngả.
Tiếp đấy sự nghiệp của Kiều Nguyệt lên như diều gặp gió, còn Thẩm úc thì sau hai năm được người đàn ông nọ bao nuôi đã mai danh ẩn tích.
Nhiều năm sau Kiều Nguyệt hát trên sân khấu còn Thẩm Úc và một người bạn ở dưới lắng nghe. Khi buổi biểu diễn kết thúc, họ rời khỏi hội trường, người bạn hỏi cô rằng cảm giác đứng dưới nghe có gì khác so với ngày xưa cùng đứng với Kiều Nguyệt trên sân khấu hay không.
Thẩm Úc rút một điếu thuốc, nhìn vào bóng tối mênh mang phía trước, đầu thuốc rơi xuống đất, cô bèn dùng mũi giày giẫm lên, cười đáp: "Tự do hơn nhiều."
Toàn thể bộ phim mang đậm phong cách Cố Linh Phong, sắc thái nghệ thuật hàm súc ý nghĩa, kể cả phần cao trào cãi vã sau khi bắt quả tang gian dâm cũng rất bình tĩnh khắc chế. Bộ khuôn của tác phẩm sẽ dẫn người xem đi theo mạch sau khi Kiều Nguyệt và Thẩm Úc xích mích, phân đoạn Kiều Nguyệt chịu tổn thương rời đi cũng sẽ là lúc hồi tưởng của Thẩm Úc về lý do thực sự ẩn đằng sau - đây là sự lựa chọn của Thẩm Úc.
Cô biết mối quan hệ giữa Kiều Nguyệt và người đàn ông kia chỉ là quan hệ lợi ích, cô không cần Kiều Nguyệt phải hi sinh như vậy, cũng không muốn tiếp tục ngụy trang nữa. Thật ra cô chưa từng là mặt trời, cô chỉ là một bông hướng dương tự cao tự đại, khát vọng ánh mắt lấp lánh của Kiều Nguyệt nhìn về phía mình như vầng dương soi sáng.
Cô dùng hư vinh và sự ngạo mạn để ràng buộc Kiều Nguyệt mười mấy năm, chèn ép ánh sáng của đối phương khiến người ta không dám bộc lộ tài năng thực sự của mình; song bản thân Kiều Nguyệt cũng dùng kỳ vọng và sự mong ước để ràng buộc cô mười mấy năm, khiến cô buộc phải đeo chiếc mặt nạ để trở thành hình tượng hoàn hảo trong mắt mình.
Cơ hội ngay phía trước, sự kiên nhẫn của Kiều Nguyệt đã lên tới đỉnh điểm; tự mình dằn vặt mình, sự nhẫn nại của Thẩm Úc đã chạm tới giới hạn. Cô đưa Kiều Nguyệt một cây đao để chém đứt xiềng xích, giải thoát cho nhau.
Mặt trời của hướng dương chiếu sáng hướng dương, Chỉ trong đêm khi không có mặt trời soi tỏ, hướng dương mới có thể thật sự tự do sinh trưởng.
Thủ thỉ như lời tâm tình, dư vị lại thấm mãi về sau, lần đầu tiên Quý Hựu Ngôn xem bộ phim này, tất cả cảm xúc như cuộn trào hết lên đầu khiến cổ họng nghẹn tới mức khó chịu. Cô thích bộ phim đến mức xem đi xem lại không dưới mười lần, thuộc nằm lòng không chỉ thoại của Thẩm Úc mà còn cả thoại của Kiều Nguyệt.
Năm ấy nhờ vào bộ phim mà Cảnh Tú nhận được danh hiệu ảnh hậu, bạn diễn Phương San thì không được đánh giá cao về mặt chuyên môn, có thể thấy rõ cô hoàn toàn bị lép vế trước Cảnh Tú. Quý Hựu Ngôn từng tưởng tượng nhiều lần rằng nếu mình và Cảnh Tú cùng diễn bộ phim này thì bản thân sẽ diễn thế nào.
Cô tin rằng mình sẽ làm tốt, sẽ khiến Cảnh Tú vừa lòng hơn nhiều so với Phương San.
Có điều thật sự không tài nào ngờ được rằng tới khi thực sự đã vào trường quay, bắt đầu ghi hình, cô lại bị Cảnh Tú nhíu mày hô dừng: "Tôi cảm giác hình như cô Quý vẫn chưa hoàn toàn nhập được vào vai."
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Quý uhuhuhuhu: A Tú hung dữ với tui! Tui ghi sổ rồi!
Cảnh meo meo: ? ? ?
Rất lâu sau đó
Chị Quý không chịu cử động, còn cười bỉ ổi: cô Cảnh xem xem hôm nay tôi đã nhập vai hoàn toàn chưa?
Cảnh meo meo:....
Hai giây sau chị Quý bị đạp xuống giường.