Dư Tình Khả Đãi

Chương 122





Ngụy Di Chân bị thuyết phục. Mặc dù chị không tin vào cái mà Cảnh Tú gọi là biện pháp dù chỉ một chút xíu nhưng chị vẫn quyết định đưa Cảnh Tú đến gặp Chung Thanh Ngọc.

Sau khi xuất viện, Chung Thanh Ngọc nghỉ ngơi ở căn hộ an ninh bảo mật cao Quý Hựu Ngôn mới mua hai năm trước. Đúng như Ngụy Di Chân tiên đoán, đừng hi vọng Chung Thanh Ngọc đồng ý với đề nghị hoãn lễ truy điệu lại của Cảnh Tú, thậm chí bà còn không muốn gặp mặt cô.

Ngụy Di Chân có thẻ ra vào, chị dứt khoát quẹt thẻ rồi đẩy cửa bước vào, Cảnh Tú vừa mới chuẩn bị theo đuôi thì bỗng nhiên có một người đàn ông từ phòng khách đi ra chặn cứng đường.

Anh ta đưa tay bám vào khung cửa, thái độ ngăn cản cực kỳ kiên quyết, ngữ khí cũng khách sáo vô cùng: "Xin chào tiểu thư Cảnh, tôi là vị hôn phu của Ngôn Ngôn, cảm ơn tiểu thư dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian trở về đưa tiễn Ngôn Ngôn."

Một mảnh vải trắng buộc trên cánh tay anh ta, xem chừng vì quá đau lòng nên chểnh mảng với bản thân, râu ria lởm chởm song không thể che giấu đi vẻ anh tuấn nhã nhặn của anh.

Anh ta được coi la gia quyến người đã mất, danh chính ngôn thuận để tang Quý Hựu Ngôn, còn ngăn cản cô bước chân vào nhà Quý Hựu Ngôn. Móng tay Cảnh Tú cắm vào lòng bàn tay, cô nỗ lực giữ bình tĩnh để đề nghị: "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp cô nhà để cùng thương lượng."

Lục Phóng khước từ: "Hiện tại cô nhà đang không khỏe lắm, không tiện gặp khách, mong tiểu thư thông cảm."

Ngụy Di Chân cảm thấy tình cảnh như hiện tại quá mức tàn nhẫn đối với Cảnh Tú bèn xoay người nói với Lục Phóng: "Chị vào trao đổi với cô một lát, em đợi ở bên ngoài được không?"

Cảnh Tú nhìn Lục Phóng, lại nhìn một người đàn ông khác đang trừng mắt với cô ở trong phòng khách, cắn môi đáp ứng với vẻ cứng nhắc.

Không biết cô đứng một thân một mình ngoài hành lang bao lâu thì Ngụy Di Chân mới bước ra.

Chị lắc đầu với cô, ngỏ ý thất bại, cũng khuyên nhủ Cảnh Tú: "Hôm nay tâm trạng cô nhà khá kích động, đợi ngày mai được không? Ngày mai cô nhà sẽ tới hội trường, đến đấy rồi thì cô ấy không tránh được nữa, hai người có thể nói chuyện, được không?"

Cảnh Tú không muốn rời đi như thế này, nhưng cô chẳng còn cách nào khác, cuối cùng đành phải đến hội trường trước để trông Quý Hựu Ngôn.

Có điều đến ngày hôm sau Cảnh Tú mới phát hiện chẳng có vụ đợi tới hôm nay để nói chuyện đâu, đó hoàn toàn là kế hoãn binh Ngụy Di Chân liên hợp với Chung Thanh Ngọc mà thôi - Ngụy Di Chân không hề thông báo cô thời điểm Chung Thanh Ngọc đến hội trường, tất cả là nhờ Tưởng Thuần đặt người nằm vùng để ý rồi thông báo.

Tới lúc Cảnh Tú chạy tới phòng hội nghị liền nghe được bọn họ đang bàn bạc thủ tục lễ trụy điệu sau hỏa táng.

Lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ muốn ngăn cản họ, kết quả nhận lại là sự trách cứ và xua đuổi của Chung Thanh Ngọc và những người khác. Không thể thuyết phục, căng thẳng quá độ khiến Cảnh Tú lại thêm một lần hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, Đào Hành Nhược đang ngồi bên cạnh cô.

Bởi vì Cảnh Tú chạy trốn khỏi hôn lễ nên bên Pháp loạn như cào cào, vốn Đào Hành Nhược đến để phụ Cảnh Thư Dung một tay, có điều vì không tài nào yên tâm phía Cảnh Tú nên sau khi tình hình ổn hơn thì cô lại trở về.

"Ngôn Ngôn đâu!" Cảnh Tú vội vã muốn bật dậy.

Đào Hành Nhược đè cô xuống: "Vẫn còn đó, đừng hoảng." rồi sờ trán Cảnh Tú xong thở dài đầy nặng nề.

Cảnh Tú nhìn trần nhà hỏi: "Chị nghe hết rồi à?"

"Ừm."

"Chị cũng nghĩ em phát điên phát rồ, suy nghĩ quái dị ư?"

Đào Hành Nhược nhìn cô cùng vẻ xót xa như một cách ngầm thừa nhận.

Cảnh Tú quay sang đối diện cô, ánh mắt nặng trĩu: "Nếu... nếu chị là em, Ngôn Ngôn là Ninh Vi, chị vẫn sẽ không tin em sao?"

Bàn tay đặt trên đầu gối của Đào Hành Nhược run rẩy, bắp thịt ở hai má căng cứng vì dùng sức. Mãi một lúc lâu Đào Hành Nhược mới khàn giọng hỏi Cảnh Tú: "Không phải không cần có cô ấy, em vẫn sống tốt năm năm qua à?"

Ánh mắt Cảnh Tú trống rỗng: "Thật vậy ư?"

"Đào, em luôn nghĩ nếu là chị thì sẽ hiểu."

Ở bên nhau hay không ở bên nhau cũng chỉ coi là một phương thức yêu thương, nhưng chết rồi thì chẳng còn gì cả. Khi Nguyễn Ninh Vi tại thế, mặc dù Đào Hành Nhược không thể đến bên Nguyễn Ninh Vi, chí ít cô còn có thể vì đối phương mà mừng rỡ, vì đối phương mà ưu sầu, Nguyễn Ninh Vi qua đời, Đào Hành Nhược thoạt trông vẫn kiên cường như trước, có điều Cảnh Tú không còn trông thấy ánh sáng trong đôi mắt người chị của mình nữa.

Môi Đào Hành Nhược run lên, không đáp.

"Nên em muốn thế nào?" Một lúc sau Đào Hành Nhược hỏi Cảnh Tú.

"Em muốn chị giúp em." Căn bản không tài nào thuyết phục được Chung Thanh Ngọc, cô cũng không còn thời gian nấn ná thêm.

Trong ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Tú còn lộ ra vẻ nhu tình đầy quái dị: "Chị giúp em thuê người bảo vệ Ngôn Ngôn, trước khi em trở về thì không ai được phép chạm vào Ngôn Ngôn hết."

Đào Hành Nhược kinh ngạc, vụ đặt cược này thật sự quá lớn: "Em có biết làm vậy thì hậu quả sẽ ra sao không?"

Về lý về tình về pháp luật thì quyết định của Cảnh Tú chắc chắn sẽ bị người đời lên án. Nội chuyện hủy hôn, xung đột với phóng viên ngoài hội trường đã gây xôn xao dư luận, trở thành mục tiêu công kích dưới những ngòi bút giới truyền thông rồi. Nếu còn gây ồn ào nữa thì e rằng công danh nửa đời sau của Cảnh Tú sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Lí trí Đào Hành Nhược mách bảo cô rằng không được đồng ý nghe Cảnh Tú, thế nhưng một Cảnh Thư Dung cách xa bọn họ mấy tiếng đồng hồ lại xót con nên đã đồng ý dưới sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Thế là Cảnh Tú quyết tâm được ăn cả, ngã về không, điều động mười mấy vệ sĩ tư nhân xông tới vây quanh canh giữ Quý Hựu Ngôn như sấm rền gió cuốn. Cô y hệt kẻ độc tài nhắm trúng điểm yếu của Chung Thanh Ngọc khi bà lo sợ cho danh tiếng của Quý Hựu Ngôn nên không dám làm ầm chuyện này với cánh phóng viên, dứt khoát ngăn cách những người bên phía Chung Thanh Ngọc ở phạm vi cách xa Quý Hựu Ngôn mấy mét.

Sau khi cô yên tâm giao Quý Hựu Ngôn lại cho Cảnh Thư Dung thì lập tức lên đường suốt đêm tìm kiếm đại sư Đạo Không cùng Đào Hành Nhược.

Có điều sau mười lăm tiếng, khi cô hạ cánh ở một vùng đất xa xôi hẻo lánh thì lòng mãi chẳng thể an tĩnh bèn lên mạng, trông thấy tin tức ồ ạt liên quan đến lễ truy điệu và hỏa táng Quý Hựu Ngôn.

Ở vùng hoang sơ, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, Cảnh Tú đầu váng mắt hoa, toàn thân lạnh buốt.

Ngón tay cô run rẩy bấm gọi điện cho Cảnh Thư Dung, hỏi: "Là giả đúng không ạ?"

Cảnh Thư Dung cố gắng giải thích: "Tú Tú nghe mẹ..."

"Nói cho con biết là giả hay thật." Cảnh Tú cắt ngang.

Cảnh Thư Dung hết cách, không thể làm gì khác ngoài đưa ra đáp án tàn khốc: "Là thật."

Đầu bên kia không còn động tĩnh, yên ắng tới mức đáng sợ, Cảnh Thư Dung thấp thỏm gọi: "Tú Tú..."

"Mẹ đã đáp ứng họ, bằng không bọn họ có phản kháng cỡ nào chăng nữa cũng có thể trì hoãn được." Thanh âm Cảnh Tú nhẹ nhàng, "Hồi đầu mẹ đồng ý giúp con nhưng thực sự là gạt con đúng không, để có thể đẩy con đi thật xa?"

Cảnh Thư Dung biết mình lừa được Cảnh Tú khi ấy chỉ là vì lúc đó con gái quá hoảng loạn, sau khi bình tâm lại thì sớm muộn rồi cũng nhận ra. Bà thừa nhận: "Phải, mẹ có lỗi với con."

Giữa giọng điệu mỏi mệt của bà còn xen lẫn sự mềm mại, nửa giáo dục nửa dỗ dành cô: "Tú Tú à, đừng làm loạn nữa. Nếu cứ như thế này thì mọi thứ sẽ hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát. Tiểu Ngôn mà thấy con của hiện tại cũng an tâm sao nổi. Tú Tú, tỉnh táo hơn được không? Người mất cũng đã mất rồi, đây là sự thật không ai có thể thay đổi, nhưng người sống thì vẫn phải sống tiếp chứ."

Gió cuốn cát vàng phủ đầy trời khiến gương mặt Cảnh Tú trở nên mơ hồ. Cô đứng giữa gió lộng, thân hình mảnh dẻ, trời đất thì bao la, cô lại cảm giác mình tứ cố vô thân, không còn chỗ để an ở.

Người sống vẫn phải sống tiếp.

Bọn họ cho rằng mình còn sống được ư?

"A Tú!" Tiếng gọi đau thương nức nở kéo Cảnh Tú trở về với hiện thực.

Ánh mắt Cảnh Tú rơi lên gò má đỏ bừng vì khóc của Quý Hựu Ngôn.

Ngôn Ngôn đang khóc, tràn đầy sinh khí; giọt lệ của cô ấy khi rơi lên mu bàn tay cô ấm áp thực sự.

May mắn biết làm sao khi cơn ác mộng khi thực sự chỉ là một giấc mơ.

Cảnh Tú nhìn đối phương, tất cả cảm xúc trong lồng ngực trào dâng hỗn độn, cô ngẩng đầu như muốn ép nước mắt trào ngược lại nhưng chúng vẫn bướng bỉnh chảy xuống hàm dưới, xuống cổ, xuống ngực cô.

"Tại sao cứ phải nhớ lại?" Cô như hỏi Quý Hựu Ngôn, rồi lại như hỏi vào hư không.

Tại sao vẫn để Quý Hựu Ngôn phải gánh chịu những nỗi thống khổ và tuyệt vọng đấy? Chỉ cần nghĩ đến việc đời trước Quý Hựu Ngôn từng sợ hãi thê thảm như thế nào trước khi qua đời cũng đã như bị một con dao cắm sâu vào lồng ngực.

Câu hỏi của cô như xác nhận toàn bộ suy đoán của Quý Hựu Ngôn. Tảng đá lơ lửng bấy lâu nay đã rơi xuống, nghiền nát cõi lòng Quý Hựu Ngôn. Quý Hựu Ngôn mở miệng, có muốn vàn nỗi thương xót, nỗi hổ thẹn muốn nói nên thành lời nhưng cuối cùng chỉ có thể cất lên những tiếng nức nở đáng xấu hổ.

Rõ ràng cô buông tay vì nghĩ Cảnh Tú có thể sống tốt hơn, thế mà tại sao đến cuối cô vẫn để Cảnh Tú phải đau đớn hi sinh vì mình. Nếu Đạo Không chỉ là một cao tăng giả mạo, nếu tràng pháp kia thực ra chỉ là một trò bịp bợm thì A Tú...

Cô co chân lên, che mặt đi, không ngừng lặp đi lặp lại những âm thanh tan vỡ "Xin lỗi, xin lỗi" từ cổ họng, đâm thẳng vào trái tim Cảnh Tú đau nhói.

Cảnh Tú hít một hơi thật sâu, đẩy bàn ăn đi để di chuyển tới ngồi trước mặt Quý Hựu Ngôn.

Cô gọi: "Ngôn Ngôn, ngẩng đầu lên nhìn tôi."

Tiếng nấc nghẹn ngào của Quý Hựu Ngôn dần dừng lại, cô ngồi im vài giây mới ngẩng đầu nhìn Cảnh Tú. Bởi quá sức kìm nén cảm xúc trong khi cõi lòng đang xúc động mãnh liệt nên khoang ngực cô phập phồng dữ dội.

Cảnh Tú dùng ngón tay cái nhẹ lau nước mắt cho Quý Hựu Ngôn, sự dịu dàng của cô lại khiến nước mắt Quý Hựu Ngôn rời càng thêm nhiều, càng thêm mất kiểm soát.

"Mưa bên ngoài hắt vào hay sao ấy nhỉ?" Cảnh Tú mềm giọng, giả vờ như đã có thể thoải mái đùa giỡn được rồi.

Quý Hựu Ngôn lại không cười nổi. Cô đột nhiên nghiêng người về phía trước để ôm lấy Cảnh Tú, ban đầu dùng sức nhiều tới mức Cảnh Tú thấy đau, nhưng về sau lại dè dặt và cẩn thận làm Cảnh Tú đau lòng.

"A Tú... trả lời tôi, cậu vẫn còn đau phải không?" Quý Hựu Ngôn chôn mặt trong bả vai cô, nước mắt thấm ướt quần áo Cảnh Tú: "Trả lời tôi, cậu sẽ vẫn mãi ở đây chứ?"

Giọng điệu cô đầy hoảng hốt sợ sệt, trái tim Cảnh Tú không khỏi mềm nhũn. Cô chủ động điều chỉnh tư thế ôm, hai tay vòng quanh eo Quý Hựu Ngôn, nhẹ giọng an ủi bên tai đối phương rằng: "Không đau, tôi sẽ mãi ở lại đây. Đều là chuyện đã qua rồi."

"Thật sự đã qua rồi ư?" Quý Hựu Ngôn véo lòng bàn tay của mình, tỉnh táo hơn một chút liền hỏi Cảnh Tú: "A Tú, trả lời tôi, thứ cậu phải đánh đổi là gì?"

Nhịp thở của Cảnh Tú khựng lại, hóa ra không phải Ngôn Ngôn đã nhớ lại hết thảy?

Quý Hựu Ngôn như biết Cảnh Tú đang nghĩ gì, cô buông Cảnh Tú ra, đôi mắt vẫn còn ướt át nhìn thẳng mắt Cảnh Tú: "Tôi nghe thấy cậu đồng ý gì đó. Nhưng tôi không nhớ rõ."

Cô thấy Cảnh Tú nhíu mày không đáp bèn im lặng một lát trước khi thẳng tay đánh xuống đầu của chính mình.

"Ngôn Ngôn!" Cảnh Tú không kịp trở tay, kêu lên đầy sợ hãi. Cô ngồi thẳng lưng muốn xoa đầu Quý Hựu Ngôn nhưng Quý Hựu Ngôn lại nắm lấy cả hai tay cô.

Cô nhìn Cảnh Tú với vẻ vừa dịu dàng lại nghiêm túc, khàn giọng nói: "A Tú, tôi là kẻ cực kỳ vô dụng. Hôm qua phải đụng đầu một phen tôi mới chợt nhớ ra được nhiều chuyện. Nếu cậu không muốn cho tôi biết thì tôi chỉ đành tự tìm biện pháp để có thể nhớ lại."

Cảnh Tú vừa hoảng vừa giận, giọng cũng lạnh đi: "Cậu đang uy hiếp tôi ư?"

Sự thất vọng và khó tin toát ra từ ánh mắt cô khiến Quý Hựu Ngôn khó thở, song Quý Hựu Ngôn nhất quyết không chịu nhượng bộ.

Cảnh Tú thua trận, hỏi Quý Hựu Ngôn: "Coi như cho qua không được ư?"

Quý Hựu Ngôn nhắm mắt, nước mắt lại rơi: "A Tú, phải làm sao để có thể cho qua bây giờ?"

Cô buông tay Cảnh Tú, ngồi quỳ gối ôm lấy Cảnh Tú gắt gao như đang ôm một vật báu mình vất vả lắm mới trộm được: "Không biết cậu đã trải qua những gì, không biết cậu đã phải chịu đựng ra sao, không biết vì sao cậu đau đớn, không biết liệu tất cả mọi thứ xung quanh có phải chỉ là một giấc mộng đẹp sớm muộn cũng tan hay không, không biết liệu có khi nào rồi cậu... cũng sẽ biến mất... không biết..." Cuống họng cô thô ráp không tài nào chịu được.

Không biết gì hết. Lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, lo được lo mất. Như vậy còn coi là sống ư?

Sự khổ sở trong thanh âm của khiến cõi lòng Cảnh Tú tan nát.

"Đừng nghĩ bậy nữa." Cảnh Tú đầu hàng. Cô hôn lên giọt nước mắt cay đắng trên gò má Quý Hựu Ngôn: "Tôi cho cậu biết."

"Không có những chuyện cậu đang nghĩ đến đâu."

"Chỉ là vay kiếp sau để bù cho kiếp này mà thôi."