Hôm sau khi bữa tiệc kết thúc, Quý Hựu Ngôn cùng Cảnh Tú đến bệnh viện tháo băng đầu, tiện thay luôn bó tay. Vết thương đang liền nhanh chóng nên Cảnh Tú an tâm phần nhiều. Bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình căn dặn rằng hiện tại vai Quý Hựu Ngôn chưa thể vận động mạnh, có điều nếu chỉ xoa bóp nhẹ nhàng thì rất khuyến khích, hơn nữa nhất định phải chú ý hoạt động ngón tay tích cực để phục hồi, tránh trường hợp cố định quá lâu dẫn đến hiện tượng thoái hóa.
Cảnh Tú lắng nghe với sự tập trung cao độ, Quý Hựu Ngôn lại phì cười thành tiếng làm bác sĩ thắc mắc không hiểu vì sao. Cảnh Tú vừa nhìn mặt Quý Hựu Ngôn lập tức hiểu đối phương đang nghĩ đi đâu đâu. Cô nghiêm mặt, dưới bàn lại lén lút véo đùi Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn đau tới mức hít một hơi, vội vã ngừng cười rồi lấy ngón tay ngoắc lấy ngón tay Cảnh Tú lấy lòng. Cảnh Tú lạnh được một lúc lại không kìm được, tay nhẹ nhàng xoa đùi Quý Hựu Ngôn, cúi đầu để lộ một nụ cười nhàn nhạt.
Dọc đường về Cảnh Tú bàn với Quý Hựu Ngôn: "Có chắc mai muốn theo đi không? Tôi không về cũng không sao."
Mai bố mẹ cô sẽ về Pháp, mẹ cô mời Quý Hựu Ngôn về cùng làm cô khá lo lắng băn khoăn, ai dè Quý Hựu Ngôn đồng ý ngay trước mặt cô. Mấy hôm nữa Quý Hựu Ngôn có sẵn công việc đã được sắp xếp lịch trình, đường xá xa xôi, đi qua đi lại cũng cực nhọc, hơn nữa đầu Quý Hựu Ngôn mới chịu thương nên đi máy bay dễ sẽ tạo cảm giác khó chịu thành thử Cảnh Tú xót không chịu được.
Quý Hựu Ngôn lại vô cùng cố chấp: "Không phải đã chốt rồi à? Hôm nay kiểm tra mà không hề hấn gì thì sẽ cùng đi."
Cảnh Tú trầm mặc.
Quý Hựu Ngôn nũng nịu: "Cô cũng ngỏ ý chấp nhận tôi rồi, đây là lần đầu tiên cô rủ tôi về nhà nhiệt tình như vậy, tôi cũng phải tỏ thái độ chuẩn mực tí chứ."
Cảnh Tú không chịu nổi trước giọng điệu đáng yêu như thế, còn giả bộ ghét bỏ đáp: "Mẹ chỉ khách sáo với cậu thôi, không có chuyện vì cậu không tiện mà chạnh lòng đâu. Cậu đừng gượng ép."
Quý Hựu Ngôn rũ đầu, buồn bã: "À, ra là cô không thật lòng muốn mời tôi sao?"
"..." Cảnh Tú bị xoay cho không biết phải làm sao, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười quan sát Quý Hựu Ngôn, ánh mắt như muốn nói "cậu cũng biết diễn lắm'.
Quý Hựu Ngôn thôi không làm trò nữa, cô nắm lấy tay Cảnh Tú, cong môi nghiêm nghị: "Tôi biết cậu sợ tôi khổ cực. Nhưng tôi không hề thấy khổ chút nào."
"Sao về nhà lại có thể biến thành một việc khổ cơ chứ? Đó là một chuyện quá đỗi hạnh phúc mà." Cô nói nhẹ nhàng, ngữ khí tự nhiên.
Trái tim Cảnh Tú rung động, nhu tình khó nén hướng về phía Quý Hựu Ngôn. Ngôn Ngôn vừa bảo về Pháp là về nhà. Cô ấy nói nhà của mình cũng là nhà của cô ấy.
Sóng mắt Quý Hựu Ngôn dập dềnh, cô dùng ánh nhìn như để đáp lời Cảnh Tú.
Cảnh Tú thu hồi tầm mắt, gương mặt lạnh lùng nghiêng đi để lộ một đường cong hạnh phúc, cuối cùng chỉ dịu giọng bảo: "Nhớ báo chị Ngụy một câu đấy."
Quý Hựu Ngôn thở phào: "Hôm qua tôi báo chị ấy rồi. Khi nào về tôi sẽ bay luôn tới Gia Thành gặp chị ấy, rồi cùng nhau về Bắc Thành đổi hợp đồng." Dứt lời, cô nghĩ đến những lời Ngụy Di Chân nói ngày hôm trước, quyết định chia sẻ với Cảnh Tú: "Chị ấy bảo chị ấy đã dự đoán được phía tin tức sẽ viết những gì rồi."
"Sẽ viết gì?" Cảnh Tú hỏi.
Giọng điệu Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng mà mô phỏng y như thật: "Ví dụ như: Chấn động! Cảnh Tú dẫn Quý Hựu Ngôn về ra mắt phụ huynh, hoặc tỉ dụ như: Nghi ngờ Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn đã được cha mẹ chấp thuận, sánh vai cùng bay đến Pháp, hoặc thêm cái nữa là: Cảnh Tú cùng Quý Hựu Ngôn xuất hiện tại sân bay, một nhà bốn người nói nói cười cười..."
Cảnh Tú phì cười, cô trêu chọc: "Thế sao trông cậu hào hứng vậy?"
"Thì toàn lời hay ý đẹp cả, sao tôi có thể không hài lòng cơ chứ?" Quý Hựu Ngôn phấn chấn hỏi ngược lại.
Đèn đỏ sáng, xe dừng lại. Quý Hựu Ngôn mở cửa sổ trời, hạ lưng ghế dựa để ngước lên ngắm nhìn bầu trời xanh, nhìn những đám mây chậm rãi trôi hững hờ. Ánh nắng không chói chang một chút nào, chẳng những vậy còn cực kỳ ấm áp.
Hóa ra chỉ cần thay đổi góc nhìn, thay đổi thái độ thì bầu trời trông sẽ như thế này đây.
Cô thì ngắm bầu trời, Cảnh Tú lại ngắm cô.
Xin hãy để tôi có thể bảo vệ được niềm vui bây giờ của Quý Hựu Ngôn. Cảnh Tú thầm cầu nguyện.
Ngày hôm sau, bốn người bọn họ lên máy bay về Pháp theo đúng kế hoạch. Mặc dù đây là chuyện cá nhân, cũng đã giữ bí mật nghiêm ngặt song vẫn có những ký giả của các trang tin tức nhạy bén thông tin ùa đến ngăn trước cổng sân bay, tiếng máy ảnh chụp hình tanh tách liên hồi.
Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú đeo kính râm nhanh chóng né tránh, giữ im lặng không trả lời bất kỳ vấn đề gì.
Y như Ngụy Di Chân tiên đoán, phía muốn đăng tin không cạy được miệng họ thì chỉ có thể đăng tải những tấm hình họ sánh bước bên nhau để từ đó viết bài. Bởi vì đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa trước và sau sóng gió gần đây đã thành công khống chế ý kiến và cách nhìn nhận của công chúng nên cả fan lẫn phần đông nonfan đều từ chối cắn câu, phía báo đài không sao tấn công được chuyện tình cảm giữa Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn, thay vào đấy còn mang đến cho Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú một làn sóng nhiệt độ.
Người vui nhất ở đây chắc phải kể đến Cố Linh Phong và fan CP Ưu Tú. Cố Linh Phong mừng rỡ ra mặt, weibo chính thức của <Hướng dương trong đêm> mấy ngày nay không động tĩnh nay đùng một phát cọ nhiệt upload hai bài quảng bá; fan CP Ưu Tú thì quay cuồng đến mức tối tăm mặt mũi - thật sự quá real, dọa bọn họ còn không dám rải đường trên Super Topic. Nhằm mục đích bảo vệ Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú, fan CP kiểm tra hết một loạt post phát kẹo bọn họ đăng tải từ trước đến nay để ẩn chúng đi.
Quý Hựu Ngôn cùng Cảnh Tú nằm trên thảm cỏ tại trang viên ngắm sao, đọc xong tin tức lại chuyển qua CP trên Super Topic, phát hiện ảnh đại diện đã đổi thành hình ảnh một cô nàng đang ra chiều từ chối "Không hẹn", khắp trang chủ toàn câu như 'Đừng hỏi, chính là bạn tốt'. Đang muốn tìm kẹo ăn thì nhận ra những post phát đường đã biến mất không còn tăm hơi.
Nguyễn Ninh Vi bảo fandom đã di dời trận địa rồi, toàn bộ chuyển qua một group chính thức, xét duyệt đầu vào cực kỳ khắt khe.
Đúng là ra công bỏ sức.
Tâm huyết Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú sục sôi, muốn là rình coi xem fan CP cuồng hoan thế nào, ai dè khi cầm tài khoản phụ để xin gia nhập nhóm lại bị cự tuyệt một cách phũ phàng.
? ? ? !
Nguyễn Ninh Vi nói là tường nhà bọn họ trống quá, hơn nữa chẳng có bất kỳ thông tin nào liên quan đến CP Ưu Tú cả, nói thẳng ra là trông chẳng dính dáng gì đến CP Ưu Tú hết. Dứt lời cô nàng còn gửi cho bọn họ một đường link liên kết, giới thiệu đây là bài kiểm tra đánh giá theo hướng giải trí dành cho mọi người trong nhóm.
Câu hỏi gồm nhiều lựa chọn, về phần hỏi thì toàn bộ đều liên quan đến Ưu Tú, cơ bản thì có "Ưu Tú quen nhau qua chương trình nào", cũng có những cái mà chỉ player hệ Ưu Tú thâm niên mới đáp được như "Lần đầu tiên hai người bị phát hiện ngủ chung giường là ở vòng thứ mấy".
Hai người lướt vài câu, cảm thấy cực kỳ hứng thú. Quý Hựu Ngôn đề nghị thi xem ai trả lời được nhiều hơn khiến Cảnh Tú nhíu mày: "Phần thưởng là gì?"
Quý Hựu Ngôn nằm trên thảm cỏ, tự dưng nhớ lại câu đùa của nhiều năm về trước, thế là cô ghé sát bên tai Cảnh Tú, hơi thở như lan: "Thưởng cho người thắng đêm nay được nghe tiếng Pháp trầm bổng du dương."
Cảnh Tú sửng sốt hai giây mới hiểu ra ý của Quý Hựu Ngôn, tai cô đỏ bừng, giận dỗi lườm Quý Hựu Ngôn một cái rồi ngầm đồng ý.
Trăng thanh gió mát, đâu đây tiếng côn trùng văng vẳng, hai người tập trung trả lời câu hỏi, thỉnh thoảng nhỏ giọng trao đổi khi gặp những câu cần phải gợi nhớ ký ức, tựa hồ như nhờ những câu hỏi này mà họ có thể hồi tưởng lại chặng đường đã qua.
Có điều... có những câu hỏi quá vi diệu! Fan thì nhớ rõ ràng trong khi người trong cuộc vắt óc nghĩ mãi không ra, cả Quý Hựu Ngôn lẫn Cảnh Tú đều không chút ấn tượng.
Kết thúc, Quý Hựu Ngôn 51 điểm, Cảnh Tú thì 62, điểm của cả hai không cao nhưng chí ít cũng đủ khiến Cảnh Tú hài lòng.
"Đừng lo, tôi sẽ nhờ Mary ngày mai chuẩn bị cho cậu bát canh hầm." Cảnh Tú cong môi, ngụ ý sâu xa.
Quý Hựu Ngôn vùi mặt vào cổ Cảnh Tú, quyết tâm chơi đểu: "A Tú à, bác sĩ bảo tôi phải vận động phục hồi cơ mà."
Cảnh Tú thờ ơ không chút động lòng: "Mai tôi cho cậu đập hạt óc chó."
Quý Hựu Ngôn: "..."
Nói mãi không khiến Cảnh Tú lung lay, cô đành ủ mưu đợi về phòng nghĩ cách, "Mà cho tôi xem đáp án của cậu được không?" Cô khá tò mò không biết Cảnh Tú hơn điểm cô ở những câu nào.
Cảnh Tú thoải mái đưa điện thoại cho cô.
Sau khi đã nộp câu trả lời thì sẽ hiện đáp án đúng ở những câu bị sai. Hai người cùng xem đáp án, có mấy cái họ chọn giống nhau nhưng kết quả hiện thị lại là sai. Nghiên cứu sâu hơn thì hẳn là do fan với hai người không suy nghĩ giống nhau rồi.
Lựa chọn của Cảnh Tú về cơ bản thì đều giống của Quý Hựu Ngôn, còn những câu Cảnh Tú hơn cô thì nằm ở thời điểm vòng thứ tư của chương trình, câu hỏi đặt ra nhắm vào những chi tiết trao đổi nhỏ giữa hai người bọn họ, Cảnh Tú có thể trả lời trong khi cô thì không khiến lòng Quý Hựu Ngôn bỗng nhiên có chút khó chịu.
Ngay cả những câu hỏi này cũng có thể trả lời, rốt cuộc A Tú đã thầm lặng xem đi xem lại video bọn họ thi đấu biết bao nhiêu lần rồi? Xem dưới tình huống ra sao, tâm trạng thế nào?
"Tôi tích bừa thôi." Như nhận ra Quý Hựu Ngôn đang dừng lại ở chủ đề này lâu quá mức bình thường, Cảnh Tú bâng quơ giải thích.
Quý Hựu Ngôn cắn môi, hôn đối phương một hồi, từ chối bày tỏ ý kiến.
Gần đến cuối bắt đầu xuất hiện những câu hỏi liên quan đến tình dục, ví dụ như có câu hỏi là: Lần đầu tiên Cảnh Tú bị phát hiện cắt móng tay san sát cách đây mấy năm.
Đáp án chính xác là bảy năm, Cảnh Tú lại chọn chín năm.
Quý Hựu Ngôn suýt chút nữa cũng chọn sai câu này. Phản ứng đầu tiên của cô cũng là chín năm, bởi vì tính theo cả thời gian đời trước nữa. Không biết sao kể từ khi sống lại đến giờ mọi thứ cứ như một giấc mơ, nếu không chú ý thì rất nhiều lúc cô bị nhầm lẫn chênh lệch thời gian, phải mất một lúc mới phản ứng lại được rằng quãng sai biệt ấy đã không còn tồn tại nữa.
Bởi vậy cho nên khi cô trông thấy Cảnh Tú lựa chọn 'chín năm', sợi dây mẫn cảm trong lòng đột nhiên rung bần bật.
"Tôi nhầm, chọn sai mất rồi." Trước khi Quý Hựu Ngôn lên tiếng, Cảnh Tú đã giải thích.
Quý Hựu Ngôn chưa kịp thắc mắc đã bị đánh phủ đầu. Cô giả bộ trêu chọc Cảnh Tú như thường nhật dăm ba câu, đáy lòng lại thầm nhắc nhở bản thân khi nào về nhà nhất định phải đi tìm miếng ngọc bình an của mình.
Bốn ngày nghỉ chấm dứt, Quý Hựu Ngôn để Cảnh Tú ở lại với bố mẹ còn mình bay về nước, hướng tới công việc tại Gia Thành. Công việc kết thúc thì Quý Hựu Ngôn lập tức trở về Bắc Thành không chậm trễ một giây.
Việc đầu tiên cô làm sau khi tiễn Lâm Duyệt đó chính là lôi chiếc rương dưới gầm giường ra để tìm kiếm miếng ngọc bình an.
Không có! Không rương không có miếng ngọc!
Quý Hựu Ngôn điếng người. Cô cam đoan đời trước, hai năm sau cô vẫn có thể lôi được miếng ngọc bình an ra từ trong rương để nắm trong lòng bàn tay. Thời điểm cô không mang theo miếng ngọc nữa thì nó phải nằm ở trong chiếc rương này mới đúng chứ?
Cô dám khẳng định, nhưng vì đã quá lâu nên thành ra vẫn có chút dè dặt. Có điều nếu không ở trong rương thì có thể ở đâu?
Cô lục bàn lục tủ, tìm khắp mọi nơi mình có thể nghĩ đến. Vẫn không thấy, không thấy chút bóng dáng nào của miếng ngọc bình an.
Trong tâm trí Quý Hựu Ngôn hiện lên miếng ngọc đỏ máu Cảnh Tú giữ bên mình, toàn thân run rẩy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm sau hai tài khoản phụ bị lộ tẩy: Fan CP Ưu Tú mà lại không ưu tú một chút nào: errrrrrrrr, thật không thể tin nổi
Fan CP hối không kịp: cứa vào tim tôi, chết mất hoy.
Fan only hai nhà trăm miệng một lời: Hoy cái gì mà hoy, chúng tôi cũng đang muốn khô người đây.