Dữ Tích Thù

Quyển 5 - Chương 8: Hoàng thân quốc thích (8)




Diệp Thời Tích cùng Triển Lâm quyết định chủ ý xong, sẽ tới gặp mặt Dã Lợi Ngộ KHất một lần, sau đó đạp hắn vào địa ngục.

Người dám uy hiếp Triển Chiêu, làm sao có thể dể dàng bỏ qua như vậy?

Triển Lâm âm thầm hừ lạnh hai tiếng, ngày xưa bất động thanh sắc là vì không biết rốt cuộc kẻ thù của Triển Chiêu năm đó là ai, mà năm đó quân Tây Hạ tới Hảo THủy Xuyên đông như thế, hắn không có đủ siêng đi tra xét từng tên một, đành bỏ mặc thôi.

Còn bây giờ…

Nếu biết năm đó kẻ hạ sát thủ với Triển Chiêu chính là tên Dã Lợi Ngộ Khất, Triển Lâm nhất định sẽ ra báo thù cho em trai, bằng không không chịu được.

Triển Chiêu cũng không biết vị huynh trưởng của mình ở Tây Hạ xa xôi đang bắt đầu hắc hóa, y hiện giờ còn đang vô lực nhìn Bạch Ngũ gia, “Ngoan lệ” trong miệng giang hồ “đánh nhau” với một đứa con nít.

Này cũng không tính là đánh nhau, Bạch ngũ gia dĩ nhiên không thể nào không đánh lại một đứa con nít mới mấy tuổi, chẳng qua, kẻ chống lưng cho thằng này lớn quá.

Vợ mình đi chống lưng cho thằng nhãi con, Bạch ngũ gia bày tỏ, Mình đánh không lại…

Chuyện bên Dã Lợi Ngộ Khất đã dần sáng tỏ, con cờ hắn giấu ở Đại Tống cũng chậm rãi bị cứu ra, Triển Chiêu thậm chí cảm thấy, mình không cần quá để tâm tới chuyện này nữa, rất sớm sẽ giải quyết xong xuôi.

Bạch Ngọc Đường thì càng không cần nói, tới bây giờ hắn chưa khi nào để ý tới chuyện này.

Đối với chuyện của Dã Lợi Ngộ Khất, chấp niệm lớn nhất của Ngũ gia, chính là tìm ra gã, đập cho một trận.

Dã Lợi Ngộ Khất dù sao vẫn là người Tây Hạ, nếu giết hắn thật, cho dù có là bản ý của Lý Nguyên Hạo đi nữa, nhưng khẳng định sẽ rất khó chịu nếu giết hắn không phải người Tây Hạ.

Bạch Ngọc Đường hết sức thấu hiểu.

Đồ của mình chỉ có mình mới có quyền xử lý, bất kể đối phương là cái quỷ gì, cũng không thể động vào đồ của mình.

Từ nhỏ Bạch Ngọc Đường chính là như vậy.

Tứ thử Hãm Không Đảo cùng với đảo chủ thực thụ, phu nhân của ngụy đảo chủ chỉ cần một câu nói đã dẫn theo thám tử Tây Hạ bị nhốt mấy hôm liền tới Kim Hoa Bạch gia, cũng nói giản lược chuyện họ bị mấy người này uy hiếp.

Thật ra cũng không sai biệt lắm với suy đoán của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bây giờ Dã Lợi Ngộ Khất đã rơi vào đường cùng, con bài tẩy sau chót chỉ còn lại Diệp Thời Tích, thế mà “Con bài tẩy” đó cũng không phải dạng ngoan ngoãn nghe lời, mà hiện tại phần lớn thế lực của hắn ở Tây Hạ đều bị Lý Nguyên Hạo lấy lại, cho dù là bản thân hắn, cũng đang bị giảm lỏng rõ ràng, chẳng qua là dùng một lý do hết sức đường hoàng.

“Bệnh nặng liệt giường.”

Cái cớ này đúng là vạn nặng.

Vì thế Dã Lợi Ngộ Khất chỉ có thể đánh chiêu cuối cùng, cuộc sống thế này hắn không chịu được.

Chẳng qua, người hắn an bài ở Đại Tống, đã cực kỳ ít, người hắn có thể liên lạc, điều động thì càng ít hơn.

Bạch Ngọc Đường cười lạnh hai tiếng, “Ha, hằn không muốn nhẫn nhịn, lúc hắn có được danh tiếng lớn, hẳn cũng phải nghĩ tới ngày hôm nay chứ, nào có chuyện dễ dàng như thế?”

Hiện giờ Dã Lợi Ngộ Khất ở Tây Hạ, đã không được xem trọng nữa rồi.

Bất kể là giang hồ hay miếu đường, chuyện này rất dễ dàng đoán ra, năm đó danh tiếng lớn, vất vả nắm được trong tay, phần lớn người như vậy tâm tư đều như rắn rết…

Năm ấy Triển Chiêu từ giang hồ bước chân vào miếu đường, còn không phải là đối mặt với những tình cảnh như thế sao? Người có thể thật sự hiểu y, không có bao nhiêu cả.

Hiện giờ Dã Lợi Ngộ Khất tay trắng, còn có thể làm gì đây?

Bạch Kim Đường ha ha cười hai tiếng, “Rất nhiều người đều là như thế đó, chỉ cần đi trên đường thôi cũng có thể tùy ý diễn ra một màn cường hào cướp hiếp, quyền thế mới là chính, ai thèm quản nhiều chuyện như vậy, bất quá phần lớn loại người đó, cuối cùng sẽ gặp xui xẻo thôi.”

Không chấp nhận hiện thực, thì còn gì tiền đồ nữa?

Cuối cùng Dã Lợi Ngộ Khất cũng không thể gây ra sóng to gió lớn gì ở Đại Tống, thậm chỉ là ở Kim Hoa, về phần Triển Chiêu và Triển Ký sao, càng không phải nghĩ, không ít gián điệp của hắn để lại Đại Tống đều bị tìm ra, mà bản thân hắn, đang bị nhốt nơi Tây Hạ, cả tòa nhà cũng bước không ra được.

Hậu chiêu gì, không cần nghĩ nữa.

Triển Chiêu vốn đã yên lòng, bỗng nhiên lại lo lắng.

Bởi vì Sư phụ lão nhân gia chạy tới.

Vân Lạc Tử ở rất nhiều năm trước, trên giang hồ đã gần như không nghe nói tới cái tên này, mà bây giờ, danh tự này giống như chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

Thật nhiều người đều cho là Vân Lạc Tử đã chết, chết ở thiên trì, xác táng thiên trì.

Nhưng bây giờ, Vân Lạc Tử trong truyền thuyết đột ngột xuất hiện ở Kim Hoa phủ, Bạch gia, để một đám hậu bối giang hồ phải kinh hãi.

Chuyện năm ấy của Vân lạc Tử, đám tiểu bối tự nhiên không dám chen lời, nhưng mấy vị đảo chủ Hãm Không Đảo, tuy không biết Vân Lạc Tử, lại vẫn nghe tới danh tiếng của bà.

Nói thật, Vân Lạc Tử còn tính là trưởng bối của Giang Trữ bà bà, nghe đâu, Giang Trữ bà bà đã từng gặp mặt Vân Lạc Tử khi đi theo sư phụ mình.

Năm ấy sao, mấy vị đảo chủ Hãm Không đảo, chưa có một ai xuất thế, cả Giang Trữ bà bà cũng mới là một bé gái mười ba, mười bốn tuổi, nhưng vị Vân Lạc Tử tiền bối vẫn để lại cho bà một ấn tượng sâu sắc.

Lúc ấy, đại hội võ lâm vẫn còn rất lưu hành, cứ dăm ba năm là phải cử hành một lần, mà người tham gia đại hội võ lâm đa phần đều là loại người lén lút, lúc ẩn lúc hiện trong hội trường, rốt cuộc chúng có bao nhiêu bản lĩnh không ai biết, thế nhưng, Vân Lạc Tử lại khác.

Năm ấy, Vân Lạc Tử đạt được danh tiếng cực cao trên giang hồ, bằng khinh công hiếm có trên thế gian, mà cũng bởi vì dung mạo bất phàm của bản thân Vân Lạc Tử.

Ngoại hình của Vân Lạc Tử hết sức xinh đẹp, theo lời Giang Trữ nói, thì đó là một cô gái thanh tú, quan trọng nhất, là trông nàng vô cùng thuần khiết.

Ánh mắt trẻ con luôn đặc biệt chân thành.

Mà mấy thập niên sau, Vân Lạc Tử đã không còn là người giang hồ trẻ tuổi ngày ấy, bà bây giờ là người ngoài giang hồ, cho dù giang hồ có xảy ra tinh phong huyết vũ gì đi nữa, bà cũng không quan hệ.

Vân Lạc Tử đã chết ở thiên trì, mấy chục năm trước.

Hiện tại, có chẳng qua là sư phụ của Triển Lâm và Triển Chiêu, cũng không phải là Vân Lạc Tử.

“Thẩm thẩm, ôm”

“Ký nhi ngoan nào, tới đây, thẩm thẩm ôm.” Vân Lạc Tử hôm nay từ mi thiện mục, chẳng qua là một lão nhân gia bình thường nhất, “Con trai a Lâm đã lớn thế này rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, như đã nói, ta nghe a Lẩm bảo tiểu Chiêu đã chạy theo người ta rồi, chuyện này là sao?”

Triển Chiêu: ….

Cái gì là chạy theo người ta? Rõ ràng là người ta chạy theo con mà!

Bạch Ngọc Đường:….

Cái gì gọi là chạy theo người ta? Rõ ràng là về chung một nhà với người mình mà!

Mấy vị đảo chủ còn lại của Hãm Không đảo cùng đảo chủ kiêm đảo chủ phu nhân cũng trợn to hai mắt, không chớp nhìn lão nhân gia đột ngột xuất hiện trong sân nhà.

Công phu bà ấy rất cao, thế ngoại cao nhân à?

Sau đó  Triển Chiêu khẽ thở dài, hướng mọi người giải thích: “Đây là gia sư, họ Vân.”

Rốt cuộc còn là địa bàn của Bạch gia, Bạch Kim Đường vẫn còn đủ lý trí: “Vân tiền bối, một đường khổ cực, xin người trước đi nghỉ ngơi, con đã cho người an bài khách phòng, nằm ngay bên cạnh phòng Triển Chiêu và Triển Ký, nếu thầy trò hai người muốn tự cựu cũng tiện.”

Nói xong còn hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một  cái, ý bảo hắn đừng làm rộn chuyện.

Theo tình cách của Bạch Ngọc Đường, Bạch Kim Đường cũng không khó tưởng tượng, hắn nhất định sẽ chạy tới chỗ Triển Chiêu đi, nhưng bây giờ có sư phụ Triển Chiêu ở đây, tốt nhất là đừng làm ra hành vi nào kỳ quái.

Nếu bị lão nhân gia nhìn ra, bị kích thích cái gì đó, không tốt đâu.

Cho dù bà có công phu cực cao đi nữa, nhưng bà vẫn già rồi, tuy còn khỏe mạnh nhưng, người già mà, lúc nào không muốn ôm cháu, trông bà cưng Triển Ký thế kia là hiểu rồi.

Chẳng qua là, Bạch Kim Đường hơi bị xem thường lão nhân gia.

Vân Lạc Tử cười, đem cái mông Triển Ký nâng cao một chút, “Thanh niên bây giờ tốt hơn năm đó nhiều, ít nhất còn thành thật, nhớ năm đó a, tên này còn dối trá hơn tên khác, lại còn tưởng mình cái gì cũng vạn năng.”

Chuyện đã quá xưa rồi, ai còn biết chứ?

Vân lạc Tử một tay ôm Triển Ký, một tay kéo Triển Chiêu, sau đó bỏ lại cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt lạnh nhạt, “Tiểu Chiêu tới, để vi sư nhìn một chút, hai ba năm trước quả thật quá hung hiểm, mặc dù sau này Thời Tích bảo vô sự, nhưng vi sư vẫn không an lòng…”

Triển Chiêu biết sư phụ chính là đang nói chuyện mình bị thương nặng ba năm trước, chỉ biết ngượng ngùng xoa xoa mũi, ngoan ngoãn đi theo sư phụ rồi.

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, không cam lòng.

Nhưng lại không dám bám đuôi.

Sư phụ Triển Chiêu trước khi đi, để lại cho mình ánh mắt đầy thâm ý, mặc dù hắn không sợ bà không thích hắn, vì dù sao Triển Chiêu bây giờ cũng đã lẫn lộn với hắn rồi, muốn bọn họ chia tay là không thể, nhưng hắn nhìn ra được, Triển Chiêu rất quan tâm sư phụ mình.

Cơ mà, không biết sư phụ Triển Chiêu bà ý có…

Bạch Ngọc Đường híp mắt.

Tứ thử Hãm không đảo có thể không biết, đại tẩu hắn có thể không biết, nhưng Diệp Thời Tích đã từng theo hắn nói những chuyện liên quan tới sư phụ Triển Chiêu.

Triển Chiêu có thể sống tới hôm nay, đều nhờ sư phụ y cả.

Diệp Thời Tích từng kể, sư phụ Triển Chiêu là Vân Lạc Tử từng nổi danh giang hồ.

Vân Lạc Tử là hạng người gì, hắn vốn không rõ lắm, một tí xíuuu cũng không, nhưng sau khi nghe Diệp Thời Tích nhắc tới, hắn liền ra giang hồ dò xét thử, đáng tiếc người biết cũng lưa thưa.

Bất quá, hắn vẫn thăm dò được khá nhiều.

Theo lời giang hồ nói, Vân Lạc Tử đáng lẽ phải chết rồi, bị mấy đại môn phái xem là ma đạo đẩy xuống thiên trì, Thiên trì nước sâu, lúc đấy còn là mùa đông, mấy hôm liền không thấy bà nổi lên liền cho là bà đã chết.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Vân Lạc Tử không hề có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa nội công bà cao thâm thuần khiết, nếu đã từng tẩu hỏa thật, nội công của bà khẳng định sẽ không thuần hậu như thế được.

Rõ ràng mấy đại môn phái năm đó nói hưu nói vượn

Bạch Ngọc Đường thiêu mi, cho nên mặc dù hắn ở trên giang hồ là vô câu vô thúc, lại không muốn dính líu sâu xa tới giang hồ.

Bất kể miếu đường hay còn là giang hồ, chỉ cần dính sâu, đều gặp tinh phong huyết vũ.