Bạch Ngọc Đường thật ra thì không thể nào trở về Kim Hoa.
Từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã chạy tới Hãm Không đảo, sau đó bái sư học nghệ bị dẫn đi, thời gian đó cũng hiếm khi về lại Bạch gia, Kim Hoa, rồi tới tận lúc hắn xuất sư rồi, lại tiếp tục xông xáo giang hồ, ít khi trở lại Kim Hoa.
Cho dù có về, cũng không có gì đáng nói, dứt khoát khỏi về đi.
Kim Hoa ở trong ấn tượng của Bạch Ngọc Đường, sâu đậm nhất là khi Bạch Kim Đường bị bệnh nặng, chỉ tiếng khi đó hắn tới thăm gấp gáp.
Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu cuối cùng đã thành công tới được Kim Hoa Bạch gia.
HIện giờ thế lực trong tay Dã Lợi Ngộ Khất đã rất ít, đặc biệt là ở đại Tống, cho dù Lý Nguyên Hạo muốn động tay động chân trên đất Tống, cũng phải dè chừng, huống chi Dã Lợi Ngộ Khất nay chỉ là một thần tử mà Lý Nguyên Hạo muốn trừ khử.
Căn bản không đáng xem.
Bạch gia có gia chủ Bạch Kim Đường trấn giữ, hiện nay Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu lại thành công ẩn nấp ở Bạch gia, Dã Lợi Ngộ Khất muốn ra tay bắt sống Triển Chiêu hoặc Triển Ký ở Bạch gia, gần như là không thể.
Dã Lợi Ngộ Khất đương nhiên không dám hạ thủ nặng với Triển Chiêu và Triển Ký, nếu Triển Chiêu hoặc Triển Ký gặp phải chuyện gì trong tay hắn, đừng nói giúp hắn thoát khỏi Tây Hạ, chỉ sợ trực tiếp hạ độc hắn thay Triển Chiêu, Triển Ký báo thù mới là nguyện vọng của Diệp Thời Tích.
Vân Lạc Tử đã không còn trẻ nữa, không có sức quản nhiều chuyện như vậy, bà chẳng qua là lượn sang Tây Hạ trên đường du sơn ngoạn thủy, vô tình nghe được mấy chuyện dính líu tới Dã Lợi Ngộ Khất, nên không nhịn được mới đi hỏi thăm tình hình hiện này mà thôi.
Thế lực trên tay Dã Lợi Ngộ Khất đã không còn nhiều, bây giờ hắn chỉ có thể ký gởi hi vọng lên người Triển Chiêu và Triển Ký…
Vân Lạc Tử nhấp một hớp trà, “Lý Nguyên Hạo bây giờ chỉ còn thiếu một cái cớ là có thể giết chết Dã Lợi Ngộ Khất rồi, còn lấy cớ gì hả, bất kể trên giang hồ hay còn là Triều đình, chỉ cần muốn liền dễ dàng có, huống chi, Dã Lợi Ngộ Khất cũng không phải là người trong sạch.”
Nếu bây giờ Triển Lâm lẫn Diệp Thời Tích đã tới, vậy chuyện Tây hạ giao cho tụi nó quản lý là được rồi.
Vân Lạc Tử bày tỏ, mình lớn rồi, không còn huyết khí phương cương như thời trẻ, loại chuyện như vậy, vẫn nên giao cho hậu bối thôi, dù sao thân phận của Diệp Thời Tích hiện giờ…
Muốn đối phó với Dã Lợi Ngộ Khất, Diệp Thời Tích tương đối danh chính ngôn thuận hơn.
Mà Diệp Thời Tích cũng không phải không có bản lĩnh.
Vân Lạc Tử miễn cưỡng ngáp một cái, “Nếu thế, chuyện giao lại cho hai đứa, sắp sang năm mới rồi, ta nên tranh thủ về sớm vui chơi với Ký nhi…”
Triển Lâm gật đầu, đặt chén trà trên tay xuống, “Sư phụ, Ký nhi con tạm thời gửi ở Kim Hoa Bạch gia, tiểu Chiêu cũng vậy.”
“Kim Hoa Bạch gia?” Vân Lạc Tử trợn mắt, “Cái tên này dường như rất có lai lịch, ta thường nghe thấy cái tên này trên giang hồ, hình như cũng liều mạng giống a Lâm, còn nghe nói Kim Hoa Bạch gia dường như có một hậu bối giang hồ hết sức bản lĩnh…”
Triển Lâm nhìn Vân Lạc Tử, “Vâng, Bạch huynh rất có bản lĩnh.”
Còn cái vị phía sau là ai? Hắn cũng không biết.
Vân Lạc Tử cười, cầm chén trà che đi nụ cười trên mép.
Nhìn bộ dáng này của a Lâm, nhất định có người ở Kim Hoa Bạch gia đắc tội nó, nếu không lấy tính cách của a Lâm, căn bản không thể lộ ra thần sắc thế này.
Sau khi chia tay Vân Lạc Tử, Triển Lâm cùng DIệp Thời Tích ỷ vào võ nghệ cao cường, dưới ban ngày ban mặt lẻn vào viện của Dã Lợi Ngộ Khất.
Trước hết, phải đi xem xét tình hướng hiện tại của hắn, biết người biết ta, trăm trận không nguy,
Triển Lâm với Diệp Thời Tích dùng tuyệt thế khinh công đã mất tích khỏi giang hồ Yến Tử Phi cùng nhau bay xuống, rất nhanh liền tìm được tung tích của Dã Lợi Ngộ Khất.
Lúc nhìn thấy Dã Lợi Ngộ KHất, Triển Lâm cùng Diệp Thời Tích liền thở phào nhẹ nhõm.
Trạch viện của Dã Lợi Ngộ Khất đề phòng sâm nghiêm, không đâu sánh kịp.
Diệp Thời Tích đã từng đi qua hoàng cung đại Tống, bên trong hoàng cung là hoàng đế Đại Tống, dĩ nhiên phải cực kỳ sâm nghiêm, nhưng mà nơi này…
Diệp Thời Tích cười lạnh một tiếng, phủ đệ của Dã Lợi Ngộ Khất, tuy không thể so với Hoàng cung Đại Tống, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Mà quan trọng nhất là, đám binh mã được an trí trong phủ đệ của Dã Lợi Ngộ Khất, đều không phải quân của Dã Lợi Ngộ Khất.
Sự mờ ám ở đây, rất rõ ràng.
Dã Lợi Ngộ Khất, bị Lý Nguyên Hạo giam lỏng, rõ ràng, Lý Nguyên Hạo đã tìm ra cớ trị tội Dã Lợi Ngộ Khất.
Nghĩ tới cũng phải, chỉ là một cái cớ thôi, trên miếu đường, cái gì cũng có thể trở thành cái cớ,
Người chính nhi bất kính như Triển Chiêu đó, đến cuối cùng cũng phải tìm một lý do để đem y ra giết chết tại biên cương, huống gì lịch sử đen của Dã Lợi Ngộ Khất vốn là không ít, hiện giờ Lý Nguyện Hạo muốn tìm, dễ dàng biết bao nhiêu.
Triển Lâm đứng bên cạnh vợ mình đưa mắt nhìn, thấy đối phương chẳng qua là an tĩnh, không nhìn rõ buồn vui.
Diệp Thời Tích tuy không muốn thừa nhận, nhưng Dã Lợi Ngộ Khất dù sao cũng là cha nàng, mà lúc này Lý Nguyên Hạo muốn đưa Dã Lợi Ngộ Khất vào chỗ chết, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù Diệp Thời Tích giả vờ như không thèm để ý, thì Triển Lâm vẫn hiểu, đối với Dã Lợi Ngộ Khất, trong lòng nàng vẫn còn mâu thuẫn.
Hắn xác thật là cha của Diệp Thời Tích, nhưng đồng thời, hắn cũng là kẻ thù đã giết mẹ của nàng.
Diệp Thời Tích lắc lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, “Chàng đừng gấp, thiếp biết phân tấc.”
Nói rồi, Diệp Thời Tích nhích người trên cành cây, đổi tư thế một cái, “Nếu là ở chín năm trước, hắn gặp chuyện thế này, có lẽ thiếp còn phân vân, nhưng bây giờ hả, hừ, chàng cũng không biết năm đó thiếp ở dưới Nhạn Đãng Sơn thê thảm tới mức nào, ban đầu nếu hắn dám xuống tay, thì bây giờ có tư cách gì trách thiếp thuận gió đẩy thuyền thay Lý Nguyên Hạo diệt trừ hắn? Huống chi, hắn không chỉ là kẻ thù đã giết mẹ thiếp đâu, tại chàng còn chưa thấy, trận chiến tại Hảo Thủy Xuyên ba năm trước, kẻ cho tiểu Chiêu một đòn sau chót, chính là cái gã này đó?”
Nghe tới đây, Triển Lâm một mực lặng yên không nói rốt cuộc nhịn không được cau mày.
Tính tình Triển Lâm bình thường luôn là nhạt nhẽo, quan hệ của Dã Lợi Ngộ Khất với Diệp Thời Tích thì khá phức tạp, hắn tính ra cũng là một cái tâm kết của Diệp Thời Tích, nên ngày trước Triển Lâm một mực khuyên nàng bỏ qua thù hận cho bản thân một cơ hội, cũng vì không muốn nàng bị tâm kết của mình làm đầu óc mù quáng, nếu cả đời nàng sống trong thù hận, một cô nương tốt như vậy, ước chừng sẽ không còn tương lai nữa.
Ân oán ngày xưa của Dã Lợi Ngộ Khất cùng Diệp Thời Tích, không dính dáng quá nhiều tới Triển Lâm, hắn tự giác xem mình là chồng của Diệp Thời Tích, lại không quá phận quản tới ân oán của vợ mình, nếu cần giúp một tay, hắn dĩ nhiên sẽ hết sức tương trợ, nhưng nếu nàng không muốn nói nhiều, hắn tự nhiên sẽ không can thiệp quá mức.
Nhưng, ranh giới cuối cùng của Triển Lâm rất thấp, bất kể chuyện gì, chỉ cần dính dấp tới em trai mình, mặc kệ đối phương là người tốt hay người xấu, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Chỉ cần gây phiền toái cho Triển Chiêu đều bị hung hăng dạy dỗ một lần, rất nhiều người đến tận bây giờ còn không biết cuối cùng mình đã đắc tội ai.
Đơn cử có thể nhìn Bàng thái sử, sau khi bị mèo hoang quấy rầy hơn gần ba tháng, sau đó bị tất cả cửa hàng tên “Lâm Nhật” từ chối nói chuyện làm ăn với phủ Thái sư xong, Bàng thái sư mới biết sau lưng Triển Chiêu vẫn còn một sát tinh như vậy.
Mà tuy Bàng thái sư bảo đi gây phiền phức cho Triển Chiêu, nhưng lão vẫn còn biết phân tấc, bất quá là thường ngày quen thói gây sự với người của phủ Khai Phong, rảnh rỗi thì qua khiêu khích nhân viên phủ Khai Phong một tí, mà Triển Chiêu lúc mới vào triều đình nhìn qua rất ngây ngô rất dễ bắt nạt, Bàng thái sư chẳng qua là tuân theo quy củ của mình: Trái hồng phải chọn trái mềm để bóp.
Vậy mà, Dã Lợi Ngộ Khất đầu có cái tâm tư “Chẳng qua là đùa vui một chút” như vậy, ít nhất Dã Lợi Ngộ Khất trên chiến trường là như vậy, nhất định đã từng nghĩ rằng “Chỉ cần xứ lý Triển Chiêu là Đại Tống sẽ thiếu đi một nguồn chiến lực lớn.” mà thôi.
Nói cách khác, vị đại vương Tây Hạ Dã Lợi Ngộ Khất này, khẳng định đã khơi dậy sát tâm với Triển Chiêu.
Dám nổi sát tâm với Triển Chiêu, Triển Lâm làm sao bất kể?
Triển Lâm cảm thấy, mình có nên đi gặp mặt cái tên Dã Lợi Ngộ Khất, ba năm trước đã nổi dậy sát tâm, muốn dùng một đòn cuối cùng giết chết Triển Chiêu ở Hảo Thủy Xuyên, để làm suy yếu sức chiến đấu của Đại Tống, hơn nữa ba năm sau vẫn còn muốn lợi dụng Diệp Thời Tích giúp mình ra khỏi Tây Hạ hay không?
Hừ, hắn tưởng hắn chính là trung tâm thế giới chắc?
Diệp Thời Tích híp mắt nhìn chồng mình đột nhiên bùng lên sát khí, trong lòng không biết là tư vị gì.
Trong lòng Triển Lâm, Triển Chiêu vẫn còn quan trọng hơn nhiều lắm.
Nhưng, Triển Lâm là chồng nàng, Triển Lâm cũng là huynh trưởng của Triển Chiêu, có lúc nàng cảm thấy mình đúng là vô cớ gây sự, Triển Chiêu ra đời không lâu, vợ chồng Triển gia liền song song qua đời, Triển Lâm đối xử với Triển Chiêu tốt cũng phải lý.
Hơn nữa, Triển Lâm rất khác biệt so với những nam nhân nàng từng gặp được trên giang hồ, lũ đàn ông kia căn bản không để nữ nhân trong lòng, đối với hôn sự cũng không buồn đề ý, mà Triển Lâm đối với một nửa của mình là thật lòng, thật ý, kể từ lúc bọn họ thành thân, Triển Lâm quả thật không có quan hệ với bất kỳ nữ nhân khác nữa.
Mặc dù Trung bá nói, thiếu gia nhà ông tới giờ chưa từng quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào.
Như thể, trong lòng Triển Lâm vốn chỉ có Triển gia với Triển Chiêu, sau đó lại nhiều thêm Diệp Thời Tích, sau đó lại thêm Triển Ký…
Diệp Thời Tích hiểu rõ, nàng thật ra không cần để ý như vậy, Triển Lâm sẽ không đời nào ra ngoài tìm nữ nhân khác, càng không thể nào tìm nam nhân.
Đồng thời, nàng sẽ thấy áy náy, ghen với Triển Chiêu ư, đúng là…
Quá sức vô lý rồi.
Triển Chiêu về phương diện này, đơn thuần tới mức không ngờ được, nàng vẫn còn nhớ rõ, năm đó sau khi Triển Chiêu đưa mình về Triển gia, còn nghiêm túc tìm nàng nói xin lỗi, bởi vì khi đấy nàng bị thương quá nặng, nên lúc Triển Chiêu giúp nàng băng bó đơn giản, không để ý liền nhìn thấy vài thứ không nên nhìn…
Thân là người mang y thuật tuyệt diệu, Diệp Thời Tích hiểu lúc băng bó những thứ lộn xộn kia cơ hồ không tránh khỏi, nàng tự nhiên sẽ không để trong lòng, lúc đó Triển Chiêu nghiêm túc kể với nàng như vậy, nàng ngây cả người.
Rốt cuộc đây là con cái nhà ai nuôi? Bỏ vào giang hồ không sợ bị người ta ăn tới mức ngay cả xương cũng không dư lại à…