Biện Lương, Hoàng cung, Ngự hoa viên.
Gió thu ào ào thổi, thật là rất lạnh.
“Nương nương, chúng ta nên về thôi, trời lạnh, mặc thêm một lớp xiêm áo rồi lại…”
Bàng phi nghe nha hoàn bên tai liến thoắng nói chuyện, sợ mình bất cẩn sẽ nhiễm lạnh, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó tiếp tục nhìn về phía sâu trong hoa viên.
“Ngưng Hương, ngươi bảo, trong hậu cung từ lúc nào có nữ nhân như vậy?”
Câu trả lời bâng quơ của Bàng phi cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của nha hoàn thiếp thân, Ngưng Hương lúc này mới nhìn về phía của Bàng phi đang nhìn, thầm giật mình.
Kia là một nữ nhân rất dễ nhìn, thân mặc váy màu tím, ngồi trên chiếc ghế đá trong hoa viên đình, trong tay là một ly trà, sắc mặt trầm tĩnh.
Nhưng, đây là một nữ nhân mà các nàng tới giờ chưa từng gặp.
Không lẽ, là nữ nhân quan gia vừa mới cưới?
Cái này cũng không đúng, nếu là nữ nhân quan gia muốn cưới, thì làm sao an tĩnh như vậy chứ? Cáo thị sẽ được báo ra, huống chi, nữ nhân này còn bới tóc phụ nhân.
Chưa kể, y phục của nàng tuy chất liệu cực tốt, lại cũng không phải là y phục của tần phi cung nữ bên trong Hoàng cung…
Nói cách khác, nàng tự ý vào cung khi chưa được truyền?
Ngưng Hương tuy chỉ là một cung nữ, nhưng từng nghe nói qua rất nhiều chuyện, huống chi mấy năm trước khi Triển đại nhân còn sống, đặc biệt là ngày Triển đại nhân tại chức, trong hoàng cung sẽ thường xuyên xuất hiện một người cao lai cao khứ có lá gan khá lớn.
Tuy nàng không phải người giang hồ, nhưng cũng từng nghe nói qua, Thái tử điện hạ có thể trở lại hoàng cung, đều nhờ một phần công lao của người đó, nghe nói cũng vì thế, mà quan gia mới có thể chịu đựng hắn.
Thế, nữ nhân này là sao?
Bàng phi là một cô gái thông mình, có lẽ do sống bên cạnh cha mình lâu nên đã học được ánh mắt đánh giá tinh tế đó, vì vậy, khi đối mặt với tình huống không giải thích được, Bàng phi trở nên tỉnh táo hết sức.
Nếu đổi lại là một phi tần không có chủ kiến, sợ rằng chỉ biết hét la thật to cho người tới bẩm báo quan gia, mà Bàng phi lại bất độn, nàng biết dưới tình hình hôm nay, mặc dù chỗ này là hoàng cung, mặc dù mình là người trong hậu cung, nhưng người giang hồ mới không thẻm để ý những thứ này.
Nhớ năm đó, những chuyện như đâm cung nhân rồi sợ tội bỏ trốn các loại, cũng không phải chưa từng có.
Hơn nữa, nữ tử này nhìn qua tuy hết sức lãnh đạm, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy nàng làm gì, không giống Bạch Ngọc Đường, nàng rất thờ ơ, cũng không mang cảm giác “Ghét ác như thù” mà mấy người giang hồ kia nói, lỡ làm ra chuyện gì chắc sẽ không ác động như Bạch Ngọc Đường năm đó đâu.
Nàng không giống loại người vì chuyện mình làm mà kiếm cớ.
Bàng phi thậm chí còn đang do dự không biết có nên cho người đi báo Quan gia không, nếu nàng chỉ là muốn tới thăm muội muội năm ngoái tiến cung hay gì đó thì…
Nữ tử giống như nhìn thấu tâm tư của Bàng phi, quay mặt về phía nàng, khóe miệng nhẹ cong, mang theo chút vui vẻ như có như không, “Ta tới báo thù.”
Nghe tới đây, cả Bàng phi cũng thật kinh ngạc.
Nàng nhìn không ra nữ nhân này là loại người có hận…
Nữ nhân cười một tiếng, để xuống ly trà bên tay, “Không nhìn ra hả? Vì ta giấu sâu quá đó mà, nói thật, trên người ta có nhiều thù lắm, bất quá, có người từng bảo, cần gì vì một chữ ‘thù’ mà khiến bản thân không thoải mái, nhân sinh vốn dĩ không dễ dàng, cô cứ an tâm, tuy ta nói tới báo thù, nhưng cũng không định giết ai cả, giết chết người ở đây thật là phiền quá, nếu Đại Tống vì chuyện này mà đại loạn, ta thật sẽ thành tội nhân thiên cổ…”
Bàng phi mím môi, vốn muốn nhịn lại câu hỏi, nhưng nhịn không được, “Quan gia người, đáng lẽ phải không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài cung mới đúng, ngươi có phải…”
Hiểu lầm cái gì…
Chuyện Bàng phi không ngờ chính là, nữ nhân vốn có sắc mặt rất trầm tĩnh sau khi nghe nàng nói thế, sắc mặt chớp mắt trở nên khó coi, cả trong mắt cũng mang theo chút mùi vị nguy hiểm. “Những lời như thế không nên nói một cách khẳng định vậy, tuy đã trải qua khá nhiều năm, nhưng ta còn chưa quên đâu, năm đó không phải chính quan gia trong miệng cô đem đứa đang đảm nhiệm ở Khai Phong phủ thường xuyên vào cung làm nhiệm vụ, tưởng nó trẻ tuổi dồi dào là không cần ngủ phải không?”
Lời nói càng về sau, là oán giận, giống như đang trách móc quan gia không chăm sóc tốt hài tử nhà nàng.
Nhưng nghe kỹ lời nàng nói, Bàng phi lập tức hiểu ra.
Nó trong miệng nàng nói, chính là Triển Chiêu, năm đó sau khi hiến nghệ ở Diệu Võ lâu, liền nhậm chức Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được điều tới phủ Khai Phong.
Nghĩ tới, nữ tử này chắc vì Triển Chiêu nên mới tới tìm quan gia nói chuyện…
Bàng phi mím môi, vốn muốn khuyên nhủ nữ nhân một phen, quan gia hiện giờ tuy hơi dễ nói chuyện, nhưng tôn nghiêm hoàng gia không phải tùy y người nào cũng có thể động vào được, tuy bảo quan gia luôn mang lòng áy náy với Triển Chiêu, nhưng…
Không ngờ nữ nhân còn mở miệng nhanh hơn, “Ta nói ta tới báo thù, không phải tới nói chuyện, còn nữa, nếu ta thật sự muốn giết kẻ liên quan tới Hoàng cung, cần gì dùng loại nguy hiểm như ám sát, chỉ cần bỏ độc vào giếng nước trong cung là được rồi, ta có biện pháp để ngân châm không phát hiện ra độc…”
“Huống gi, nếu ta đã xuất hiện ở nơi đây, đã tức là không có ý quay đầu lại, dù sao, nghĩ tới chuyện bất kể Triệu Trinh hay còn Lý thần phi đều không dám làm gì ta.” Nữ nhân vui vẻ cười, sau đó giống như chưa nói gì đứng dậy, vỗ váy mình, “À, đúng rồi, mấy cái người… gọi là gì nhỉ, hình như là ảnh vệ ấy, các người cũng mau đi nói cho Triệu Trinh biết, dân nữ, sớm muộn gì cũng muốn đi tìm hắn…”
Lời này, đúng là lời để nói với quan gia, cũng tự mình xưng “Dân nữ”.
Bàng phi càng thêm lo lắng, nói thật, nàng thật không muốn cô ta xảy ra chuyện, nhưng nàng cũng không muốn quan gia gặp chuyện gì, tuy nữ nhân nói nàng không muốn lấy mạng ai nhưng…
Nữ nhân như thể nhìn hiểu tâm tư nàng, cười một tiếng, “Quả nhiên, bất kể là Miêu cương hay còn là Trung Nguyên, đa số cô nương đều rất khả ái, chẳng qua nam nhân phần lớn đều không phải thứ gì tốt, tuy, cũng có người tốt…”
Nàng hình như rất ghét nam nhân…
Bàng phi nhìn nữ nhân quay người, sau đó sắc mặt chợt đổi.
Nhìn theo hướng cô ta, Bàng phi càng thêm kinh hãi.
Trên mái hiên không tính là xa, có một nam tử mặc trường xam màu lam, tóc dài như mực lộ vẻ rối loạn trong gió, không rõ thần sắc, nhưng vẫn hết sức quen.
Nếu là một phi tử nào đó, sợ rằng cũng không biết y, nhưng Bàng phi được quan gia sủng ái, cho nên may mắn ra mắt người nọ mấy lần.
Nhưng, nhưng…
Bàng phi cắn môi thật sâu, cố gắng để bản thân tỉnh táo, làm sao cũng không ngừng được buồng tim cuồn loạn.
Nhưng, hai năm trước, trong dánh sách táng thân ở biên cương, đã có tên của người này, y ở hai năm trước, đáng lẽ phải chết trên chiến trường rồi!
Nhưng, nếu là người năm đó đã chết, làm sao có thể xuất hiện ở Hoàng cung bây giờ?
“Y, y là…”
Bàng phi muốn nói gì, nhưng thanh âm ra ngoài miệng nghe vỡ nát.
Nàng nhẹ nhàng quay người sang, cười sâu hơn, “Nó là Triển Chiêu.”
Hết sức khẳng định, là như có hơi bất đắc dĩ.
Nó là Triển Chiêu…
Bàng phi lại ngẩng đầu lên, người vốn dĩ đứng yên, không ngờ đã biến mất.
Mà gần như cùng lúc đó, Bàng phi nghe được sau lưng truyền tới tiếng đánh nhau.
Tuy nàng không tập võ, nhưng cũng có một huynh trường làm đại tướng quân, người võ nghệ cao người không động thì thôi, một khi động chính là kinh thiên động địa, nàng biết.
Giữa tiếng va chạm chói tai của binh khí, Bàng Phi cắn môi dưới, đứng trước mặt nữ nhân, nghe giọng nói thanh cạn của nàng dần trở nên hư ảo.
“Ta tốn hai năm, cuối cùng mới đem nó đoạt lại khỏi Diêm Vương điện, sau đó nó, ừ, có thể nói là mất trí nhớ đi, tóm lại, rất nhiều chuyện y đã không nhớ nữa, ta vốn không nghĩ hắn sẽ có quan hệ gì với chốn quan trường này, dù sao địa vị Bao Chửng đã vững chắc, những chuyện như thế quên thì quên đi, nhưng không ngờ…”
Nhưng không ngờ, vì một chút sơ sót của nàng, lại để y biết đại khái chuyện năm đó.
Một cuộc hội thoại của nàng với Bàng phi, tuy không chỉ mặt gọi tên, nhưng Triển Chiêu cũng không ngốc, ngược lại y là người tâm tư rất tỉ mỉ, nàng với Triển Lâm tuy không nói rõ mục đích của mình, nhưng họ đều biết, Triển Chiêu vẫn luôn biết, họ đang lén làm chuyện gì.
“Chỉ sợ, chính y cũng biết, y quên đi rất nhiều chuyện, trống rỗng lâu như vậy, tuy y không nói, chỉ sợ trong lòng cũng khổ sở lắm…”
Cho dù là vậy, chốn quan trường này nàng quyết không cho phép y bước lên một bước nữa.
Nàng nghiêng đâu, nhìn Bàng phi, thấy bộ dáng suy tư của nàng, ngược lại cười nói, “Không cần cảm thấy lạ, nếu nó chết thật, ta sẽ không tới tìm cô nói những lời như thế, trực tiếp tới hạ độc trong chén quan gia luôn, làm sao để ý nhiều như vậy?”
“Cho dù cô nói, nó vì giang sơn đại nghĩa, vậy thì sao chứ? Đó là giang sơn của Triệu gia, không liên quan tới ta, ta biết, trước kia các người đều khuyên nó như vậy, lấy đại cục làm trọng, cho tới khi…”
Cho tới khi, sau đó, nó viết thơ cho chúng ta, đều toàn là những chuyện này.
Triển Chiêu là người Triển gia, không phải sinh ra vì người Triệu gia, càng không phải đặc biệt tới bán mạng cho Triệu gia.
“Bàng Cát cũng được, Bao Chửng cũng được, ai cũng nghĩ chuyện mình làm là đúng, bắt người khác bán mạng cho mình, họ có khi nào nghĩ tới cảm thụ của chúng ta? Bất kể tham quan hay thanh quan, đều vì một chữ quan, bất kể vì mình hay vì thiên hạ, hôm nay đều bán mạng vì Triệu gia…”
Bàng phi thấy nữ nhân cười, chán ghét, mang theo châm chọc cùng quyết tuyệt: “Nếu Triển Chiêu chết vì giang sơn của Triệu gia, ta sẽ chôn cả giang sơn Triệu gia theo nó, bất quá, nếu nó đã không chết, cũng được, cô đúng lúc là phi tử Triệu Trinh, thì tìm một cơ hội chuyển cáo hắn, Triển Chiêu đã trở lại, nhưng một chút quan hệ với Triệu gia hắn cũng không có.”
Chỉ mấy câu nói, hai ảnh vệ quan gia sắp xếp cho Bàng bị đã bị điểm huyệt, đứng nơi nó với tư thế kỳ dị, không thể động đấy, mà thiếu niên áo lam từng bước đi về phía đỉnh.
Gió thu uyển chuyên cuốn lên sợi tóc lạc bên gò má thiếu niên, y nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi môi câu lên một góc cong cong, “Đại tẩu…”
Diệp THời Tích chợt cảm thấy tim như được thứ gì lấp đầy, cảm động muốn khóc.
Triển Chiêu một chút cũng không có ý trách cứ.
“Tiểu Chiêu, đệ thật không trách chúng ta?” Dù sao chúng ta gạt đệ lâu như vậy…
Thiêu niên nhẹ lắc đầu, “Bất kể ra sao, hai người sẽ không hại đệ, thật, hai người không cần phí tâm gạt đệ vậy đâu, rất nhiều chuyện, nếu đã quên, thì sợ đều là chuyện đệ không muốn nhớ, à, lúc đệ tỉnh lại, không phải nhớ hai người sao? Đã thế…”
Đã thế, thì chuyện quên đi, phải là chuyện không quan trọng…
Diệp Thời Tích cũng cười, “Nói như đệ, chỉ sợ sẽ có người muốn tới tìm đệ liều mạng…”
(Chú bị em liệt vào danh sách không quan trọng =)]])