Giữa tháng chín, trời là chuyển lạnh.
Tuy không tới nổi không bước chân ra khỏi đường, nhưng gió lạnh hiu hiu thổi ào vào trong cổ áo, cũng làm người ta lạnh run người, đặc biệt là những người sợ lạnh.
Bạch Ngọc Đường rất đau lòng.
Triển Chiêu vốn có thể chất thiên hàn, lại thêm lần này bị trọng thương, Diệp Thời Tích dùng cổ chữa trị bệnh của y, mà cổ cũng là vật âm hàn, cổ độc ở lại người y hơn hai năm, ảnh hưởng cũng không ít.
Triển Chiêu hôm nay, quả thực hết sức sợ lạnh.
Diệp Thời Tích thấy tình huống của Triển Chiêu, mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng Bạch Ngọc Đường cảm thấy thần sắc nàng trở nên lạnh lẽo rất nhiều.
Ngay cả Triển Ký cũng nhận ra.
“Mấy nay cảm thấy mẫu thân càng ngày càng đáng sợ…”
Bạch Ngọc Đường hiếm khi đồng ý với thằng nhóc suốt ngày không nể mặt hắn này, Diệp Thời Tích đúng là ngày càng đáng sợ, mặc dù hắn không biết nguyên nhân vì sao.
Triển Chiêu sợ lạnh, Bạch Ngọc Đường biết.
Năm đó, lúc Triển Chiêu còn nhậm chức Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, hắn đã biết rồi.
Nhớ lại, hắn còn hung hăng cười nhạo, “Đường đường một đại nam nhân, lại sợ lạnh? Triển hộ vệ nói xem có sợ mất mặt hay không?”
Hắn còn nhớ rõ, sau khi hắn nói xong câu này, Vương Triều Mã Hán họ liều mạng lắc đầu.
“Cái này có gì mà mất mặt?” Công Tôn tiên sinh nói, “Tiểu Triển trời sanh thể chất thiên hàn, hơn nữa, tiểu Triển nhìn còn non mềm hơn những đại lão gia chúng ta, không giống như loại có thể chịu được lạnh…”
Hắn nhìn Triển Chiêu đang nhất quyết không chịu ra khỏi chăn quan sát từ trên xuống dưới sau đó, nở một nụ cười đầy ý vui vẻ, “Quả thật nhìn non mềm, là món ưa thích của Hắc sơn lão yêu…”
Triển Chiêu tuy vẫn không thèm để ý tới hắn, nhưng y vẫn liếc mắt, sau đó chui vào trong chăn.
Bây giờ nhớ lại, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy buồn cười.
Miêu nhi của hắn vẫn luôn đáng yêu như thế, hồi trước hắn thật không ngờ, Triển Chiêu lại là một người sợ lạnh như vậy, sợ lạnh tới mức để một người bình thường hắn muốn khuyên thế nào cũng không chịu nhất định phải đi xem một chút mới cam tâm từ bỏ không đi tuần nhai nữa.
Vậy mà, tuy Triển Chiêu sợ lạnh, nhưng thủy chung vẫn luôn đem an nguy của Bao Chửng để trong lòng.
Y có thể chui vào trong chăn khi trời còn chưa tối, nhưng cũng có thể lập tức xuất hiện sau một tiếng hô “Có thích khách” ở phủ Khai Phong, chặn lại tất cả đao quang kiếm ảnh đang lẩn trốn trong bóng tối, thậm chí cũng không kịp mặc vào một cái áo khoác.
Bạch Ngọc Đường đã từng ở mùa đông lạnh nhất, thấy Triển Chiêu mặc một thân trung y đứng trong sân phủ Khai Phong, lưng duỗi thằng tắp, Cự Khuyết trong tay, trong tuyết trắng nhìn thấy thích khách áo đen, bàn tay cầm chuôi vẫn trắng nõn, kiên định, không thấy một tia chiến ý, giọng nói vẫn thanh lượng lại mang chút uy nghiêm. “Dẫn người vào đại lao phủ Khai Phong.”
Chờ đám nha dịch đáp một tiếng “Vâng” rồi, quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đã tìm không ra y nữa.
Triển Chiêu không như ngày thường tận tâm tận lực tự mình giải người đến đại lao, Bạch Ngọc Đường tìm được y ở trong chăn.
Khi đó, Triển Chiêu dùng chăn bọc mình lại thành một viên cầu, tròn tròn, chỉ lộ ra gương mặt cũng một bó tóc đen.
Bất quá, thời tiết lúc đó cực rét, còn có tuyết rơi, thu hút ánh mắt mọi người.
Bạch Ngọc Đường cắn môi, âm thầm mang kẻ đang ngồi trên ghế hoàng đế ra mắng thật lâu.
Hôm nay, Triển Chiêu đã cảm thấy trời cuối thu không có chút lạnh với người tập võ lạnh vô cùng, Bạch Ngọc Đường đang lo, nếu thật sự rơi vào đông, Triển Chiêu có còn có thể như ngày xưa, đứng nghiêm, như một đóa mai mùa đông ở trước cửa.
Nếu không do một “mệnh lệnh” của người được tôn kính gọi “Quan gia” kia, Triển Chiêu làm sao còn chịu khổ sở nhiều như vậy?
Bạch Ngọc Đường thầm hận Triệu Trinh, nhưng cũng hận mình.
Nếu năm đó hắn sớm chạy tới bên y, cho dù không thể mang Triển Chiêu bình yên ra khỏi chiến trường, hắn nghĩ, dưới tình cảnh như vậy, Triển Chiêu sẽ không thể bỏ lại tất cả tướng sĩ làm một đào binh, nhưng ít nhất có thể chia sẽ với Triển Chiêu một chút khổ đau, giảm đau bệnh của y xuống một chút, chỉ cần một chút…
Nhưng, ở đâu ra nhiều cái ‘nếu’ như vậy?
Không phải chuyện nào cũng có thể trở lại một lần, cho dù có thể giống với Triển Chiêu lúc này, quên đi quá khứ mấy năm trước, thân thể xương cốt cũng trở lại sáu năm trước, nhưng, sáu năm này, Triển Chiêu thật trải qua.
Y vốn sợ lạnh, bây giờ, y càng thêm sợ lạnh hơn.
Diệp Thời Tích giống như đã sớm quen, hoặc có lẽ cô đã sớm dự liệu được, bây giờ Triển Chiêu sẽ rất sợ lạnh, nên mỗi sáng sớm đều tự mình nấu một chén canh gừng.
Lúc đặt vào tay Triển Chiêu, nàng chỉ nói hai chữ.
“Trừ lạnh.”
Nàng tuy nói ít, cũng là do trải nghiệm quá nhiều.
Chung sống hơn một tháng, như thế thấy được bản tính Bạch Ngọc Đường, địch ý của Diệp Thời Tích với Bạch Ngọc Đường cũng bớt đi không ít, mặc dù vẫn nhìn thấy khó chịu, nhưng nàng sẽ kể cho Bạch Ngọc Đường nghe những chuyện liên quan tới Triển Chiêu.
Chuyện năm đó, chuyện hai năm trước, chuyện Triển Chiêu.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện, Bạch Ngọc Đường không biết.
Diệp Thời Tích nói, sau khi Triển Chiêu bị trọng thương nơi biên cương đã ngủ mê man rất lâu, nhưng hai năm, nửa năm trước, lúc Bạch Ngọc Đường gặp mặt Triển Chiêu ở Biện Lương, khi đó Triển Chiêu mới tỉnh lại được một tháng.
Hai năm kia, thực sự vô cùng nguy hiểm, cơ thể Triển Chiêu lấy tốc độ cực nhanh mà quay ngược, tuổi cũng biến càng ngày càng nhỏ, mà phu thê Triển Lâm canh giữ bên người y cũng càng thêm lo lắng, trước không nói chuyện nghịch thiên cổ quái kia đến tột cùng là chuyện gì, chỉ nói chuyện vấn đề trên người Triển Chiêu cũng đã nhiều lắm rồi.
Mặc dù cơ thể y lùi lại, nhưng nội lực tích lũy những năm gần đây vẫn còn đó.
Có điều, gân mạch Triển Chiêu cũng giống như thân thể y, lùi ngược lại, dần dần sẽ chịu đựng nội lực cường đại quá mức, nếu không thể xử lý kịp thời, chỉ sợ sẽ gặp chuyện gân mạch đứt đoạn.
Công phu Triển Chiêu cực tốt, nội lực cũng hết sức thuần khiết, chính vì vậy nên không có bao nhiêu người có thể giúp y sơ đạo nội lực, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ mất một lần là hai mạng.
Triển Lâm tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được sư phụ đang du ngoạn, à không, du lịch khắp nơi.
Triển Lâm với Triển Chiêu là huynh đệ đồng môn, Triển Chiêu càng là đệ tử cuối cùng của lão nhân gia, lại thêm Triển Chiêu từ nhỏ hiểu chuyện, từ bé chịu tang mẫu, lão nhân gia có lẽ do mẫu tình đột phát, mới yêu thương y như cháu trai mình.
Lúc này nghe tới chuyện tiểu đồ đệ mình xảy ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của lão nhân gia chính là lôi Triển Lâm ra dạy dỗ một trận.
“Không phải dặn con trông chừng nó thật kỹ sao? Vì sao còn xảy ra chuyện bực này?”
Phản ứng thứ hai là muốn vào kinh tìm hoàng đế tính sổ.
“Ai cho hắn phái tiểu Chiêu tới biên cương? Lão nương không cho phép, không cho phép!”
Triển Lâm vất vả lắm mới khuyên lại sư phụ mình, “TÍnh mạng tiểu Chiêu vẫn quan trọng hơn, tiểu hoàng đề kia đã có huynh trưởng con thay tiểu Chiêu đòi công bằng, sư phụ, người trước giúp tiểu Chiêu sơ đạo nội lực đi ạ…”
Nhận được một tia liếc mắt từ lão nhân gia, “Ai bảo bình thường con không chịu luyện công cho tốt, đến giờ cả bản lĩnh giúp đệ đệ mình sơ đạo nội lực cũng không có!”
Rồi sau đó, cách năm ngày, lão nhân gia liền giúp Triển Chiêu sơ đạo nội lực một lần, chờ đến một tháng sau, nội lực Triển Chiêu đã tới mức cả bà lẫn Triển Lâm đều không thể kiểm soát.
Tuổi lão nhân gia đã không còn nhỏ, sau khi xảy ra chuyện này, càng nghĩ nhiều.
Nàng thường xuyên nghe thấy lão nhân canh giữ bên giường Triển Chiêu đang mê man, dùng giọng hết sức bất đắc dĩ nói chuyện với y, cho dù biết rõ y căn bản không thể nghe được lời nói nào của bà.
“Tiểu Chiêu a, vi sư đã sớm nói với con, quan trường không phải nơi để con có thể bước vào, cần gì phải làm chức quan cố sức mà không được tạ ơn? Cùng vi sư đi du sơn ngoạn thủy không tốt sao, con xem vi sư không phải đã mang được bao nhiêu ngọc đẹp về cho anh con sao? Mặc dù đồ nhi bất hiều nọ luôn chê vi sư không phân biệt được cái gì là lưu ly hay ngọc…”
“Nghe a Lâm nói, tiểu Chiêu con hồi trước từng bảo, con cũng không thích quan trường có phải không? Chẳng qua là tìm được vị thanh quan hiếm có trong đó, chờ tới khi địa vị Bao Chửng vững chắc rồi, con sẽ trở về đây có đúng không? Vi sư sẽ thay con hỏi thăm, hôm nay Bao Chửng cũng xem như có tiền đồ vững vàng, con phải nhớ lại lời mình đã nói, đừng đi vào vũng bùn kia nữa, tuy Thời Tích bảo, chờ con tỉnh lại, con đã không nhớ tới Bao Chửng nữa rồi…”
“Tiểu Chiêu a, sao con còn chưa dậy? Tham ngủ như thế, cứ ngủ hoài, chờ khi con tỉnh lại, chắc phải gọi vi sư là bà nội quá…”
“…”
Triển Chiêu ngủ hai năm, tới khi tỉnh dậy, trợn mắt nhìn, nói một câu đầu tiên làm lão nhân gia rất vui vẻ, “Sư phụ, thật lâu không gặp người, con tìm không được người a…”
Có chút mùi làm nũng.
Lão nhân từ sau khi Triển Chiêu chính thức xuất sư sau, liền đi du đãng khắp nơi, đi tới đi lui, mặc dù tới giờ đều không gặp mặt, nhưng cũng chưa bao giờ quên hỏi thăm tình trạng gần đây của hai anh em Triển Lâm, Triển Chiêu.
Triển Lâm đem làm ăn trong nhà khuếch trương, cũng tạo ra danh tiếng trên giang hồ.
Triển Chiêu hành hiệp trượng nghĩa, bị gọi là “Nam hiệp”.
Bà đều biết.
Thấy Triển Chiêu cuối cùng cũng tốt rồi, còn biết làm nũng với bà, lão nhân rốt cục an tâm, đồng thời bỏ qua ý định “đi tính sổ với Hoàng đế”
Bà là người giang hồ thuần, cùng với người trên quan trường nước sông không phạm nước giếng, tuy không giống mấy kẻ đạo đức giả trên giang hồ, nói ra nói vào chuyện nam hiệp Triển Chiêu vào quan trường, cổ động chê bai, cứ như làm thế có thể phô bày sự chính nghĩa của họ, nhưng cũng không muốn dính líu quá nhiều tới quan trường.
Dù sao, Triển Lâm cũng bảo huynh trưởng nó sẽ lấy lại công bằng cho Triển Chiêu, thế là tảng đá trong lòng bà cũng rơi xuống, tiếp tục đi du sơn ngoạn thủy.
Chẳng qua, trong tin thơ gửi tới, đều có một câu cuối là “Tình trạng tiểu Chiêu gần đây ra sao.” Hơn nửa năm không có gì thay đổi.
Bạch Ngọc Đường mím môi, nhận lấy chén canh gừng giải hàn trong tay Diệp Thời Tích.
Hắn thực sự biết quá ít về Triển Chiêu, năm ngoái hắn vẫn còn ở lại phủ Khai Phong, hắn cứ nghĩ Triển Chiêu chỉ có một thân một mình, hắn chỉ biết cha mẹ Triển Chiêu mất hết, hắn lại không ngờ, bên cạnh Triển Chiêu vẫn còn nhiều người như vậy.
Y có huynh trưởng yêu thương y, thậm chí còn cưng chiều y hơn cả huynh đệ hắn cưng chiều hắn, y cũng có đại tẩu, y thuật cao minh, cổ độc trên đất Trung Nguyên cũng xem như không ai bằng, ở đất Miêu cương thì bỏ, y còn có tiểu chất tử, tuy còn nhỏ, nhưng vô cùng xem trọng nhị thúc mình.
Bạch Ngọc Đường nhớ lại, A Mẫn từng ngồi trong nhã gian của Quân Mẫn Lâu, chảy nước mắt nói cho hắn nghe.
“… một năm trước khi y mất, đại tẩu nha y vừa cho y thêm một tiểu chất tử, đặt tên Triển Ký, hôm đó y uống nhiều hơn mấy chén, lại nói muốn dành thời gian về thăm tiểu chất tử mới sanh…”
Không biết cuối cùng, y có trở lại nhà cũ của y ở Thường Châu hay không, trước khi chuyện xảy ra, ôm tiểu chất tử trong nhà…