Thời tiết này ngâm ôn tuyền tự nhiên cũng không quá sảng khoái, mặc dù mặt trời đã lặn sau núi, nhưng cũng không làm lạnh đi tí nào, hôm nay bị nhiệt khí bốc lên bao phủ, chỉ cảm thấy cả người khô nóng dính ẩm ướt. Huyền Vô Hàn nhìn Vân Ly mặt mày chuyển động, tựa hồ sắp tỉnh. Chờ hắn cẩn thận đem chăn mở ra, ôm lấy Vân Ly bỏ vào trong ôn tuyền thì Vân Ly nhẹ hừ hai tiếng, mở mắt.
Kỳ thực thân thể của Vân Ly vẫn rất tốt, bất quá bị nhiễm chút hàn khí, hơi chút động thai khí, căn bản không vội vàng. Chỉ là nơi bụng đau nhức như vậy, trong lòng vừa lo vừa sợ, mới hôn mê hồi lâu. Giờ khắc này ở trong nước suối ấm áp, chỉ cảm thấy nơi bụng chậm rãi ấm lên, cơn đau cũng từ từ tiêu tán. Chỉ là vừa trợn mắt đã thấy Huyền Vô Hàn lõa thể ôm lấy chính mình, bất giác cả kinh.
“Ngươi … ngươi … ngươi… Chúng ta như thế nào ở trong nước ?” Vân Ly nhích người né tránh, lại phát hiện bản thân ngâm trong nước, Huyền Vô Hàn bị nhiệt khí hun nóng, liền cả hai mắt đều ươn ướt, vẫn trước sau như một lo lắng cho mình, liền cuống quít ôm lấy Huyền Vô Hàn, hai chân còn không quên ôm lấy hông Huyền Vô Hàn. Tư thế như vậy khiến thân thể Huyền Vô Hàn cứng đờ, hơi đẩy Vân Ly một cái, phát giác người trong ngực hoàn toàn không tự chủ , hướng ngực hắn cọ cọ, mới khẽ thở dài một tiếng.
Hiện tại người thương đang xích lõa ở trong ngực, còn dùng chân quấn lấy hông của hắn, bởi vì dòng nước chấn động, thân thể hai người như có như không ma sát lẫn nhau, mặc dù là thánh nhân, cũng không kềm chế được. Vân Ly lúc này hoàn toàn đắm chìm trong câu hỏi vì sao đau bụng vì sao hôn mê, không có phát hiện đôi mắt Huyền Vô Hàn đã tối sầm, khí tức hỗn loạn nhìn hắn.
Chờ giữa đùi truyền đến cảm giác khác thường thì Vân Ly ngẩn ra, lúc này mới muốn lui đi. Cứ tưởng Huyền Vô Hàn nhất định sẽ đem hắn kéo lại, không nghĩ Huyền Vô Hàn thế nhưng tự mình lui đi, còn quay lưng lại không nhìn tới hắn. Vân Ly mấp máy miệng, tuy rằng hôm nay xuất cung giải sầu mang theo ý tứ giận dỗi, nhưng là cũng hiểu được Huyền Vô Hàn không có sai. Hai người ở chung toàn là Huyền Vô Hàn động tay động chân, đem hắn lừa lên giường, không làm cho hắn tới khóc xin tha là sẽ không ngừng lại.
Mặc dù trong miệng nói không muốn, thế nhưng hai người tình ý lưu luyến, tự nhiên cũng hy vọng có thể da thịt tương thân, cùng nhau vu sơn mây mưa, không có một lần cự tuyệt Huyền Vô Hàn. Hiện tại hắn còn chưa dùng sức giãy dụa, cũng không mở miệng không muốn, Huyền Vô Hàn lại thờ ơ khiến hắn trở tay không kịp. Trong lòng nhất thời bị đè nén, hừ lạnh một tiếng, đạp chân lên tảng đá trơn, đi tới một chỗ bên bờ suối cách xa Huyền Vô Hàn, yên lặng ngồi trong nước chỉ lộ ra hai mũi.
Đang đưa lưng về phía Vân Ly, Huyền Vô Hàn nghiêng người nhìn thoáng qua, thấy bộ dạng của Vân Ly, không tiếng động cười khổ. Hắn nếu là tùy tính tùy lai, chỉ sợ dục vọng còn chưa thỏa mãn, sẽ lại lần nữa mời đại phu. Nhưng bây giờ nếu không giải thích rõ, khiến thiên hạ trong lòng suy nghĩ lung tung, nhất định mấy ngày cũng sẽ không để ý đến hắn.
Nghe được tiếng nước, Vân Ly hơi mở mắt ra, kỳ thực hơi nóng của ôn tuyền xông vào óc khiến hắn có chút ảm đạm, nếu không phải y phục cùng vật dụng hằng ngày đêu ở phía bên Huyền Vô Hàn, hắn đã sớm đi lấy. Lúc này cảm giác Huyền Vô Hàn tới gần, lòng Vân Ly thình thịch nhảy dựng lên, chẳng lẽ Huyền Vô Hàn vẫn muốn…
“A! Ngươi …” Vân Ly kinh hô một tiếng, Huyền Vô Hàn dĩ nhiên đưa tay qua đây, từ phía sau ôm hắn, lại còn đưa bàn tay dán tại nơi bụng. Vị trí lúng túng như vậy khiến gương mặt Vân Ly đỏ bừng, hai gò má càng nóng rát như bị thiêu, hắn hiện tại nếu ngồi xuống, sẽ không có cách nào hô hấp, nếu là đứng lên, Huyền Vô Hàn sẽ đụng phải chỗ đó của hắn , aiz , tiến thoái lưỡng nan a~~~~~~~.
Đang lúc không biết nên làm cái gì bây giờ thì Huyền Vô Hàn đã đem thân thể hai người dán chặt, gắt gao ôm nhau cùng một chỗ. Huyền Vô Hàn nhẹ vỗ về bụng nhỏ của Vân Ly, ôn nhu nói : “Đầu mùa hạ năm nay, con của chúng ta sẽ ra đời. Ngươi không được ăn loạn cái gì có biết không, cũng không được như hôm nay vậy. Nếu là muốn xuất cung, ta sẽ đi cùng ngươi.”
Vân Ly đầu tiên là sửng sốt, tiện đà xoay người, chớp mắt một cái : “Hài tử? Ý của ngươi là … Ta đã …” Vân Ly theo bản năng đưa tay sờ lên bụng của mình, Huyền Vô Hàn đưa tay bắt lại tay của Vân Ly, làm cho Vân Ly vây quanh lấy hắn.
“Mấy tháng ? Ta hôm nay đau bụng là bị động thai khí sao? Hài tử không có việc gì chớ ?”
Nghe Vân Ly hỏi hài tử mấy tháng, Huyền Vô Hàn có chút ảo não, khẽ cười một tiếng, ở gò má Vân Ly hôn một chút “Ta chỉ lo ngươi mang thai, lại cũng quên hỏi, đại phu nói còn run rẩy, chắc là bị ta dọa sợ cũng quên nói. Vô phương, chờ trở lại Hoàng cung, lại mời Ngự y xem, cho ngươi vài phương thuốc tẩm bổ thân thể…”
“Chúng ta thật sự có hài tử…” viền mắt Vân Ly đỏ lên, nhịn không được rơi lệ. Hắn cùng Huyền Vô Hàn thành thân nhiều năm, vẫn không có con nối dòng. Huyền Vô Hàn cưng chìu hắn, cũng không nói chuyện này, thế nhưng về phía đại thần, cung nhân lắm mồm, không có ngày nào không nói. Hắn cũng khổ não, thậm chí còn nghĩ muốn Huyền Vô Hàn nạp phi. Thế nhưng ý nghĩ này mới vừa khởi, đã bị chính khí đến rồi. (Câu này ý là chưa kịp làm thì tin vui đã đến) . Mặc dù Huyền Vô Hàn là vì hài tử mới cùng người khác cùng một chỗ, hắn cũng không thể chịu đựng được.
Ôm Vân Ly đã ngủ say trở lại phòng, Thượng Quan Thanh Y còn tự mình đưa cơm chiều, để lại Dung đại phu túc trực ở thiền điện, phòng ngừa ban đêm gặp chuyện không may. Thức ăn Thiên Sơn xưa nay thanh đạm, bị Huyền Vô Hàn đánh thức, nhìn thấy thức ăn ngon miệng, ăn những hai chén cơm, uống một chén mật thuốc mới thấy no.
“Mật này có một vị chua ngọt, cùng mật trong cung không giống nhau…” Vân Ly chỉ vào chén mật thuốc kia. Huyền Vô Hàn thấy hắn thích, cũng nếm thử một miếng, hắn vốn không thích đồ ngọt, lúc này ăn vào trong miệng, chỉ cảm thấy ê ẩm, liền nhíu nhíu mày, thầm nghĩ cái mùi này còn không bằng mật trong cung.
Thượng Quan Thanh Y mỉm cười “Phượng quân cảm thấy ngon, là bởi vì trong bụng có thai, thèm chua. Mật này là mật hoa Tử Đằng, thiên hạ to lớn, cũng chỉ sợ chỉ có mỗi Thiên Sơn mới có. Phượng quân ngày sau nôn nghén, mật này điều vị cực kỳ hảo. Hiện tại đã qua kỳ thu hoạch mật, nhưng vì có vị chua ngọt, ta vẫn còn cất kỹ vài hộp, Hoàng thượng cùng Phượng quân lúc rời đi, ta sẽ sai người đưa đến trong cung.”
Huyền Vô Hàn nghe vậy, hai tròng mắt lóe lên, khóe miệng lộ ra nụ cười, nói : “Thượng Quan giáo chủ đến nay còn chưa thành thân, Trẫm còn một tiểu Hoàng muội, mười lăm tuổi, đợi nàng mười bảy , Trẫm liền …”
Huyền Vô Hàn không biết Thượng Quan Thanh Y căn bản không cần loại ban ân này, mỉm cười : “Đa ta Hoàng thượng ưu ái, chỉ là hai năm sau, Thần Kiếm Sơn Trang tổ chức đại hội võ lâm, ta không thể không đến, mà ta cũng dự định đầu thu bế quan tu luyện võ công, sợ là không có thời gian cho nữ nhi tình trường.”
Trong miệng hắn đều là võ lâm đại sự, Huyền Vô Hàn cũng không tiện nói nữa, công chúa hắn cũng không muốn, xem ra đúng là cá tính hiệp khách tiêu sái.
Ở Thiên Sơn nghỉ ngơi hai ngày, Huyền Vô Hàn mang theo Vân Ly hồi cung, hai người cưỡi mã xa, rộng khoảng chừng tám thước*, dùng ba con ngựa kéo. Vì giảm bớt xóc nảy, hành trình vốn chỉ nửa ngày đường đánh xe, cuối cùng lại trọn một ngày đường, từ sáng sớm xuất phát đến lúc mặt trời ngã về Tây mới trở lại Hoàng cung.
*Thước : 1 thước = 1/3 mét , khoảng 30cm
Ngày mai, Huyền Vô Hàn liền ban Hoàng bảng chiếu lệnh, chúc mừng Phượng quân mang Long thai, rốt cuộc cũng chặn lại miệng của đám cựu thần kia.
Sử viết : Huyền Đế Kiến An*, năm thứ mười sáu , ngày mười lăm tháng năm, Phượng quân sinh hạ hài tử, Huyền đế phong Kỳ Vi thái tử, đặt tên là Huyền Nhược Sách
*Kiến An : niên hiệu