chương_________ ☆ Mê hoặc Huyền Vô Hàn khép hờ mi mắt không nói gì, tựa hồ nghĩ đến Tô Vũ Lâm có thể là gian tế nước hắn. Chính là, một người như vậy, lãnh tuyệt lãnh đạm, là cái bộ dạng một mật thám nên có sao? Hay chính là muốn dụ dỗ câu dẫn hắn, đợi khi hắn không phòng bị, thì cho một kích trí mạng? Bất kể như thế nào, Tô Vũ Lâm, quả thật làm cho Huyền Vô Hàn nổi tâm tư, chẳng qua, tâm tư này đến tột cùng là như thế nào, không ai biết. Trong Vạn Hoa Đường, một người ngồi một mình trong viện bên cạnh bàn đá, một tay chống cằm, một tay níu lấy vạt áo, thần thức không biết trôi dạt nơi nào, hai thị nữ bưng nước trà lên, cũng không buồn hạ ánh mắt. Hai thị nữ này là do Biện Tư Thành sai tới, hắn rõ ràng không định gặp Tô Vũ Lâm nhưng trong lòng đã sớm đem y coi như yêu nghiệt muốn dùng gương mặt để tranh thủ tình cảm. Vạn Hoa Đường to như vậy, theo lý hẳn là bốn cung nữ. Lúc này chỉ vẻn vẹn hai người lại đây, hai người này chính là mới tiến cung không bao lâu, lòng dạ cũng không thâm sâu. Mỗi ngày quét tước sân, sửa sang lại tẩm cung, còn phải đi ngự thiện phòng lấy thức ăn, bận rộn đầu choáng váng não phồng. Hết lần này tới lần khác chủ tử còn không nói một lời, không biết thương tiếc người. Trà được mang lên, bất quá cũng chỉ là lá trà tầm thường, hai người các nàng ngại từ Vạn Hoa Đường đến Tư Trà Giam quá xa, đi qua đi lại cũng mất gần nửa canh giờ, liền ở Ngự thiện phòng, dùng lá trà đã qua sử dụng pha lại. Trà pha ra, ố vàng không nói, còn nổi một tầng lá trà bọt, cũng không biết uống vào có hương vị thế nào. Chung quy không bằng người hầu hạ ban đầu, Tô Vũ Lâm từ khi vào cung, cũng không uống trà, chép miệng một cái cũng là các thứ linh tinh đồ ngọt. Nhưng là hôm nay thần thức đi xa, thuận tay nâng chung trà lên liền uống một ngụm. Chờ thứ chất lỏng chua xót ngập tràn trong miệng, hắn nhướng mày, xoay người đem trà từ trong miệng toàn bộ phun ra. Tâm hai tiểu cung nữ nhất thời hoảng hốt, tưởng muốn trách tội các nàng dùng lá trà thứ phẩm. Vừa định kinh hô chủ thử tha mạng, chợt nghe hắn thản nhiên : “Ta không uống trà, đi lấy chút điểm tâm.” Tô Vũ Lâm chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập vị đắng chát, hắn không uống trà tự nhiên không biết trà ngon uống vào ý nhị vô cùng, chính là hắn uống vào một ngụm, vốn cũng không phải là thứ trà ngon lành gì. Mới vừa rồi hắn luôn nghĩ đến chuyện Huyền Vô Hàn, giờ hồi thần, bỗng có chút lúng túng, cũng không quản các cung nữ thế nào, chạy vào tẩm cung, cấp mấy khối điểm tâm rồi vọt ra khỏi Vạn Hoa Đường. Cho dù hắn không có phẩm vị, thân phận lại ở nơi này, thủ cung môn thị vệ* cũng không dám cản trở hắn. Trong lòng có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, Tô Vũ Lâm cũng không nhìn đường, chỉ muốn tìm một nơi yên lặng. Lượn quanh mấy vòng, cho dù chưa từng thấy qua thị vệ cùng cung nhân của hắn, nhưng cũng không ai dám ngăn đón. Một là y phục hắn bất phàm, diện mạo biểu tình không thay đổi, hai là gương mặt của hắn tất cả mọi người đều nhận được. *Thủ cung môn thị vệ : thị vệ trấn giữ cửa cung. Năm đó, Phượng quân Vân Ly được Huyền đế sủng ái như thế nào, trong cung mọi người đều biết được. Lúc này nhìn thấy một người có gương mặt giống hệt Vân Ly, trong lòng tự nhiên có đoán, liền hành lễ rồi cho qua. Chờ hắn cảm thấy lòng bàn chân có chút trướng đau thì hơi giương mắt, liền nhìn thấy xung quanh toàn là mật đào. Bên trong rậm rạp lá xanh mượt mà, đem mật đào chín mộng ép rũ xuống. Gió nhẹ thổi qua, có thể ngửi thấy một cỗ hương khí ngọt ngào. Không cần ăn vào miệng, đã cảm thấy trong miệng có vị ngọt. Không cần phải nói, nơi này đích thị cấm địa, đào viên! Tường cao không che nổi cây đào nhiều năm chưa từng chăm sóc, có chạc cây đã kéo dài ra tận đường đi, mấy quả mật đào lớn bằng nắm tay bị chim bay mổ tạo thành nhiều lỗ hỏng lổm chổm. Nếu là bình thường thì có thị vệ trông chừng, sẽ chăm sóc cắt tỉa, nhưng Huyền đế một năm đến có một lần, bọn hắn cũng lười biếng. Trên cánh cửa được sơn son trạm trổ có một cái khóa rất nặng, Tô Vũ Lâm nhìn thấy khóa trên mặt rỉ sét, ngực thình thịch trướng đau. Hắn che ngực, quét mắt một cái. Chờ đến khi phát hiện góc tường cách đó không xa có một cái thang gỗ, khẽ thở mấy hơi, đi tới. Huyền Vô Hàn không cho phép có người tới gần nơi này, nhưng bên trong mật đào hàng năm vẫn trổ đầy, chìa khóa vốn trong tay Biện Tư Thành, bọn thị vệ cũng không dám trộm khóa vào ăn vụng. Liền nghĩ ra phương pháp, theo cây thang leo đi lên, hái mấy trái ăn đở thèm. Tô Vũ Lâm từ từ leo lên thang, đạp lên tường thành cao hơn người, cúi đầu, liền thấy cả vườn đào, chẳng biết tại sao, tất cả những ấm ức trong lòng cũng tiêu tán. Cẩn thận đem cây thang thu lại phóng tới bên ngoài vườn, bẻ gãy mấy nhánh cây ngáng đường, thuận lợi rơi vào bên trong vườn. Dưới lòng bàn chân là cỏ non mềm mại, ánh nắng không chiếu đến, biến thành một thảm non non màu xanh biếc, buổi sáng sương sớm còn chưa tan, chỉ chốc lát liền làm ướt vớ Tô Vũ Lâm. Các nhánh cây rối loạn ngăn trở đường đi của hắn, ống tay áo cũng không biết từ lúc nào bị rách ra. Thật vất vả tìm được đường đi nhỏ trong vườn, hắn đã có điểm xuất mồ hôi. Thuận tay hái một trái mật đào, đang muốn ăn lại phát hiện trên đào đều là lông. Nếu ăn hết không bị thương yết hầu mới là lạ. Nhưng nếu để cho hắn lộn trở lại đi rửa sạch sẽ, phỏng chừng yết hầu đều bốc khói (ý là khát đến bốc khói). Thoáng nhìn ống tay áo đã muốn xé nát, hắn lộ ra ý cười nhẹ nhàng, dùng sức xé, đem hơn phân nửa ống tay áo giật xuống dưới. Cánh tay trắng nõn cũng tùy ý lộ ra. Dùng ống tay áo xoa xoa đào, tiếp tục bỏ đi lớp vỏ đào, Tô Vũ Lâm mới thỏa mãn cắn một cái. Ngọt! Hương vị ngọt ngào, hơn nữa thịt quả cũng ngọt ngào mộng nước, khiến hắn nhịn không được nhẹ hừ một tiếng đầy thỏa mãn. Mùi vị kia hẳn là trong mộng hưởng qua, nếu không tại sao có thể cảm giác thư thái quen thuộc? Hắn buổi sáng một mực ngẩn người, tảo thiện cũng chỉ uống vài ngụm canh ngọt. Lúc này hội đói bụng, chờ trong bụng cảm giác căng căng hắn mới cúi đầu phát hiện trên mặt đất rơi rụng hơn mười đào hạch (hạt đào). Không khỏi đánh nấc một cái tiếp tục ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ trên cao. Nếu là có một gốc cây râm mát, đánh một giấc, cũng xem như là tuyệt vời sau giờ ngọ đi. Sau khi dùng ngọ thiện, Huyền Vô Hàn vốn định đi Ngự thư phòng xem tấu chương. Chính là tim của hắn lại không an tĩnh được. Hồn nhiên không biết chính mình một đường đã đi đến Vạn Hoa Đường, đến khi các cung nữ tung hô hành lễ thì mới giật mình. “chủ tử nhà các ngươi đâu? Ngủ trưa sao?” “Hồi bẩm Hoàng thượng, chủ tử buổi sáng hôm nay ra ngoài, chúng nô tì…. chúng nô tì không biết đi nơi nào ạ.” Hai người các nàng không muốn đi theo Tô Vũ Lâm, thường thường hắn đi ra ngoài một lát tự sẽ trở về, ai biết hôm nay đều qua bữa trưa mà còn không gặp thân ảnh. Trùng hợp Hoàng đế tự nhiên lại đến đây, hai nàng sợ hãi quỳ xuống. Từ ngày đem thân thế Tô Vũ Lâm điều tra qua, đã hơn mười ngày. Huyền Vô Hàn lại không có đem việc này báo cho Thừa tướng, thuận đường trị hắn khi quân chi tội. Thừa tướng vẫn như cũ cho là nữ nhi của hắn trong cung không có tiền đồ không tranh sủng làm một cái nương nương vinh hoa phú quý, cũng giận nữ nhi không thương gia trung, một lần cũng không chịu về nhà thăm viếng. Huyền Vô Hàn thời khắc này không có ý trừng phạt cung nữ, chỉ là cau mày hừ lạnh một tiếng liền quay lưng đi ra ngoài. Biện Tư Thành bị gọi tới thì tưởng xảy ra đại sự gì, lại nghe Huyền đế chậm rãi nói : “Sai người điều tra, cái người trong Vạn Hoa Đường đi nơi nào?” Biện Tư Thành sửng sốt, tựa hồ không dám tin, nhưng thấy Huyền Vô Hàn rũ mi mắt, vuốt vuốt ngọc thạch trong tay, thì đáy lòng có chút hoảng hốt, hay là, hoàng thượng thật sự bị mê hoặc? Đại khái là tới giờ Mùi canh ba, chu sắc đại môn (cánh cửa màu đỏ) bị mở khóa. Huyền Vô Hàn mặt âm trầm đi vào, dựa vào nội tức tìm được người ở gốc cây đang say ngủ. Thấy trên mặt đất đầy hạch đào, còn người nọ đỏ ửng hai má, Huyền Vô Hàn có chút mê mang. Xoay người đem người bế lên, Tô Vũ Lâm mơ mơ màng màng rầm rì một tiếng, đem mặt hướng ngực Huyền Vô Hàn cọ cọ. Nhất thời, đồng tử Huyền Vô Hàn co rụt lại, song chưởng ôm lấy Tô Vũ Lâm theo bản năng siết chặt. Ly nhi…. Cửa lớn bên ngoài, thị vệ quỳ trên đất, nơm nớp lo sợ chờ đợi trách phạt. Bọn hắn thấy Huyền đế ôm người đi ra, chỉ biết tội này sợ đầu cũng không còn. “Trẫm không phải không biết, các ngươi cầm bạc trong cung, lại tiêu dao tự tại! Này cũng đã giờ Mùi, còn nằm trên giường! Người đâu! Toàn bộ lôi xuống cho Trẫm! Tường thành Thiên Tuyệt Nhai không phải nhiều người không chịu nổi sao, đều đưa qua!” Huyền Vô Hàn mới đầu còn đè nén thanh âm, sợ đánh thức người trong lòng, đến lúc sau, lại không thể tự chủ. Tô Vũ Lâm chậm rãi mở mắt, cảm giác bên tai có tiếng đập thình thịch, vô ý thức đưa tay gãi gãi. Huyền Vô Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt dịu đi không ít. “Tỉnh ngủ sao? Cũng không sợ có xà chui vào y phục sao, trên mặt đất có thể ngủ sao, hả?” Tô Vũ Lâm tựa hồ vẫn còn trong mộng, đối Huyền Vô Hàn cười, thanh âm cũng không tự giác nhu hòa. “Vô Hàn…” Vừa dứt lời, chỉ thấy Huyền Vô Hàn ngẩn ra, có chút sợ không bắt được cảm giác từ đáy lòng trào lên, hắn chần chờ : “ Ly nhi mới vừa rồi…” Một tiếng xưng hô này đem Tô Vũ Lâm đánh tỉnh, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, nhíu mày, từ trong lòng Huyền Vô Hàn giãy ra, đưa tay gãi gãi cánh tay có chút ngứa, âm thanh lạnh lùng nói : “Hoàng thượng lại nhận sai, nếu là tưởng nhớ Phượng quân, lúc trước vì sao không cùng theo đi!” Hắn nói lời này quả là đại nghịch bất đạo, không chỉ mắng Huyền Vô Hàn dụng tình không sâu, không có tự tử, còn bảo vua một nước đi tìm chết, chẳng lẽ lại không phải là tội chém đầu! Các thị vệ bị liên can quỳ trên mặt đất cũng hít vào ngụm khí, người này cũng quá mức to gan lớn mật. Bất quá là ỷ vào khuôn mặt giống Phượng quân thôi, thật tưởng là chánh chủ sao! Dám nói chuyện cùng Hoàng đế như vậy, nếu là được cưng chiều thì còn kiêu ngạo đến mức nào! Ai ngờ Huyền Vô Hàn lại không có giận dữ, ngược lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Vũ Lâm, xả ra ý cười. “Trẫm chưa bao giờ cảm thấy, Ly nhi đã rời nhân thế.” Bỏ lại một câu không minh bạch, Huyền Vô Hàn mặt lạnh ly khai. Ảnh vệ cũng bắt đầu ra tay điều tra chuyện của Tô Vũ Lâm, tuy rằng tiến triển chậm chạp, nhưng là sáng hôm nay hắn thu được một bức nội hàm, cũng chỉ có một câu. “Thiên tuyệt Nhai ngoại Bồng Lai trấn, cũng không có một nhà họ Tô.” Nói như vậy, tin tức từ Cung Phỉ Nhiên, lại không thể tin. Thân phận thật sự của Tô Vũ Lâm, tựa hồ là một bí ẩn cần tháo gỡ. Không thể phủ nhận, Huyền Vô Hàn đã muốn bắt được thứ gì, nhưng là kia linh quang chợt lóe rồi biến mất, khiến hắn thập phần ảo não. Từ Đào viên trở lại Vạn Hoa đường, Tô Vũ Lâm vẫn đắm chìm trong câu nói của Huyền Vô Hàn. Hắn trăm mối vẫn không có cách giải, bộ dạng kia của Huyền Vô Hàn, cũng không giống là si tình đến mức cuồng, như thế nào nói ra câu nói không thực tế thế kia. Nếu Phượng quân thật sự không có chết, vì cớ gì năm năm thời gian, còn không tìm được người? “ Tê…. Hảo ngứa…” Cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, đã cào ra tơ máu, nhưng là cảm giác tê ngứa kia làm thế nào cũng không ngăn được. Dần trên mặt cũng bắt đầu ngứa, không chỉ như thế giữa kẽ tay cũng bắt đầu ngứa. Trong lòng phiền muộn, hai tay trảo không ngừng. Khi cung nữ bưng nước ấm tiến vào cấp hắn lau thì kinh hô : “Chủ tử, người làm sao mà nổi lên nhiều chấm đỏ như vậy!” Lúc này, Tô Vũ Lâm không có thấy, cổ hắn, trên gương mặt, đều là từng mảng chấm nhỏ đỏ hồng. Trên cánh tay bởi vì bị cào mà đỏ bừng, mới không có nhìn ra những điểm đỏ thật nhỏ. Lúc này đi gọi Ngự y tới trái lại rất ma lưu. Tô Vũ Lâm bị cung nữ giữ chặt tay không được trảo, hắn có chút khó nhịn vặn vẹo thân mình, có chút tự giễu trầm thấp cười than nhẹ một câu. Không phải thích đào sao… Điểm này thế nhưng không giống… Ngự y vốn là dùng thuốc mỡ lau, cầm ngứa, bắt mạch, nghi ngờ nói : “Di, trong cơ thể cũng không tích tụ khí, cũng không phải tính khí bất hòa, dị ứng chi bệnh. Xin công tử nhường vi thần nhìn lại cánh tay.” Ngự y cẩn thận nhìn một phen, dùng ngân châm đâm đâm, hơi hơi đau khiến Tô Vũ Lâm rụt lại cánh tay. “Thì ra là thế, công tử hôm nay có phải hay không đem đào mao chạm vào người? Đào mao quá mức nhỏ, đâm vào da, mới gây ngứa không dứt. Công tử gãi, mới xuất hiện điểm hồng, không có gì đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc mỡ thì tốt rồi.” *Đào mao: lớp lông nhỏ phủ bên ngoài trái đào. Ngự y vừa nói xong, ngoài điện đã có người cao giọng : “Hoàng thượng giá lâm!”