Dữ Thiên Đồng Thú

Chương 7




Chẳng mấy chốc đã đến ngày chia li.

Thời gian ba ngày không dài cũng không ngắn nhưng đủ để ngũ phòng suy tàn bao nhiêu năm có sức sống hẳn lên, không chỉ sân và phòng ốc được tu sửa gọn gàng sạch sẽ, căn phòng vốn trống trải cũng được tô điểm thêm một vài món đồ xa hoa, thậm chí đồ dùng cá nhân của Sở Chước cũng được mua mới hoàn toàn, nàng nghiễm nhiên trở thành thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật.

Đương nhiên, được đãi ngộ tốt nhất chính là Uyên Đồ Huyền Quy.

Đã gần một vạn năm Sở gia chưa khế ước được mười cấp yêu thú, lần này vậy mà có một hậu nhân triệu hồi được. Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão hận không thể tế trời an ủi tổ tiên: sức ảnh hưởng của Sở gia bọn họ đối với yêu thú vẫn chưa hề giảm sút.

Cho nên, Sở gia vô cùng coi trọng cấp mười Uyên Đồ Huyền Quy. Thậm chí Cửu trưởng lão còn tự mình chọn lựa những đồ vật phù hợp với nó, không chỉ có đan dược dành cho yêu thú, ngay cả ngũ hành linh thủy mà bộ tộc Huyền Quy cực kì thích cũng đem tới mấy chai.

Lúc đồ vật được tới, Uyên Đồ Huyền Quy nhìn đến phát ngốc, sau đó mới chậm rãi đẩy vài bình đan dược ra trước mặt yêu thú màu đen bên cạnh.

【 Cho...... Ngươi......】

Ý tứ là muốn hiếu kính lão đại, ngũ hành linh thủy chỉ thích hợp với yêu thú hệ thủy, A Chiếu là yêu thú hệ hỏa nên không cần thiết lắm.

A Chiếu vô cùng vừa lòng, tiểu đệ quả nhiên biết điều.

Nó ngửi ngửi đan dược, trên mặt lộ ra sự ghét bỏ, lại đẩy về phía tiểu đệ.

Tuy rằng đây là đan dược tốt nhất ở Sở gia, nhưng trong mắt A Chiếu nó không khác gì hàng vỉa hè.

Rùa nhỏ thấy lão đại không thích, cho rằng đan dược không tốt, nó làm đổ một cái chai, bên trong lăn ra một viên thuốc, nó bò lại gần gặm một ngụm, đôi mắt đậu đen nheo lại.

Rất ngon mà, tại sao lão đại lại không ăn?

A Chiếu thấy nó gặm ngon lành, lấy móng vuốt gãi gãi hoa văn màu bạc trên lưng tiểu đệ. Thật là đáng thương, đan dược phế phẩm này lúc trước nó coi như rác, tiểu đệ lại ăn ngon đến vậy, có thể thấy được chưa trải qua việc đời, quá đáng thương, về sau rời khỏi Huyền thế giới nghèo nàn này nhất định sẽ khiến nó mở mang tầm mắt.

Yêu thú nhỏ mới sinh ra không lâu cạn lời, thật sự là nó chưa từng trải qua việc đời, bị triệu hồi tới đây chính là lần đầu từng trải =v=

Sở Chước thấy hai con yêu thú ở chung hòa hợp như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, sờ đầu từng đứa rồi mới đi điều chế ngũ hành linh thủy.

Ngũ hành linh thủy là một loại nước có chứa thuộc tính ngũ hành, là thứ mà bộ tộc Huyền Quy thích nhất, ngâm loại nước này sẽ giúp chúng nó trưởng thành nhanh chóng.

Sở Chước nhỏ một giọt ngũ hành linh thủy xuống chiếc chậu được tạc bằng ngọc thạch, lại đổ thêm nước theo tỷ lệ nhất định, bế rùa nhỏ đặt vào trong chậu.

Bé rùa được thả vào trong nước, hoạt bát bơi hai vòng, chơi chán rồi mới rụt đầu vào trong mai nghỉ ngơi.

Bên cạnh chậu có một con yêu thú đang nằm. Nhìn tiểu đệ thoải mái tắm mát, nó cũng duỗi móng vuốt chạm thử một chút, lại nháy mắt rụt tay ra, chẳng có gì thú vị. Đi tìm Sở Chước còn hơn.

Lúc này Sở Chước đang phân phó Lệ Y chuẩn bị quần áo đồ dùng cá nhân để dọn tới Thanh Tâm Trúc Lâm.

Trong trí nhớ của nàng, từ ngày mai nàng sẽ tu luyện ở đó mấy năm không ra ngoài, cũng ít khi trở về Ngũ phòng nên phải chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Sở Chước nhìn xung quanh sân rồi quyết định bước tới chỗ cây táo, hái một rổ táo xanh, đem đi rửa sạch, sau đó rảnh rỗi không có việc gì làm gọi A Chiếu tới ăn.

Sở Chước đặt một quả táo xanh bóng bẩy trước mặt nó.

Yêu thú há miệng gặm cắn, vài giây đã ăn sạch quả táo to bằng nắm đấm, sau đó nó phun ra một đống hạt ghim sâu vào bức tường.

Sở Chước cũng không trách cứ, cười nói: "Ngươi đừng làm hỏng tường."

Yêu thú nhìn nàng, giống như không để lời nàng nói ở trong lòng, tiếp tục ngồi xổm vừa ăn táo vừa phun hạt, một rổ táo xanh rất nhanh đã thấy đáy, trên tường cũng có chi chít lỗ nhỏ, phải căng mắt nhìn kĩ mới thấy hạt táo bị ghim sâu ở bên trong.

Lúc Lệ Y bước vào, A Chiếu liền nhảy lên mái hiên, đôi mắt hai màu lãnh khốc nhìn xuống nước.

Lệ Y bê một chồng quần áo đi qua, đột nhiên nhìn thấy vô số lỗ nhỏ ở trên tường, thật không biết là có từ bao giờ, chẳng lẽ do trưởng bối ngũ phòng tạo ra? Trước khi được phái tới, Lệ Y đã nghe không ít chuyện "thú vị" ở đây, nhưng nó đã là quá khứ, ngũ phòng hiện giờ chỉ còn lại một mình Thập Bát tiểu thư, không có tranh chấp gì nên chắc là một nơi dễ sống.

Ngày thứ ba, Sở Chước mang theo hai con yêu thú dọn vào Thanh Tâm Trúc Lâm.

Nơi này rất lớn, ngoại trừ khu nhà ở sâu tít bên trong rừng, xung quanh còn có rất nhiều nhà trúc tinh xảo xinh đẹp.

Nơi ở của Sở Chước chính là những ngôi nhà trúc này. Mỗi đứa trẻ đều có một không gian riêng, xung quanh nhà trúc lại có cấm chế, không có chủ nhân cho phép sẽ không được tự tiện bước vào.

Hàng xóm của Sở Chước là Sở Thanh Từ cùng Sở Nguyệt.

Ngày đầu tiên dọn vào, Sở Nguyệt đã ôm Linh Mục Hầu tới cửa hỏi thăm.

Sở Nguyên Hi, Sở Thanh Loan cũng tới, đi cùng bọn họ còn có thú khế ước, nháy mắt phòng khách của Sở Chước đã bị đám nhãi con này chiếm cứ. Chúng nó chơi với nhau rất vui, ngươi sờ ta một cái, ta cào ngươi một chút, hoạt bát cực kì.

Thời điểm Sở Chước định pha trà chiêu đãi bọn họ, Sở Thanh Từ cũng ôm Băng Mục Sư bước tới.

Băng Mục Sư từ trong lồng ngực chủ nhân nhảy xuống, cao ngạo bước tới chỗ đám yêu thú đang chơi đùa, sau đó gào mồm sư tử hống một tiếng.

Một đám yêu thú bị nó dọa sợ chạy toán loạn, chỉ có rùa nhỏ lù lù bất động, ngơ ngác nằm yên một chỗ, bình tĩnh ghê gớm.

Chín cấp Băng Mục Sư vừa lên sân khấu đã khẳng định vị trí lão đại thuộc về ai.

Còn mười cấp Uyên Đồ Huyền Quy? Xin lỗi, nó quá lười, lười đến độ mặc kệ cả thế giới.

Sở Nguyên Hi thấy Cửu Li Chồn bị dọa như vậy, lập tức không vui nhìn Sở Thanh Từ: "Thanh Từ, chú ý sư tử của ngươi."

Sở Thanh Từ vân đạm phong khinh trả lời: "Yêu thú có thế giới của yêu thú, chúng ta đâu có quyền can thiệp."

Sở Nguyên Hi tức giận khuôn mặt đỏ cả lên, chạy tới ôm lấy Cửu Li Chồn, không cho nó chơi cùng Băng Mục Sư.

Sở Thanh Loan lại không bế Đại Địa Liệt Hùng của hắn đi, mặc kệ gấu con tròn vo lăn tới chỗ Băng Mục Sư chơi đùa cùng nó, Liệp Đông lại đứng ở trên đầu Đại Địa Liệt Hùng, vui sướng kêu vài tiếng cạc cạc.

Còn Linh Mục Hầu của Sở Nguyệt lại lò dò nhảy lên trên lưng rùa đen, sờ sờ hoa văn trên mai của nó.

Nhìn qua hài hòa cực kì.

Cuối cùng Cửu Li Chồn quyết định vứt bỏ chủ nhân, tham gia cuộc vui cùng đám yêu thú. Sở Nguyên Hi tức giận tới mức thề về sau sẽ không đưa nó tới chơi nữa.

Quay về vấn đề chính, lần này bọn họ tới làm khách là để hiểu biết lẫn nhau, dù gì về sau sẽ tu luyện cùng một chỗ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có quan hệ tốt còn hơn là trở mặt với nhau.

Nhất là Sở Nguyệt với Sở Thượng đều bên dòng nhánh, bọn họ muốn trở thành dòng chính để có thêm càng nhiều tài nguyên tu luyện, tất nhiên phải có quan hệ tốt với những đứa trẻ bên dòng chính.

Ngày hôm sau, đám trẻ cùng yêu thú tập trung ở quảng trường Thanh Tâm Trúc Lâm.

Người dạy dỗ bọn họ ở những giai đoạn đầu chính là Cửu trưởng lão.

Ông nhìn 6 đứa trẻ, nghiêm túc nói: "Các ngươi đều đã khế ước được yêu thú của bản thân, về sau hẳn sẽ đi trên con đường ngự thú sư. Mà ngự thú sư thì nhất định phải có những yêu cầu cơ bản sau: Biết được cách trò chuyện với yêu thú, dùng hết khả năng để tìm hiểu chủng loại, tập tính, nhu cầu của chúng. Những phương diện này về sau sẽ giúp các người khế ước được càng nhiều yêu thú......"

Đám trẻ nghe vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn viết vào sổ tay.

Nhưng đám yêu thú thì không... chúng không cần hiểu quá nhiều, chỉ cần vui chơi thỏa thích, lớn nhanh một chút là được.

Thế là chúng nó nhấc chân rời khỏi quảng trường, lăn đến Thanh Tâm Trúc Lâm chơi.

Cửu trưởng lão thấy thế cũng không ngăn cản. Yêu thú trời sinh không bị trói buộc, cho dù khế ước với con người cũng chỉ là khế ước bình đẳng, không hề hạn chế sự tự do của chúng, huống chi Thanh Tâm Trúc Lâm rất an toàn, kể cả là lạc đường, chỉ cần chủ nhân cảm ứng khế ước là sẽ tìm được chúng nó.

Cửu trưởng lão yên tâm vô cùng, lại không biết bên trong Thanh Tâm Trúc Lâm đã có một con yêu thú như hổ rình mồi.

Băng Mục Sư nhìn thấy yêu thú nhỏ như con mèo kia, lập tức uy phong lẫm lẫm sư tử hống một tiếng - muốn khiến nó phải thần phục.

【 Đợi......】 Uyên Đồ Huyền Quy chậm rì rì ngăn cản Băng Mục Sư đi tìm chết.

Đáng tiếc nó nói quá chậm, Băng Mục Sư uy phong lẫm lẫm chưa kịp lập uy với tiểu đệ đã bị đối phương đánh bay, thân thể núc ních thịt như một quả cầu tuyết lăn một đường ra khỏi rừng trúc, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.

Một đám yêu thú: 【............】

Mãi đến khi Băng Mục Sư lắc lư trở về, A Chiếu uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng nó, sau đó kiêu ngạo nhìn xuống đám nhãi con kia.

Một đám yêu thú lập tức đồng thanh hô: 【 Lão đại! 】

Chỉ mới dọn vào Tử Trúc Lâm một hôm, A Chiếu đã nhanh chóng khẳng định ai mới kẻ xứng đáng với vị trí lão đại!