Du Thái Hoa

Chương 9-1




Type: Thu Nguyen

Tiêu gia có tiền, nên mua một sơn trang cũng rất oách.

Lúc Hoa Thái U và Cổ Ý tới nơi đêm đã khuya, cả sơn trang chìm vào tĩnh mịch.

Cổ Ý giao ngựa cho người tới đón, sau khi hỏi han sơ qua tình hình liền dẫn Hoa Thái U tới trước cửa một tòa nhà, đồng thời nói rằng nơi này sẽ là nơi nàng và Tiêu Mạc Dự sống chung sau này. Ông ta còn nói thêm nếu cần gì thì trực tiếp dặn dò người hầu kẻ hạ ở đây là được, nói rồi liền cáo từ rút đi.

Tiêu Mạc Dự chắc chắn ở phòng chính, sau một hồi phân biệt dưới ánh trăng, Hoa Thái U nhón chân định lách vào trong. Kết quả tay còn chưa chạm vào cửa đã cảm thấy một trận gió lạnh điên cuồng bổ xuống từ phía phải, trong giây lát lông tóc nàng dựng đứng nhanh chóng lộn người về phía sau, nàng gần như vừa lăn vừa bò mới thoát được lưỡi đao giáng xuống. 

Hoa Thái U còn chưa hoàn hồn lau mồ hôi đã kinh hãi than: “Cao Lương Địa, sao ngươi chưa đi ngủ hả?”.

Thiếu niên áo bạc lạnh lùng đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn nàng, không nói không rằng, bộ dạng lạnh tanh đó chính xác muốn chuyển tải thông tin hằn học: Nếu ngươi dám lại đây, ta sẽ đánh bay ngươi!.

Hoa Thái U bất lực, đành phải thăm dò nói lý: “Phàm chuyện gì cũng quá tam ba bận, ngươi đã tấn công ta ba lần, chắc cũng đủ rồi chứ?”.

Cao Lương Địa hừ lạnh một tiếng.

“Ta biết tại sao ngươi không vui, nhưng việc Tiêu Mạc Dự bị thương thực ra cũng không thể hoàn toàn trách ta được phải không?”.

Cao Lương Địa vẫn tiếp tục không nói không rằng.

“Hiện giờ dù gì chàng cũng bị thế này rồi, ngươi cũng không thể lấy ám khí ra chọc mấy lỗ trên người ta để xả giận chứ?”

Bỗng mắt của Cao Lương Địa sáng lên, như thể bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị trên.

“… Câu nói vừa rồi coi như ta chưa từng nói, ngươi chớ bồng bột đó!”.

Cao Lương Địa vô hồn quay mặt đi, như thể chẳng còn muốn nhìn nàng nữa.

Hoa Thái U lại than thở tiếp: “Là ngươi đang tự trách bản thân đã không cứu được chàng, hay đang trách chàng tại sao bắt ngươi phải cứu ta đúng không?”.

Cao Lương Địa nghiến răng, vẫn không lên tiếng.

“Nếu để ngươi chọn, chắc chắn ngươi sẽ cứu chàng không cứu ta đúng không?”

Cao Lương Địa nắm chặt nắm đấm, vẫn im lặng như cũ.

Hoa Thái U khẽ cười: “Nếu để ta chọn, ta cũng muốn ngươi cứu chàng”.

Cao Lượng Địa đột nhiên quay đầu, thủng thẳng buông một câu: “Nhưng ta chỉ có thể chọn cứu ngươi!”

“Chỉ có thể nghĩa là gì?”

“Chính là chỉ có thể!”

“…”

Hoa Thái U chẳng hiểu ra sao, quả thực nàng cũng không thể hiểu nổi được phương thức tư duy kỳ quặc của thiếu niên lạnh lùng này, sau một hồi vò đầu bứt tai nàng chỉ đưa ra một câu: “Nhưng… hôm nay rõ ràng ban đầu không muốn cứu ta đó sao”.

Không ngờ vừa nhắc tới chuyện này, thiếu niên lạnh lùng như núi băng bỗng chốc biến thành núi lửa, Hoa Thái U chỉ nghe thấy soạt một tiếng đã thấy Cao Lương Địa bay tới trước mặt nàng, trong đôi mắt đen láy ánh lên hai ngọn lửa rực cháy: “Lần sau, nhất định sẽ không như vậy!”.

Nhất định sẽ không cứu nàng ngay từ đầu, hay là nhất định sẽ không giữa chừng quay sang cứu nàng?

“Được rồi, được rồi, sẽ không như vậy, nói tóm lại ngươi nói gì thì sẽ là thế. Cho dù ngươi có nói mặt trời nhất định không mọc ở đằng đông, làm xằng nhất định sẽ tuân thủ giới luật ta cũng sẽ giơ cả hai tay hai chân tán thành…”.

Hoa Thái U vừa nói xong, chỉ mong sao có thể tát cho mình hai cái bạt tai.

“A di đà phật, đa tạ sự tín nhiệm của nữ thí chủ lưu manh đối với bần tăng”.

“Liệu có thể bỏ đi hai chữ lưu manh kia không?”

Loan lai mặc áo bào trắng đứng trên nóc nhà, nụ cười từ bi vương trên khuôn mặt như muốn phổ độ chúng sinh: “Lúc bần tăng tới đã phát hiện ra một mảnh ruộng cao lương có phong cảnh rất đẹp, Cao thí chủ đi với bần tăng tới đó cùng xuống địa ngục được không?”.

Cao Lương Địa nổi giận đùng đùng: “Hòa thượng thối chết đi!”

“Có Cao thí chủ đi cùng, bần tăng còn vô cùng vui mừng nữa kìa”.

Vậy là áo bạc trắng lại diễn vở hai chú bướm ngươi đuổi ta trốn thường ngày.

Tới lúc bóng của cả hai đã biến mất, một giọng nói vọng tới: “Người trong sân đã bị ta điểm huyệt ngã hết rồi, sẽ chẳng còn ai tới làm phiền nữ thí chủ lưu manh và nam thí chủ lưu manh nữa đâu. Mọi hành động lưu manh chỉ có thể tồn tại trong lòng chứ không thể hành động được, quả thực bi thương quá đỗi. Xin hai vị bớt đau buồn, dưỡng tinh dưỡng sức chờ ngày khác chiến vậy. Thiện tai thiện tai!”.

“Chả trách làm ầm ĩ lên cả nửa ngày cũng chẳng thấy ai ra cả… Con lừa trọc này đúng là kẻ luôn nói và làm những việc không nên làm, nguyền rủa ngươi bị thần chết tìm đến cửa đi!”

Hoa Thái U vừa lẩm bẩm vừa đẩy cửa bước vào, tiếp đó gắng sức dìu hai a hoàn đang bất tỉnh nhân sự tới giường ngủ, cuối cùng lấy khăn ướt sạch cùng nước trà ấm đã pha sẵn vén rèm cửa nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.

Ánh đèn lưu ly trong phòng tán ra ánh sáng dìu dịu, xem ra lại phản chiếu khuôn mặt vàng võ của người đàn ông nằm trên giường.

Hoa Thái U đặt các thứ trong tay xuống, tiếp đó ngây người ngồi bên giường ngắm chàng.

Tuy Tiêu Mạc Dự không chết được, nhưng vết thương quả thực không nhẹ chút nào.

Cổ Ý nói đã mời đại sư giỏi nhất về chữa trị cho chàng, tuy tạm thời không còn lo lắng về tính mạng nữa nhưng cần phải tĩnh dưỡng trên giường để tiện quan sát.

Hoa Thái U tự cảm thấy phản xạ thần kinh của mình thật trì trệ, từ lúc Tiêu Mạc Dự bị thương tới giờ đã gần ba canh giờ, vậy mà dường như bây giờ nàng mới bắt đầu phản ứng lại, nỗi sợ hãi dần xâm chiếm tâm trí nàng.

Đúng vậy, sợ hãi.

Chàng đẩy nàng ra, hốt hoảng hét lên “Cao Lương Địa”, chiếc áo trắng đẫm máu của chàng, chàng cố chống đỡ, rồi chàng hôn mê…

Từng cảnh tượng lướt qua trước mắt nàng khiến nàng khiếp đảm, khiến nàng vốn bị quấn chặt ba tầng bảy lớp nóng rực vô cùng bỗng chốc lạnh tới mức chân tay run lẩy bẩy.

Nàng liều mạng hít một hơi dài lệnh cho bản thân phải bình tĩnh lại, tiếp đó lấy khăn mặt khẽ lau mồ hôi cho chàng. 

Đôi lông mày của chàng nhíu chặt, đôi môi trắng bệch, vầng trán nóng rực.

Nàng khẽ khịt mũi, mắt nhạt nhòa.

“Hoa cải dầu, nàng đang đóng thổ phỉ bịt mặt sao?”

Tiêu Mạc Dự không biết tự lúc nào đã mở mắt, trong giọng yếu ớt vẫn phảng phất nụ cười.

“Chẳng có sức tưởng tượng chút nào, rõ ràng thiếp đang làm bánh trưng đấy chứ!”

Hoa Thái U đứng dậy, quay người lại, lần lượt cởi các tầng áo đang quấn trên người ra, chỉ giữ lại chiếc trường bào của chàng, cuối cùng nàng dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn.

Nàng tiếp tục ngồi xuống, nghiêng đầu, ngoác miệng cười ra vẻ rất đắc ý: “Thế nào, thiếp đã nói rồi mà, chàng không chết được đâu”.

Tiêu Mạc Dự khẽ nhếch khóe môi, cố gắng ngồi dậy: “Ừ, hy vọng có thể tốt như lời chúc phúc của nàng”.

Hoa Thái U vội vã đệm gối sau lưng chàng, tiếp đó rót trà đưa cho chàng, nàng do dự một lát mới lên tiếng: “Chàng, chàng có trách thiếp không?”.

“Trách nàng gì kia? Trách nàng đã không làm ta cảm động tới rơi nước mắt, hay là trách nàng đã không chạy ngược chạy xuôi theo ta càng giúp càng rối sao?”.

Tiêu Mạc Dự chép chép miệng mấy cái, tiếp đó đặt tay nàng giữa lòng bàn tay chàng nói: “Nếu như nàng thực sự làm như vậy, ta mới trách nàng lằng nhằng hay gây chuyện phiền phức đó”.

Hoa Thái U bĩu môi: “Lại nói một đằng làm một nẻo đúng không? Đàn ông các chàng chẳng phải rất thích phụ nữ như vậy sao?”.

Tiêu Mạc Dự than: “Nhưng ai bảo người ta thích lại là một nữ lưu manh chứ?”

“… Chàng nghe thấy lời Làm xằng nói à?”

“Không chỉ có thế”.

Hoa Thái U sững người, đột nhiên nàng rụt rè hỏi: “Vậy thiếp và Cao Lương Địa…”.

Tiêu Mạc Dự chậm rãi giơ tay vuốt má nàng: “Tiểu Cao và ta đã quen biết nhau từ lâu, do vậy xảy ra chuyện thế này về mặt tình cảm khó tránh khỏi cảm giác buồn bã. Có điều chỉ cần ngủ một giấc sẽ qua thôi, rốt cuộc vẫn là tính khí trẻ con, vả lại vết thương của ta cũng không đáng ngại lắm”.

“Thiếp biết, hắn nổi nóng với thiếp cũng là điều dễ hiểu, bởi nếu không phải vì thiếp, hắn hoàn toàn có thể cứu chàng”.

“Cám ơn nàng đã không so đo tính toán với hắn, nhưng Hoa cải dầu à, nàng phải nhớ một điều rằng, lựa chọn của hắn, là có lý của hắn, nàng không cần phải tự trách bản thân vì điều này. Nếu có lần sau…”

Hoa Thái U bực bội: “Phỉ phui cái miệng chàng đi!”.

Tiêu Mạc Dự cười phá lên: “Hy vọng không có lần sau”.

“Chắc chắn sẽ không có”.

“Đúng vậy, chắc chắn không có đâu”.

Hoa Thái U trừng mắt lườm Tiêu Mạc Dự.

Tiêu Mạc Dự cười hì hì mặc cho nàng lườm.

Hoa Thái U cảm thấy thất bại toàn tập: “Được rồi, được rồi, rõ ràng chàng đang phô diễn thiếp. Bây giờ thiếp không thảo luận với chàng về việc này nữa, sau này sẽ nói sau. Chàng mau đi nghỉ đi”.

Tay Tiêu Mạc Dự ghì chặt lấy Hoa Thái U, rồi trầm giọng khẽ nói: “Không cho phép nàng sau này còn tồn tại ý nghĩ nguyện để Tiểu Cao cứu ta đâu đấy, nàng nghe rõ không vậy?”.

Hoa Thái U muốn giằng tay Tiêu Mạc Dự ra, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới vết thương của chàng, đành phải thuận thế cẩn thận áp người vào cổ chàng, nàng khẽ ngửi mùi thảo dược thoang thoảng trên người chàng, bỗng dưng sự dịu dàng trong người nàng trỗi dậy, nàng run rẩy nói: “Cá mực nhỏ à, chàng khiến thiếp sợ hết hồn đấy có biết không? Chàng hãy hứa với thiếp sẽ không còn có lần sau nữa được không? Thiếp không còn muốn nhìn thấy ai bị thương nữa, càng không muốn nhìn thấy ai đó mãi mãi dời xa. Không sai, đúng là thiếp để tâm tới rất nhiều người, nhưng người thiếp quan tâm nhất, chính là chàng đó, thiếp đã không còn người thân nào nữa, chỉ có mình chàng mà thôi…”

“Ngốc ạ, ta cũng chỉ còn có nàng thôi”.

Tiêu Mạc Dự khẽ vuốt ve mái tóc Hoa Thái U: “Hoa cải dầu, ta chỉ có thể nhận lời nàng một việc, đó là cho dù ta có bị thương cũng sẽ nhanh chóng bình phục. Cho dù ta rời đi, cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Chờ mọi thứ trôi qua gió yên sóng lặng rồi, tất cả chúng ta sẽ thưởng hoa ngắm mưa, uống rượu nhấm trà ở Giang Nam. Nàng tin ta không?”.

“Vâng”.

Chàng sẽ không làm hại những người thiếp quan tâm, thiếp cũng sẽ không để bọn họ tổn hại tới chàng, do vậy cái ngày mà Thường Ly nói kia sẽ mãi mãi không bao giờ tới, mãi mãi…

Sau khi chăm sóc tới lúc Tiêu Mạc Dự thiếp đi, Hoa Thái U vừa ra ngoài đã nhìn thấy trên mái nhà đối diện có hai người đang hả hê uống rượu.

“Hóa ra ở địa ngục cũng có bán rượu sao?”.

“Không chỉ có rượu, mà còn có gái nữa, nữ lưu manh thí chủ có muốn đi xem không? Tránh khi nam lưu manh thí chủ không thể thực hiện việc lưu manh, dục vọng không được đáp ứng lại phải nhịn quá ảnh hưởng tới cơ thể đó. Không giấu gì nữ thí chủ, tên này cũng đang phải nhịn đó”, tiếp đó chỉ tay sang Cao Lương Địa đang ngồi uống rượu.

“…”

Hoa Thái U cười hì hì: “Hà cớ gì mà bỏ gần tìm xa? Trước mắt ngươi chẳng phải đang có một tuyệt sắc giai nhân sao?”.

Con người Cao Lương Địa đến cả hành động nấc cụt khi uống rượu cũng vô cùng lạnh lùng, những lời hắn nói ra khiến người ta đau đớn con tim: “Ta không có hứng thú với gái già”.

Hoa Thái U còn chưa kịp đau đứt ruột, thì đã bị Cổ Ý trung thành hết mực từ đâu đi tới cung kính khuyên nhủ: “Phu nhân, đừng chấp bọn trẻ người non dạ kia”.

Vậy là Hoa Thái U mặt mũi héo hon, lòng đau đớn vào trong tắm rửa đi ngủ…

Trưa mấy ngày sau, Hoa Thái U giơ chân đạp mở toang cửa phòng Tiêu Mạc Dự vừa lớn tiếng nói: “Thiếp muốn kháng nghị”.

Tiêu Mạc Dự đang nằm nghiêng trên giường đọc sách, chàng chẳng thèm ngẩng đầu lên đáp: “Kháng nghị vô hiệu”.

“Ngày nào cũng bắt thiếp mặc áo vàng váy vàng giày vàng đến tất cũng vàng nốt, lần này đến cả áo yếm cũng màu vàng, chàng xem này bây giờ cả người thiếp từ đầu tới chân ngoài cây huyết trâm trên đầu ra, đều vàng một màu như một bông Hoa cải dầu trên đất kia…”

Ầm ĩ một hồi lâu, bỗng Hoa Thái U hoảng hốt ngộ ra: “Cá mực nhỏ! Chàng đã cố điều chỉnh thiếp theo đúng hình mẫu Hoa cải dầu đúng không?”.

“Người giống với tên chẳng phải rất hay sao?”

Tiêu Mạc Dự nghiêng người, lấy tay chống cằm ngắm nhìn Hoa Thái U với nét mặt vô tội: “Mà nàng vốn rất thích màu vàng kia mà?”.

Tiêu Mạc Dự giơ tay kéo Hoa Thái U vàng chóe một màu ngồi xuống giường, chàng nói với nàng bằng chất giọng vui tươi pha lẫn vẻ yêu chiều không hề che giấu: “Đang nóng lòng chờ ta xâm phạm đúng không? Mau cho ta xem một chút áo yếm có đủ vàng không nào?”

Hoa Thái U gạt bàn tay đang sờ soạng lung tung không an phận chút nào của Tiêu Mạc Dự ra, tiếp đó điềm tĩnh nhìn chàng nói: “Đúng là thiếp đang nóng lòng đây! Chỉ tiếc là ai kia có lòng mà không có lực, chỉ biết nhìn mà chẳng thể làm kìa. Nếu chàng còn tiếp tục trêu ghẹo nữa, ngộ nhỡ khiến thiếp động tình thật, lúc đó đừng có mà trách thiếp tìm đại một người để giải quyết nhu cầu đấy. Dù gì thiếp cũng thấy đàn ông ở trong thôn trang này cơ bản trông cũng nhìn được đấy, dùng để mây mưa một trận thậm chí hai ba năm sáu trận chắc chẳng có vấn đề gì”.

Hoa Thái U tuôn một trang không nghỉ khiến Tiêu Mạc Dự đang rục rịch bỗng chốc biến thành con châu chấu cuối thu cùng chiếc lá dập nát trong sương, ủ rũ ngay tắp lự. Chàng rụt tay, mở sách ra, giấu mặt, rên rỉ: “Tránh xa ta ra một chút…”.

Thế nhưng Hoa Thái U vẫn không buông tha, nàng luồn tay vào chăn, rồi dùng ngón tay vẽ lòng vòng lên bụng dưới trên lớp áo mỏng: “Họ đều nói, lúc then chốt nếu bị gián đoạn rất dễ để lại di chứng đó. Nếu chàng thực sự cảm thấy có gì bất ổn thì phải nói ngay ra đấy, không biết chừng còn có thể chữa được. Chớ đừng để tới lúc mãi không ngỏng lên được hay vừa đi tới chợ đã tiêu hết tiền, e là sẽ mất hứng lắm đó”.

Gân xanh ở góc trán Tiêu Mạc Dự giật liên hồi, chàng bỏ sách xuống, tóm lấy cằm nàng hỏi: “Họ là những ai?”.

“Chính là những người tới thăm chàng đó”.

Hoa Thái U nháy nháy mắt ra bộ ngây thơ: “Chàng cũng biết bản lĩnh của Hạ tiên sinh mà, hắn hễ nhìn thấy thiếp liền thở ngắn than dài, thất vọng chán chường vô cùng với người được mong đợi làm nên điều gì đó là thiếp đây, khiến thiếp đây có cảm giác mình thật vô dụng. Để chứng minh khả năng của thiếp, đương nhiên thiếp phải nói rõ sự tình cho Hạ tiên sinh nghe!”.

Tiêu Mạc Dự lại bắt đầu ngứa miệng liền quặc lại: “Vậy sự tình là gì?”.

“Đúng lúc chàng bị thiếp dụ dỗ, mê hoặc tới mức không kiềm chế được biến thành sói ác vồ mồi lửa tình hừng hực, đúng như người xưa nói mọi sự đã đủ chỉ thiếu gió đông chực bắn mà chưa bắn được, bị tiếng ho của một người trong đám áo đen kia khiến cho chàng buộc phải nhịn vào trong”.

Hoa Thái U nghiêng đầu giống như con thỏ trắng nhỏ: “Thế nào, những điều thiếp nói không có nửa câu bịa đặt đúng không nào?”.

Tiêu Mạc Dự nghiến răng ken két.

Vậy là Hoa Thái U rất hiểu ý liền di chuyển ngón tay đang vẽ vòng tròn trên bụng Tiêu Mạc Dự lên môi chàng: “Chàng không cần phải lo lắng đâu, Làm Xằng đã từng vỗ ngực đảm bảo với thiếp rằng, chỉ cần chàng không phải là thái giám, hẳn sẽ có cách khiến chàng một trụ chống trời súng vàng không đổ! Cầu tiên sinh cũng nói, chỗ Hình ma ma có phương thuốc gia truyền chuyên trị những chứng bệnh khó kiểu này, có thể giúp những người đàn ông giống như chàng tìm được niềm tự tin trên giường và có can đảm sống tiếp. Chàng thấy đấy, mọi người đều rất quan tâm tới chàng, chàng có cảm động không vậy?”.

Cái gì mà những người đàn ông giống như chàng, chàng rất bình thường thậm chí còn mạnh mẽ hơn những kẻ bình thường hàng trăm lần ấy chứ? Chỉ là điều kiện khách quan tạm thời không cho phép chàng ngay lập tức hành sự mà thôi.

Tiêu Mạc Dự không nói không rằng, hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Từ tối hôm bị thương tới nay đã được mười ngày, tuy đã mời đại phu giỏi nhất, dùng những loại thuốc tốt nhất, dưỡng thương trong môi trường tốt nhất nhưng vết thương của Tiêu Mạc Dự hồi phục không được như mong muốn. Bởi mấy ám khí kia được chế tạo với diện sát thương vô cùng thâm độc, tuy không tổn hại tới kinh mạch nhưng rất khó lành, thêm vào đó lại bị thương đúng vị trí hiểm tại ngực, do vậy tuyệt đối không dám lơ là.

Do vậy những ngày này Tiêu Mạc Dự chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưỡng thương, hôm qua chàng cố gắng xuống đất, có điều mới đi được mấy bước đã đau tới mức mồ hôi túa ra đầm đìa, đương nhiên đừng hòng tơ tưởng tới hình thức vận động với cường độ lớn cần nhiều thời gian như chuyện mây mưa rồi.

Mỗi lần nhìn thấy Hoa Thái U giống như một bông Hoa cải dầu đang thời xuân thì yểu điệu ra vào xung quanh, thì lòng ham muốn trong người Tiêu Mạc Dự quả thực giống như chín con mèo hoang đang thời kỳ động dục nhất tề liều mạng điên cuồng cào cấu, khó có thể chịu nổi, khó có thể chịu nổi!

Trớ trêu hơn là, mấy vị quản gia của Tiêu Kim lầu cùng với Loan Lai – tên hòa thượng điên cứ thay phiên nhau tới sơn trang, mượn cớ thăm bệnh nhưng thực chất là gây chia rẽ. Hôm nay người này mang mấy viên thuốc hoàn tới, ngày mai người kia lại mang mấy bức tranh nói chung chẳng lần nào là tới tay không cả, có điều những thứ này hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào đối với thương tích của chàng.

Điều này khiến Hoa Thái U cả ngày từ sáng tới tối cứ khoa chân múa tay nói năng lảm nhảm, bộ dạng tò mò kinh khủng, hận không thể ngay lập tức lấy được thứ gì để thử chàng của đám người kia khiến chàng mười hai canh giờ phải sống trong nỗi khiếp đảm, chỉ sợ sảy chân một chút mà phải hận cả đời. Món ngon mình muốn chén bao năm nay vậy mà hết lần này tới lần khác đã kề bên miệng bỗng chốc bay mất, không những thế còn lo ngay ngáy mình vừa tỉnh lại đã bị người khác nhanh chân chén mất rồi.

Bi kịch thê thảm này lại một lần nữa chứng tỏ cái chân lý nghìn năm bất diệt – khi thời cơ đến phải quyết đoán bởi thời cơ đâu có thể quay trở lại!

Chàng tiếp tục sống trong sự giày vò như vậy thêm vài ngày, cuối cùng do tinh thần tích cực phối hợp của Tiêu Mạc Dự cùng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, chàng đã có thể đi lại chậm rãi, thỉnh thoảng có thể rời phòng ra sân hóng mát, tắm nắng.

Phương bắc một khi vào thu, nhiệt độ giảm hệt như con chó hoang tuột xích điên cuồng chạy vậy.

Lúc này Tiêu Mạc Dự với cơ thể yếu ớt hư nhược vẫn là đối tượng được chăm chút trọng điểm, chàng mặc áo kép sát người, trùm chăn cuộn tròn trên ghế mềm, thậm chí còn được quấn chặt hơn cả Ức Nhi, chính vì điều đó mà trong ánh mắt của thằng bé nhìn chàng lại ít nhiều lại toát lên vẻ khinh bỉ như đàn ông đối với đàn ông.

Nghĩa phụ bị thương, con nuôi đương nhiên phải tới thăm rồi. Có điều đối với cậu con nuôi này hễ nhìn thấy nghĩa phụ không khóc thì làm ầm lên ít nhiều  mang tới phiền phức, do vậy mẹ ruột của cậu bé đành phải một mình đến thăm trước hai lần để bày tỏ tâm ý. Không biết có phải vì lúc này trông Tiêu Mạc Dự rất yếu ớt không mà Ức Nhi chỉ nhíu nhíu mày, khịt mũi, hoàn toàn không dở chứng.

Hoa Thái U phải mười ngày nay chưa gặp Ức Nhi, do vậy đã nhớ cậu bé tới mức sống dở chết dở, nàng chạy tới ôm chầm cậu bé vào lòng rồi không nỡ đặt xuống.

Vân Thư thấy vậy liền cười nói: “Nếu bà chủ Hoa không phiền, thì hãy để Ức Nhi ở đây với bà cho vui”.

Hoa Thái U mừng ra mặt: “Cô nương có chịu được không?”.

“Giao cho mẹ nuôi như bà có gì mà không nỡ chứ? Huống hồ gần đây công việc của tiểu nữ cũng nhiều, do vậy cũng chẳng còn sức chăm lo cho cháu”.

“Tốt quá rồi! Ta đang chán chường tới mức phát hoảng đây, có Ức Nhi ở cùng, có thể không cần phải cả ngày đối mặt với ai đó đang bệnh tật yếu xìu kia!”.

Hoa Thái U làm mặt xấu về phía Tiêu Mạc Dự đang cố cười méo mó kia: “Cậu bé còn chưa tròn một tuổi này, chắc không nằm trong phạm vi phòng bị của Cổ Ý đâu nhỉ?”.

Tiêu Mạc Dự còn chưa kịp đáp trả, đã nghe thấy một giọng nói cung kính không biết xuất hiện từ góc nào nữa: “Bẩm phu nhân, phàm là những người dưới ba tuổi và trên tám mươi tuổi nằm ngoài phạm vi phòng bị”.

“…”

Vân Thư mau miệng: “Bà chủ Hoa à, Tiêu công tử đúng là rất quan tâm tới bà đó!”.

Hoa Thái U trách móc: “Theo ta thì làm vậy vẫn chưa đủ đâu, tốt nhất phải biến tất cả những sinh vật đực xuất hiện trong phạm vi năm trăm mét xung quanh ta thành thái giám hết mới phải!”.

Lần này, một giọng nói lành lạnh đột nhiên tiếp lời: “Ta cho là nên gạt bỏ hết những người lớn tuổi hơn cô ta”.

Một giọng nói đàn ông vô cùng trang nghiêm khác cất lên phản bác: “Lời nói của Cao thí chủ không đúng, cho dù là người lớn tuổi hơn nữ thí chủ đây, cũng chưa chắc đã có nhu cầu”.

Cuối cùng, một giọng nói thấm đẫm chất học thuật với chất giọng phát âm đẹp đưa ra tổng kết: “Tự cổ chí kim khắp thiên hạ này, muốn xâm nhập vào trong người bà chủ Hoa hoặc ngược lại bị bà chủ Hoa xâm nhập vào thì chỉ có một người thuộc giống đực nhưng hư thực chưa rõ có phải là thái giám hay không nữa”.

Tiêu Mạc Dự nghiến răng ken két, chàng phải cố hết sức lực mới coi như đã kìm nén được khả năng muốn chứng minh bản thân trước mặt mọi người, nhằm xóa câu nói chụp mũ mập mờ kia…

Hoa Thái U nổi cơn tam bành: “Không muốn bị ta trực tiếp diệt khẩu tại chỗ thì hãy mau biến mất ngay lập tức!”.

Ba giọng nói đồng thanh cất lên: “A di đà Phật, xin nữ thí chủ với lòng tham vô đáy kia bớt đau buồn”.

Nói rồi cả ba cùng cười phá lên rồi bay vụt đi mất…

Hoa Thái U chỉ còn biết dậm chân, lớn tiếng ra lệnh: “Cổ Ý, mau đuổi ba tên kia cho ta!”.

Giọng nói cung kính ban đầu nhanh chóng đáp lại: “Xin phu nhân thông cảm, thuộc hạ không làm được”.

“Tại sao?”

“Đánh không lại.”

“… Vậy hãy nghĩ cách dẫn dụ chúng ra ngoài, sau đó đừng để chúng vào lại cửa chính của trang viên nữa”.

“Bẩm phu nhân, từ trước tới giờ bọn chúng chưa từng vào bằng đường cửa chính”.

“…”

Tiêu Mạc Dự cuối cùng không nhịn được nữa, chàng khẽ cười ra tiếng.

Hoa Thái U hằn học lườm chàng một cái: “Nếu còn cười tiếp, cả tối hôm nay thiếp sẽ dùng công cụ Hạ tiên sinh đem tới để hành hạ chàng”.

Khóe miệng Tiêu Mạc Dự giật giật, chàng mệt mỏi rên rỉ: “Trước mặt trẻ con, nàng ít nhiều nên tiết chế…”

Ức Nhi chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn chàng, sau đó vỗ vỗ tay, lần đầu tiên nở nụ cười với chàng, có điều, bộ dạng cậu bé nhìn thế nào cũng thấy giống với vẻ cười trên đau khổ của người khác vậy…

Hoa Thái U bỗng chốc tâm trạng vui vẻ, nàng thơm mạnh hai cái lên mặt Ức Nhi: “Đúng là cục cưng của mẹ, mẹ sẽ đưa con vào bếp tìm thứ gì đó ngon ngon ăn vụng đi!”.

Tiêu Mạc Dự lắc đầu than: “Dạy hư con trẻ”.

Vân Thư khẽ cười đáp: “Ức Nhi giao cho bà chủ Hoa, không phải, đúng hơn là giao cho hai người, tiểu nữ cũng yên tâm rồi”.

Hoa Thái U quay lại liếc nhìn Vân Thư, dường như nàng lờ mờ nhận thấy vẻ kỳ quặc trên nét mặt Vân Thư.

Tới lúc bế Ức Nhi đang cầm trên tay miếng bánh được làm rất tinh tế, cả người từ đầu xuống chân lấm lem vụn bánh quay lại, Hoa Thái U vừa hay nhìn thấy bóng Vân Thư đang rời đi, vừa đi vừa đưa tay gạt nước mắt.

Tiêu Mạc Dự đang đứng chắp tay sau lưng, như thể đang đưa mắt tiễn Vân Thư, sắc mặt chàng xanh xao, đôi lông mày nhíu chặt, thần sắc vừa có vẻ đồng cảm, lại pha lẫn nét bất lực.

“Tại sao Vân Thư cô nương lại vội vàng đi như vậy?”.

“Ồ, nói là có mấy việc đang cần hoàn thành để giao cho khách”.

Tiêu Mạc Dự khẽ cúi người xuống trêu Ức Nhi: “Cho nghĩa phụ cắn một miếng được không?”.

Có lẽ cảm thấy mình đang phải đối mặt với vị “nghĩa phụ xấu xa” này, mọi thứ đồ trong tay trở nên không an toàn chút nào, do vậy cu cậu không chút do dự nhét vội miếng bánh vào miệng “bà mẹ nuôi tốt bụng”.

Tiêu Mạc Dự bất giác than: “Thằng bé này không hiểu tại sao lại thù lâu nhớ dai như vậy?”.

Hoa Thái U không kịp phòng bị, bị miếng bánh làm cho nghẹn tới mức nước mắt rưng rưng, nàng hoàn toàn không nghe rõ câu nói vừa rồi của chàng, tầm mắt nhòe nhoẹt, chỉ cảm nhận được dường như chàng giống như gầy guộc hơn trong gió thu xào xạc, và dường như cũng xa cách hơn một chút…

Chỉ mấy ngày sau, Ngụy Lưu đã lâu không lộ diện bỗng cử người tới đưa tin, nói là đám người hôm đó tấn công nàng và Tiêu Mạc Dự đã bị tiêu diệt hết, thế lực đứng sau cũng đã điều tra rõ ràng.

Chúng lần lượt là giáo phái Vô Minh giáo và Hắc Vũ vệ.

Vô Minh giáo là một giáo phái rất thần bí, hơn mười năm trước đột nhiên nổi lên sau đó mau chóng lớn mạnh, thành phần trong bang hội rất phức tạp, thường xuất quỷ nhập thần trong khoảng thời gian dài ở Ung thành và các vùng lân cận. Theo tin tức chính thức của quan phủ, công việc chủ yếu của giáo phái này chính là dăm bữa nửa tháng lại gây chuyện phiền phức cho chính quyền, do vậy không hổ danh được quan phủ nhận định là “tổ chức phi pháp”, được chính quyền liệt vào danh sách cần tấn công và xóa bỏ.

Trên thực tế thì những năm lại đây, cả chính quyền và giáo phái này không ngừng giao đấu, đôi bên đều có lần thắng lần thua, thương vong, những gì cả đôi bên trải qua đúng là vô cùng gian khổ, cực kỳ bất khuất, không bên nào khoan nhượng, đáng để ca tụng và khiến người ta cảm động rơi nước mắt.

Mã Võ đã từng lập đại công trong quá trình chiến đấu với Vô Minh giáo, đã từng chặt một lúc ba bốn chục cái đầu của những tên giữ vị trí quan trọng của đối phương, treo lên cổng thành thị chúng ròng rã bảy ngày.

Sau cuộc tiễu trừ này, nguyên khí của Vô Minh giáo tổn thương nghiêm trọng. Không lâu sau đó, lão giáo chủ đã bị chết không rõ nguyên cớ gì, giáo chủ mới vội vàng tìm cách dẹp nội loạn. Cùng lúc này, cũng là thời kỳ quá độ tiếp quản thành chủ mới và cũ của Ung thành, thêm vào đó là cái chết đột ngột của thống lĩnh quân hộ vệ, rõ ràng cũng không còn sức để đấu tới cùng với tà giáo, và cứ dùng dằng như vậy đã lâu ngày.

Còn về Hắc Vũ vệ, là quân thị vệ hoàng gia trực thuộc đại nội, thành viên của giáo phái này người nào người nấy đều đã từng phải chịu sự huấn luyến ma quỷ thảm khốc tới mức không thể tưởng tượng nổi, thân thủ kỳ dị nhưng lại vô cùng trung thành. Lúc nhận mệnh lệnh chỉ nhận tín vật không nhận người, nói một cách khác chỉ cần cầm được thứ có thể điều động chúng, thì thằng cột thằng kèo vớ vẩn nào đó cũng có thể khiến cả đám cao thủ tuyệt đối nghe theo sự sai khiến của hắn.

Theo điều tra, toán người áo đen bịt mặt xuất hiện trước tiên trong rừng ngày hôm đó chính là Vô Minh giáo, toán người áo đen không bịt mặt chính là Hắc Vũ vệ.

Một lúc động tới cả hai tổ chức có thế lực hùng hổ thế này, Hoa Thái U cảm thấy ngạc nhiên chứ chưa tới mức kinh hãi cũng chưa tới mức hoảng loạn…

Bên ngoài nhà gió mát trăng thanh, bên trong nhà yên tĩnh bất thường.

Hoa Thái U một tay chống cằm, một tay cầm bút, ngồi sau bàn thở ngắn than dài.

Tiêu Mạc Dự một tay cầm sách một tay cầm đèn, nằm nghiêng trên giường nhởn nha nhởn nhơ.

“Này! Cá mực nhỏ chàng đang làm gì vậy?”.

“Nghiên cứu cách đánh cờ”.

“Đã rảnh rỗi thế thì chi bằng lại đây nghiên cứu đống sổ sách lộn xộn này đi!”.

“Đại phu đã dặn, ta phải tĩnh dưỡng, không thể lao tâm được”.

“…”

Hoa Thái U nhìn đống sổ sách trước mặt với những việc vụn vặt cho dù có xử lý thế nào cũng không thể xong, rồi lại quay ra nhìn Tiêu Mạc Dự đang lắc lư đầu với thần thái ung dung, bất giác cảm thấy chua xót vô cùng.

Bản thân nàng cũng không nhớ nổi rút cuộc nàng đã lún sâu vào tình cảnh này như thế nào, rút cuộc là ma xui hay quỷ khiến mà lại trở thành kẻ lao động không công. Nàng còn nhớ dường như là vì không nhẫn tâm nhìn Tiêu Mạc Dự bị thương nặng chưa khỏi nhưng một này từ sáng tinh mơ tới tối mịt vẫn bị quấn vào những sự việc dai dẳng không ngớt, khiến đại não căng thẳng liền tự mình đứng ra yêu cầu giúp đỡ.

Tiêu Mạc Dự không hổ danh là hàng cực phẩm trong các gian thương, đối với mọi cái lợi đưa tới trước miệng tự nhiên xuất hiện dục vọng chiếm hữu phát ra từ tâm can, không những thế một khi đã nắm được thì chết cũng không buông tay.

Đối mặt với sự khiêu chiến điên cuồng, rồi kháng nghị liên miên của Hoa Thái U, chàng sử dụng mọi trò lừa gạt bịp bợm của mình rất hiệu quả, lôi lời dặn của đại phu ra làm lệnh tiễn, nếu không được liền thay đổi chiến thuật học theo Tây Thi nhăn mặt, với bộ dạng nhíu mày khẽ ho khiến ai đó đã phải vất vả nung nấu đã định gầm rống như sư tử Hà Đông cũng chỉ có thể ngọt nhạt mềm dẻo, hết lần này tới lần khác mới đạt được mục đích của mình.

Vậy là đường đường tú bà của Tiêu Kim lâu dăm ngày ba bữa lại biến thành trợ thủ riêng của Tiêu đại công tử, hàng ngày bận tối mày tối mặt từ sáng tới tối, phải đối đầu với đống công việc vụn vặt ngập đầu ngập cổ.

“Cá mực nhỏ, rốt cuộc tới khi nào chàng mới khỏi hẳn vậy?”.

“Chắc khoảng dăm bữa nửa tháng nữa!”

“Còn lâu thế kia à?”

“Sốt ruột sao?”

“Đương nhiên rồi, thiếp sắp chết ngán với những việc này mất thôi! Thiếp cho rằng chắc chàng không tới mức đã khỏi hẳn nhưng để trốn việc nên thông đồng với đại phu cố ý giả vờ yếu ớt đúng không?”.

Tiêu Mạc Dự ngồi xoay lưng lại nàng than: “Hoa cải dầu, nàng yên tâm đi, ta còn mong bình phục hơn nàng hàng trăm lần kia!”.

Buổi đêm trong núi tuy rất lạnh lẽo, nhưng trong phòng lúc này lại ấm áp vô cùng.