Du Thái Hoa

Chương 22




Niệm Âm

Đó là buổi chiều đầu hạ, đèn lồng bên ngoài được thắp lên, rực rỡ sắc màu đón gió, cảnh tượng này giống hệt với váy áo của các tỉ muội.

Ăn mặc trang điểm xong xuôi, tôi ngồi trong phòng mình chờ đợi người thắng cuộc trong cuộc đấu thầu tối nay.

Tôi là cô nương nổi nhất của lầu này, mỗi một khúc hát nghìn vàng, rất đáng tiền.

Tôi còn đang chau chuốt cây ngọc tiêu lúc nào củng bên người, chợt nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ta tên là Liễu Âm, là nhạc sư mới tới, hôm nay sẽ do ta hòa tấu với cô nương".

Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đang ôm đàn đứng đó, sắc thái chói lòa tươi mới phía sau lưng dường như chằng đọng lại chút nào trên người người này, khuôn mặt sạch sẽ đôi mắt trong trẻo, bộ quần áo trắng không nhuốm chút bụi trần.

Tôi bước tới chỗ người này, quan sát một lưựt; "Ngươi có biết, ta có yêu cầu rất cao đối với người hòa tấu cùng?".

Người này cúi đầu mím môi cười, tiếp đó xấu hổ nói: “Xin cô nương cứ tự nhiên sát hạch.”

Đã lâu tôi chưa từng gặp qua người đàn ông chưa từng trải như vậy, nên nhất thời muốn trêu chọc, cố ý làm khó anh ta, do muốn thấy bộ dạng lúng túng của anh ta.

Có điều bất luận là chủ đề cổ quái mới lạ thế nào cũng đều được người đó hóa giải dễ dàng.

Ngón tay người này trắng ngần thon dài lại rất khéo léo, dây đàn dưới bàn tay của anh ta lúc róc rách như tiếng suối chảy lúc lại cuồn cuộn như nước sông, lúc lại giống như trúc mã thanh mai lúc lại giống như đao vàng giữa chốn sa trường.

Tôi liền cầm sáo lên thổi tấu cùng, cả hai nhạc khí hòa vào nhau như đã được luyện tập rất nhiều lần, không chút lệch pha.

“Từ này về sau, hễ có hòa tấu sẽ do ngươi đảm trách.”

“Đa tạ Tử Vũ cô nương.”

Người đó đứng dậy, khẽ gập người cảm tạ, khuôn mặt thanh tú khẽ ửng đỏ.

Tôi thầm thở dài, ở nơi như thế này, cho dù có đẹp tới mấy cũng không có khả năng tụ bảo vệ mình, thực ra đây là một việc rất tồi tệ, bất luận đối với nam hay là nử cũng vậy.

Sau này, quả nhiên nghe nói người này thường xuyên bị khách làng chơi quấy nhiễu, có điều không biết người này đã dùng cách gì, mà tới cuối cùng vẫn không bị lợi dụng. Một thời gian sau, tôi vô tình biết được, những khách lảng chơi từng có ý định bất chính với anh ta đều hoặc bị ốm bị chết hoặc rời đi, kết cục rất thảm, liệu trong sự việc này có nội tình hay có liên hệ ẩn giấu nào, tôi đều không rõ, cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu.

Cứ cách mấy ngày chàng lại tới chỗ tôi hòa tấu, sự phối hợp giữa chúng tôi càng ngày càng nhuần nhuyễn, lần nào cũng là chàng đánh đàn tôi thổi tiêu, ngoài việc hòa tấu ra chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau.

Một ngày kia có một khách quý rất có thế lực ghé thăm, thống lĩnh hộ vệ quân Ung thành - Mã Võ.

Người này đúng là một kẻ lỗ mãng điển hình, có điều lại cứ muốn học phong thái phong nhã của người khác, không tiếc tiền tới chỗ tôi thưởng nhạc.

Tôi vốn định làm qua loa để đẩy hắn đi, nào ngờ hắn lại mê mẩn Liễu Âm, trước tiên nói những lời lẽ thô tục, sau đó là động tay động chân.

Theo lý tôi không nên quản việc này. Bởi vì đối tượng mà hắn giở trò thú tính không phải là tôi, bởi vì chỉ cần khách vui, thì việc phóng đãng với một nhạc sư thấp cổ bé họng là điều có thể cho phép.

Có điều khi nhìn thấy khóe môi mím chặt khi dùng sức giằng co của Liễu Âm, tôi lại giống như ma xui quỷ khiến tiến lên phía trước định ngăn cản, kết quả đã khiến Mã Võ nổi giận, túm lấy chiếc đàn gỗ trên bàn đập vào đầu tôi. Cây đàn đỏ tuy không nặng, nhưng trong bàn tay của người có võ công cao cường như Mã Võ lại có thể biến thành vũ khí sắc nhọn đủ để giết người.

Tôi cười thầm trong lòng, lần đầu tiên quản việc không đâu trong đời, lại gây ra họa sát thân thế này, đúng là đáng đời.

Tôi nhắm mắt chờ chết, có điều vẫn nghe thấy một tiếng động lớn, người tôi không cảm thấy đau đớn gì, mở mắt ra xem, thì thấy Liễu Âm đang đứng chắn trước mặt, tay áo bên trái bi rách, lộ ra vết thương sâu có thể nhìn thấy cả xương bên trong, máu đã nhuộm đỏ cả nửa chiếc áo trắng. Chàng vẫn lặng yên đứng đó, bờ vai gầy vẫn thẳng, sắc mặt tái nhợt, nhưng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi hay đau đớn, chỉ duy nhất đôi lông mày đang nhíu lại mà thôi.

Mã Võ cảm thấy cụt hứng, tức giận bỏ đi.

Tôi đã đi vòng một chuyến âm phủ, nhất thời có phần sững sờ, tới lúc tôi định thần lại, Liễu Âm đã dỏ đi, mang theo cả cây đàn gẫy kia, thứ duy nhất còn sót lại chính là vết máu tươi rơi tnên mặt đất.

Tôi do dự một lát rồi mang theo thuốc trị thương tới nơi chàng ở.

Bởi dù gì chàng cũng coi là đã cứu tôi, không những thế từ trước tới giờ chưa từng có ai đứng trước mặt, che chở cho tôi bao giờ.

Chỗ ở của chàng nằm ở nơi hẻo lánh cách xa nơi ồn ào náo nhiệt, trong đêm khuya thanh vắng không trăng không sao này, căn nhà bỗng trở nên vắng lặng kỳ lạ.

Trong nhà chỉ có duy nhất một ngọn đèn, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi máu tanh, còn có mùi thuốc thảo dược thoang thoảng rất độc đáo.

Liễu Âm đã thay quần áo sạch sẽ, chàng đang ngồi ở đầu giường, lưng dựa vảo tường, cả người khẽ co lại, dường như đang run bần bật. Dưới ảnh đèn mờ ảo, vẫn có thể nhận thấy sắc mặt trắng bệch cùng những giọt mồ hôi to men theo gò má không ngừng rơi xuống.

"Ngươi…”

Tôi đã từ lâu chưa từng quan tâm tới ai đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi chậm chạp, không biết phải nói gì mới phải.

Chàng ngước mắt nhìn tôi, mím đôi môi không còn sắc đỏ cười: "Ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần bôi thuốc là khỏi".

"Vậy... ngươi đã bôi thuốc rồi à?"

"Ừ."

Tôi chỉ biết gật đầu, lặng lẽ bỏ lọ thuốc trong tay vào ống tay, nghĩ một hồi rồi nói: "Chỗ ta có thuốc trị thương rất tốt, khả năng hiệu quả hơn thuốc của ngươi đấy".

Chàng chỉ cười: “Đa tạ ý tốt của cô nương, thuốc của ta tuy không quý, nhưng hiệu quả rất nhanh.”

“E là những loại thuốc có dược tính quá mạnh, chắc khi bôi lên vết thương sẽ rất đau đúng không?"

"Quen rồi."

Tôi sững người, hả một tiếng theo bản năng.

Chàng giơ tay gạt hết mồ hồi trên đầu trên mặt, lạnh lùng nói: "Ta quen với đau đớn rồi".

Hiệu quả của loại thuốc đó đúng là khiến người khác phải ngạc nhiên, chỉ mấy ngày sau, Liễu Âm đã có thể ôm đàn xuất hiện trước mặt tôi.

Có lẽ do trải qua một lần cùng hoạn nạn, nên khoảng cách giữa tôi và chàng đã được thu hẹp nhiều, thỉnh thoảng chúng tôi còn vui đùa vài câu.

Tôi dần phát hiện ra, kiến thức khí phách của huynh ấy dường như không phải của một người nhạc sư bình thường, cũng giống tiếng đàn của huynh ấy, bất luận là khúc nhạc nào, đều toát lên màu sắc chính trực, không hời hợt cũng chẳng nịnh đời chút nào.

Có điều, tôi cũng không tìm hiểu, ở nơi như thế này, thứ chúng tôi có chính là hiện tại, không có quá khứ cũng chẳng có tương lai.

Một đêm mùa hạ, tôi vừa hay gặp được Liễu Âm đang hòa tấu với tỉ muội khác.

Tâm trạng của chàng xem ra rất tốt, đôi bên chào hỏi xong đột nhiên chàng cười nói: "Để ta đàn một khúc nhạc cho cô nương nghe nhé, đây là bản nhạc ta thích nhất.”

Tôi đáp: "Được".

Chàng liền ngồi xuống đất, để đàn trên đầu gối, khúc nhạc vừa thê lương lại có đôi phần đoạn tuyệt, dường nhu chẳng hợp với tâm trạng hiện giờ của chàng chút nào.

Tôi nghi hoặc, liền hỏi: “Rất hay, tên khúc nhạc này là gì vậy?” 

"Ta cũng không biết, mẹ ta thích, ta liền ghi lại, nghe nói đó là khúc nhạc do một cố nhân năm xưa tiễn bà đi xa đã sáng tác ra.”

Lúc chàng đứng dậy, từ trong tay áo chàng rơi ra một chiếc lọ nhỏ, chàng vội vàng cúi xuống nhặt lên rồi đặt trong lòng bàn tay tiếp đó phồng mang trợn má thổi bụi bám trên đó. Trông bộ dạng chàng rất đáng yêu.

Tôi thấy vậy cảm thấy rất buồn cười, liền trêu: "Trong chiếc lọ này là vật báu gì, khiến ngươi lại yêu quý tới vậy?"     

Sau khi cẩn thận cất giữ xong, chàng rướn mày đáp; "Báu vật được coi là thứ gì chứ? Tử Vũ, cô nương biết mùi vị được người khác quan tâm là thế nào không?".

Tôi đáp: "Không biết".

Tiếng cười của chàng rất sảng khoái, mang vẻ đắc ý rất trẻ con: "Ta cũng đã từ rất lâu không biết rồi, nhưng hôm nay lại môt lần nữa được nếm trải mùi vị đó, thật hay quá đi!".

Đáy là lần đầu tiên Liễu Âm gọi tên tôi, cũng là lần cuối cùng chàng làm như vậy, Khúc nhạc chàng đánh cho tôi nghe, một khúc nhạc giống như điềm vậy, mang nghĩa đoạn tuyệt.

Đêm hôm đó, cuối cùng chàng đã không thể thoát khỏi Mã Võ, nhưng cũng có thể coi là đã báo thù cho bản thân.

Tôi lại đi tới nơi chàng ở, nhưng đi tới chỗ hồ sen lại dừng bước.

Bởi vì đột nhiên tôi rất sợ sẽ nhìn thấy người đàn ông thanh tú dong dỏng kia cười nói với mình: "Ta đau quen rồi".

Phải trải qua sự dày vò thế nào, mới có thể coi nỗi đau đớn thành thói quen. Chàng hiện giờ, có lẽ sẽ không còn biết đau nữa...

Tôi đúng ở ngoài sân, lấy tiếng sáo tiễn chàng một chặng, có điều không có tiếng đàn hòa tấu, khúc nhạc trở nên lạc lõng. 

Sau này, tôi thường xuyên nằm mơ thấy Liễu Âm, chàng mặc áo trắng, tóc đen nhánh, áo bào bay bay, chàng vừa đánh đàn vừa cười ngượng nghịu.

Tôi luôn cảm thấy chàng vẫn chưa chết, mặc dù tôi đã hết lần này tới lần khác nhắc bản thân là chàng từ lâu đã biến thành tro bụi, thế nhưng trong lòng tôi vẫn vấn vương ý nghĩ hoang đường.

Do vậy khi tôi nhìn thấy người đàn ông áo bào đen kia, tôi đã có cảm giác mình nhất định đã có những cử chỉ điên rồ.

Tôi nhìn người đó chăm chằm, khuôn mặt giống hệt nhau, dáng ngươi không sai lệch, thậm chí đến cả giọng nói cũng không khác biệt. Tôi không dám chớp mắt, chỉ sợ mình đang nằm mơ. Mãi tới khi người đó nhìn về phía tôi, nhếch mép cười.

Nụ cười này, không giống nhau.

Thế là tôi tỉnh lại, khôi phục sự thản nhiên như ban đầu. Có điều tôi vẫn có thể nhìn thấy một chút đắc ý trong nụ cười đó, vẫn là vẻ trẻ con như thế…

Đúng là chàng, Liễu Âm.

Nhưng dường như tất cả mọi người đều nói người đó không phải là chàng.

Một kẻ điên cuồng ma mị, một người dịu hiền nhu thuận, mọt thanh niên thần bí dắt lưng hàng vạn quan, một người là nhạc sư thấp hèn mặc người đời o ép. Ngoài dáng vẻ bên ngoài giống nhau ra, căn bản chính là hai người không liên quan.

Tôi không nói gì, bởi vì chàng đã không muốn thừa nhận thì hãy để người nhạc sư kia mãi mãi nhắm mắt đi.

Người này vẫn lấy tên Liễu Âm, vẫn thường xuyên vào ra trong lầu, chỉ có điều khác biệt tất cả mọi người nhìn thấy chàng đều cung kính chào một tiếng Liễu công tử, và lần này cũng chỉ đánh đàn cho một người – bà chủ Hoa mà thôi. 

Ngày hôm đó lúc tôi đang ở bờ ao sen, đã nhìn thấy bà chủ Hoa ôm chiếc đàn gẫy của chàng. Tôi không biết mối giao tình giữa họ là thế nào, chỉ biất trông bà chủ Hoa rất buồn.

Thế là quá đủ, có một người thực sự đau lòng vì chàng.

Sau này bà chủ Hoa còn làm rất nhiều việc vì cái chết của chàng, thậm chí còn không kiêng dè chống đối quan phủ, gây ra rất nhiều phiền phức cho bản thân.

Ngoài tôi và bà chủ Hoa ra, dường như mọi người đều nói vị công tử hiện gỉờ không phai là người nhạc sư năm xưa.

Bà chủ Hoa biết thực tình, và chàng chỉ thừa nhận trước mặt bà chủ Hoa.

Tôi nghĩ, bất kể chàng trước đây hay là chàng hiện giờ, bà chủ Hoa đều xứng với tấm chân tình của chàng.

Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Người trong lòng cùa bà chú Hoa lại không phải là chàng.

Một hôm khi tôi đang đi dạo trong lầu, chợt nhìn thấy cách chỗ tôi đứng rất xa bà chủ Hoa đang vừa đi vừa xem mấy tờ giấy trong tay, nét mặt tươi tỉnh rạng ngời, có lẽ đó là thư Tiêu công tử viết cho bà khi đi làm việc ở bên ngoài.

Liều Âm lặng lẽ đi đằng sau bà chủ Hoa khoảng năm bước, nét mặt không còn vẻ bất cần đời như bình thường mà lại phảng phất nét si tình.

Tôi chợt cảm thấy rất thú vị, chàng nhìn theo bà chủ Hoa từ phía sau, tôi thì nhìn theo bóng chàng. Nếu quay đầu lại, liệu có thể nhìn thấy mặt chính diện của một người khác không nhỉ? Có điều làm gì có khả năng quay lại chứ…

Tôi vừa cười vừa gạt đi màn sương trong mắt, tiếp tục đưa mắt nhìn theo. 

Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, cuộc sống của tôi chẳng có gì thay đổi, có điều bà chủ Hoa đă thành thân với Tiêu công tử, sau đó rời khỏi Ung thành. Còn Liễu Âm, cũng biến mất theo họ.

Có lẽ chàng đi tìm một chốn sống một mình chăng? Người như chàng cho dù có bị thương hay đau đớn thế nào, cũng tuyệt đối không biểu lộ ra ngoài.

Mười lăm tháng tư, ngày rằm rảnh rỗi.

Sau một đêm đàn hát, tôi mệt mỏi muốn ngủ, vừa đóng cửa phòng thì nhìn thấy chàng.

Chàng vẫn mặc áo bào đen như mọi khi, thoáng nét quý tộc, cùng mùi thảo dược quen thuộc.

Chàng đưa cho tôi hai bọc, một to một nhỏ. Bọc to đựng vàng bạc, bên trong bọc nhỏ có ba đồ vật rất bình thường, một chiếc còi trúc, một chiếc ám khí màu đen, và một lọ nhỏ.

“Tiền này để nàng chuộc thân, tới Giang Nam mở một nhạc phường, nàng có thể chơi bất cứ khúc nhạc nào mình thích. Còn về những thứ này..."

Chàng lấy chiếc lọ lên rồi khẽ dùng đầu ngón tay cọ vào, trên đầu mày trong ánh mắt đều ánh lên vẻ dịu dàng khó tả: "Nếu có một ngày, nàng ấy cắt đứt với Tiêu Mạc Dự, nhờ cô nương mang ba thứ đồ này giao cho nàng. Tiếp đó nói với nàng ấy rằng, khúc nhạc Vô Danh khúc kia chỉ có giáo chủ Vô Minh giáo mới có".

Nói rồi, chàng lại mỉm cười nói tiếp: "Đương nhiên, hy vọng mãi mãi không có ngày này".

Nhìn chàng cẩn thận đặt lọ thuốc vào chỗ cũ, cuối cùng tôi đã không kìm được lòng thắc mắc: "Đây chính là bảo bối huynh rơi ra từ tay áo hôm đó? Là của bà chủ Hoa tặng à?”

“Ừ. Nhìn thấy ta bị thương trên người, liền đặc biệt lấy cho ta đấy."

Thì ra, thứ chàng cần, chính là một chút tình dịu dàng thế này.

Nếu đêm hôm đó tôi cũng đưa lọ thuốc trong tay chàng, kết quả sẽ khác biệt không nhỉ? Có điều trên thế gian này, mãi mãi không tồn tại nếu như.     

Sau khi chàng bỏ đi, tôi chợt nhớ ra, hương thảo dược đó chính là mùi hương lần đầu tôi đi thăm chàng đã ngửi thấy, dược tính rất mạnh. Lẽ nào, chàng lại bị thương sao? Chàng bị thương ở đâu, có nặng không, có đau không vậy…

Sau này tôi không còn gặp lại chàng nữa….

Buổi tối trước khi cuộc quyết chiến với quân địch diễn ra, tôi đã tới trợ chiến cho các chiến sĩ. Tôi đã thổi một khúc nhạc khảng khái, còn nhờ hòa thượng Loan Lai dùng nội lực của mình giúp tôi truyền tiếng sáo đi xa.

Tôi muốn nói với chàng, tôi sắp rời ra nơi này theo lời chàng, tôi sẽ tới Giang Nam mở một nhạc phường.

Khúc nhạc tôi thích thổi nhất chính là khúc nhạc chàng thích nhất.