Du Thái Hoa

Chương 11-2




Ngày hôm sau, sau khi Hoa Thái U giết vô số cá đáng thương, cuối cùng cũng nấu được một đĩa cá chua ngọt "chua chua ngọt ngọt chính là ngươi."

Tiêu Mạc Dự ăn ngon tới mức nở mày nở mặt, miệng cười mắt cũng cười, sau đó giữ lời hóa vẽ ra một mĩ nam vô địch với vẻ bề ngoài lạnh lùng giống như một bông hoa kì lạ nở trên núi băng ngàn trượng.

Hạ tiên sinh hớn hở nhận bức họa. Cảm thấy có đi không có lại, liền tiết lộ một thông tin coi như báo đáp.

Gã đàn ông cao đen xuất hiện ngày hôm đó đang thương lượng với chị Tiền về các điều khoản khế ước bao của Hoa Thái U của Tiêu Mạc Dự.

Sau nguồn tin tin cậy, chị Tiền sau khi nghe thấy số tiền, ánh sáng xanh phát ra từ đôi mắt đó đủ để làm tổn hại mọi con mắt tò mò dòm ngó...

Thực ra mắt của chị Tiền rất đẹp.

Lòng Hoa Thái U cảm kích vô cùng khi nhìn vào người quản lý tay hòm chìa khóa Tiêu Kim lầu giờ khắc này.

Chị Tiền ngước đôi mắt trợn tròn lên, lộ ra hai đồng tử nhạt màu, có điều đôi mắt có lòng đen lòng trắng rõ ràng, trong vắt tựa hồ có thể nhìn thấy đáy.

"Thỏa thuận xong!"

Sau một tiếng thét đinh tai nhức óc, dứt khoát, lanh lẹ, mí mắt chị Tiền lại cụp xuống, sắc thái tươi tỉnh ngoài sức tưởng tượng kia đã hoàn toàn biến mất.

Hoa Thái U thấy vậy, bất giác thở dài, nàng kéo tay áo Tiêu Mạc Dự nói: "Còn có tiền nữa không? Mau lấy ra một chút để kích thích tỉ ấy đi!"

Tiêu Mạc Dự nghiến răng nghiến lợi ghìm giọng đáp: "Nàng tưởng ta cõng cả núi vàng chạy khắp nơi sao?"

Được biết có người muốn chia se Hoa Thái U, Tiêu Mạc Dự ngay lập tức đưa ra quyết định dùng tiền đập chết đối phương.

Chàng đem theo khế ước cùng một tệp ngân phiếu lao tới trước mặt hai người đang định ký tên vào khế ước bao nuôi, tiếp đó rất khiêm tốn bày hai thứ đó lên bàn, đôi mắt đủ để khuynh đảo chúng sinh của chị Tiền phút chốc lại sáng bừng lên.

Bộ dạng hân hoan, hớn hở, yêu sâu sắc không kìm nén không oán hận kia giống hệt bộ dạng kẻ hám gái nhìn thấy gái đẹp, con sói đói nhìn thấy gà chiên, gian phu thoáng thấy dâm phụ...

"Trên thế gian này quả nhiên có nhiều tiền có quyền phát ngôn, ngay đến việc bao một cô nương trước tiên cũng phải liều thực lực đến cùng. Tiêu công tử đây vì cô em thỏ của ta mà tỏ khí phách vung tiền qua cửa sổ quả thực khiến tại hạ ta thua đến tâm phục khẩu phục, ta thích!"

Hoa Thái U tức giận nhìn gã đàn ông đang ngồi xiên xẹo trên chiếc ghế: "Thích thích thích muội muội ngươi ấy! Còn nữa, sau này không được phép gọi ta như vậy!"

"Đúng vậy, ta đúng là rất thích cô em thỏ đó."

Gã đàn ông nghiêng đầu, rướn mày, nhếch mép cười, vẻ tà khí cùng thái độ cợt nhả tựa hồ như bản năng của gã. Gã vẫn như thường lệ mặc bộ áo bào gấm đen, được cắt may rất vừa vặn, càng tôn lên dáng gầy gầy dong dỏng của gã, nhưng hoàn toàn không mang nét yếu đuối bệnh tật, trái lại toát ra vẻ hung bạo ghê gớm, giống như con báo săn nằm phục trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra tấn công giết chết con mồi vậy.

Tiêu Mạc Dự liền nở nụ cười hòa nhã sinh tài chyên nghiệp, bao tay tiến lên phía trước nửa bước, thản nhiên đứng trước mặt Hoa Thái U: "Tiêu gia vốn đã có ý đầu tư vào Tiêu kim lầu, hiện giờ vừa hay tiền vốn đã chuyển tới đúng vị trí, quả thực không có ý nhắm vào huynh đài."

Gã đàn ông kia vung tay áo đứng thẳng dậy: "tiêu công tử đã có ý mở đường cho xuống, nếu ta cứ cố chấp chẳng phải quá không biết tốt xấu sao? Việc này kết thúc tại đây, có điều..."

Đột nhiên gã xoay người di chuyển tới cạnh Hoa Thái U, tiếp đó ghé vào tai nàng thủ thỉ: "Cô em thỏ, giữa chúng ta tương lai còn dài."

Đồng thời nhét luôn bản hợp đồng coi như đã hủy vào tay nàng: "Giữ làm kỉ niệm nhé!"

Nói rồi gã chắp tay, rảo bước ra cửa.

Hoa Thái U vội mở tờ giấy mỏng trên tay ra, liếc nhìn vào đó, đột nhiên thần sắc nàng thay đổi đột ngột, còn chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã nhấc chân đuổi theo sau.

Tiêu Mạc Dự không hiểu đầu cua tai nheo thế nào cứ đứng ngây tại chỗ, chị Tiền vừa đếm đống ngân phiếu vừa rướn mắt than: "Sức hấp dẫn của mĩ nam đối với bà chủ Hoa giống hệt như tiền bạc đối với ta vậy."

"..."

Gã đàn ông kí tuy nhìn như đang nhàn rỗi cất bước nhưng thực ra đi nhanh như gió, khiến Hoa Thái U chạy tới bở hơi tai, thở hồng hộc mới đuổi kịp gã tại khu rừng vắng vẻ – một nơi rất phù hợp để xảy ra những chuyện đại loại như gian dâm cướp bóc.

"Cô em thỏ, sao vậy, rốt cuộc vẫn không nỡ rời ta sao?"

Gã đàn ông nhởn nhơ đứng dựa vào cây, mắt như nước mùa xuân mặt tựa hoa đào, trông bộ dạng không khác gì một tay lưu manh phong độ ung dung...

Hoa Thái U mồ hôi đầm đìa cúi người, một tay ôm bụng, một tay chỉ vào gã, một hồi sau không nói nên lời.

Gã đàn ông dường như không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Hoa Thái U, liền nhíu mày thở dài, giơ tay đỡ lấy tay nàng giúp nàng điều tiết lại hơi thở, chỉ với một độn tác đơn giản đã ngay lập tức giúp nàng khôi phục trạng thái bình thường.

"Ngươi tên là Liễu Âm?"

Hoa Thái U vừa thở vừa lật tay lại, giữ chặt cổ tay gã, mặt nàng đỏ rần toát ra vẻ hung tợn khó tả.

"Ta còn cứ ngỡ nàng sẽ giống như chị Tiền hỏi ta – "Ngươi cũng tên là Liễu Âm sao?""

Gã đàn ông không thèm đếm xỉa mặc cho nàng nắm chặt cổ tay của mình, đối với người học võ mà nói, điều này đồng nghĩa với việc giao phó sự sống chết của mình cho đối phương.

"Bớt nói lời vớ vẩn đi, rốt cuộc ngươi có phải là huynh ấy hay không?"

"Ô, cô em thỏ tức giận rồi kìa."

Hoa Thái U nổi cơn tam bành trước những lời trêu đùa quá trớn của gã, nàng nghiến răng, bóp mạnh tay, một nguồn lực chạy nhanh theo huyệt mạch môn đi thẳng tới các đường kinh khác của hắn: "Còn nói vớ vẩn nữa ta sẽ ngay lập tức phế ngươi luôn."

Nụ cười trên khuôn mặt của gã đàn ông vẫn không thay đổi, có điều mồ hôi rịn ra một lớp mỏng trên trán hắn, nhưng vẻ cợt nhả vẫn không hề giảm đi chút nào trong giọng nói hắn: Sao nào, cô em rất hi vọng ta là hắn đúng không?"

Hoa Thái U không nói gì, nàng càng siết chặt hơn.

"Người khác chẳng qua chỉ thấy hơi quen mắt, sau đó thì mặc kệ. Sao cô em lại cố chấp như vậy?"

Hoa Thái U vẫn tiếp tục không nói không rằng, tiếp tục siết chặt tay hơn.

Mồ hôi lăn từ gò má người đàn ông này xuống cằm rồi nhỏ xuống đất, trong giọng nói sang sảng cuối cùng đã pha lẫn giọng khàn khàn cùng run rẩy không thể điều khiển được, thế nhưng trên nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ phớt lờ: "Lẽ nào cô em thích hắn?"

Hoa Thái U sững người, nàng ngước mắt nhìn lên.

Ráng chiều xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây tạo thành những khoảng râm mát lớn, bất giác khiến mọi vật trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Gã đàn ông nhanh chóng thu lại vẻ mặt thanh tú, đôi mắt ấm áp, cùng thần thái yếu đuối pha lẫn vẻ kiên nhẫn, rồi nở nụ cười méo mó đau khổ chế giễu: "Chẳng qua chỉ là duyên gặp mặt một lần mà thôi, người giống như ta đây, làm gì có tư cách để ảo tưởng xa xôi chứ?"

Hoa Thái U kinh hãi buông tay, lùi về phía sau: "Ngươi..."

Gã đàn ông giống như mất chỗ dựa, khẽ tựa người vào cây, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, tiếp đó móc từ trong lòng ra một vật, đặt lên lòng bàn tay, như thể thứ gì đó rất quý báu: "Ta từ đầu tới giờ luôn mang thứ này theo người."

"Đây là... chai thuốc ta cho ngươi..."

Hoa Thái U hít dài một hơi, nàng đưa mắt nhìn người đàn ông áo đen trước mặt lúc này đã hoàn toàn trở lại hình dáng khi xưa, nghẹn ngào thốt lên: "Liễu Âm, quả nhiên là Liễu Âm ".

"Đúng vậy, ta là Liễu Âm, ta chưa chết, nàng vui không vậy?"

"Vui chứ, đương nhiên ta vui rồi..."

Hoa Thái U gật đầu, tiếp đó đột nhiên nổi đóa tung một cú đấm như trời giáng vào bụng người đàn ông: "Ngươi đúng là tay lừa bịp khốn kiếp! Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai, trước đây tại sao phải giả chết, hiện giờ vì sao muốn quay lại?"

Liễu Âm không hề né tránh, cam chịu lãnh lấy cú đánh, tiếp đó ho nhẹ rồi đưa tay chùi vết máu ở khóe miệng: "Ta nói rồi, ta là Liễu Âm, chỉ có điều ta không phải là nhạc sư nữa. Còn về thân phận thực sự của ta, trước mắt vẫn không thể nói cho nàng được. Chờ một ngày kia thời cơ chín muồi, tới lúc đó e là nàng không muốn biết cũng không được."

"Vớ vẩn!"

Hoa Thái U tiếp tục tung chưởng ra, đột nhiên khi cú đấm còn cách ngực Liễu Âm khoảng nửa thốn, Hoa Thái U dừng lại hỏi: "Tại sao ngươi không đánh lại?"

"Ta không bao giờ ra tay với nàng đâu."

"Ngươi có thể tránh mà."

"Vậy thì không thể khiến nàng hết giận được."

Đối với loại người nhăn nhở thế này Hoa Thái U nghiến răng nghiến lợi đã mấy lần nắm chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định buông tay: "Hứ! Hỡi lòng dạ kẻ độc ác kia xin hãy bớt nói lời đường mật!"

"Những gì ta nói đều là sự thật."

"Một tên lừa bịp nói thật cũng buồn cười giống hệt mối thâm tình của một khách làng chơi!"

Liễu Âm đứng thẳng người, trong lời nói của người này ngầm mang ý sâu xa khiến Hoa Thái U cảm thấy bất an khó tả: "Ta thừa nhận, đúng là ta đã lừa nàng. Nhưng trên đời này có ai chưa từng lừa qua người khác chứ, có ai mà không sống trong những lời dối  trá chứ? Những người sống hằng ngày cùng nàng, lẽ nào có thể một trăm phần trăm thành thật với nàng chứ, liệu nàng có thể nhìn thấu người đó, hiểu rõ về người đó? Người nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng dựa vào, lẽ nào sẽ không vì lý do này lý do nọ mà giấu nàng, ức hiếp nàng thậm chí lợi dụng nàng? Còn về bản thân nàng, liệu nàng có thể thành thật hoàn toàn không chứ?"

Hoa Thái U há hốc miệng, chẳng thể nói được lời nào.

Liễu Âm vừa nói vừa tiến lên phía trước một bước, lông mày khẽ rướn lên, trong giây lát lại khôi phục vẽ cợt nhã vốn dĩ: "Tuy ta lừa nàng, nhưng hoàn toàn không mang lại bất kỳ tổn hại nào cho nàng. Quá lắm nàng đã từng phẫn nộ, buồn bã vì cái chết của ta mà thôi, nhưng ta vừa bị nàng đánh cho một trận, ít nhiều cũng có thể coi là đã bù đắp phần nào đúng không?"

Thấy Hoa Thái U không lên tiếng, liền tiếp tục được voi đòi tiên: "Hai chúng ta coi như đã hòa nhau rồi nhé được không cô em thỏ?"

Hoa Thái U trầm ngâm một hồi rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Liễu Âm nói: "Trước tiên ngươi hãy trả lời một vài câu hỏi của ta, đương nhiên, nếu không muốn nói hoặc không thể nói có thể ngậm miệng!"

"Xin cứ hỏi."

"Hôm đó người mà ta nhìn thấy trong sân chính là ngươi đúng không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng người bị chết sau này lại không phải là ngươi?"

"Đương nhiên."

"Do vậy, người... bị Võ Mã làm nhục..."

Liễu Âm khẽ cười: "Ta đã bố trí một kẻ thế mạng, nhưng hắn đã ra đi sạch sẽ. Cho dù không bất chấp thủ đoạn, ta cũng sẽ không dùng cách bẩn thỉu đó, do vậy, đương nhiên Mã Võ cũng không phải do quá phấn khích nên đã chết trong quá trình hành sự."

Nói tới đây, giọng của Liễu Âm lạnh đi, khiến nhiệt độ xung quanh khu rừng vào lúc chiều tối dường như cũng giảm xuống: "Tên đó vẫn đang sống sờ sờ bị đâm ba bốn chục lỗ trên người, điều đó đã khiến hắn từ từ nếm trải từng phút đau đớn, để đền mối thù của ba bốn chục huynh đệ của ta bị hắn chặt đầu treo trên thành, sau đó mới chết dần."

"Lục Phiến Môn quả nhiên có vấn đề, quả nhiên ngươi làm việc cho phe nào đó trong quan phủ."

Hoa Thái U cười chế giễu: "Uổng công ta còn gắng sức biện bạch cho ngươi, càng buồn cười hon nữa, chính là còn muốn đòi lại công bằng cho ngươi nữa..."

Liễu Âm lại một lần nữa tiến lên phía trước một bước, trong mắt ánh lên niềm hân hoan: "Ta thực sự không ngờ, chỉ vì duyên gặp mặt một lần với nhạc sư địa vị thấp hèn như ta mà nàng đã làm những việc đó."

Hoa Thái U đứng bất động tại chỗ, thần thái cũng vô cùng lạnh lùng: "Con người không tồn tại sự phân chia sang hèn, ngươi đâu có tư cách nói những người khác ti tiện hay không."

Liễu Âm chớp chớp hàng lông mi dài, nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U, con ngươi đen láy láy đảo mấy vòng, đột nhiên giơ tay kéo tay Hoa Thái U lắc liên tục, giống như trẻ con chơi trò dỗ dành, nói bằng chất giọng nũng nịu chất có thể, khiến người đối diện chỉ cảm thấy mềm lòng: "Được thôi được thôi, đều là do ta sai được chưa? Nàng đánh cũng đã đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, rốt cuộc nàng còn muốn thế nào nữa? Chắc không tới mức bắt ta phải chết thật một lần nữa phải không? Nàng nhẫn tâm thật đó, cô em thỏ à."

Hoa Thái U ngây ngô nhìn Liễu Âm, nàng có cảm giác con người trước mặt mình không phải là tên thỏ lưu manh phong độ ung dung, cũng không phải là con thỏ trắng đáng thương nàng nhìn thấy, gã chính là con thỏ bị điên thần kinh phân liệt!"

"Vậy vết thương trên người ngươi lúc đó là thế nào?"

"Vẽ lên trên thôi mà."

"Vậy người bị chết kia, cũng bị thay đổi dung mạo?"

"Đúng vậy, dáng người hắn cũng giống với ta, đường nét trên khuôn mặt cũng có nét tương đồng, do vậy chỉ cần xử lí qua là được, dù gì cũng đâu có ai nghiệm xác tỉ mỉ thật sự."

"Ta còn có một câu hỏi quả thực tới giờ vẫn nghĩ chưa thồn suốt, xem ra thân phận của ngươi rất huyền bí, chắc kiểu gì cũng có chút lai lịch. Tại sao lại đích thân xuất mã làm chuyện đó, không nhũng thế còn dùng mặt thật, tên thật? Không những thế hiện giờ còn đàng hoàng lai vãng nơi cũ, lẽ nào ngươi không sợ bị người khác nhận ra sao?"

"Không có ai đổ đồng ta hiện giờ và tay nhạc sư trước kia là một, đến cả nàng, chẳng phải cũng chỉ nghi ngờ đó hay sao? Sở dĩ ta phải đích thân xuất mã, là vì cảm thấy chuyện này rất thú vị. Còn về tại sao ta không thay đổi diện mạo, không đổi tên, thực ra rất đơn giản! Bởi vì ta thích hình dạng bản thân, thích tên của ta, nói chung thích mọi thứ của ta, do vậy không có hứng thay đổi mà thôi!"

"Đối với loại sinh vật quá yêu bản thân nh ngươi chắc hẳn được sinh ra từ sinh sản vô tính, đúng là ông trời không có mắt..."

"Cho nên chẳng có cách nào, ta đành phải tới tìm cô em thỏ nàng thôi."

"Đi mau!"

Hoa Thái U và Liễu Âm sóng đôi đi bên nhau ra khỏi khu rừng không bao xa, liền gặp ngay Tiêu Mạc Dự và Hạ tiên sinh đang bước tới.

"Này! Sao hai người lại đi cùng nhau vậy?"

Tiêu Mạc Dự đưa mắt lướt nhìn Hoa Thái U và Liễu Âm, thản nhiên gật đầu với Liễu Âm coi như chào hỏi, tiếp đó mới đáp: "Hạ tiên sinh nói muốn đi tìm Tiểu cao, do vậy mới đi cùng ta."

"Vậy thì cùng về đi."

Hoa Thái U liền quay mại nói khẽ với Liễu Âm: "Ta sẽ không bán đứng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tới gây phiền phức cho ta đấy!"

Liễu Âm cười hiền lành, trả lời rất đáng đánh đòn, động tác cũng giống như đang tìm cái chết.

Gã nhếch mép, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho Hoa Thái U, nhẹ nhàng đáp: "Ta không đấy!"

Hạ tiên sinh liếc nhìn sắc mặt Tiêu Mạc Dự lúc này đã hơi tái đi, vừa định lên tiếng an ủi tuy hai người họ vừa chui từ rừng ra nhưng hiển nhiên không xảy ra việc nào có thể dẫn tới thay đổi về chất cả bởi cái "ngàn vàng" của Hoa Thái U vẫn còn, nhưng chợt nhớ trước đây đã từng hứa sẽ không nhắc tới từ "trinh" của ai đó trước mặt người khác.

Vậy là tư duy đại não trong lúc hỗn loạn xoắn lại, rồi buột miệng thốt ra từng từ rất rõ ràng như sau: "Tiêu công tử không cần phải lo lắng, bà chủ Hoa đã không còn là người trong trắng nữa rồi."

Liễu Âm: "..."

Hoa Thái U: "..."

Tiêu Mạc Dự: "..."

Hoa Thái U hoàn toàn mất bình tĩnh, bởi Tiêu Mạc Dự rất bình thản.

Sau khi nghe thấy lời nói kinh thiên động địa của HTS, thì phản ứng của Tiêu Mạc Dự là... chẳng có phản ứng gì!

Không những thế chàng còn rất chu toàn lễ nghĩa nói lời từ biệt với Liễu Âm, tiếp đó quất ngựa phi thẳng về sơn trang, thái độ điềm tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì, nói cười thoải mái ăn cơm uống rượu.

Hoa Thái U hoàn toàn sụp đổ từ trạng thái lầm lũi gượng gạo lúc ban đầu tới nỗi kinh hãi tiếp theo, tâm trạng trồi sụt như con đường gập ghềnh vậy.

Hạ tiên sinh là người từng trải nhiều việc, khi nghe Hoa Thái U tâm sự sau phút ngạc nhiên ban đầu liền lặng lẽ một hồi, tiếp đó buồn bã nói với Hoa Thái U: "Tình hình trước mắt chỉ có thể có hai khả năng: Một là Tiêu công tử không để ý tới bà chủ. Hai là, Tiêu công tử đã giận tới mức phát điên rồi."

Nói rồi tên tội đồ ăn no ngủ kĩ kia liền phủi mông kéo tiếp Cao Lương Địa tới giường của cô nương nào hay gã trai nào tiếp đó tìm Loan Lai cùng đi trác táng ở nơi khác.

Cả hai khả năng trên đối với Hoa Thái U mà nói đều là bi kịch to lớn, có điều sức sát thương của khả năng đầu tiên lớn hơn nhiều so với khả năng thứ hai. Nàng có thể chịu được kể cả Tiêu Mạc Dự điên, rồ, ngốc, thiểu năng, nhưng tuyệt đối không thể chịu được nếu chàng dám không quan tâm tới nàng!

Để bảo vệ sự tôn nghiêm của phụ nữ, Hoa Thái U quyết định liều một phen!